Bí Mật Nội Môn.


Người đăng: dragonf4393@

Màn đêm buông xuống làm những ánh sao thêm phần lung linh trên nền trời cao
vút, lấp ánh. Giữa không khí lạnh lẽo, mờ mờ những bạch vụ thì có một thân ảnh
cao lớn chừng hơn 4 thước, đang rảo bước trên một lối đi lát đá, phủ kín những
tuyết trắng.

Dưới ánh đèn lồng hiu hắt, không khó để nhận ra thân ảnh đó đang mặc một bộ y
phục rách nát, có vài miếng vá đã sờn. Thân ảnh đó không ai khác chính là Cao
Cẩn lúc này đang cầm một chiếc đèn lồng, theo lời hẹn mà đến tư phòng môn chủ.

Cả ngày kiếm củi tận sâu trong Thanh Hoa Lâm khiến hắn cũng có chút mệt mỏi,
mà những nơi bị thương lúc giao đấu với đám người Thông Thiên Hội kia lúc này
mới đau nhức dữ dội, e là thịt da cũng có chút giập nát vì lĩnh đòn đau. Thế
nhưng hắn không tỏ vẻ gì là cực nhọc cả. Sau một màn ngồi cùng xe với vị tân
môn chủ ban chiều thì hắn đã nhận ra được một niềm hi vọng lớn lao, đáng được
mong chờ xuất hiện tại Thái Dương Môn.

Khấp khởi bước mau với những suy nghĩ trong lòng đang chồng chất, cuối cùng
thì Cao Cẩn cũng đến được ngưỡng cửa môn chủ tư phòng. Điều lạ là hiện tại thì
vị Lưu Dược Sư trưởng lão cũng đang ở đây, và cánh cửa lớn trước mặt không hề
đóng. Cao Cẩn liền chắp tay thi lễ cất giọng:


  • Đệ tử Cao Cẩn vấn an môn chủ, vấn an Lưu trưởng lão!


  • Vào đây đi Cao huynh! – Trần Khánh Dương cười cười.


Bước qua ngưỡng cửa, Cao Cẩn lúc này thấy trên chiếc bàn lớn giữa phòng mà
tiểu môn chủ cùng với Lưu trưởng lão đang ngồi bày ra một ít giấy có vẽ những
hình thù lạ lẫm, hắn đoán là một cấu trúc máy móc gì đó phức tạp, nhưng không
biết được đó là vật gì.

Trần Khánh Dương lúc này mới cười nói:


  • Cao huynh, huynh quên chốt cửa rồi kìa!


  • A...ơ! Ta lập tức làm!


Đợi Cao Cẩn khóa cửa cẩn thận, rất mau thì Trần Khánh Dương đã bố trí một đạo
cấm chế bao trùm căn phòng, đoạn cất tiếng:


  • Lưu trưởng lão có thể chế ra thứ này chứ?


  • Tạ môn chủ tín nhiệm, việc này rất đơn giản, lão già ta có thể luyện xong
    trong một hai đêm.


  • Vậy được rồi, trưởng lão hiện chế luyện một bộ tại đây luôn đi!


  • Tuân mệnh môn chủ!


Trưởng lão Lưu Dược Sư lúc này động niệm lấy ra dược đỉnh, liền đó cũng lấy ra
một khối sắt rất lớn rồi cho vào đó nung. Trong khi đó thì Trần Khánh Dương
quay sang Cao Cẩn cười cười nói:


  • Cao huynh, huynh đi trong rừng nhiều, liệu có thể biết nơi nào có sơn động
    mà loài phi dực trú ngụ không? Nhất là những sơn động cấu tạo từ thạch cao thì
    càng tốt!


  • Hmmmm...Thực ta cũng có biết một sơn động rất lớn, cách đây một ngày đường,
    nằm giữa Thanh Hoa Lâm, cũng là thạch cao động!


Nghe đến đây thì Trần Khánh Dương không khỏi cười vui vẻ mà nói:


  • Tốt lắm, vậy có khu vực nào có lưu hoàng không nhỉ?


  • Ơ! Thứ ngày phía sau hậu sơn, bên kia cái hồ nước cách lên chừng một dặm
    dưới chân núi thì có một mỏ lớn, mà chẳng ai biết cũng chẳng ai dùng đó a!


  • Hừm, quá tốt, quá tốt! – Trần Khánh Dương không khỏi vui vừng xuýt xoa – Mà
    huynh gọi ta như ban chiều ta bảo đi, một tiếng môn chủ, hai tiếng chưởng môn,
    ta nghe không quen!


  • Vâng Dương đệ!


  • Hmmm...Huynh tìm cho ta một nhóm người, phải thực là tin tưởng mới được, vô
    Thanh Hoa Lâm lấy một đống đất trong cái phi dực sơn động đó, càng nhiều càng
    tốt, cũng cho vài người lấy về đây một chỗ lưu hoàng, đương nhiên là càng
    nhiều càng tốt rồi, tất cả tập hợp lại trong cái túi trữ vật này cho ta.


Trần Khánh Dương đưa cho Cao Cẩn một cái túi trữ vật khác mà lúc lên Thanh Hoa
Trấn thì hắn đã mua được lúc nào thần không biết, quỷ không hay. Đoạn, Trần
Khánh Dương lại hỏi:


  • À, trong những thân huynh đệ của huynh, có ai biết làm mộc không nhỉ?


  • Ây, Dương đệ tìm ta là đúng người luôn rồi! Đình viện cheo leo ở phía hậu
    sơn là ta điêu khắc lên cả đấy!


  • Thực? – Trần Khánh Dương tròn xoe đôi mắt, không thể tin nổi là mọi việc là
    dễ dàng đến vậy.


  • Là thực, đệ có thể hỏi các trưởng lão!


  • Uhm, vậy được rồi, huynh đem đồ nghề tới đây làm ngay thứ này cho ta, dài
    một thước là được, nhưng phải tỷ mỷ, đừng chọn khúc gỗ nào bị nứt, nếu không
    thì có chút phiền toái a!


  • Được được! Ta lập tức đi ngay!


Sực nhớ ra việc gì đó, Trần Khánh Dương không để Cao Cẩn kịp đứng dậy mà đã
nói:


  • Thôi khỏi, ta có sẵn đồ nghề ở đây rồi – Liền động niệm vào túi trữ vật lấy
    ra một khúc củi lớn, một cái cưa gô, một cái búa, mấy cái đục các loại cùng
    một con dao nhỏ đưa cho Cao Cẩn.


  • Đệ cũng biết làm mộc sao? – Cao Cẩn lúc này tròn xoe đôi mắt, không nghĩ là
    tiểu môn chủ kia đã thâm hiểm mà lại cũng đa tài.


  • Hì, biết làm mộc thì đâu có nhờ huynh! Này, hiện tại huynh làm theo bản vẽ
    này đi!


Trần Khánh Dương liền đó đẩy một tờ giấy tới cho Cao Cẩn. Cấu trúc này cũng
không quá phức tạp, đối với Cao Cẩn mà nói thì lại có phần đơn giản thái quá.
Hắn liền xem xét một chút, ước lượng các thứ rồi bắt tay đục đục đẽo đẽo. Căn
phòng hiện thời vang lên những thanh âm đều đều của tiếng cưa, tiếng búa đập
vào cán đục.

Một canh giờ rất mau đã trôi qua, Lưu Dược Sư lúc này đã theo chỉ dẫn của Trần
Khánh Dương mà làm ra một cái ống hắc thiết dài, đen tuyền, bên trong trơn
nhẵn, có một cấu trúc nhỏ hình vòm lồi ra ở 2 phần 3 cái ống, và một lỗ xuyên
qua cấu trúc hình tròn dẹp đó. Bên cạnh cũng đặt mấy chi tiết nhỏ hơn, đủ hình
dạng, mà không khó để nhận ra trong số đó có một chi tiết có phần rất giống
cái cò súng.

Lần lượt cầm từng bộ phận lên xem xét hồi lâu, Trần Khánh Dương gật gù tỏ vẻ
hài lòng rồi nói:


  • Lưu trưởng lão quả nhiên lão luyện a! Chế ra rất khớp, rất vừa, như một thợ
    súng lành nghề đó a!


  • Tạ môn chủ khen ngợi! – Mặc dù chưa biết cái thứ gọi là “súng” kia để làm
    việc gì, nhưng xem bộ là rất quan trọng cho nên lão cũng chỉ biết làm theo
    những gì mà vị tiểu môn chủ yêu cầu.


  • Trưởng lão, chi tiết này hơi chưa đạt yêu cầu, hiện tại nung lại một chút,
    ta có bột than đây, trưởng lão thêm vào một ít lên bề mặt lúc luyện, sau đó
    lấy ra ngoài, lại thêm một lớp khác rồi lập tức nhúng vào trong chậu nước rửa
    chân của ta mà tôi, ta không có thói quen rửa chân nên không sao đâu. Chi tiết
    này phải đạt một độ đàn hồi nhất định, không quá cứng, không quá mềm, càng
    không được giòn mà gãy.


Trần Khánh Dương đưa lại cho Lưu Dược Sư một miếng kim loại uốn cong hình chữ
U. Lưu Dược Sư cũng liền đó lại yên lặng làm theo yêu cầu của môn chủ.

Một phần tư canh giờ nữa trôi qua rất mau, lúc này thì Cao Cẩn cũng đã làm
xong phần việc của mình. Liền trao cho tiểu môn chủ một khúc cây được gọt đẽo
rất tỉ mỉ. Trần Khánh Dương cũng đón lấy, đoạn xem xét thật cẩn thận từng chút
một rồi gật gật.

Vẫn im lặng, hắn liền lấy những chi tiết bằng kim loại kia, thao tác rất nhanh
đã lắp ráp thành một thứ vật dụng kì lạ mà cả đời Lưu Dược Sư lẫn Cao Cẩn đều
chưa từng thấy qua. Kiểm tra kỹ lưỡng, đóng lắp vài chi tiết, Trần Khánh Dương
mới kéo búa kim hỏa ra sau rồi kéo cò.


  • Tách...

Một âm thanh va đập vang lên, nhìn vẻ hài lòng gật gù của vị tiểu môn chủ mà
Lưu Dược Sư không kiềm nổi tò mò liền thì thầm hỏi:


  • Chưởng môn, chẳng hay thứ này phức tạp như vậy, nhưng có công dụng là gì,
    có thể tiết lộ một ít cho lão biết được chăng?


  • Hừm, thứ này chính là bí mật, mong hai người không mảy may tiết lộ ra ngoài
    – Trần Khánh Dương cười hài lòng rồi nhìn 2 người kia nói.


  • Vâng môn chủ, lão thề sẽ tuyệt đối giữ kín! Tạ môn chủ tín nhiệm!


  • Vâng Dương đệ, ta thề giữ kín chuyện này, tạ Dương đệ tín nhiệm!


Treo thêm một nụ cười hài lòng trên môi, Trần Khánh Dương mới lên tiếng nói
nhỏ:


  • Thứ này chính là một loại binh khí vô cùng uy lực!


  • Binh khí? – 2 người đồng thanh ngơ ngác, không tin cái hỗn hợp kim loại vớ
    vẩn gắn khúc gỗ tầm thường kia có thể làm được gì – Nhưng nó chỉ là Tứ tinh
    Bạch phẩm thôi mà, có gì đặc biệt ạ?


  • Phàm nhân sử dụng có thể bắn rơi cả Soái cấp tu vi!


  • Hả?


  • Cũng sắp phải sử ra rồi! Lưu trưởng lão, mỗi ngày trưởng lão cứ đến đây làm
    cho ta mấy bộ như thế này, còn Cao huynh, tranh thủ đi sớm về sớm rồi cũng làm
    ra những gì khi nãy huynh đã làm tại đây. Mọi người cố gắng ghi nhớ trong lòng
    là được, hiện tại ta hủy đi chỗ tài liệu!


Nói xong thì Trần Khánh Dương cũng liền đem mấy tờ tài liệu kia mà đưa lên
ngọn đèn, đốt thành tro trước sự chứng kiến của Lưu trưởng lão cùng với Cao
Cẩn. Cả 2 người này vẫn chưa ý thức được thứ đồ bình thường chỉ hơn cây cuốc
làm vườn một chút kia có ý nghĩa như thế nào, nhưng xem bộ tiểu môn chủ của họ
rất quan trọng, cho nên cũng hình dung được hậu quả nếu để lộ việc này ra bên
ngoài, lại càng ý thức được sự tín nhiệm của chưởng môn đối với bản thân.


  • Mọi việc đã xong, hiện tại hai người có thể nghỉ ngơi được rồi!...À, Lưu
    trưởng lão ngày mai đem đến một khối đồng và một khối chì nữa nhé, không cần
    nhiều lắm, chừng chục cân là được!


  • Tạ môn chủ, lão xin cáo từ, môn chủ ngon giấc!


  • Tạ Dương đệ, cáo từ!


Mở cấm chế cho 2 người kia trở về tư phòng, Trần Khánh Dương lúc này lại đóng
cấm chế lại, trong lòng hắn hiện đang dâng lên một cỗ bất an. Vốn hắn còn định
dây dưa một lúc để nhờ Lưu Dược Sư chế ra thêm vỏ đạn nữa, dù gì hắn cũng còn
một khối đồng nhỏ trong túi trữ vật. Thế nhưng không hiểu vì sao trong đầu có
chút mơ hồ, choáng váng.

Trần Khánh Dương cho nhỏ đèn xuống, đoạn lên giường tĩnh tọa, dùng thần thức
kiểm tra khắp cơ thể một lần. Qua đợt hiến máu cũng được mấy hôm rồi, thế
nhưng không hiểu vì sao mà lúc này lại có cảm giác choáng váng khó khống chế
lại. Chỉ chốc lát thì hắn đã phát hiện ra vấn đề.

Bên trong não hải, chính giữa đám lục vân đang liên tục vận động xoay tròn kia
thì có một thứ lấp lánh kim quang, chính là tấm khiên nhỏ trơn nhẵn khi trước
đã thâm nhập vào. Hiện tại nó cũng tự xoay vòng quanh chính bản thân nó, nhưng
ngược chiều với đám lục vân. Nhìn kỹ thì Trần Khánh Dương phát hiện ra là thứ
này đang liên tục hấp thụ những linh lực của hắn theo 2 đường phía trên và
phía dưới.


  • Cái đ* m**! Muốn giết ta sao! Lão gia bấy lâu chẳng có thời gian đề thăng
    tu vi mà ngươi lại cướp giật thế hả!

Hoảng hồn chửi đổng một câu, Trần Khánh Dương liền vận công, muốn sử lực đá
văng cái của nợ kia ra khỏi não hải. Tuy dạo này chẳng dùng tới một chút linh
lực nào nhưng cảm giác mệt mỏi, hao tổn này đích thị là do cái của nợ đang lấp
lánh quang mang cười nhạo hắn kia mà ra cả.

Thế nhưng tên cướp lấp lánh kia cũng không vừa, bao nhiêu nội công mà Trần
Khánh Dương đẩy vào não hải cũng lập tức bị nó hấp thụ luôn vào bên trong,
thậm chí còn rất nhanh đã thôn phệ hết nhẵn. Mà ngay cả khi Trần Khánh Dương
sử ra Thiên Tàm Kỹ, luồn những sợi mộc khí vào tận não hải thì cũng lập tức bị
nó nuốt gọn sạch sẽ trong nháy mắt.

Mồ hôi đổ ra như tắm, cảm giác hao tổn ngập tràn cơ thể khiến Trần Khánh Dương
không còn một chút sức lực gì nữa, đổ rầm ra giường mà ngất đi, không quên
buông lại một câu rủa trước khi mất hẳn ý thức:


  • Bà nội cha ngươi tên khốn mắc dịch!

Căn phòng rộng giờ đây lại chìm vào im lặng. Không gian bốn phía bên ngoài thi
thoảng có những cơn gió nhè nhẹ thổi ngang làm cho mấy đụn tuyết lớn phủ kín
lối đi thêm phần hiu hắt, lạnh lẽo.

Tại một nơi khác cách xa Thanh Hoa Trấn mấy chục dặm đường, bên trong một căn
nhà rộng, có một thân ảnh vận hắc phục đang đứng sừng sững phía trên cao. Vẻ
mặt hắn có vẻ rất giận dữ, nhìn trừng trừng xuống 3 thân ảnh khác đang quỳ mọp
xuống như muốn ăn tươi nuốt sống bọn chúng.


  • Hừ! Có mỗi một tên đệ tử quèn mà cũng không đánh được! Thật vô dụng! Nói
    xem, ta làm sao mà dùng được cái lũ khốn các ngươi chứ! Vô dụng!

Tên chính giữa liền lên giọng rối rít:


  • Đại ca, khổ cho bọn đệ quá, là hắn có cao thủ trợ giúp, chứ không thì bọn
    đệ đã cho hắn tàn phế mà trở về rồi a!


  • Đúng đúng, đệ thấy cái con mụ gì mà...Lục Vô Song...đúng rồi, là Lục Vô
    Song trưởng lão của bọn chúng tự dư bất ngờ xuất hiện đó a! – Một tên khác rối
    rít bào chữa.


  • Hừ! Ả ta thì đã sao!


  • Đại ca, ả mạnh hơn bọn đệ nhiều, bọn đệ âu cũng là bất đắc dĩ a!


Vẫn trừng trừng nhìn xuống 3 tên đệ tử Thông Thiên Hội đang quỳ mọp lạy lục
dưới chân hòng thoát tội. Tên đầu lĩnh này chợt có ý nghĩ gì đó thoáng qua,
liền cười gằn:


  • Được được...Ta nhân việc này dẹp luôn cái ổ chuột đó, hẳn là Thông lão
    huynh sẽ trọng thưởng a!


  • Vâng vâng đúng đúng ạ, đại ca ra tay thì bọn đệ sẽ hết sức dốc lòng vì
    Thông Thiên Hội a!


  • Hừm...Có điều, bọn mi phải chịu khổ một chút rồi! Khà khà khà khà khà...


  • Vâng vâng, khổ thế nào bọn đệ cũng chịu được ạ!.....Aaaaa....Hứ ư....


  • Ối ối Aaaaaaa....


  • Đừng mà đại ca...Aaaaaa Ớ....


Những thanh âm kêu gào đau lớn nối tiếp nhau vang vọng ra bên ngoài. Chẳng
biết là đã xảy ra sự gì trong đấy, nhưng có vẻ là Thái Dương Môn sắp sửa đón
một đợt sóng ngầm rồi a!


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #74