Người đăng: dragonf4393@
Chen vào giữa đám đông đang vậy quanh mấy người, Trần Khánh Dương im lặng xem
kịch.
Thì ra, một đệ tử Thái Dương Môn chừng trạc đôi mươi, vận một bộ y phục rách
nát đã ngã màu...mà thực ra cũng không biết nói là màu gì được nữa, lúc này
đang ra sức cãi vả với 3 người khác, đều vận đồ đen, áo chẽn, tóc búi cao. Đám
người kia có vẻ là đang dương dương tự đắc. Mà Trần Khánh Dương còn chưa nghe
lọt được tiếng quát tháo ra sao bởi những lời bàn tán cứ xì xầm bên tai, thì
đoạn kịch hay cũng vừa lúc diễn ra.
Tên Thông Thiên Hội đứng trước bỗng dưng đạp một cái vào bụng người đệ tử Thái
Dương Môn kia khiến hắn ngã lăn ra đất, chiếc gùi trên lưng đổ tung ra một ít
củi cùng với cây rìu văng bên cạnh.
Nhưng đệ tử này cũng rất gan dạ, mặc dù rõ ràng là tu vi thấp hơn, lại còn
trong tình thế bị vây khốn nhưng hắn cũng liền vơ lấy cây rìu mà xông lên quát
lớn:
Khốn kiếp! Sỉ nhục Thái Dương Môn sao? Ta chém chết ngươi!
Ha! Không biết tự lượng sức!
Người đệ tử dùng cây rìu bổ xuống một nhát, nhưng tên kia lập tức né được,
liền tống vào bụng đối phương một đá nữa. Nhìn động tác chém lia lịa trái phải
của người đệ tử này, không khó để Trần Khánh Dương có thể nhìn ra được là
người này rất thuần thục kỹ năng đốn cây, hơn nữa, thể lực cũng không tồi,
liên tục ăn mấy cú đá, cú đấm, nhưng vẫn tiếp tục vung rìu chém lia lịa.
Đợi cho người đệ tử kia ăn thêm vài trái đắng nữa, máu me đã bắt đầu vương lên
khóe miệng, mà mặt mũi cũng có vài vết bầm thì Trần Khánh Dương mới vận công,
nói lớn át hết cả những âm thanh đang hỗn loạn:
Tiếng nói mang nội lực vang vọng khiến đám người lập tức im lặng một khắc mà
nhìn vào tiểu tử vận y phục lam nhạt đang cười cười kia. Thế nhưng người đệ tử
Thái Dương Môn cũng khá nhạy bén, lập tức hiểu ngay ra vấn đề chính là bởi cây
rìu vừa to vừa dài chuyên dùng để đốn cây lớn, cho nên lưỡi rất nặng và dày
khiến hắn đánh chậm đi nhiều lần.
Bốp! Hự!
Bịch bịch...
Những âm thanh va chạm vang lên ngay sau khoảnh khắc yên lặng vừa rồi. Có
điều, lúc này thì tình hình lại khác. Người đệ tử Thái Dương Môn xoay cây rìu
lại, dùng như một chiếc đoản côn khiến tốc độ ra đòn nhanh hơn gấp mấy lần khi
trước, và kẻ nếm khổ giờ đây lại là 3 tên vận y phục đen kia.
3 tên áo đen bại trận thê thảm, mặt mũi đã hằn lên mấy vết thâm, ôm ngực bỏ
chạy nhưng cũng không quên ngoái đầu chỉ tay buông lại một câu:
Khốn kiếp! Súc sinh đừng hòng vui mừng sớm! Mạng ngươi không còn!
Hừ! – Người đệ tử giơ cây rìu lên dọa đuổi theo.
Đám người kia lập tức cong đuôi chạy mất dạng không dám ngoái lại nữa, bỏ lại
đám đông đang trố mắt ra nhìn không hiểu là cái chuyện quái gì vừa xảy ra.
Lúc này, người đệ tử Thái Dương Môn mới tiến lại phía thiếu niên áo lam, cung
kính chắp tay thi lễ nói:
Đa tạ đệ đã tương trợ!
Hảo công phu! Chỉ là một lời nói thôi, huynh không cần quá để ý!
Ơ! Trưởng lão! Đệ tử không biết người giá đáo, không kịp vấn an, xin trưởng
lão lượng thứ! – Chợt trông thấy Lục trưởng lão đang đứng phía sau thiếu niên
y phục lam, người đệ tử liền cúi đầu thi lễ.
Lục Vô Song lúc này vừa định nói ra việc đệ tử kia chưa chào môn chủ thì lần
này lại vẫn bị Trần Khánh Dương đưa tay cản trở. Cắn nhẹ môi một cái, nàng lại
nói:
Người đệ tử ngẩng đầu lên, chợt nghĩ ra điều gì đó, liền tròn mắt nhìn vào Lục
Vô Song hỏi:
Trưởng lão, vị này là!
Ta chỉ là khách dã ngoại tham quan thôi, đi qua đây tiện xem chút náo nhiệt
ấy mà! – Trần Khánh Dương rất mau đã cướp lời Lục trưởng lão.
A! Vậy đệ dù sao cũng là ân nhân, thất lễ, ta họ Cao, tên Cẩn, xin được
biết danh tính của đệ?
Hầy, ta họ Trần, tên Dương, huynh cứ gọi ta là Dương đệ là được rồi! – Trần
Khánh Dương cười cười chắp tay đáp lễ.
Hmmm...chẳng hay Dương đệ ngao du đây đó, đã kiếm được chỗ tá túc chưa? Nếu
chưa thì xin mời đến Thái Dương Môn một chuyến để ta có dịp báo đáp ân tình
này!
Đa tạ hảo ý của Cao huynh, hiện tại ta cũng chưa mướn được chỗ nào, làm
phiền huynh một chút vậy!
Đâu dám đâu dám! Nào, chúng ta về thôi. – Nãy giờ say sưa nói chuyện, Cao
Cẩn quên khuấy đi mất trưởng lão vẫn đang còn đứng kia liền quay lại – Trưởng
lão, người đến đây bằng gì ạ?
Ta đã có ngựa, hiện đang chờ phía đầu trấn, ngươi đưa người lạ vào Thái
Dương Môn thì cũng nên cẩn thận một chút, đừng để thị phi là được rồi!
Vâng, đệ tử xin phép đem củi về trước, trưởng lão một lát đi về bình an ạ!
Uhm!
Lục Vô Song gật đầu một cái, rồi cũng đứng yên tại đó mà nhìn theo bóng lưng
tiểu môn chủ, trong lòng nàng hiện lên một vạn lẻ một câu thắc mắc, không hiểu
vì sao vị môn chủ này lại cứ thích ẩn thân như vậy, đã thế lại còn làm ra
những việc khó hiểu nữa, nhưng Trần Khánh Dương đã muốn vậy thì nàng cũng đành
nghe theo, ai bảo địa vị trưởng lão thấp hơn môn chủ làm gì.
Cao Cẩn đưa Trần Khánh Dương tới một con hẻm nhỏ, sau đó lấy ra một cỗ xe chất
đầy những củi, dùng một con...lừa để kéo. Trần Khánh Dương cũng ngồi một bên
cùng vui vẻ trò chuyện. Lúc đi qua cổng trấn, thì Cao Cẩn thấy 2 người đệ tử
ngoại môn ban nãy hộ tống Trần Khánh Dương cùng trưởng lão đến đây liền vẫy
tay gọi:
Hây! Huynh đệ! Hôm nay phát tài rồi đấy a!
Phụt!....
Hai người đệ tử ngoại môn kia đang ngồi ngắm trời ngắm mây, nghe tiếng gọi
liền nhìn xuống thì hoảng hồn thấy môn chủ đang ngồi trên cỗ xe mục nát kia,
đến nỗi một người còn đang ngậm trong miệng một búng rượu liền phun sạch cả ra
ngoài, định chạy lại chào.
Nhưng Trần Khánh Dương cười cười nhìn 2 đệ tử hộ tống đó mà lắc đầu vài cái.
Hai người này cũng lập tức hiểu ra vấn đề liền giả lả cười đáp:
Hây! Chưởng môn ban cho chút lộc! Cao huynh đệ mau về sớm đi kẻo trễ rồi
kìa!
Ơi! Ta về trước! Lần sau uống rượu nhớ phần ta đấy! – Đoạn lại quay sang
Trần Khánh Dương cười cười – Hai cái tên này vốn là đệ tử ngoại môn đấy, được
cái lòng dạ trung thực, Lục trưởng lão mới cân nhắc cho theo hộ tống, kể cũng
có chút may mắn! Đệ xem, nay chúng còn rảnh rỗi uống rượu kia nữa! Ha ha
Cao huynh là đệ tử nội môn mà, sao lại cực khổ hơn họ vậy? Không lẽ Thái
Dương Môn lại biến thái a!
Hầy hây! Đệ nói vậy là sai rồi! Ta kì thực là đệ tử của môn chủ cơ, cũng
được chút lợi tức hơn người, nhưng ta cảm thấy môn phái xuống dốc quá, thực sự
cực chẳng đã, nên những gì của ta, đều chia cho huynh đệ cả rồi. Dù sao thì ta
cũng chỉ có mỗi tấm thân này thôi, sướng một chút hay khổ một chút cũng có
sao, miễn là huynh đệ bên cạnh không tủi thân là được! Haiz...
Hừm...Thái Dương Môn suy tàn đến vậy sao!
Không giấu gì đệ, thời kì trước kia có lúc đến ngàn đệ tử nội môn, vạn đệ
tử ngoại môn, nhưng sau một vài biến cố, địa bàn mất đi, lợi tức không còn, họ
đều quay lưng với môn phái cả. Ta chỉ là hạt cát, thực là lực bất tòng tâm.
Tính tới nay thì Linh môn chủ cũng đã vẫn lạc được mấy tháng rồi, mà chưa có
ai điều tra ra được....Haiz....
Hmmmm...Thế nếu ta gia nhập Thái Dương Môn thì sẽ thế nào nhỉ? – Trần Khánh
Dương vẫn giữ vẻ mặt bình thản, cười cười – Dù sao thì ta đi đây đó, cũng cạn
túi rồi, mà hiện tại có một chỗ ngủ vẫn hơn a!
Cao Cẩn nghe vậy lập tức ném một ánh nhìn khó hiểu vào Trần Khánh Dương. Hiện
tại thì hắn đang đấu tranh nội tâm dữ dội. Nếu đồng ý dẫn dắt Trần Khánh Dương
vào môn phái thì e là làm trái với lương tâm, vì Trần Khánh Dương thoạt trông
cũng có chút quyền quý, sợ rằng không chịu cực khổ được. Mà nếu khuyên bảo
đừng gia nhập, thì lại trái với tấm lòng trung nghĩa. Thẫn thờ một lúc sau thì
Cao Cẩn mới thở dài một hơi rồi nhìn về phía chân trời xa xăm mà nói:
Những lời Cao Cẩn nói vừa chua xót, vừa man mác buồn, nhưng đối với Trần Khánh
Dương thì thực sự chính là những lời mà hắn muốn nghe, bởi đó là những sự
thực, thẳng thắn, chứng tỏ cốt cách của con người này ắt có chỗ dùng được, chỉ
cần bồi dưỡng một chút là ổn thôi. Chính bởi vậy Trần Khánh Dương thay nụ cười
nhàn nhạt ban nãy bằng một nụ cười rất hài lòng, đoạn nói:
Nhìn viên đan dược mà Trần Khánh Dương đang cầm trên tay. Cao Cẩn đang từ ánh
mắt đượm buồn thì lập tức đổi sang tròn xoe ngơ ngác, hết nhìn viên đan dược
rồi lại nhìn vào Trần Khánh Dương. Nuốt khan một cái rồi nói:
Dương đệ, chẳng phải là Tam tinh Lục phẩm Tấn Vũ đan sao! Đệ làm vậy là có
ý gì?
Chỉ là quà ra mắt thôi mà, huynh tốt với huynh đệ như vậy, thì một chút đây
chính là lòng thành của ta thôi, huynh không cần câu nệ, mau cầm lấy đi!
Cao Cẩn lập tức dừng xe, nhảy xuống, chỉ luôn cây roi đánh ngựa vào mặt Trần
Khánh Dương rồi trầm mặt quát lớn:
Nói mau! Kẻ nào phái ngươi đến?
Cao huynh! Hình như có hiểu lầm thì phải!
Ta không lầm! Suốt dọc đường ngươi dò hỏi ta nhiều việc nội tình Thái Dương
Môn, hiện tại còn đưa món lợi lớn ra hòng mua chuộc ta sao? Đừng mơ! Không nói
thì có liều mạng này ta cũng không cho ngươi đi! Nói mau!
Haiz...Thật đúng là người tốt thì bị hiểu lầm mà! – Trần Khánh Dương thở
dài một hơi, nhưng vẫn cười cười.
Hừ! Lại còn giảo biện sao! Xem ta bắt tên gián điệp nhà ngươi đây!
Dừng tay!!!!
Vừa định hành động thì phía xa có tiếng vó ngựa chạy đến. Tiếng quát vừa rồi
chính là của Lục trưởng lão. Chỉ chớp mắt sau thì cả trưởng lão lẫn 2 đệ tử
kia đến nơi, liền xuống ngựa quỳ một gối xuống nền đất:
Thuộc hạ tắc trách, hộ giá chậm trễ, mong môn chủ tha tội!
Đứng lên đứng lên, ta vẫn còn chưa cho các ngươi ra tay cơ mà! Haiz...Thực
là! Lục trưởng lão, như vậy là tốt rồi, không cần phải câu nệ, ta có lời khen!
Tạ chưởng môn!
Một màn này khiến cho Cao Cẩn đứng hình, không thể hiểu ra sự tình này là cái
sự tình gì. Vốn tên thiếu niên ban nãy còn dò hỏi xa gần, lại đem lợi tức ra
mời gọi, bộ dáng vô cùng khả nghi, mà đùng một cái lại thành môn chủ, thế này
thì trời đất có khi lộn ngược mất!
Còn không mau nhận lỗi! – Lục Vô Song trừng mắt quát một tiếng.
Ơ...Đệ tử không biết là môn chủ giá đáo, đã mạo phạm người, xin môn chủ
rộng lòng tha thứ!
Cao Cẩn vừa định quỳ rạp xuống dập đầu tạ tội thì Trần Khánh Dương rất mau đã
nhảy tới đỡ hắn lên rồi cười cười nói:
Thôi thôi, lễ liếc gì, Cao huynh quả thực có tấm lòng trung nghĩa, đầu óc
nhạy bén, viên đan dược này, ta tặng cho huynh, về sau cứ xưng hô như lúc nãy
là được, đi đâu cũng môn chủ mãi, ta nghe không thuận!
Tạ môn chủ...à đa tạ Dương huynh...à à, đa tạ Dương đệ!
Haiz... – Thấy bộ dạng bối rối của Cao Cẩn không khỏi làm cho Trần Khánh
Dương phải lắc đầu thở dài, lại cười cười nói – Cao huynh, tối nay tìm tới môn
chủ tư phòng gặp ta lúc nửa đêm, ta có việc phiền huynh!
Vâng Dương đệ, đến lúc đó ta chắc chắn sẽ có mặt!
Tốt rồi, hiện tại ta trở về trước, Cao huynh đi đường cẩn thận!
Cung tiễn...Dương đệ!
Một màn này khiến Cao Cẩn tuy đã thấy bóng vị tiểu môn chủ kia khuất sau những
con đường quanh co, chênh chếch hoàng hôn nhưng vẫn còn ngỡ ngàng như là mơ
vậy. Nhìn xuống viên đan dược trong tay mà hắn vẫn không tưởng tượng ra nổi là
cái chuyện quỷ gì vừa xảy ra nữa. Đoạn cũng lập tức lên xe mà đánh về Thái
Dương Môn, trong đầu đặt ra hàng vạn câu hỏi không biết phải lí giải như thế
nào. Nhưng ít ra thì hiện tại hắn cũng hiểu được cái ngụm rượu của người đệ tử
hộ tống phun ra lúc ban chiều biểu thị cho cái gì rồi.
Về phần nhóm người đang trên ngựa phi như bay trở lại Thái Dương Môn thì
trưởng lão Lục Vô Song lúc này mới ngầm hiểu ra sự việc bên trong quán ăn. Lúc
đó Trần Khánh Dương đưa cho lão chủ quán ăn trước, không phải vì có lỗi gì, mà
một phần là dọa chủ quán một phen, lấy đó làm rối loạn lòng người để khai thác
thông tin, một phần khác cũng chính là thử xem trong thực phẩm đó có độc dược
hay không. Một công đôi chuyện.
Còn về việc có ngựa không đi lại thích ngồi xe lừa ban nãy chính là để kiểm
chứng lòng người, nắm bắt những thông tin bên trong bên ngoài tình hình môn
phái một cách chính xác nhất có thể. Duy chỉ có một điều mà nàng vắt óc mãi
vẫn không thấu nổi là chỗ bột ớt với bát cơm kia là để làm cái việc gì. Vì rõ
ràng cơm mà ăn với bột ớt thì có mà chết vì cay chứ đừng nói là thử nghiệm thứ
gì cả.