Thực Quán Náo Nhiệt.


Người đăng: dragonf4393@


  • Chưởng môn, phía trước là Thanh Hoa Trấn, là một trong ba trấn lớn vẫn còn
    thuộc địa bàn của chúng ta!

Lục trưởng lão quay sang nói với Trần Khánh Dương.

Sau nửa canh giờ cưỡi ngựa thì đã đến thành trấn gần nhất. Tuy nói là trấn
lớn, nhưng thực sự trông rất tiêu điều, chỉ có chừng hơn trăm nóc nhà họp lại
mà thôi. Cũng chẳng có gì tấp nập như Thanh Vân Trấn cả. Mà hiện tại tuyết vẫn
còn phủ kín lối đi cho nên cũng lưa thưa có vài người qua lại giữa những nhà
cửa có phần xuống cấp, tuy cũng gọi là to bởi có nhiều nóc tới 2 tầng.

Nhìn qua một lượt, Trần Khánh Dương liền xuống ngựa, móc ra mấy kim tệ mà quay
lại nói với 2 đệ tử ngoại môn đi theo hộ tống:


  • Các ngươi cầm lấy chỗ kim tệ này đi uống rượu đi cho ấm, tiện cũng cột ngựa
    đâu đó luôn. Ta cùng với Lục trưởng lão tản bộ một lát! Nhớ uống vừa thôi,
    đừng để say thì không tốt! – Đoạn lại quay sang Lục Vô Song lúc này cũng đã
    xuống ngựa nói – Chúng ta đi thôi.


  • Tạ môn chủ! Môn chủ cùng trưởng lão đi thong thả!


2 tên đệ tử được chọn ra để hộ tống tiểu môn chủ đi vi hành ban đầu có chút
không bằng lòng, vì trời rất lạnh, không muốn đi đường xa chút nào. Nhưng hiện
tại nhận mấy đồng kim tệ sáng lóng lánh liền quên hết tất cả cực nhọc mà mừng
thầm, mong rằng môn chủ sẽ đi tuần tra nhiều nhiều một chút thì chúng có thể
thỏa thích rồi. Liền đó cười nói với nhau vài câu rồi dẫn 4 con ngựa gầy tìm
một tửu quán nằm ngay đầu Thanh Hoa Trấn cho tiện việc đón môn chủ trở lại.

Trần Khánh Dương cứ thong thả bước đi giữa những con đường mà đưa mắt dò xét
từng chỗ một trong khi Lục Vô Song thì tò mò theo sau, lâu lâu lại hỏi một vài
câu nào đó bâng quơ khiến cho Lục trưởng lão đã khó hiểu lại càng thêm khó
hiểu.

Sau khi thăm thú đây đó rồi cũng ghé vào vài tiệm binh khí lẫn đan dược nhìn
ngó một chút, Trần Khánh Dương mới cùng Lục Vô Song đi tới một tửu quán nằm ở
ngay trung tâm Thanh Hoa Trấn. Thấy có khách ăn vận y phục tốt tới, tiểu nhị
liền chạy ra xởi lởi:


  • Phu nhân! Công tử! Mời ngồi mời ngồi! Chẳng hay 2 vị muốn dùng gì ạ?


  • Quán có món gì? – Trần Khánh Dương liền cười cười ngồi xuống hỏi.


  • Vâng vâng, tệ quán là quán lớn nhất Thanh Hoa Trấn này, món gì cũng có, mời
    nhị vị cứ gọi ạ!


  • Hừm, vậy cho ta một cân thịt chó mắm tôm và một vò Nếp Cái Hoa Vàng đi!


  • Ơ...món này...món này...


Tên tiểu nhị liền lập tức ngơ ngơ gãi đầu gãi tai. Đúng là món gì cũng có, tuy
nhiên, món mà Trần Khánh Dương gọi là những món nhậu ở Việt Nam tiền kiếp cơ,
ở đây thì đào đâu ra!

Thấy bộ dạng tên tiểu nhị khó xử khiến Lục Vô Song phải lấy tay che miệng
cười, còn Trần Khánh Dương thì vẫn cười cười nói tiếp:


  • Hừm, không có à! Nếu vậy thì một đĩa lớn bún lòng xào nghệ cùng với một vò
    Bầu Đá Bình Định đi!


  • Ơ...ơ...


  • Cũng không có luôn à! Hừm...Hay là 2 bát bún bò Huế lớn, ít cay, cùng với
    một vò Ama Kong đi vậy!


  • Ơ...ơ...


Nghe được câu chuyện bất ngờ, chủ quán liền chạy ra xởi lời:


  • Nhị vị! Hì hì! Nhị vị giá đáo tệ xá mà tiểu nhân không ra nghênh tiếp thật
    thất lễ, thất lễ. Những món công tử gọi, chúng ta đều không có a, hẳn là cao
    lương mỹ vị quá, tệ quán thực sự hẻo lánh nơi thâm sơn cùng cốc, không thể đáp
    ứng được nhị vị, thứ lỗi, thứ lỗi!

Lúc này Trần Khánh Dương mới cười cười hắng giọng nói:


  • E hèm, vậy chỗ lão bá có những món gì nào?


  • Hì hì, tệ quán món gì cũng có, nhưng những món kia thì cao quá, tệ quán
    không được ạ! Hì hì


  • Hmmm...Thôi được rồi, làm khó lão bá quá cũng không tiện, thứ lỗi cho ta,
    hmmm...vậy gọi món đơn giản thôi, cho ta một cân thịt bò hấp, nhớ dùng bắp bò
    nguyên khối tươi nhất, thớ thịt phải màu đỏ tươi, không dính máu huyết, khi
    hấp bỏ một chút gừng, canh thời gian một chút rồi đổ nửa chén rượu ngon vào,
    sau đó xem vừa chín tới thì thái lát mỏng ra, sắp đĩa, thêm một chút rau sống
    cùng với nước chấm pha gừng nhuyễn cùng với một ít ớt. Và một vò rượu nào cũng
    được, miễn là loại ngon nhất.


Thấy yêu cầu của vị thực khách kia quả là khủng bố, chủ quán cũng ngơ ngác mất
một lúc mới hiểu ra vấn đề liền xởi lởi:


  • Ơ...A...có ngay, có ngay, tiểu nhân lập tức bảo đầu bếp đi làm ngay, phiền
    nhị vị chờ một chút! – Đoạn quay sang tên tiểu nhị đang đứng vò đầu gãi tai –
    Ngươi chạy vào trong lấy ngay một vò Thanh Hoa Tửu 40 năm, ở dưới gầm giường
    ta ấy! Khách quý, không lấy loại khác! – Đoạn lại quay sang Trần Khánh Dương
    xởi lởi – Nhị vị chờ một chút chút thôi ạ, rất nhanh ạ!

Liền đó lão chủ quán chạy vào bên trong hối thúc đầu bếp. Đợi chủ quán đi rồi
thì Lục Vô Song mới quay sang tròn mắt nói với tiểu môn chủ của mình:


  • Môn chủ thực lợi hại a! Những món mà môn chủ gọi vừa rồi, ta chưa từng nghe
    tới. Mà ngay cả món họ đáp ứng được cũng thực là cầu kì đó a! Quả là ta phải
    nhìn nhận môn chủ với ánh mắt khác rồi a!


  • Lục trưởng lão quá lời rồi. Hiện tại có sao dùng vậy, tương lai sẽ có những
    món mà khi nãy ta gọi.


  • Là thực?


  • Cứ đến khi đó thì trưởng lão khắc biết!


  • Tới đây tới đây! Thanh Hoa Tửu 40 năm, là loại nguyên chất tinh khiết ngon
    nhất, đặc sản của Thanh Hoa Trấn này đây! Nhị vị ngọn miệng a! – Tiểu nhị rất
    mau đã bưng ra một vò rượu có nút vò bằng vải đỏ, dây buộc óng ánh vàng, vẫn
    còn bám chút bụi chứng tỏ là đã được cất giữ từ rất lâu.


  • Được rồi, thưởng cho ngươi! – Trần Khánh Dương móc ra một kim tệ đưa cho
    tên tiểu nhị.


  • Đa tạ! Đa tạ! Nhị vị ngon miệng a!


Một màn này lại khiến Lục Vô Song phải trợn mắt há miệng không tin vào mắt
mình. Vị tiểu môn chủ trước mặt nàng đây không ngờ lại có thể hào phóng đến
vậy, mà bỏ hẳn một kim tệ thưởng cho tên tiểu nhị kia vẫn cười cười được, thực
khiến nàng cũng muốn đổ cái rầm. Tuy nhiên, môn chủ của nàng kém nàng những
mấy chục cái xuân xanh, cho nên nàng không thể nào mặt dạn mày dày mà ra tay
tranh đoạt được.

Ngồi được một lát, tiểu nhị bưng món ăn lên thì Trần Khánh Dương không động
đũa mà bảo hắn chạy đi gọi chủ quán ra. Lão chủ quán béo mập không hiểu chuyện
gì nhưng khách quý cho gọi thì cũng chạy ra xởi lởi:


  • Tới ngay tới ngay! Nhị vị, chẳng hay có việc gì cần tìm ạ!


  • Lão bá nếm thử một miếng xem! – Trần Khánh Dương cười cười.


Cả lão chủ quán cùng với trưởng lão Lục Vô Song lúc này lại được dịp tròn xoe
mắt. Trần Khánh Dương còn chưa động đũa mà hắn lại nhận ra có điểm gì lạ trong
đây chăng?

Nuốt khan một cái, lão chủ quán cũng đành rút một đôi đũa ra, cẩn thận gắp lấy
một miếng thịt bắp bò đang nghi ngút khói, chấm vào chén nước chấm nhỏ, cẩn
thận đưa vào miệng nhai và cố gắng cảm nhận.

Thấy lão chủ quán đang nhai được vài đường, Trần Khánh Dương liền mở bình, rót
một chén rượu, đặt trước mặt chủ quán rồi bảo:


  • Lão thử nhai kèm với mấy cộng rau, sau đó nhấp một ngụm rượu này xem!

Đến lúc này thì chủ quán ngập ngừng, đôi mắt lão trừng trừng nhìn vào chén
rượu trước mặt, khắp thân hình đổ mồ hôi mặc cho trời lạnh buốt. Nhưng nhìn
thấy vẻ nghiêm túc của vị khách trước mắt cho nên lão cũng làm theo. Xong thì
Trần Khánh Dương lại cười cười hỏi:


  • Lão bá thấy thế nào?

Ngập ngừng hồi lâu suy nghĩ, lão không tìm ra được là trong đồ ăn có vấn đề gì
cả. Bởi khách quý cho nên rượu lão cũng đâu có dám pha loãng ra, lấy ngay từ
trong hầm ủ rất ấm, không cần phải hâm lên, mà ngay cả món ăn lão cũng tỉ mỉ
xem đầu bếp thực hiện đúng như lời khách hàng yêu cầu.

Lão chủ quán giật giật cơ mặt, nở một nụ cười méo xệch hối lỗi nói:


  • Khách quan, ta kì thực không thấy có vấn đề gì ạ, rượu này là loại đặc sản,
    ta không dám pha, mà thịt bò này cũng đều làm theo đúng ý ngài ạ, chẳng hay có
    gì xin bỏ qua cho ạ!

Lúc này Trần Khánh Dương mới phá lên cười rồi ấn chủ quán ngồi xuống bên cạnh:


  • Ha ha ha ha! Lão bá sao lại căng thẳng như vậy chứ! Có ngon không? Lão làm
    ăn buôn bán ẩm thực, nhất định đánh giá được công thức này của ta chứ!

Lúc này thì lão chủ quán mới thở ra một hơi dài thườn thượt như thể thoát được
đại nạn giáng lâm mà nói:


  • Hầy!...Công tử, quả thực lão đây buôn bán nhiều năm, lần đầu tiên được nếm
    món ngon như thế này đó a! Thực công quả là cao nhân ngọa hổ tàng long, lão
    đây tiểu nhân nhỏ mọn, không thấy nổi a!


  • Được rồi, vậy mời lão bá thêm vài chén, chúng ta hàn huyên nào! Lục tỷ,
    mời!


  • Tạ m...


Vừa định nói ra thì Trần Khánh Dương liền nháy mắt một cái ra hiệu khiến Lục
trưởng lão có chút ấp úng, nhưng liền đó cũng hiểu ra ngay vấn đề nên chữa
thành:


  • À ừ đa tạ nhị đệ, nào mời!

Chén trước chén sau hàn huyên, Trần Khánh Dương ngoài mặt thì vui vẻ nói cười
đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nhưng thực chất hắn từ từ dò hỏi được rất
nhiều thông tin về tình hình các thành trấn xung quanh địa bàn của Thái Dương
Môn.

Mải nói chuyện, lúc lâu sau Trần Khánh Dương mới để ý có một đám đông tụ tập
bất thường giữa ngã tư Thanh Hoa Trấn, mà xem chừng là đang tụ tập xem đánh
nhau hay cãi vã gì đó, liền quay sang cười cười nói với chủ quán:


  • Lão bá, chẳng hay lão còn bột ớt không? Cho ta xin một ít, chừng một chén
    con con là được, chẳng là ta thấy ớt của lão bá có một mùi vị cay rất đặc
    biệt, tuyệt không phải ớt thường!


  • Ầy! Có chứ có chứ! Tưởng gì cao sang, công tử nhìn đúng rồi đấy! Đây là
    loại ớt đặc biệt chỉ trồng được ở Thanh Hoa Trấn mà thôi, là đặc sản, giá
    thành trên trời, so với các loại ớt khác thì loại này mới chính là đệ nhất ớt
    ở Cổ Vực đây a!


  • Lão bá thật phi phàm a! Thế tiện cho ta xin luôn một bát cơm lớn đem về,
    bột ớt đặc sản này phải thử với cơm nóng ăn khuya thì mới gọi là nhân tình thế
    thái a!


  • Ây! Lại còn có phương pháp đánh giá này nữa sao! Quả nhiên là công tử đã đi
    qua nhiều nơi, kiến thức uyên thâm, thật khiến người khác ngưỡng mộ a! – Đoạn,
    lão gọi tên tiểu nhị - Tiểu nhị! Lấy cho công tử đây một bát bột ớt hảo hạng
    cùng với một bát cơm thật lớn đem về, chỗ đấy không tính tiền nhé!


  • Hầy! Thực phiền lão bá quá a! Đa tạ!


  • Không có gì, không có gì, công tử đừng khách sáo! Riêng món bắp bò hấp này
    của công tử, ta mạn phép được dùng công thức đấy để kinh doanh là đã quá lời
    lãi rồi đó a!


  • Lão bá quá lời rồi! Không dám, không dám!


Đoạn, tiểu nhị trong quán bưng ra một bát đầy những bột ớt khô được xay mịn đỏ
lòm cũng với một bát cơm thật lớn, nóng hổi. Trần Khánh Dương cũng không câu
nệ gì mà thu luôn vào túi trữ vật rồi quay sang hỏi tiểu nhị:


  • Này huynh đài! Chỗ kia xảy ra việc gì thế nhỉ?

Tiểu nhị nhìn theo tay vị khách quan trẻ tuổi rồi lập tức cười nói:


  • À, chẳng là cái đám Thông Thiên Hội lại kéo tới gây khó dễ đó mà!


  • Không ai đứng ra ngăn cản sao? – Trần Khánh Dương tròn mắt hỏi.


  • Ầy, đám đấy đang gây gổ gì với mấy đệ tử Thái Dương Môn ấy mà!


  • Thái Dương Môn? Nghe nói đây là địa bàn của Thái Dương Môn, sao bọn chúng
    lại tới gây gổ nhỉ?


Lục trưởng lão ngồi cạnh lúc này định lên tiếng thì Trần Khánh Dương khẽ đưa
một ngón tay ra hiệu im lặng. Thấy thế, Lục Vô Song cũng lập tức ngồi yên vị
tại chỗ mà xem.

Chủ quán thấy khách quan hỏi, liền cười cười đáp:


  • Haiz...Chẳng là Thái Dương Môn đã quá suy yếu, cái đám Thông Thiên Hội đấy
    dựa vào Tà Thần Bang chống lưng, muốn chiếm hết địa bàn của Thái Dương Môn đó
    mà! Công tử không biết đấy, hiện tại thì Thái Dương Môn như ngọn đèn cạn dầu,
    cùng lắm cũng chỉ đứng ra cãi lộn với chúng được thôi chứ chẳng có thực lực gì
    sất! Những thành trấn quanh đây thì không nói ai cũng biết là đều thuộc địa
    bàn của bọn chúng cả rồi!


  • Hừm...Nói như vậy, chẳng phải là người buôn bán như lão bá nên theo họ luôn
    đi sao, tránh được một màn tai vạ!


Lúc này Lục Vô Song đã có chút thấp thỏm chực nói ra điều gì, nhưng vẫn bị
tiểu môn chủ của nàng ra hiệu yên lặng khiến lòng nàng trở nên bối rối mà cắn
môi.


  • Hầy! Công tử ở xa tới, không biết. Thái Dương Môn trước nay quản lí địa bàn
    chẳng cần cống nạp gì sất, mà đệ tử đến ăn uống cũng đều trả tiền đường hoàng,
    có mấy vụ đệ tử Thái Dương Môn sinh sự bị phát giác liền ăn khổ, bị môn quy
    đánh cho tàn phế, trục xuất khỏi môn phái. Bọn ta làm ăn buôn bán ở đây, ai có
    lòng thì biếu chút quà, còn kẻ nào không có thì cũng chẳng sao. Chứ còn cái
    đám Thông Thiên Hội này ấy à, những nơi bọn chúng đi qua đều chẳng khác gì một
    đám cướp giật giữa ban ngày cả!


  • Sao lại thế nhỉ? Lão bá có thể nói rõ hơn được chăng?


  • Hừm...Công tử muốn biết thì cũng được thôi! Đám đấy tháng nào cũng đến thu
    thuế, tiệm lớn thì mỗi tháng phải đóng 20 kim tệ, tiệm nhỏ thì mỗi tháng phải
    đóng 5 kim tệ, mà nhà nào không làm ăn buôn bán gì cũng phải nộp cho chúng 1
    kim tệ, nếu không thì không yên thân! Mà ngay cả cánh thợ săn hay đại phu đi
    vào rừng, chưa biết là có thu được gì không nhưng cũng phải đóng mỗi người 2
    kim tệ, nếu không thì nhẹ là què quặt, nặng thì có khi không trở về nữa. Công
    tử nói xem, chúng ta phải làm thế nào mới được chứ? Ta làm ăn khấm khá lắm thì
    cũng vào cuối xuân, giữa hạ, mỗi tháng còn kiếm ra được 40 kim tệ, chứ còn mùa
    đông này giỏi lắm chỉ chừng 25 kim tệ là hết nước rồi! Ta còn phải trả lương
    cho tiểu nhị, cho đầu bếp nữa chứ! Thuế như vậy chẳng bằng chặt cổ ta đi cho
    xong! Hừ!


Trầm ngâm một chút, Trần Khánh Dương lại cười cười:


  • Lão bá, thanh toán cho ta đi, chỗ còn dư này phiền gói lại cho ta luôn, ta
    muốn đi xem kịch hay một lát!

Nghe Trần Khánh Dương nói vậy thì tiểu nhị liền chạy vào trong tính tiền, còn
chủ quán thì ngược lại, tối sầm mặt mày ra vẻ nghiêm trọng:


  • Ấy chết! Công tử đừng dây vào đám người đấy! Đắc tội với chúng không có kết
    quả tốt gì đâu!


  • Không sao, đa tạ lão bá quan tâm, có điều, phàm là đám người càng lớn lối
    thì ta lại càng thích nhúng tay! Ha ha


  • Hầy! Thế thì tùy công tử vậy, nhưng nhất thiết phải cẩn thận mới được!
    Haiz....


Đợi tiểu nhị tính tiền xong, tất cả hết 2 kim tệ, nhưng Trần Khánh Dương đưa
luôn 3 kim tệ nói không cần trả lại, đoạn lại cất chỗ thực phẩm đã được gói
cẩn thận bằng những phiến lá to, cột kỹ vào trong túi trữ vật rồi cùng Lục Vô
Song thong thả bước đến đám đông. Để lại lão chủ quán với ánh mắt tiếc nuối
điều gì mà thở dài mấy hơi liên tục.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #72