Trễ Hẹn.


Người đăng: dragonf4393@

Chẳng biết qua bao lâu thời gian, Trần Khánh Dương mới từ từ mở mắt ra được.
Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên lúc này chính là thân thể trong suốt lờ mờ. Phát
hiện ra điều kì dị đó, hắn liền thử tiến tới bờ tường mà chạm mạnh vào một
cái, không ngờ là bàn tay hắn vừa đưa lên lập tức xuyên qua.


  • Hả? Mới đó mà ta đã chết rồi sao? Ơ...

Trợn mắt trân trân nhìn vào thân ảnh trong tư phòng nằm trên đống bụi, một cỗ
ủy khuất của Trần Khánh Dương lúc này dâng lên đến nghẹn họng. Rơi vực trôi
đầm, đánh nhau với Tứ Dực Bạch Yêu Giao, kẹt giữa trận chiến kinh thiên động
của của những quái vật khủng bố, đều không chết. Tự dưng nhặt miếng kim loại
lên thì bật ngửa ra mà chết. Phải nói là đối với hắn thì cho dù có bị cao thủ
đánh chết cũng còn đỡ hơn một cái chết nhảm ruồi kiểu này. Đúng, nhảm còn hơn
ruồi!

Nuốt khan mấy cái, Trần Khánh Dương quyết không chịu thua số phận. Hắn liền
ngồi xổm xuống tát lấy tát để cái xác đang nằm bên dưới kia mà gọi:


  • Ê! Ê! Dậy đê! Dậy mau thằng khốn này! Có dậy không thì bảo! Tiên sư tổ tông
    mười tám đời nhà ngươi! Dậy mauuuu!!!!

Nhưng mỗi nhát vung tay đều là xuyên qua. Mặc cho mọi nỗ lực kêu gào lay
chuyển của hắn, cái xác kia vẫn nằm im lìm.

Chợt, không gian xung quanh có chút vặn vẹo, liền đó hắn bị dịch chuyển đến
một nơi khác.

Ngơ ngác quan sát xung quanh, Trần Khánh Dương nhận ra là hắn vẫn trong suốt,
hiện đang ở trong một nơi trông rất giống lò rèn, ngoại từ những người đang ra
sức quai búa đập vào một miếng kim loại rực sáng kia đang vận những y phục
đen, trùm kín đầu mà hắn không thể nhìn ra gương mặt ai cho rõ ràng, thì mọi
thứ xung quanh chính xác là một lò luyện binh khí.


  • Keng...keng...keng....


  • Dừng! Tiến hành luyện hỏa! – Một người có bộ râu dài, trắng toát nói lớn.


Chưa kịp hiểu cơ sự xảy ra là cái quái gì thì không gian lại một lần nữa vặn
vẹo, và Trần Khánh Dương bị dịch chuyển tới một nơi khác. Chính là một cánh
rừng âm u với những mộc thụ xanh um, cao vút phủ kín bầu trời.

Trước mặt hắn giờ đây là một con Đại Viên toàn thân trắng toát, bờ vai nó phủ
kín một khu vực rộng đến 7 thước với đôi tay khổng lồ đang ôm ấp một con khỉ
nhỏ như nắm tay có bộ lông vàng óng. Trông nó nhìn con khỉ sơ sinh kia thật
trìu mến như một vị phụ thân đang bồng đứa con đầu lòng vậy. Ngay đó thì nó
lại nhìn sang một con khỉ có bộ lông đen tuyền khác, thân hình cũng cao lớn,
nhưng xem chừng chỉ bằng nửa con Đại Viên kia mà thôi.


  • Cái mả m* gì vậy! Đừng nói là bây sắp....

Trần Khánh Dương buột miệng chửi thề một câu khi chứng kiến màn ân ân ái ái
giữa 2 con thú đầy lông lá kia. Một cảm giác khó chịu dâng lên, không nghĩ là
đến chết rồi mà vẫn không được yên thân, bị ép xem người ta tình tứ.

Thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại, không gian xung quanh lại tiếp tục vặn
vẹo rồi chuyển cảnh như hồi hắn ngồi trong rạp xem phim 5D vậy. Có điều, bộ
phim này chẳng thoải mái tí nào vì chỉ có một mình, hơn nữa lại còn chân thực
đến nỗi có thể nghe từng tiếng gió thổi, cảm nhận luồng gió phiêu phiêu qua
từng thớ thịt.

Cứ như vậy, Trần Khánh Dương bị dịch chuyển qua nhiều cảnh khác nhau. Thấy
được con Đại Viên bị một đám Đại Viên khác đánh chết, nhìn sâu vào đôi mắt mở
trừng trừng nhìn vào Trần Khánh Dương khiến hắn cảm nhận được sự thống khổ của
con Đại Viên kia. Rồi lại sang cảnh con Hắc Hầu bị một toán nhân loại đuổi
giết một cách bất lực. Vẫn là một ánh mắt sâu thẳm, chất chứa những nỗi bi
thương khôn cùng nhìn chằm chằm vào hắn.

Cảnh con tiểu hầu côi cút vật lộn giữa dòng nước xiết làm cho Trần Khánh Dương
có chút chua xót mà ngẫm lại khi vượt dòng nước dữ dưới chân vực sâu.


  • Haiz...rốt cuộc là cái sự tình gì? Nhân tình thế thái sao? Ta đã chết thì
    cần quái gì biết những thứ này chứ!

Không gian vẫn không buông tha cho linh hồn khốn khổ của Trần Khánh Dương. Hắn
lại tiếp tục được chứng kiến những khổ sở, gian truân mà con Hoàng Hầu trải
qua, từng bước trưởng thành trong sự cô độc. Bị đồng loại đuổi đánh, bị yêu
thú tập kích, bị trôi sông, bị nhảy vực, bị nhân loại bắt bớ, thôi thì đủ
những màn lấm lem, tội nghiệp. Có lúc thì con Hoàng Hầu rét run giữa màn tuyết
trắng trên một đỉnh núi cao, liên tục cất những tiếng ai oán mà theo Trần
Khánh Dương đoán là nó đang nhớ mẫu thân. Có lúc khác thì buộc phải chiến đấu
với những con thú lớn hơn nó tới mấy lần, mặc dù may mắn chiến thắng nhưng
mình mẩy cũng đầm đìa những máu huyết.

Dần dần, trải qua nhiều sự việc luân phiên nối tiếp mà con Hoàng Hầu đó không
còn một chút nào yếu mềm trong đôi mắt lung linh sâu thẳm kia nữa. Tất cả chỉ
còn lại là một màn đen, dữ tợn, kiên cường, sẵn sàng đấm nát bất kể kẻ nào tìm
tới gây sự. Hắn có thể thấu hiểu được đôi mắt đầy kiên cường và tủi nhục kia.
Như thể đó mới chính là bản thân hắn vậy.

Rồi tới một cảnh khác, thì...lại một màn ân ái. Con Hoàng Hầu lúc này tu vi đã
lớn, hóa thân thành một nam tử tuấn tú, tràn đầy sinh khí, đang ngồi trên một
mỏm đá cheo leo bên bờ thác, bên cạnh có một cây thiết bảng đen tuyền cắm
xuyên vào phiến đá nơi nó ngồi.

Từ đây có thể phóng tầm mắt nhìn ra xa phía chân trời, trải dài một dải lục
sắc của núi rừng bên dưới những quang mang rực rỡ của mặt trời. Bên cạnh đó là
một thiếu nữ thướt tha, tuổi chừng 18 đôi mươi, vận một bộ y phục màu đỏ rực
rỡ những hoa văn ngũ sắc. Con hoàng hầu biến thân thành nhân loại kia thì vận
một bộ y phục óng ánh quang mang như ánh mặt trời đang soi rọi, nó mở miệng
trầm ấm mà nói:


  • Nhất Phụng! Đời này kiếp này, trải bao sinh tử, cho dù chết đi chăng nữa
    thì ta cũng sẽ bằng mọi giá khiến phụ thân nàng công nhận ta!


  • Hầu huynh, ta biết tình cảm của huynh dành cho ta là trời bể, nhưng e rằng
    đoạn nhân duyên này...haiz... – Thiếu nữ quay mặt đi, đánh rơi một giọt lệ.


Cả 2 đều không biết là có một tên tiểu tử trong suốt như một bóng ma hiện đang
đứng sau lưng âm thầm chúc phúc. Thế nhưng mọi chuyện không như vậy, đời không
như là mơ, sự việc không như là thơ, và nhân tình thế thái cũng không hề có
màu hồng.

Không gian tiếp tục vặn vẹo, mở ra cảnh một đám người xộc tay đem thiếu nữ kia
đi xa, để mặc lại tên thanh niên trọng thương đang nằm trên vũng máu lớn, nhìn
theo với một ánh mắt đầy bi ai mà hét lớn:


  • Nhất Phụng! Aaaaaaaa!!!!!

Liền đó thì thanh niên này lại bỗng chốc biến thành một con khỉ đột khủng bố,
thân hình sừng sững như một ngọn núi, e rằng nếu đo ra thì cũng phải tới trăm
trượng. Toàn thân lông lá óng ánh quang mang vàng rực rỡ như ánh mặt trời phản
chiếu vào một khối vàng khổng lồ vậy. Nhưng đôi mắt bi ai kia hiện tại đỏ rực
như 2 hòn lửa, liên tục trào ra những hắc vụ đen kịt bầu trời.


  • Gào!!!

Con Hoàng Hầu gào lên một tiếng long trời lở đất, khiến phong vân biến sắc,
những ngọn núi xung quanh đều lung lay. Liền đó nó xông vào đám người và thú
đang bao vây xung quanh mà tả xung hữu đột.

Chưởng khí rợp trời, kình lực xung thiên, trận quyết chiến diễn ra tới mức gió
thổi mây phun, tưởng chừng như trời đất cũng lung lay sụp đổ. Mỗi một đòn va
chạm thì sức ép từ những vụ nổ hóa thành sóng xung kích thổi tan một ngọn núi.
Những gốc mộc thụ cao lớn mấy chục trượng bay tá lả lên trông trung như thể lá
vàng mùa thu, từ từ gãy nát.

Mà con Hoàng Hầu này thực sự là khủng bố. Bao nhiêu cao thủ nhân loại xông tới
đều bị nó đập bay, bao nhiêu thần thú tiến lại cũng đều bị nắm đấm của nó hất
tung ra không biết bao nhiêu dặm, đến những con thú điểu có sải cánh còn rợp
trời, còn lớn hơn cả Hoàng Kim Thiên Linh Điểu, chứng tỏ tu vi còn kinh hoàng
hơn thế mà cũng ăn một đập là nằm hôn đất, để lại một vết lõm như cái hồ sâu,
dài tới mấy dặm.

Mặc dù là đứng xem thôi, nhưng Trần Khánh Dương cũng không khỏi có chút hoảng
sợ khi mà đất đá mù mịt, đến ngọn núi bên cạnh kia mà bùm một tiếng cũng trở
về với đất mẹ thì biết là quy mô của trận chiến này có khi tương đương với
chiến tranh hạt nhân cùng hàng trăm, hàng ngàn phi đạn hạt nhân cũng không
chừng.

Nhưng rồi sau đó thì con Hoàng Hầu cũng phải thua dưới sức mạnh của một đội
quân trùng trùng điệp điệp toàn là những quái vật bên kia. Nó bị đánh trọng
thương, buộc phải biến nhỏ lại.

Rồi một màn xử tử khiến Trần Khánh Dương không khỏi thở dài:


  • Haiz...Ngươi mạnh thật. Nhưng một mình ngươi đơn thương độc mã, âu cũng là
    số phận! Hiện tại có lẽ muốn gặp ta chăng?

Lần đầu tiên từ khi đến thế giới hư cấu này, Trần Khánh Dương đoán sai. Con
Hoàng Hầu kia không chết. Ngược lại, bao nhiêu thần khí chém vào cổ nó đều lập
tức gãy tan, khiến mấy đạo linh hồn khí bốc lên cao rồi tản mát hết thảy tựa
hồ như hơi thở của người ta giữa mùa đông giá rét vậy.

Đến lượt đám liên minh nhân loại và thú tộc kia dùng hỏa diễm cực thịnh thiêu
đốt con Hoàng Hầu trong một thời gian, thì cuối cùng cũng chỉ cháy xém được
vài khóm lông chứ không dập tan được bộ hàm sắc nhọn đang nghiến chặt, để lộ 2
chiếc răng nanh dài, trắng ỡn và đôi mắt như 2 viên hồng ngọc rực rỡ kia. Mà
khắp một khu vực tới mấy dặm bị lửa nung, đất đá đều tan chảy thành một vũng
đỏ rực như magma của núi lửa vậy. Tới đây thì chợt nghĩ tới điều gì đó liên
quan, Trần Khánh Dương buột miệng:


  • Chời đ*! Đừng nói là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không phiên bản biến dị
    thế giới nhé!

Thế nhưng mặc cho Trần Khánh Dương đang tròn xoe đôi mắt cảm thán với những
cảnh tượng vừa rồi, thì không gian vẫn tiếp tục vặn vẹo và chuyển sang một
cảnh khác. Một con Hoàng Hầu bị những chiếc móc sắt khủng bố móc vào bả vai,
khuỷu tay, treo lên trần đá của một mật thất. Đôi chân và cả cái đuôi dài của
nó thì bị những chiếc móc sắt khác móc vào xương chậu, khuỷu chân, đuôi, mà
kéo căng xuống bên dưới nền đá.

Điều làm cho Trần Khánh Dương ấn tượng đó là dù trong hoàn cảnh tối tăm, chỉ
có một chút ánh sáng mờ mờ của mấy viên dạ minh châu được khảm lên trần đá của
mật mất, thì có một đôi mắt rực sáng, chất chứa đầy thù hận, oán niệm, đang
nhìn chằm chằm vào hắn. Một đôi mắt bất tử bất diệt, như muốn thiêu đốt hắn
vậy.

Lúc này, không gian lại vặn vẹo thêm một lần nữa rồi tất cả trở nên tối mịt,
mơ hồ.


  • Cộc cộc cộc.


  • Môn chủ! Ngươi có ở đó không? Môn chủ! – Một giọng nữ nhân trong trẻo vang
    lên.


Đôi mắt từ từ mở ra, Trần Khánh Dương quan sát hết một lượt.


  • Hình như...vẫn chưa chết a!


  • Môn chủ!


  • Hả hả!


  • Ta tới đợi ngươi suốt từ sáng, nhưng hiện tại đã quá trưa rồi, môn chủ
    không xảy ra chuyện gì chứ?


Chau mày một cái, Trần Khánh Dương lập tức nhớ ra được là hắn đang có một cuộc
hẹn với Lục Vô Song trưởng lão, nhưng nhất thời chưa nhớ ra được là mình hẹn
định làm gì, liền nói lớn:


  • À! Lục trưởng lão, đợi ta thêm một khắc nữa thôi, hiện ta có chút chuyện cá
    nhân, ra ngay!


  • Vâng môn chủ!


Lục Vô Song trưởng lão hơi cau mày một chút. Nàng không nghĩ là tên tiểu môn
chủ kia lại có thói quen ngủ tới trưa đến như vậy, để nàng đợi từ sớm tới bây
giờ đã là quá trưa rồi cho nên không khỏi có chút khó chịu trong lòng. Có lẽ
lần đầu tiên trong đời nàng thấy một nam nhân lề mề lại để cho nữ nhân như
nàng phải chờ đợi.

Về phần Trần Khánh Dương thì hắn nhanh chóng thay bộ y phục lấm lem những bụi
bặm kia ra, chỉnh sửa mái tóc một chút cho đứng đắn. Liền đó cũng nhớ ra là
hôm nay định làm việc gì.

Bóp nát ngọc giản mở ra cấm chế, mở cửa, Trần Khánh Dương cười cười chữa thẹn,
vốn kiếp trước hắn không có thói quen bắt người khác phải đợi, bản thân hắn
cũng rất ghét chờ đợi, nhưng xem ra sự vụ tối qua đã làm hắn mất mặt rồi:


  • Lục trưởng lão bình an!


  • Cung nghênh môn chủ! – Lục Vô Song cúi người thi lễ.


  • Về sau miễn lễ cả đi, ta không thích rườm rà, hiện tại phiền Lục trưởng lão
    đưa ta đến thành trấn gần nhất đi khảo sát một chuyến vậy. Có điều, dùng ngựa
    đi, không dùng phi hành tọa kỵ.


  • Tuân mệnh môn chủ!


Trong lòng Lục Vô Song trưởng lão có chút khó hiểu, không biết tiểu môn chủ
định giở trò gì mà vừa mới về môn là đã đi thị sát rồi, mà lại có hứng đi ngựa
nữa. Nhưng cũng tặc lưỡi cho qua, bởi ngay màn ra mắt môn phái đêm qua cũng
khiến nàng thấy được độ dày dạn và thâm sâu của tân chưởng môn rồi.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #71