Tín Nhiệm.


Người đăng: dragonf4393@

Trở lại tư phòng, Trần Khánh Dương liền ngồi ngay vào chiếc bàn lớn lúc trước,
thấy vậy thì Hoàng Kim Thiên Linh Điểu cùng với Linh Tiểu Vân cũng lập tức
ngồi vào. Chỉ còn có Lưu Dược Sư là vẫn đứng bên cạnh môn chủ chờ đợi.

Hồi lâu sau vẫn không thấy trưởng lão ngồi vào, Trần Khánh Dương mới tròn mắt
hỏi:


  • Lưu trưởng lão có việc gì sao?


  • À, không môn chủ, người chưa cho lão ngồi, lão nào dám!


  • Ha ha ha ha ha! – Trần Khánh Dương bật cười lớn – Thôi nào, Lưu trưởng lão
    ngồi xuống đi rồi mới nói chuyện được. Về sau, trưởng lão cứ tự nhiên, không
    cần phải câu nệ, ta xưa nay thoải mái, tiểu tiết lặt vặt đấy thực không quen!


  • Tạ môn chủ tín nhiệm!


Lưu Dược Sư tới đây thì có chút mừng thầm, không nghĩ là vị tiểu môn chủ uy
nghi ban nãy lại coi trọng lão đến vậy. Hành động này cho thấy là lão được tín
nhiệm, rất có tương lai. Đoạn, Trần Khánh Dương cười cười nhìn vào Lưu Dược Sư
nói:


  • E hèm...Lưu trưởng lão, tình hình Linh đường thế nào, hiện tại có thể nói
    rõ ràng được rồi, càng rõ càng tốt!

Một chút ngạc nhiên thoáng qua. Lưu Dược Sư không nghĩ tới được thiếu niên
trước mắt lại có thể đọc được tâm tư của lão ngay từ đầu. Nuốt khan một cái,
Lưu Dược Sư cất giọng nói:


  • Bẩm môn chủ, Linh đường từ mấy năm nay không hiểu vì sao mà bị cắt nguồn
    tài chính, Hoa trưởng lão nói rằng là kim tệ đã hết cho nên không thể chu cấp
    được thêm. Chính vì vậy mà cũng cạn sạch những thảo dược, không thể luyên chế
    gì thêm được nữa. Mà vốn trước kia thì Linh đường luyện ra được rất nhiều đan
    dược, những năm gần đây ngân sách bị eo hẹp đi cho nên cũng phải luyện chế nhỏ
    giọt mà thôi. Thú thực với môn chủ, lão vẫn còn giữ một khối mấy trăm viên
    Bạch phẩm, ngoài ra còn có trên dưới trăm viên Lục phẩm, nhưng không có cách
    nào đưa ra được. Lão muốn để chỗ đấy làm vốn trao đổi với các tiệm thảo dược,
    thế nhưng cái đám khốn kiếp ấy lại nhất quyết không mua đan dược của chúng ta
    nữa, thành thử càng giữ lại càng vô dụng.


  • Hừm...Việc này ắt có kẻ bên ngoài thao tác!...Mà thôi kệ đi! Hiện tại thì
    Lưu trưởng lão biết gì về bảo tàng nội môn?


Nghe hỏi đến đây, Lưu Dược Sư không khỏi nghĩ ngợi một chốc. Lão cũng biết về
chuyện bảo tàng, nhưng không được tỏ tường cho lắm, bèn nói:


  • Chưởng môn, việc này, lão chỉ biết là cần phải tập hợp đủ 5 kim bài làm
    chìa khóa cấm chế thì mới mở ra được, nếu cố phá cấm chế thì mọi cả ngọn Thái
    Dương Sơn này sẽ sập xuống, đem hủy hết đi những bảo tàng đó. Ngoài ra còn cần
    phải có một vị chưởng môn thích hợp, còn vì sao cần người thích hợp và thích
    hợp thế nào thì lão hoàn toàn không biết!


  • Hừm...Vậy kệ nó đi, hiện tại lo tình hình trước mắt, luyện chế đan dược để
    bồi dưỡng cho đệ tử đã. Tu vi của trưởng lão cũng đã tới Nhị tầng Trung cấp
    Linh Tướng đỉnh phong, Lực hệ, hiện ta bàn giao cho trưởng lão một chút thảo
    dược đây, lão có thể để các đệ tử luyện dược cũng được. Có điều, tối mai lão
    lại đến đây, đem cho ta một số lượng hắc thiết, càng nhiều càng tốt, ta cần
    lão luyện chế một số thứ, mà việc luyện chế riêng này thì tuyệt đối không để
    lộ, là bí mật để Thái Dương Môn có thể quật khởi.


Liền đó, Trần Khánh Dương đưa cho Lưu Dược Sư trưởng lão một cái túi trữ vật
khác mà hắn đã chuẩn bị, chứa đầy những dược thảo. Chỗ dược thảo này phải nói
là so với tình hình hiện tại của Thái Dương Môn chính là một bảo tàng khủng bố
cho nên khi nhận túi, Lưu Dược Sư động niệm kiểm tra một hồi.

Ngay sau đó thì lão im lặng, cột chiếc túi thật chặt vào một bên đai hông,
nhưng lại suy nghĩ gì đó, không yên tâm, lại tháo ra nhét vào ống tay áo, rồi
một chốc nghĩ ngợi, lão lại lấy ngược ra mà luồn vào tận cái túi áo lót, tiếp
xúc trực tiếp với bộ ngực tụi lông của lão thì mới yên tâm phần nào. Nhưng
ngay sau đó thì lão lại lấy ra một con dao nhỏ, vạch mấy lớp áo ra mà khoét
một lỗ trên cái túi áo đó, rồi luồn dây qua mà cột túi trữ vật kia thật chặt
lại, đoạn gật gù ra vẻ có thể yên tâm.

Nhìn một màn này mà cả 3 người còn lại đều phải hết sức nén cười, nhưng Trần
Khánh Dương thì cũng gật gật ra vẻ hài lòng. Đoạn hắn mới cất giọng nói:


  • Lưu trưởng lão thực tâm huyết! Quả nhiên ta nhìn người không sai, thực đáng
    tin cậy!


  • Môn chủ quá lời rồi! Chỗ dược thảo này hiện tại mà nói, nếu luyện chế cũng
    phải nửa ngàn viên đan dược, có thể mua đứt cả cái mạng già này cũng không
    chừng! Môn chủ đã tin tưởng mà phó thác, thì lão nào có dám để xảy ra sơ sót
    được chứ! – Lưu Dược Sư dùng một vẻ mặt nửa cười nửa mếu mà thành khẩn nói.


Từ khi gia nhập đến giờ, có lẽ chưa lúc nào mà lão nhận được sự tín nhiệm lên
đến bực này, ngay cả cố chưởng môn tuy là có tín nhiệm lão, nhưng có những
việc lại không để lão can dự, mà đó lại là những việc của Linh đường nữa kia.
Cho nên đối với vị tân môn chủ này, tuy vừa đến còn chưa được một ngày, nhưng
đã tín nhiệm mà bàn giao cho lão cả một chỗ tài sản lớn thế kia, trong lòng
Lưu Dược Sư trưởng lão không khỏi rung động.


  • Trưởng lão quá lời rồi, hiện tại người có thể trở về nghỉ ngơi, mọi việc cứ
    bình thường là được!


  • Tạ môn chủ! Lão xin cáo từ!


Nhìn cái bộ dạng khấp khởi của Lưu Trưởng Lão mà cả 3 người trong phòng hiện
tại đều bịt miệng không dám cười. Đợi tới khi lão đi khuất, Hoàng Kim Thiên
Linh Điểu mới khóa cửa, bố trí một đạo cấm chế bên ngoài thì 3 người mới cười
một trận sảng khoái.

Sau một màn cười đứt ruột thì Trần Khánh Dương mới quay sang Hoàng Kim Thiên
Linh Điểu nói:


  • Hoàng thúc, hiện tại thúc có thể đi bố trí công việc được rồi, thúc cứ đem
    theo tiểu Vân, tuy có chút bất tiện nhưng để an toàn thì nhất thiết phải làm
    vậy.


  • Vậy còn môn chủ?


  • Không sao, ta khắc có cách sắp xếp. Hơn nữa, đám người kia hôm nay bị một
    màn như vậy, hiện tại chưa biết rõ gì về ta, chúng sẽ không dám manh động đâu!


  • Vâng môn chủ! Ta sẽ bố trí một đạo cấm chế bên ngoài cho môn chủ, chỉ cần
    khi nào muốn ra ngoài thì cứ bóp nát ngọc giản này là cấm chế sẽ tự động mở
    ra!


  • Được rồi, thúc mau đi đi, việc này không thể chậm trễ được!


  • Thuộc hạ cáo từ!


  • Dương huynh, muội đi nhé! – Linh Tiểu Vân vẫy vẫy tay chào trước khi theo
    Hoàng Kim Thiên Linh Điểu ra ngoài.


  • Muội nhớ bảo trọng!


Cầm trong tay một miếng ngọc giản be bé, màu vàng vàng lấp lánh quang mang.
Trần Khánh Dương có chút thắc mắc. Lại còn có chuyện mở cấm chế bằng cách này
nữa sao! Riêng cái việc bày cấm chế ra thì hắn cũng đã không biết giải thích
thế nào rồi, mà việc mở cấm chế bằng cách bóp nát miếng ngọc giản bé tẹo này,
thực lòng với kiến thức khoa học của hắn thì chẳng khác nào đi tìm nguyên tố
mới vậy.

Đến khi Hoàng Kim Thiên Linh Điểu đã đem Linh Tiểu Vân đi rồi thì Trần Khánh
Dương mới lập tức nhảy lên giường, động niệm vào trong trữ vật giới chỉ lấy ra
tấm khiên nhỏ bằng bàn tay lấp lánh kim quang mà khi trước được Hắc Mao Yêu Sư
tặng.

Nghiên cứu một lúc lâu sau vẫn chỉ thấy nó là một miếng kim loại bình thường,
Trần Khánh Dương lúc này mới thử rót một đạo ý niệm vào. Thế nhưng, miếng kim
loại kia vẫn cứ trơ trơ ra, chẳng có lấy một dấu hiệu nào là của cấm chế phong
ấn, lại càng không có lấy một chút nào là không gian bên trong.


  • Keng....


  • Tiên sư nhà ngươi! Làm lão tử tốn thời gian, còn bao nhiêu là việc!


Trần Khánh Dương bực mình ném tấm khiên xuống đất rồi lầm bầm chửi rủa. Thực
sự mà nói thì tính khí hắn vốn nóng nảy, chẳng qua thế giới này không cho phép
hắn nóng mà thôi, còn hiện tại thì cái miếng sắt nhỏ bé kia đã thành công
trong việc làm cho hắn phải đỏ mặt tía tai rồi. Có thể nói là bảo vật a!

Uống một ngụm trà, hít thở vài hơi sâu để lấy lại bình tĩnh. Trần Khánh Dương
bước chân xuống giường, nhặt tấm khiên đang nằm lăn lóc trong một xó tường đầy
những bụi bẩn. Hắn vừa thổi mấy cái cho tan hết bụi, định bụng cất trở lại vào
trữ vật giới chỉ, để khi khách thảnh thơi rồi nghiên cứu sau.


  • Phụt...Soạt.....

Tấm khiên nhỏ bé bất ngờ phát ra một luồng quang mang rực rỡ bao bọc lấy Trần
Khánh Dương, rồi liền đó cũng tự hóa thành một tia quang mang, bắn thẳng vào
giữa trán hắn. Cũng theo hướng đó mà xuyên qua đại não, thâm nhập vào không
gian não hải.

Sự việc quá bất ngờ khiến Trần Khánh Dương không kịp ý thức được điều gì đã
lăn đùng ra giữa đống bụi khiến những bụi bẩn đóng dày bên dưới liền tung lên
mù mịt, mãi mới tan đi, chỉ để lại một thân ảnh mặc thiếu niên mặc y phục màu
lam mặt đang hôn mê bất tỉnh. Điều kì lạ là xung quanh thân thể Trần Khánh
Dương lúc này cứ có một quang mang vàng vàng trôi nổi, khi ẩn khi hiện, khi
thì lại phát ra những bí văn không thể hiểu nổi, vô cùng huyền bí.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #70