Buổi Họp Đầu Tiên.


Người đăng: dragonf4393@

Hoàng hôn dần trải xuống trên Cổ Vực. Những núi non trùng trùng điệp điệp ở
đây lại quyết tâm cắt đi nốt những quang mang cuối cùng của mặt trời mà lúc
này vẫn còn đang quyến luyến trần gian. Nhưng dù thế thì ánh mặt trời cũng
không thể nào xuyên thủng được những ngọn núi hùng vĩ kia cho nên đành bất lực
mà buông xuôi, hắt ngược những quang mang còn lại lên nền trời trong xanh cao
vút đã lấp lánh vài ánh sao.

Từ đại điện Thái Dương Môn đi sâu vào trong một khoảng rộng thì có một đài
cao, bên trên có 3 chiếc ghế lớn được điêu khắc cầu kì, sắp xếp theo thứ tự
chính giữa cao nhất, 2 bên thấp hơn một chút, tất cả đều làm từ khối ngọc
thạch khổng lồ, trắng phau, có trải nệm đỏ, trông xa hoa không khác gì hoàng
cung. Thấp hơn một chút phía bên dưới là 2 hàng ghế được làm từ gỗ quý, cũng
đều có những hình thù chạm trổ cầu kì, xếp đối diện nhau qua một lối đi trải
thảm đỏ hiện đã có chút cũ nát nhưng không làm giảm đi phần uy nghi vương giả.

Lúc này thì Trần Khánh Dương đã tắm rửa đôi chút, vận một bộ y phục màu lam
nhạt, búi cao mái tóc lên, để một phần xõa ra phía sau lưng mà ngồi lên vị trí
môn chủ cao nhất giữa đại điện. Bên phải hắn là Linh Tiểu Vân, bên còn lại
cũng có Hoàng Kim Thiên Linh Điểu ngồi vào.

Ở 4 vị trí thấp hơn thì 4 vị trưởng lão cũng đã ngồi, nhưng ghế còn lại dành
cho hộ pháp đều trống hoác khiến cho không khí hơi có chút trầm lắng, tiêu
điều. Còn phía bên ngoài thì rất nhiều đệ tử đã tập hợp rất đông chỗ cánh cửa
lớn dẫn vào đại điện, liên tục dùng ánh mắt tò mò nhìn vào thân ảnh nhỏ bé,
tuổi đời non trẻ ngồi ở vị trí môn chủ kia mà buông ra không ít lời bàn tán
xôn xao.


  • Yên lặng! Cự đầu môn họp bàn, các ngươi ở đó xôn xao cái gì? Còn không mau
    cút hết cho ta! – Hoa Lư Vũ có chút khó chịu quát lớn về phía cánh cửa.


  • Khoan! – Trần Khánh Dương đưa một tay lên ra hiệu dừng lại, đoạn cất giọng
    trầm trầm vang vọng cả đại điện – Đây là việc lớn của Thái Dương Môn, nhưng ta
    muốn tất cả đệ tử ở đều được xem nghị sự. Không có gì phải giấu giếm cả!


Ngay lúc bước chân vào đại điện, Trần Khánh Dương gần như không nhận được lời
chào hỏi nào, việc này quá rõ ràng là phần đông người đều không xem hắn là môn
chủ gì cả, cho nên mới tính tới một đường khác. Hiện tại phải lấy được sự công
nhận của quần chúng thì mới làm được việc khác, điểm này hắn nắm quá rõ, có
điều, thực hiện thì cũng hơi bị khó khăn nha!


  • Môn chủ, chúng chỉ là đệ tử, có việc gì mà cần phải nghị sự chứ! – Hoa Lư
    Vũ trầm giọng.


  • Ngươi thân là trưởng lão, không lẽ không đặt môn quy vào trong mắt sao? –
    Trần Khánh Dương trừng mắt, phát ra uy khí.


  • Hừm, ta không dám!


Trước mặt đông người cho nên Hoa Lư Vũ chỉ có thể khép mình một chút mà thôi.
Tuy nhiên, trong ánh mắt hắn có chút không phục, rõ ràng là đang tính kế hạ
thấp Trần Khánh Dương xuống một bậc.

Mặc kệ những điều đó, Trần Khánh Dương lúc này cất giọng vang vang, đậm khí
chất tướng lĩnh đại quân mà nói:


  • Hiện tại ta mới nhậm chức không lâu, các vị trưởng lão lần lượt báo cáo
    tình hình môn phái. Bắt đầu từ Lưu Dược Sư trưởng lão đi!


  • Vâng môn chủ. Hiện tại tình hình linh đường vẫn thế, không có gì khởi sắc!
    – Lưu Dược Sư trong lòng cũng có chút không phục, nhưng không biểu hiện ra bên
    ngoài. Một kẻ đã mấy chục năm lăn lộn đến bạc đầu như lão thì làm sao mà chấp
    nhận nổi việc dưới quyền một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch chứ.


  • Vẫn thế nghĩa là thế nào? Mời Lưu trưởng lão nói rõ!


  • Vâng, nguồn thảo dược không có, thảo dược trong kho cũng chỉ còn một chút,
    không đủ luyện chế đan dược, càng không đủ chia lợi tức cho đệ tử. Hiện Linh
    đường chỉ còn 3 linh giả đều là thân đệ tử của lão phu, Thái Dương Môn đã nợ
    họ tổng cộng 300 kim tệ và 30 viên đan dược tấn cấp Tứ tinh Bạch phẩm rồi!


Lưu Dược Sư trầm trầm nói mà không liếc nhìn Trần Khánh Dương lấy nửa cái. Lão
không tin được là Thái Dương Môn lại có ngày phải nhận một tên tiểu tử vớ vẩn
nào đấy làm môn chủ, cho nên nhấn mạnh vào khoản nợ kia để nắm gân tiểu môn
chủ phía trên cao.

Nhưng không ai biết, Trần Khánh Dương đã tính toán đến bước này cho nên mới để
lão nói trước như vậy. Mà khi Lưu Dược Sư nhấn mạnh vào khoản nợ thì lại quá
đúng ý của hắn, hiện vẫn còn một mớ đan dược trước kia cầm của Trần Chí Hàn
lẫn một mớ đan dược có đến Lam phẩm của lão Bạch Trì mà hắn không cần dùng
tới, chưa kể là còn cả một lượng lớn những dược thảo mà khi trước đi cùng Trần
Thảo Linh đã ra tay khoắng sạch ở Thanh Vân Trấn. Cho nên mọi việc cũng đã sắp
xếp sẵn từ lúc còn trong môn chủ tư phòng, hiện tại diễn ra quá thuận lợi.

Lúc này, giữa những cặp mắt đang nhìn chòng chọc vào mình dò xét, Trần Khánh
Dương mới nở ra một nụ cười đậm chất tiếu ngạo mà nói:


  • Cho gọi 3 người linh giả kia vào đây!

Chỉ vài khắc sau thì phía bên dưới đã tập hợp được 3 người, đều mặc y phục màu
đỏ đặc trưng là đồng phục của Linh đường. Mặt mũi đều cao ráo, tóc tai búi cao
gọn gàng, có thể thấy ra được đều là những người tỉ mỉ, tư chất không tồi.

Nhìn một lượt, Trần Khánh Dương lại cất giọng vang vang:


  • Lần lượt nói ra tên họ và tu vi của các ngươi! Chẳng lẽ lễ nghĩa cơ bản còn
    không biết sao?

Trần Khánh Dương nghiêm giọng một chút khiến Lưu Dược Sư trưởng lão có chút
giật mình mà ngoái nhìn lên cao. 3 tên linh giả đệ tử còn lại liền lập tức quỳ
xuống thi lễ, lần lượt nói:


  • Đệ tử Lữ Chính Cường bái kiến chưởng môn! Hiện là Nhị tầng Trung cấp Linh
    Sư, thuộc Trí hệ.


  • Đệ tử Lưu Bảo Bối bái kiến chưởng môn! Hiện là Nhất tầng Cao cấp Linh Sư,
    thuộc Lực hệ.


  • Đệ tử Khúc Tông Bảo bái kiến chưởng môn! Hiện là Nhất tầng Hạ cấp Linh sư,
    thuộc Lực hệ.


  • Hừm, Chính Cường, Bảo Bối, Tông Bảo, ta có lời khen cho lòng trung thành
    của các ngươi! Trải qua gian khổ mới có thể bày tỏ tấm lòng, 3 viên Nhất tinh
    Lam phẩm Tấn Linh đan này là của riêng ta ban thưởng, cầm lấy.


Trần Khánh Dương xuất ra đến 3 viên Nhất tinh Lam phẩm Tấn Linh đan một lúc,
mà mỗi viên đều có giá thành hơn trăm kim tệ khiến tất thảy mọi người đều giật
mình đánh thót một cái. Mà lại là thưởng riêng chứ không can hệ gì tới lợi tức
môn phái khiến Lưu Dược Sư trưởng lão buộc phải nhìn thẳng vào tiểu môn chủ
kia mà thầm cảm thán.

Nhưng mọi việc chưa dừng lại ở đó. Đợi khi 3 linh giả kia tiến lên nhận phần
đan dược trong tay Trần Khánh Dương trở lại vị trí ban nãy thì hắn lại tiếp
tục lấy ra mấy cây thảo dược rồi cất giọng vang vang:


  • Đây là 3 cây Long Linh Thảo bạch cấp, 3 cây Mỹ Tiên Thảo bạch cấp, 3 cây
    Hoàng Linh Chi bạch cấp, và 3 cây Lục Kim Thảo bạch cấp. Các ngươi mỗi người
    nhận lấy rồi đem về luyện chế đan dược cho ta. Ai luyện ra được đan dược tốt
    hơn, bất kể là loại gì từ 4 loại thảo dược này, ta sẽ có phần thưởng riêng là
    viên Tam tinh Lam phẩm Tấn Linh đan này, hiện trao cho Lưu Dược Sư trưởng lão
    bảo quản.

Nói xong liền đưa chỗ thảo dược và viên đan dược kia cho Lưu Dược Sư. Một màn
này khiến cả 4 trưởng lão có mặt đều thắt ruột cuốn gan mà đám đệ tử bên ngoài
đều khấp khởi đôi mắt chờ mong. Chỉ là một trắc nghiệm nhỏ nhưng lại thưởng
một cục lợi tức đáng giá mấy ngàn kim tệ thế kia thì kể cả tông môn khác cũng
chưa chắc đã dám đưa ra treo thưởng chứ đừng nói là đám đệ tử trông như ăn xin
ở đây.

Hiện tại thì lòng người đã nhớn nhác, Trần Khánh Dương thì vẫn cười cười như
thể chỉ động tay phủi bụi vậy. Đoạn lại nói:


  • Lưu trưởng lão, sau khi nghị sự xong thì lão gặp riêng ta để nhận một số
    dược thảo về Linh đường.


  • Tuân mệnh môn chủ!


Lưu Dược Sư lúc này đã thực sự ngơ ngác không hiểu đầu của tai nheo thế nào.
Mới xuất ra một mớ đan dược kia thì lại sắp có một chỗ dược thảo được xuất
tiếp. Mà việc này khiến đám đệ tử bên ngoài lập tức xoa tay mừng thầm. Có dược
thảo tức nghĩa là linh đường sắp hoạt động trở lại, khi đó thì lợi tức của bọn
họ bao năm cũng sẽ được hoàn lại, không vui sao được.


  • Việc Linh đường đã xong, hiện tại tới phiên Huỳnh Vấn Thiên trưởng lão!


  • Vâng môn chủ, việc của Vũ đường cũng tương tự như Linh đường vậy, đệ tử đã
    kéo nhau đi sạch sẽ cả, hiện tại chỉ còn có một ít người là trụ lại được, rất
    mong môn chủ có thể ra tay.


Chỉ cần vài câu là Trần Khánh Dương có thể thấy rõ được vấn đề của trưởng lão
Huỳnh Vấn Thiên này. Không chau mày lấy nửa cái, hắn lại cất giọng vang vang:


  • Nếu vậy thì không khó, chỉ cần các đệ tử bên dưới có thể ra sức tu luyện,
    sửa sang kiến trúc, 3 tháng sau, 10 người có công lao lớn nhất sẽ được tặng
    thưởng không thua kém 3 người linh giả vừa rồi!


  • Tạ môn chủ!


Đám đệ tử bên ngoài nghe vậy liền lập tức đồng thanh một tiếng. Màn vừa rồi
đối với 3 linh giả mà nói thì đã làm họ chấn động không ít. Mà hiện tại lại
chỉ cần ra sức thì cũng có một phần quà y như vậy khiến trong lòng đám đệ tử
không khỏi mừng thầm. Mà cũng chẳng ai để ý tới món nợ của Thái Dương Môn nữa.
Đơn giản chỉ là thưởng vinh danh thôi mà đã đến mức đó thì họ không lo nghĩ gì
tới việc mấy viên Bạch cấp đan dược nhỏ nhoi kia làm gì.

Thực tế mà nói, trong lòng Trần Khánh Dương có chút bối rối. Đệ tử tới mấy
trăm người, chỗ của cải mà hắn có hiện tại thì cùng lắm chỉ đủ trả cho một
phần 5 số đó là nhẵn túi, cho nên mới bày ra cách đánh lạc hướng đi mới qua
khỏi kiếp nạn này. Dù vậy thì định lực của hắn vẫn đủ cao để không thể hiện ra
mặt, liền đó lại nói tiếp:


  • 3 linh giả các ngươi có thể lui ra được rồi! Hiện tại thì 4 vị trưởng lão
    đều có công lớn, ra sức vì Thái Dương Môn, đây là chút quà ra mắt, mong các vị
    không chê.

Liền đó Trần Khánh Dương cũng móc ra 4 viên Ngũ tinh Lam phẩm Tấn cấp đan đưa
cho Hoàng Kim Thiên Linh điểu đi xuống trao tận tay cho cả 4 trưởng lão giữa
ánh mắt ngỡ ngàng trên 4 gương mặt trắng bệch của mấy vị trưởng lão kia.

Thật ra hắn cũng chỉ tới đây là thâm tâm cắn rứt lắm rồi, nhất là lại phải
trao cho cái tên Hoa Lư Vũ nữa, thế nhưng buộc phải thả con săn sắt để bắt con
cá rô, cắn răng đưa ra một món lợi khủng bố để dẹp tan cái suy nghĩ nghèo túng
đòi nợ kia đi, lo việc trước mắt mới đảm bảo được kế sách lâu dài.


  • Tạ môn chủ!

4 vị trưởng lão đồng thanh đứng dậy thi lễ. Ngay cả Hoa Lư Vũ vốn cấu kết với
bên ngoài nhắm vào khoản bảo tàng của Thái Dương Môn, khó khăn cực khổ bày mưu
tính kế suốt mấy năm trời vẫn chưa đâu ra đâu, mà đùng cái đột nhiên nhận được
hẳn một cục lợi tức thiếu chút đạt tới Tử phẩm thế này cũng khiến trong lòng
hắn có chút hoảng hốt, không thể không nao núng trước tên tiểu tử phía trên
kia được.

Linh Tiểu Vân thì tròn xoe đôi mắt nhìn vào Trần Khánh Dương khó hiểu. Nàng
nghĩ mãi không ra tại sao Trần Khánh Dương lại ra tay ban thưởng lớn đến vậy
cho cả kẻ thù. Vốn cũng chỉ tiếp xúc được một thời gian ngắn cho nên tâm tư
của Trần Khánh Dương, nàng không tài nào nắm bắt nổi, nhưng nếu là Trần Thảo
Linh thì sẽ khác. Tuy vậy nhưng nàng cũng hiểu là không nên hỏi ra điều gì ở
đây.


  • Việc đã xong, tạm thời cứ như vậy đã! Sáng mai, Lục trưởng lão đi cùng ta
    có chút việc, còn Hoa trưởng lão và Huỳnh trưởng lão thì có thể trở về nghỉ
    ngơi mà hấp thụ viên đan dược đó, đợi vài hôm ta sẽ giao việc lại sau! Tuyên
    bố giải tán!


  • Tạ môn chủ! Môn chủ anh minh, ngon giấc! Cung tiễn môn chủ!


Cả đại điện đồng thanh cũng kính khom người thi lễ, riêng Lưu Dược Sư thi lễ
xong thì theo nhóm người Trần Khánh Dương, Linh Tiểu Vân cùng Hoàng Kim Thiên
Linh Điểu trở lại môn chủ tư phòng.

Ngoài mặt thì ra vẻ bình thản, nhưng thực sự trong lòng Trần Khánh Dương hiện
tại đang nhỏ máu, xót đứt ruột. Mặc dù kế sách này hắn đã tốn thời gian suy
ngẫm, nhưng nói cho cùng thì cũng buộc phải vắt túi ra mà bình định lòng
người, nếu không thì chắc chắn sẽ có một bàn thua trông thấy.

Mà ngay cả việc không để Lục trưởng lão và Hoa trưởng lão báo cáo cũng đều nằm
trong tính toán. Không đánh nhanh rút gọn thì ắt có sơ hở, mà một khi đã sơ hở
thì với thực lực hiện tại của hắn sẽ đều trở thành công cốc tất thảy. Dùng lợi
tức và uy thế đánh một màn ngập miệng không kịp nói gì tên Hoa Lư Vũ kia thì
xem như là đã bước đầu thắng lợi rồi.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #69