Người đăng: dragonf4393@
Đại điện rộng lớn, được chống lên bằng 18 cột trụ khổng lồ đến mấy người ôm
không xuể. Trần điện cao tít lên trên, ước chừng có thể chứa được mấy ngàn
người cũng không thành vấn đề. Tuy hiện tại đã có chút đóng bụi và mạng nhện
chăng khắp nơi trên cao, nhưng cũng không làm giảm đi vẻ tôn nghiêm và uy thế
vốn có của nó.
Ra khỏi đại điện, rẽ trái theo một lối đi rộng mấy thước, nền lát đá phiến ôm
sát lưng chừng núi thì dẫn tới một gian phòng lớn. Bên trên nóc có nhiều hình
thù điêu khắc cầu kì rồng phượng thể hiện rõ uy thế của chủ nhân tư phòng này,
hiện đã đóng đầy những mảng tuyết lớn tựa hồ nếu như rơi xuống thì có thể đè
chết người bên dưới vậy.
Dùng kim bài mở ra một lớp cấm chế bên ngoài, Trần Khánh Dương một tay ẵm Linh
Tiểu Vân trông có chút chật vật, nhưng cũng có thể dùng tay còn lại mở cánh
cửa lớn ra. Bên trong là một không khí ẩm mốc, rêu phong của một căn phòng lâu
năm không có chút ánh sáng, không được quét dọn sạch sẽ khiến hắn có chút cau
mày nhớ lại quãng thời gian sinh viên trước kia.
Năm thứ nhất nhập học, Trần Khánh Dương rời xa tổ ấm ở miền núi rừng trùng
điệp Buôn Mê mà đến với mảnh đất Sài Thành đầy sóng gió. Hắn cũng thuê được
một căn phòng trọ ở cùng với một người bạn, mà dãy phòng trọ ọp ẹp cho sinh
viên đó, thì vừa chật hẹp, vừa ẩm thấp. Khiến mỗi lần trở lại mà mở cửa ra thì
đều phải đứng bên ngoài một chốc cho bay bớt mùi rêu và hơi nước đi thì mới
vào trong được.
Căn phòng đó tệ tới mức, chiếc bàn con của hắn mua về đặt được vài hôm là đã
bám kịt những rêu và mốc. Gian phòng lớn trước mặt cũng tựa như không khí đó
vậy. Nghĩ ngợi một chút, Trần Khánh Dương khẽ thở dài một hơi, dù sao thì lúc
này vẫn còn nhiều việc quan trọng hơn là cứ đứng đó mà hoài niệm.
Đặt Linh Tiểu Vân lên một chiếc ghế cạnh chiếc bàn lớn làm từ gỗ tốt, sơn một
lớp sơn cũng tốt khiến cho không khí căn phòng tuy có không khí ẩm mốc nhưng
chút bụi bám bên trên cũng không thể làm mờ đi những màu sắc rực rỡ, xa hoa
của nó vậy. Trần Khánh Dương cũng ngồi vào một chiếc ghế bên cạnh, cau mày,
đợi cho Hoàng Kim Thiên Linh Điểu đóng cửa lại, bố trí một đoạn cấm chế bên
ngoài, đốt lên ngọn đèn dầu giữa bàn rồi ngồi một bên Linh Tiểu Vân thì hắn
mới cất giọng trầm trầm:
Hoàng thúc, tình hình hiện tại thật sự có chút rối ren. Hoàng thúc có thể
nói cho ta biết ẩn tình nội môn rồi đấy!
Mô...à tiểu Dương muốn biết điều gì?
Tất cả! Mà thúc cứ xưng hô thế nào cũng được, nhầm lẫn mãi thế cũng không
hay!
Hầy, lệnh của môn chủ...à nhầm, tiểu Dương chứ, ta không dám cãi, dù sao ta
cũng là môn chủ tọa kị, không dám trái lệnh.
Thúc à, thúc cứ thoải mái việc xưng hô đi, đừng câu nệ gì nữa cả, hiện tại
có nhiều việc quan trọng hơn, vả lại ta cũng không thích ép người khác, mà
chúng ta hiện cũng đã là người một nhà rồi, dòng huyết mạch trong người Vân
muội hiện hơn 3 phần là máu của ta đấy!
Tạ Mô...à nhầm tiểu Dươ...à không không, môn chủ...là môn chủ!
Haiz...thôi được rồi, thúc nói đi, sau này cũng không cần đa lễ nữa. – Trần
Khánh Dương lắc đầu thở dài bất lực.
Vâng môn chủ, tình hình nội môn thì khi trước ta cũng có nói một chút cho
môn chủ biết rồi, hiện tại chỉ còn vỏn vẹn 300 đệ tử, trong đó thì trưởng lão
vận trường bào đỏ chính là Lưu Dược Sư, trưởng lão linh đường, mà linh đường
hiện chỉ còn có 3 linh giả mà thôi, tu vi đều ở mức Linh Đồ, không đột phá lên
Linh Sư được. Số đệ tử còn lại thì 100 người nội môn đệ tử đều thuộc quản lí
của Hoa Lư Vũ trưởng lão, người cũng thấy là bọn chúng có vẻ sáng sủa hơn được
một chút. Số còn lại thì hầu như đều theo Huỳnh trưởng lão, chính là người vận
trường bào màu vàng kim quang. Còn phu nhân kia chính là Lục trưởng lão Lục Vô
Song, tuy nói là quản lí ngoại đường, nhưng thực chất chỉ nắm giữ được vài
chục người nữ đệ tử mà thôi, quyền lực chẳng được bao nhiêu.
Khoan, việc đó ta cũng đoán ra được ít nhiều, nhưng vì sao mà chỉ còn có 3
linh giả? Hơn nữa, sao đệ tử gì trông khố rách áo ôm dữ vậy?
À, về việc này thì 3 người linh giả kia đều là những thân đệ tử của Dược
trưởng lão, cho dù bị nợ đan dược rất nhiều nhưng họ cũng không rời môn phái.
Chưởng môn cũng biết đấy, linh giả hiếm vô cùng, nhưng môn phái tàn lụi, khiến
cho toàn bộ đệ tử đều kéo nhau mà bỏ đi hết thảy, Dược trưởng lão làm được đến
bước đó xem như là cũng đã lực bất tòng tâm rồi...
Khoan, thúc nói nợ đan dược? Nghĩa là thế nào?
À, về việc này thì những môn phái lớn đều có chu cấp cho đệ tử bằng kim tệ
và đan dược hằng tháng, nhưng đã tới mấy năm nay thì ngân khố không còn, đành
phải ghi nợ với đệ tử trong môn, tính sơ ra thì người nợ ít nhất có lẽ cũng đã
tới mấy trăm kim tệ và mấy chục viên đan dược bạch phẩm rồi.
Hừm...Một môn phái tàn lụi đến bước này, nhưng tại sao mà mấy vị trưởng lão
không rời đi? 3 vị kia thì ta không nói, có thể thấy được ít nhất có 2 người
trung thành, nhưng cái tên Hoắc Lưu Vũ đấy thì lại bày ra lắm gian kế thủ
đoạn, bỏ nhiều công sức như vậy mà cho dù hắn có nắm quyền môn chủ được đi
chăng nữa thì cũng chẳng bỏ bèn gì đi!
Là Hoa Lư Vũ ạ...
Dương huynh, việc này để muội nói cho huynh biết – Linh Tiểu Vân nãy giờ im
lặng thì chợt cất tiếng lanh lảnh trẻ con, nhưng lại rất nghiêm túc mà nói –
Thực sự là bên trong Thái Dương Sơn có một bảo tàng của tổ tiên muội để lại.
Vốn là lúc trước môn phái rất hưng thịnh, ngàn vạn đệ tử, tài nguyên dồi dào,
nhưng tổ sư đoán được sẽ có một ngày Thái Dương Môn đứng bên bờ diệt vong cho
nên đã cất giữ lại một phần kho báu rất lớn, đợi đến khi Thái Dương Môn thực
sự đến bước đường cùng thì sẽ mở ra mà quật khởi trở lại.
Phụ thân muội không dùng? Tại sao lại vậy?
Việc này phụ thân có từng nói với muội là người cũng lực bất tòng tâm.
Ngoài việc tập hợp đủ 5 kim bài mà trong đó có 4 kim bài chính là các trưởng
lão đang nắm giữ ra thì mới mở được cửa mật thất, có điều, mở được là một
chuyện, mà lấy được lại là một chuyện khác.
Vì sao thế? Không lẽ có trấn bảo thú hay cơ quan bẫy rập gì sao?
Môn chủ, đúng vậy, chính là con quái vật mà khi trước ta có nói với người.
– Hoàng Kim Thiên Linh Điểu không khỏi toát ra một chút mồ hôi lạnh.
Đúng vậy Dương huynh! Phụ thân nói là vốn trước kia con quái đó rất mạnh,
tác oai tác quái khắp Cổ Vực, đánh sang tới địa bàn của nam thổ, lại còn quấy
nhiễu cả những khu vực thú lâm khiến cho rất nhiều cao thủ nhân loại cùng thú
tộc hợp tác bắt nó lại. Nhưng không thể đánh chết được nên đành phải giam bên
dưới ngọn Thái Dương này. Mà tổ tiên của muội cũng lại chọn nơi đây lập
nghiệp, cho nên đặt luôn bảo tàng vào nơi đang phong ấn nó. Tới hiện tại thì
có lẽ phong ấn lỏng lẻo, nó đã thoát ra được rồi cũng nên. Nhưng chắc chắn là
những cấm chế trùng trùng điệp điệp bên ngoài thì nó không có cách gì phá vỡ
được, cũng chính vì thế mà lấy được kho tàng là điều không thể. Phụ thân nói,
chỉ khi tìm được một người có thể đàn áp được con quái đó thì mới có thể chấn
hưng Thái Dương Môn mà thôi, phụ thân không làm được việc đó!
Nghe tới đây thì Trần Khánh Dương không khỏi đóng băng xương sống. Chỉ một con
Hắc Giáp Yêu Long là đã khuấy tung khu vực Hắc Long Đầm rồi, mà con quái canh
giữ bảo tàng kia lại có thể quẩy tưng bừng khắp Đại Lục thì còn không biết nó
là thần thánh phương nào nữa đi! Trầm ngâm một chút, hắn mới trầm trầm lên
tiếng:
Nói như vậy là không thể nào mở ra kho tàng được rồi! Haiz...
Môn chủ, không hẳn là như vậy!
Hoàng thúc nói thử xem!
Haiz... – Thở dài một cái, Hoàng Kim Thiên Linh Điểu liền tròn mắt nói –
Thực thì ta cũng có biết một chút về việc đó. Cấm chế phong ấn con quái thì có
lẽ đã lỏng lẻo, nó hoàn toàn có thể phát ra uy thế 2 phần thực lực, tuy nhiên,
ta biết được thông tin mật là con quái này bị phong ấn kinh mạch bằng nhiều
loại thần khí, khiến nó bị trói buộc, chỉ có thể di chuyển trong một phạm vi
nào đó mà thôi, tuyệt không thể thoát ra bên ngoài mật thất hay động vào những
lớp cấm chế được. Chỉ cần môn chủ có thể trị được nó là có thể lấy được bảo
tàng.
Trần Khánh Dương cười khổ. Gì chứ, nói đùa sao! Con quái vật đó chỉ cần một
phần mười thực lực cũng có thể thổi bay cả cái Thái Dương Môn này rồi chứ đừng
nói là trị nổi được đó. Việc gì còn có thể chứ việc này thì chẳng khác nào đưa
chuột vào miệng hổ cả, một nháy là xong mạng.
Trần Khánh Dương động niệm lấy ra một khúc lớn thịt hươu xông khói vốn là khi
trước để dành một phần từ vụ của Hắc Mao Yêu Sư, chia cho Linh Tiểu Vân một
phần, chính hắn cũng ăn một phần.
Nói một chút về những dụng cụ lưu trữ, thì lại rất khác với thế giới tiền
kiếp. Những túi trữ vật hay trữ vật giới chỉ hoặc trữ vật bảo hạp ở đây toàn
là đồ hư cấu, bởi vì không gian bên trong là không cách biệt hoàn toàn với bên
ngoài. Mà ngay cả thời gian bên trong đó cũng khác với bên ngoài luôn, cho nên
cất một bát cơm vào trong những dụng cụ đó thì có thể để tới hàng mấy năm mà
vẫn như là vừa nấu xong vậy. Điều này Trần Khánh Dương đọc được trong Trần Gia
Tàng Kinh Các, nhưng suốt bấy lâu nghĩ mãi vẫn không thông được lí do là vì
sao, cho nên đành tặc lưỡi mặc kệ. Dù gì sau này có thời gian rồi thì hắn sẽ
tìm hiểu sau vậy.
Mấy ngày quên ăn uống, thân thể suy nhược khiến cho sắc mặt Trần Khánh Dương
không được tốt lắm. Cho nên cần phải bổ sung thể lực, chuẩn bị đối phó cho
những chuyện sắp tới. Nuốt xong một miếng, hắn lại quay sang nói với Hoàng Kim
Thiên Linh Điểu:
Hoàng thúc, một chốc nữa họp môn, thúc và Linh muội cứ lên dự, ngồi cạnh ta
là được, ngay sau đó thì thúc hãy đưa cả Linh muội đi theo, tìm kiếm vài yêu
thú tu vi cao thấp gì không cần thiết lắm, chỉ cần hữu dụng là được, lập tức
âm thầm xây dựng cho ta Thú đường, thúc chính là trưởng lão Thú đường, làm
nhiệm vụ điều tra, thu thập tin tức cho ta. Trước mắt là dùng những yêu thú có
tu vi thật là thấp, đừng để bị phát hiện, điều tra ngay về cái tên Hoa Lư Vũ
đấy cho ta, càng rõ ràng càng tốt, nếu được thì thu thập lấy được bằng chứng
càng tốt. Tên này biết tiến biết thoái, ẩn tình bên trong sâu rộng, không thể
khinh thường được.
Tuân mệnh môn chủ giao phó!
Được rồi, tạm thời là như thế đã!
Nhìn vào Linh Tiểu Vân đang ăn ngon lành miếng thịt xông khói mà Trần Khánh
Dương không khỏi cảm thán trong lòng. Chưa khi nào hắn nghĩ được việc nhân
duyên đã khép cho hắn một đoạn khúc như vậy. Dù biết nhiều, dù hiểu lắm, nhưng
chưa khi nào có thể hình dung được rằng một thiên kim tiểu thư lại cũng có lúc
trở thành cô nhi, tuổi ăn tuổi lớn, đáng lí ra được vui vẻ học hành thì lại
phải vướng vào vòng đấu đá của những người trưởng thành, lại còn trở thành một
nạn nhân đáng thương của căn bệnh quái ác kia. Một tiểu cô nương bé nhỏ, nhưng
đôi mắt long lanh đó không có chút hồn nhiên nào, bao giờ cũng mang một tia mờ
mịt, tủi hờn.
Bên ngoài kia, còn biết bao nhiêu gia đình, biết bao nhiêu mảnh đời, còn thê
thảm hơn Linh Tiểu Vân? Hắn không biết phải làm sao, hắn không biết cần thế
nào mới có thể thay đổi cục diện này đây?
Nhìn Linh Tiểu Vân lúc này ăn đến lem nhem đôi má, khiến Trần Khánh Dương
không thể kiềm được hơi thở dài xót xa. Có lẽ tiểu cô nương này có khi đã hàng
tháng trời lưu lạc, không được ăn uống một bữa đàng hoàng, đầy đủ rồi cũng
nên. Cái cách ngấu nghiến lát thịt kia cũng có thể thấy được điều đó vậy!
Một cỗ khí tức từ sâu trong lòng Trần Khánh Dương chợt trỗi dậy mạnh mẽ hơn
bao giờ hết. Hắn muốn chấm dứt tất cả những điều này, chấm dứt cái thế giới
loạn lạc lấy vũ vi cường, lấy linh vi tôn, đem những sinh linh yếu ớt mà chà
đạp dưới những dày vò cả tinh thần lẫn thể xác này mà đánh đổ tất cả, cải tổ
lại tất cả. Hắn sẽ biến nơi đây thành một thiên đường cho sự sống, đúng vậy,
bằng mọi giá!
Hoàng Kim Thiên Linh Điểu nãy giờ ngồi bên cạnh quan sát, chợt thấy ánh mắt
lấp lánh tinh quang như cả một bầu trời sao, vừa có u buồn, vừa có ủy khuất,
vừa có giận dữ, vừa có xót thương, vô cùng phức tạp của Trần Khánh Dương khiến
cho hắn có một cảm nhận rõ ràng rằng tên tiểu tử này sẽ là một nhân tố khiến
cho trời long đất lở. Nhưng cỗ khí thế kia không đem đến những trận mưa máu
gió tanh mà ngược lại, rất trầm ấm, dịu dàng, không kém phần bão liệt như bão
tố phong ba. Hoàng Kim Thiên Linh Điểu lẩm nhẩm trong đầu:
-“Xem ra, lời sấm truyền đã tới! Chủ nhân, người ở trên kia có thể an lạc nhắm mắt an lạc được rồi!”