Người đăng: dragonf4393@
Những khoảng thời gian có chút vô vị đã qua. Hiện tại câu chuyện tiếp diễn ở
một ngọn núi khổng lồ, uy thế vời vợi không kém đỉnh Hồng Vũ Sơn là bao. Khắp
một khu vực trải dài những mộc thụ cao lớn, thì bốn bề xung quanh lại là núi
đá sừng sững, nhưng đỉnh Thái Dương Sơn hiện lên giữa chính khu vực trùng
trùng điệp điệp đó mới chính là cự đầu của những dãy núi trùng điệp kia. Tuy
hồ nước lớn phía sau núi hiện vẫn đóng băng nhưng vẫn không làm giảm đi sự
hùng vĩ và thơ mộng của đỉnh Thái Dương Sơn.
Dưới chân núi, đi qua mấy lớp cổng vòm to lớn chống bằng những cột trụ đến năm
bảy người ôm mới xuể là một quần thể kiến trúc nguy nga kéo dài mãi tới lưng
chừng núi mà nếu là phàm nhân đi vào khám phá thì muốn đi hết quần thể kiến
trúc này là điều không thể, mà muốn mệt chết lại là điều nghiễm nhiên không
cần phải mong đợi.
Có điều, nhìn gần thì khối kiến trúc này thực tiêu điều. Đây có lác đác vài đệ
tử ngoại môn đang dọn dẹp, quét tước những lối đi. Còn những khoảng sân rộng,
tiểu cảnh, tiểu hồ, đều chất một lớp lá khô và tuyết trắng.
Không khó để nhận ra trên dãy kiến trúc kia, có những chỗ mái nhà lợp bằng
gạch nung đã bám đen những rêu phong không biết trải bao năm tháng, lại có
những chỗ đã rơi vỡ, lộ ra những lỗ hổng toang hoác mà e rằng ném một cao heo
mấy tạ lên đó thì mái nhà cũng không thể tổn thương thêm nữa, bởi con heo sẽ
lọt qua lỗ đó mà rơi vào bên trong.
Thấy Hoàng Kim Thiên Linh Điểu ẵm Linh Tiểu Vân lừng lững đi vào, phía sau có
một tiểu tử ăn vận xộc xệch, tóc tai dài thượt mà chẳng búi chẳng tém, chỉ cột
thõng sau lưng khiến đám đệ tử ngoại môn chỉ ngước lên chào vài tiếng, rồi
cũng chẳng đặt tên tiểu tử đi sau vào mắt.
Bản thân họ là những người đã quyết tâm bám trụ tại đây từ rất lâu rồi, mà
cuối cùng chẳng nhận lại được gì ngoài những bộ y phục rách rưới như một đám
ăn mày cả. Thái Dương Môn suy tàn tới cùng cực.
Thấy một màn này, Trần Khánh Dương không khỏi thở dài một hơi, đưa mắt đăm
chiêu ra xung quanh mà xem không gian tổng thể. Trong đầu hắn tự vấn một vạn
lẻ một câu hỏi vì sao mà Thái Dương Môn lại có thể tàn tạ tới mức này được.
Quần thể kiến trúc kia mà nói tới thời hưng thịnh thì e là Hồng Vũ Môn cũng
phải ngã mũ chào thua, không cách gì sánh được. Không khỏi có chút rầu lòng
như kẻ cầm lên tờ giấy thừa kế cơ ngơi bạc tỷ nhưng đến khi nhận tiền thì lại
là đồng đô la Zimbabwe. (Cộng hòa Zimbawe, nằm ở phía nam Châu Phi, do tình
trạng siêu lạm phát mà đến ngày 21 tháng 7 năm 2008 phải phát hành tờ tiền
mệnh giá 100 tỷ đô la. Mà có thể hình dung chính xác hơn là 1 ổ bánh mì có thể
mua được với giá 300 tỷ đô la Zimbawe trong thời gian đỉnh điểm của lạm phát)
Hoàng Kim Thiên Linh Điểu cũng thấy được hơi thở đó của tiểu môn chủ, nhưng
chưa biết phải giải thích ra sao thì có một thanh âm khàn khàn vang lên:
Nghe thấu thanh âm này, không nói ra thì Trần Khánh Dương cũng có thể đoán
được kẻ nào mà xấc xược đến vậy. Định lên tiếng nhưng có một thân ảnh khác
bước ra cắt lời:
Hoa trưởng lão, đó là tọa kỵ của môn chủ đó a! Tiểu thư còn kia mà lão
không vấn an được một tiếng, phải chăng là muốn tạo phản?
Ha ha ha ha ha ha! Ta? Tạo phản sao! Nếu chỉ là chưa vấn ân tiểu thư mà lại
xếp vào phản loạn thì Lục trưởng lão cũng là đồng phạm đó a! Ha ha ha ha
Ngươi...
Vị trưởng lão họ Lục kia là một phu nhân chừng tứ tuần, hiện khoác trên mình
một bộ y phục có màu vàng nhẹ nhàng, ngũ quan thanh tú, trái hẳn với tên
trưởng lão họ Hoa thì mặt mày rậm rạp, bộ râu quai nón vừa rậm vừa đen, hòa
lẫn với màu trường bào của hắn khiến trông xa lại cứ ngỡ là không dùng y phục
mà dùng râu che cũng không chừng.
Trần Khánh Dương liền cau mày một cái, rồi cất lên một thanh âm tuy là chưa vỡ
giọng hoàn toàn nhưng vẫn trầm trầm đầy uy lực:
Đột nhiên thấy kẻ lạ mặt mà Hoàng Kim Thiên Linh Điểu đưa về kia lại có thể
biết được những nội tình bên trong môn phái, lại còn gọi chính xác tên mình
khiến không chỉ Hoa Lư Vũ mà cả vị trưởng lão họ Lục cũng có chút giật mình.
Nhưng liền đó rất mau thì tên Hoa Lư Vũ đã trấn tĩnh lại, dù sao thì kẻ kia
cũng chỉ là một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu, cho dù có là ai đi chăng nữa thì
cũng chẳng làm gì được hắn, mà hiện tại hắn còn nắm trong tay một thế lực nuốt
gần trọn Thái Dương Môn thì sợ gì chứ. Nghĩ vậy liền lên tiếng khàn khàn đáp
trả:
Tiểu tử, ngươi trông không phải là đệ tử Thái Dương Môn, có quyền gì vào
đây buông lời xấc xược! Người đâu!
Dạ!
Đám đệ tử nội môn luôn xun xoe theo gót Hoa Lư Vũ lúc này thấy động liền xổ
bản tính chó cậy gần nhà ra mà đồng thanh hô một tiếng phô trương thanh thế.
Hoàng Kim Thiên Linh Điểu có chút bất ngờ, không nghĩ đến việc Trần Khánh
Dương còn chưa biết đường biết lối mà đã dám cả gan ra mặt đến như vậy. Tâm
hồn tiểu tử này cũng hiền hòa, bao dung, không nghĩ ra được là hắn cũng có một
cỗ uy thế không thua kém gì môn chủ thực thụ. Chút bất ngờ qua đi, Hoàng Kim
Thiên Linh Điểu liền quát lớn:
Tin tức này quá bất ngờ khiến cả Lục trưởng lão cũng không kịp tiêu hóa mà cứ
ngơ mặt ra nhìn trân trân. Phía sau Lục trưởng lão lúc này cũng kéo theo một
nhóm người, trong đó có một người vận trường bào màu vàng lấp lánh, và một
người vận trường bào màu Đỏ thêu những hoa văn cầu kì mà chỉ cần nhìn qua cũng
biết là 2 trưởng lão còn lại của Thái Dương Môn.
Nghe 3 từ “Phá Sơn Ấn” khiến Trần Khánh Dương không khỏi mừng thầm trong bụng.
Đó chẳng phải là chiêu thức mà lão Bạch Trì đã truyền thụ cho hắn hay sao?
Không cần nói nhiều, liền quát một tiếng:
Liền đó cúi xuống đánh một chưởng ấn lên nền đá khiến cho những phiến đá lát
nền vỡ tung mà bắn ra tứ phía, lưu lại một hình bàn tay lớn đến 8 trượng mà
phía gần nhất với Hoa Lư Vũ cũng chỉ cách có một bước chân. Chưởng ấn này
chính là Trần Khánh Dương xuất hết tu vi hiện tại ra mà thị uy. Cùng lúc khói
bụi chưa tan hẳn, mặt người còn ngơ ngác thì hắn lại đánh ra thêm một chưởng
ấn nữa vào cây cột đá cách đó mấy trượng khiến cây cột bị chia làm 5 phần, sụp
đổ tức khắc.
Ầm!....Ầm!...Rầm rầm..lộc cộc lộc cộc....
Phá Sơn Ấn của ngươi đấy! Còn gì muốn nói? – Trần Khánh Dương đánh xong 2
chưởng liền thu công, trầm trầm nói.
Xem xét một chút, mấy vị trưởng lão có mặt đều không khỏi giật mình. Từ tụ
kình, ngưng vật, khí tức cho tới vết đánh đều là Phá Sơn Ấn không sai một li.
Mà chưởng thứ 2 lại còn phát ra một hiệu quả khác hoàn toàn với chưởng ấn đầu
tiên nữa, điều này có nghĩa là chiêu thức đã đạt mức độ nhuần nhuyễn tới biến
chiêu. Không phải là đệ tử chân truyền và luyện tập một thời gian dài mấy năm
thì không thể làm được.
Trần Khánh Dương thì vẫn còn đang thắc mắc tại sao bí chiêu của một môn phái
mà sư phụ hắn lại có thể có được, quả là một điều bí ẩn. Nhưng hiện tại chưa
có thời giờ mà nghĩ ngợi thì Hoa Lư Vũ liền hít một hơi sâu, đảo mắt một cái
rồi lại nói:
Hừm! Ngươi trộm học được bí chiêu, hiện tại lại còn muốn gạt cả Thái Dương
Môn sao? Đáng tội chết! Người đâu!
Hoa trưởng lão! Dương đại ca là đệ tử chân truyền của phụ thân ta, chính ta
tận mắt thấy phụ thân ta trước đây đã bí mật truyền thụ võ công Thái Dương Môn
cho huynh ấy! – Linh Tiểu Vân lúc này sắc mặt hồng nhuận, bị tiếng chưởng ấn
vừa rồi đánh động mới tỉnh dậy, nàng cũng hiểu là chuyện gì đang diễn ra, liền
lên tiếng.
Lời nói của trẻ con, không tính!
Hoa trưởng lão, trẻ con mới là không biết nói dối đó a! – Vị trưởng lão mặc
trường bào màu đỏ lúc này mới bước ra nói.
Hừm! Lưu trưởng lão, ngươi không thấy tên này khả nghi sao? Đột nhiên xông
vào đây tự xưng là chưởng môn, lại còn xuất ra bí chiêu học lỏm ở đâu đó, ông
không thấy chuyện này có vấn đề sao? Rõ ràng là hắn có ý đồ với Thái Dương
Môn! Ta đường đường là trưởng lão nội đường, đứng ra ngăn cản kẻ địch mà các
ngươi lại còn bao che cho hắn, muốn làm phản sao? Nếu là tân môn chủ, vậy kim
bài đâu?
Mặc dù đều là lời giảo biện, nhưng tên Hoa Lư Vũ đã nói trúng một điểm, đó là
kim bài môn chủ. Thế nhưng Trần Khánh Dương xem điều đó như gió thoảng, cười
cười đút hai tay vào ống tay áo. Cố tình che đi là hắn sẽ lấy ra kim bài ở đâu
rồi mới động niệm lôi ra tấm kim bài tỏa ra quang mang vàng vàng, giơ cao lên
trừng mắt quát lớn:
Hai từ “quỳ xuống” phát ra một thanh uy áp chế hết thảy những người có mặt. Vị
Lục trưởng lão và Dược trưởng lão thoáng nhìn một cái là biết ngay hàng thật,
liền quỳ rạp cúi đầu, mà Hoàng Kim Thiên Linh Điểu cũng quỳ một gối xuống đồng
thanh:
Thấy 3 cự đầu quỳ xuống như vậy khiến đám đệ tử cũng quỳ rạp hết thảy, không
dám ngẩng đầu lên. Linh Tiểu Vân cũng quỳ một gối xuống, nhưng nàng đưa ánh
mắt đầy tâm tư, già dặn lên nhìn vào Trần Khánh Dương, trong lòng nàng tràn
ngập một niềm hi vọng.
Ngươi....ng..... – Hoa Lư Vũ dáo dác nhìn quanh, không nghĩ là sẽ xảy ra
một màn này thật. Nhưng hiện tại thì không thể còn đường nào biện hộ được nữa.
Quỳ xuống!
Trần Khánh Dương trừng mắt quát thêm một tiếng.
Biết lần này không thể làm gì khác, Hoa Lư Vũ quỳ xuống nhưng không phục, liền
đảo mắt tìm một cớ thoái lui trước khi xảy ra việc bất lợi khác cho hắn:
Thuộc hạ không biết, không có tội. Mong môn chủ bỏ qua, cung nghênh chưởng
môn!
Ngươi không biết? – Trần Khánh Dương nghiêm giọng.
Kính môn chủ, thuộc hạ thực sự không biết, chỉ là tâm tư đề phòng kẻ gian
xâm nhập, gây hại cho Thái Dương Môn mà thôi!
Ngươi không có tội?
Vâng chưởng môn!
Ngươi thay quyền môn chủ phán xét từ khi nào vậy?
Ta....ta.... – Trước uy thế không nhỏ của tân môn chủ, ban đầu Hoa Lư Vũ
vẫn còn muốn móc méo, nhưng không ngờ là Trần Khánh Dương lấy uy áp lại khiến
hắn trở nên ấp úng. Mà tới đây thì vô tình lại là công nhận tên tiểu tử xộc
xệch kia là môn chủ rồi.
Mọi người đứng lên đi! – Trần Khánh Dương hạ giọng xuống nhẹ hơn.
Tạ môn chủ!
Mọi người lục đục kéo nhau đứng dậy thì Trần Khánh Dương lại trừng mắt nhìn
vào Hoa Lư Vũ quát:
Ta đã cho ngươi đứng lên chưa? Phản sao?
Ta...ta...Môn chủ đã nói...
Không đợi Hoa Lư Vũ thanh minh, Trần Khánh Dương liền trầm giọng quát tiếp:
Ta nói mọi người, không có nói ngươi! Quỳ xuống!
Ta...Ta...
Câm!
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Hoa Lư Vũ lúc này khiến hắn buộc phải cắn chặt môi
đến rướm máu mà quỳ rạp trên mặt đất thêm lần nữa. Mọi sự nhục nhã, ức chế
trong lòng ngút trời nhưng không biết trút đi đâu. Hiện tại chỉ muốn ra tay
đoạt lấy kim bài trong tay Trần Khánh Dương mà thôi, nhưng trước mặt bao nhiêu
cao thủ, lại có cả Hoàng Kim Thiên Linh Điểu cho nên đành phải nuốt hận cùng
với những máu huyết đang rướm ra trên môi trở lại vào trong.
Một màn uy thế đã qua, Trần Khánh Dương lại thu về ánh mắt ngạo nghễ ban đầu
mà nói:
Trần Khánh Dương rảo vài bước đường đường chính chính đi tiếp lên đại điện,
thì Lục trưởng lão mới ngơ ngác hỏi:
Bẩm chưởng môn! Còn Hoa trưởng lão thì sao?
Hửm? – Trần Khánh Dương giả vờ không biết, quay lại nhìn Lục trưởng lão một
cái.
Chưởng môn vẫn chưa cho Hoa trưởng lão đứng lên ạ!
Hừm... – Giả vờ vừa nhớ ra điều đó, Trần Khánh Dương liền chỉ tay về phía
Hoa Lư Vũ nói – Ây! Ta quên khuấy đi mất! Hoa trưởng lão hiện có thể đứng dậy,
lui về nghỉ ngơi. Tối nay nhớ đến đại sảnh.
Liền đó thì Trần Khánh Dương cũng tiếp tục bước vào bên trong đại điện, theo
sau đó là Hoàng Kim Thiên Linh Điểu cùng với Linh Tiểu Vân. Nhưng Trần Khánh
Dương lần đầu đến đây, làm quái gì biết đường đi lối lại, cho nên bèn nghĩ ra
một kế, bế Linh Tiểu Vân lên tay cười cười nói:
Linh Tiểu Vân tuy chỉ mới 8 tuổi, nhưng những sóng gió nàng phải trải qua
trong suốt 8 năm này là vô cùng vô tận. Cho nên nói về độ già dặn thì e là đám
trẻ con đồng tuổi bị dắt trước những mấy năm, liền nói nhỏ vào tai Trần Khánh
Dương điều gì đó. Trần Khánh Dương nghe xong lập tức phá lên cười:
Hoàng Kim Thiên Linh Điểu mới đầu có chút ngạc nhiên, không hiểu sao chưa nói
gì mà tiểu môn chủ lại biết được tư phòng môn chủ ở đâu, nhưng sau khi thấy
biểu hiện của Linh Tiểu Vân thì lập tức hiểu ra, liền treo trên miệng một nụ
cười rồi tiếp bước theo sau hộ tống.