Manh Mối Căn Bệnh.


Người đăng: dragonf4393@

Suốt 60 dặm ngâm mình trong gió rét, Trần Khánh Dương cũng không quan tâm lắm,
hiện tại hắn chỉ muốn biết một số thông tin cấp thiết về vấn đề của Linh Tiểu
Vân mà thôi. Tiền kiếp, hắn đã chứng kiến bao nhiêu sự xảy ra xung quanh 2 chữ
“ung thư”.

Có những gia đình vô tình mắc phải mà khiến cho khuynh gia bại sản cũng khó
lòng mà chữa được. Cả nền y học hiện đại khi đó liên tục tìm tòi, khám phá ra
nhiều bí mật xung quanh căn bệnh quái ác đó. Nhưng rồi thì cũng chỉ là những
giải pháp tạm thời mà thôi, công sức đổ sông đổ bể giành giật lấy từng phần
trăm cơ hội sống sót cho những nạn nhân cũng dường như chẳng thay đổi được gì.
Bao nhiêu phương pháp đối chọi, bao nhiêu phác đồ điều trị thì tối đa cũng chỉ
20% bệnh nhân là có thể tạm thời sống sót. Hắn rất đồng cảm với những bệnh nhi
tội nghiệp.

Hiện tại thì Linh Tiểu Vân chính là một trong những trường hợp có sinh mệnh
ngắn ngủi đó, ngay trước mắt hắn, không thể nào nhắm mắt làm ngơ được. Với
thực lực của bản thân thì hắn cũng chỉ là hứa hẹn chứ không thể nào dám chắc
được điều đó. Nhưng, thế giới này có quá nhiều điều bí ẩn, quá nhiều chuyện
nghịch thiên, hư cấu, bởi vậy mà lòng tin của Trần Khánh Dương lúc này chợt
dâng lên mãnh liệt. Mà niềm hi vọng của hắn, tất cả đều đặt tại Huyền Vũ Yêu
Thú mà thôi.

Mặt trời đã bắt đầu lên cao, chiếu xuống những quang mang rực rỡ mà xua tan đi
màn đêm băng giá. Thế nhưng bên trong Hắc Long Đầm thì vẫn là một không gian
mờ mờ, dày đặc những sương trắng.

Sau một hồi dò hỏi những yêu thú có tu vi thấp trong đầm, Hoàng Kim Thiên Linh
Điểu cũng dần xác định được vị trí hiện tại của Huyền Vũ Yêu Thú. Vốn lúc giao
đấu với Hắc Giáp Yêu Long, thì Huyền Vũ Yêu Thú tuy chưa khôi phục hoàn toàn,
nhưng cũng đã gây ra một trận chiến long trời lở đất khiến đám yêu thú trong
đầm đều chạy dạt hết cả ra rìa. Mà bản thân Hoàng Kim Thiên Linh Điểu cũng nhờ
trận giao chiến suốt mấy ngày đêm đó cầm chân Hắc Giáp Yêu Long mới có thể đơn
giản đem Trần Khánh Dương băng qua đầm mà tiến đến chỗ khi trước.

Khổ nỗi, sau trận kịch chiến đó, cả Hắc Giáp Yêu Long lẫn Huyền Vũ Yêu Thú đều
trọng thương cho nên ẩn thân khôi phục thương thế rất kỹ, dù có xác định được
khu vực thì cũng không thể nào mà lần ra được manh mối, huống hồ đây lại không
phải là khu vực của Hoàng Kim Thiên Linh Điểu muốn làm gì thì làm.


  • Haiz...xem ra chúng ta đi đã uổng công rồi tiểu Dương! – Thở dài một tiếng,
    Hoàng Kim Thiên Linh Điểu không khỏi rầu lòng.


  • Haiz...Thật sự phen này khó quá đi mà!...Hiện tại cũng đã xế bóng, thôi thì
    chúng ta trở lại, không nên để tiểu Vân ở một mình quá lâu!


Trần Khánh Dương cũng thở dài một cái. Thực sự tình hình lúc này thì chỉ còn
có thể đối phó tạm thời thôi. Bỗng, Hoàng Kim Thiên Linh Điểu như nhớ ra
chuyện gì, liền tròn mắt nói với Trần Khánh Dương:


  • Ây! Bỗng dưng ta nhớ ra một chuyện. Tại Thái Dương Sơn có giam giữ một con
    quái vật rất mạnh, ta cũng không nhớ rõ tên họ hắn là cái giống gì, tuy nhiên
    tu vi hắn thông thiên đạp địa, hắn đã sống trên đời này trải tới hơn 2 vạn
    năm. Không biết là vì lí do gì mà lại bị phong ấn trong một mật thất sâu bên
    dưới đỉnh Thái Dương Sơn, có lẽ hắn biết điều tiểu Dương muốn biết chăng?

Trầm tư một lát, Trần Khánh Dương có chút vui mừng khi nhận được tin tức đó,
nhưng cũng chính tin tức này khiến cho hắn phải vò đầu bứt trán:


  • Hoàng thúc, nói như vậy nghĩa là tên đó rất mạnh. Có thể hắn biết điều gì
    đó. Nhưng nếu chúng ta trở lại mà xâm nhập chấm chế, phá vỡ phong ấn, hắn mà
    ra ngoài được thì chẳng phải là thiên hạ đại loạn sao!


  • Aiz..... – Hoàng Kim Thiên Linh Điểu thở dài thườn thượt. Hắn cũng biết rõ,
    chỉ một Thượng cấp đỉnh phong như hắn mà đã có thể san phẳng một ngọn núi lớn
    đơn giản, thì con quái vật bên dưới Thái Sơn Môn kia, nói không chừng có thể
    một nhát cắt đôi lục địa cũng có khả năng. Nghĩ một chốc, lại lên tiếng –
    Truyền thuyết nói là vậy, mà thực ra thì mật thất đó cũng đã bị cấm chế ẩn đi
    từ rất lâu, không ai tìm ra được. Mà đã qua cả vạn tuế nguyệt rồi, nếu hắn
    mạnh tới vậy thì hẳn đã có thể phá phong ấn má thoát ra, ta nghĩ, có thể hắn
    cũng không mạnh lắm đâu!


  • Hừm...chuyện này khó nói. Hiện tại muốn kéo dài sinh mệnh cho Linh muội thì
    cũng chỉ còn cách trở về Thái Dương Môn thôi, kì thực cái bệnh chết tiệt ấy
    thôn phệ máu huyết rất nhanh, cho nên một mình ta thì cũng chỉ như đổ sông đổ
    bể. Thúc có thể nói sơ qua tình hình Thái Dương Môn chăng?


  • Việc đấy thì e là phức tạp. Hiện tại có 4 trưởng lão là Lưu Dược Sư quản lí
    Linh đường, Huỳnh Vấn Thiên quản lí Vũ đường, Hoa Lư Vũ quản lí Nội đường cùng
    là quản lí đệ tử, còn Lục Vô Song quản lí ngoại đường. Trong đó thì theo những
    gì ta điều tra ra được là tên Hoa Lư Vũ cấu kết với Thông Thiên Hội mà ra tay
    ám hại Linh môn chủ đời trước. Nhưng không tìm ra bằng chứng cho nên cũng bó
    tay. Mà hiện tại đệ tử cũng chỉ có vỏn vẹn 300 người mà thôi.


  • Hừm, còn tưởng phải ra tay nhiều, nếu biết rõ kẻ địch như vậy thì quá đơn
    giản! Hoàng thúc, hiện tại chúng ta cùng đưa Linh muội về Thái Dương Môn. Thúc
    chỉ việc bảo hộ Linh muội thôi, còn lại mọi thứ ta lo là được!


  • Nhưng...tiểu Dương, thương thế của ngươi còn chưa khôi phục, với thể lực
    này mà bọn chúng ra tay ám toán thì không cách gì thoát khỏi đâu a!


  • Hoàng thúc yên tâm, cứ theo sắp xếp của ta là được! Ta có thể thương tổn
    chút thể lực, nhưng sẽ có lúc phục hồi, còn Linh muội thì không thể chậm trễ!


  • Nhưng...


  • Ta ra lệnh cho Hoàng thúc đấy!


  • Haiz...tuân mệnh môn chủ!


Thở dài một hơi, Hoàng Kim Thiên Linh Điểu lập tức đưa Trần Khánh Dương trở về
sơn động trong bóng chiều tà sau một ngày tìm kiếm Huyền Vũ Yêu Thú bất thành.
Nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng với Trần Khánh Dương thì thực không dễ chút
nào.

Vốn hắn còn định hỏi thăm vài tin tức chỗ Huyền Vũ Yêu Thú, ai ngờ hiện tại
lại trở thành thế bị động, không biết phải làm thế nào. Mà kiếp trước hắn đọc
bao nhiêu sách vở cũng chẳng có cuốn nào là “dạy làm môn chủ” cả, lúc này đã
lỡ nhận kim bài rồi thì biết làm sao. Đâm lao thì phải theo lao thôi, cho dù
có đang suy nhược thảm trọng đi chăng nữa thì cũng là bắt buộc. Mọi việc xảy
ra quá nhanh, tùy cơ ứng biến.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #66