Người đăng: dragonf4393@
Đặt tiểu Vân lên chiếc giường! Tiền bối, phiền người ra bên ngoài lấy cho
ta một xô tuyết lớn, càng sạch càng tốt, một đống củi khô, đốt lấy một đống
nhỏ trong này để giữ ấm và làm một chiếc bếp đun lên một ấm nước đầy!
Được!
Trong khi Hoàng Kim Thiên Linh Điểu hấp tấp đi làm những việc mà Trần Khánh
Dương phân phó, thì bản thân Trần Khánh Dương cởi phăng hết những y phục đang
lấm bẩn trên người, đứng vào luôn một dòng nước nhỏ liên tục chảy bên trong
sơn động.
Mặc dù bên ngoài sông hồ đều đóng băng cả, nhưng bên trong sơn động vẫn có một
dòng nước róc rách chảy là bởi vì mạch nước ngầm vẫn có nhiệt độ cao hơn nhiệt
độ đóng băng, vì vậy mà nước mới chảy qua được khe đá rồi ngấm xuống một khu
vực mà lan xuống những mạch ngầm sâu hơn phía bên dưới lòng đất.
Nói là ấm hơn, là ấm hơn với nhiệt độ của băng tuyết và không khí bên ngoài,
chứ hiện tại thì dòng nước vẫn tê tái tới tận tâm can. Nhưng Trần Khánh Dương
không quan tâm điều đó, hắn mau chóng gột rửa hết những bùn đất bám trên
người, sau đó lấy ra từ trong trữ vật giới chỉ một bộ y phục, liền mặc vào một
cách xộc xệch, chẳng kịp sửa sang.
Tiếp đó lại tĩnh tọa, động niệm lấy ra dược đỉnh phía trong đan điền cùng với
một khối hắc thiết nhỏ trong trữ vật giới chỉ. Rồi mau chóng luyện khối hắc
thiết kia thành 2 cây kim nhỏ, có lòng kim rỗng tạo thành 2 ống hắc thiết bé
tẹo.
Vừa xong thì Hoàng Kim Thiên Linh Điểu cũng đã xong xuôi phần việc được phân
phó, liền tiến đến bên chiếc giường đá có lót ít rơm rạ và cỏ khô kia, hồi hộp
xem Trần Khánh Dương định làm gì.
Trần Khánh Dương thì lúc này lại lấy ra một chiếc chén nhỏ, pha một ít nước ấm
vào đó, rồi hòa tan một chút...muối ăn. Xin nhắc lại là trong túi trữ vật của
hắn thượng vàng hạ cám đều có đủ, không sót thứ gì. Liền đó thì cũng hòa tan
một chút liền nếm thử, đến khi vừa đạt tới một độ mặn nhất định thì mới vớt
lên một giọt, đặt vào một chiếc mảnh bát sứ vỡ trắng phau. Sau đó trích một
giọt máu trên ngón tay vào, quan sát.
Chỉ một chốc sau khi quan sát thì Trần Khánh Dương lại trích lấy một giọt máu
trên đầu ngón tay của Linh Tiểu Vân, nhỏ vào đó, rồi lại tiếp tục quan sát.
Hoàng Kim Thiên Linh Điểu lúc này vô cùng lo lắng, nhưng thấy Trần Khánh Dương
chuyên tâm như vậy nên cũng đành im lặng đứng nhìn, trong lòng bối rối không
yên.
Trần Khánh Dương định nói gì đó, nhưng suy tính trong đầu cảm thấy không khả
thi, liền đổi ý. Vốn hắn định tìm một đoạn dây dẫn có thể dẫn máu huyết đi
được, nhưng nghĩ lại thì không có thứ gì đảm bảo nổi cho nên buộc phải dùng
linh lực khống chế. Hắn cũng không sợ lộ tiềm năng nữa, dù sao thì kim bài
cũng đã nhận rồi, thân phận hắn chính là môn chủ Thái Dương Môn.
Trong khi Hoàng Kim Thiên Linh Điểu vội vã đi làm những việc kia thì Trần
Khánh Dương lấy ra một đoạn dây, cột gọn mái tóc dài ra sau lưng, liền đó lại
lấy ra thêm một chiếc bát mẻ, trút vào đó những giọt cồn đậm đặc cuối cùng.
Liền cũng lấy ra chiếc nhíp, ném luôn 2 cây kim vào trong bát cồn, rồi lấy một
miếng vải nhỏ, trắng phau chấm một ít cồn mà lau sạch sẽ vùng khớp khuỷu tay
hiện đang lộ ra những đường gân xanh chằng chịt.
Sau đó, Trần Khánh Dương lại làm động tác tương tự lên khớp khuỷu tay Linh
Tiểu Vân rồi nói:
Ngay đó thì Trần Khánh Dương cũng ngồi lên chồng đá khiến hắn cao hơn chiếc
giường của Linh Tiểu Vân một phần tư thước.
Lấy chiếc nhíp gắp lấy một cây kim rỗng, Trần Khánh Dương đốt trên ngọn đèn.
Chỉ chốc sau thì cây kim rỗng đã cháy sạch sẽ lượng cồn và nguội ngắt, hắn
liền cắm luôn cây kim một cách cẩn thận vào tĩnh mạch của bản thân, không quên
sử dụng một tia linh lực bít lại lỗ kim, phong bế dòng máu huyết chỉ chực tuôn
trào. Rồi cũng làm động tác tương tự trên cánh tay Linh Tiểu Vân.
Có điều, sắp xếp hơi có chút không hợp lí, cánh tay Linh Tiểu Vân bé nhỏ, mà
nàng lại suy dinh dưỡng khiến cho tĩnh mạch đã nhỏ lại càng nhỏ hơn, vô cùng
khó khăn mới xuyên trúng được, mà Trần Khánh Dương lại chỉ còn có một tay để
thao tác việc đó, khiến hắn lúng túng mất một lúc mới làm xong. Đáng lẽ ra hắn
nên thao tác với Linh Tiểu Vân trước thì đã dễ dàng hơn mấy phần.
Cuối cùng cũng xong việc, Trần Khánh Dương thở phào một hơi, điều động luồng
linh lực tạo thành một đường ống dài, dẫn dắt máu huyết từ trong tĩnh mạch hắn
chạy dài vào trong tĩnh mạch của Linh Tiểu Vân.
Nhìn một màn vừa rồi, Hoàng Kim Thiên Linh Điểu cứ ngạc nhiên trố mắt ra trông
vào dòng máu huyết đang chậm rãi chảy đều đều như một tia máu nhỏ kia, liền
hỏi:
Hmm...Có việc như thế này nữa sao? Chẳng phải truyền máu huyết thế này, kẻ
nhận sẽ lập tức lăn ra mà tử vong sao chủ nhân?
Hoàng thúc, cứ gọi ta là tiểu Dương đi, gọi vậy ta nghe không quen. Tiểu
Vân vốn là bị ung thư máu, cốt tủy không sản sinh đủ lượng hồng cầu, chính là
cái thứ khiến cho máu huyết có màu đỏ đấy. Hồng cầu không đủ lại khiến cho
tiểu Vân suy nhược. Dùng phương pháp này ta cũng có chút cảm thấy không tốt.
Vậy sao mô...à tiểu Dương lại làm?
Thực ra là ta vừa trải cơn bạo bệnh, trong huyết mạch ta lúc này có rất
nhiều bạch cầu và kháng thể, ta không rõ là sau khi vào trong người Linh Tiểu
Vân thì chúng sẽ biểu hiện tốt hay xấu, nhưng đành liều mạng thôi, chúng ta bị
bức tới đường cùng rồi! Có điều, dù tốt hay xấu thì tiểu Vân cũng sẽ qua được
cơn bạo phát này. Đơn giản là bởi nhân loại có rất nhiều nhóm máu, nhưng có 4
nhóm chính là A, AB, B, O, mà tên những nhóm máu này đều dựa trên kháng thể có
trong huyết mạch cùng với kháng nguyên có trên tế bào. Mà nhóm AB là nhóm có
thể nhận thoải mái, nhưng cho kẻ nào thì nếu kẻ đó không phải nhóm AB sẽ lập
tức lăn ra mà chết. Nhóm O có thể cho tất cả, nhưng khi nhận thì chỉ nhận nhóm
O mà thôi, nhận nhóm khác là chết chắc. Tương tự như vậy, nhóm A không nhận
nhóm B và AB, nhưng nhận nhóm O, và có thể cho nhóm AB. Nhóm B cũng giống như
nhóm A vậy, đổi vài cái tên là xong. Đó là 4 nhóm quan trọng, ngoài ra còn
nhóm máu Rh nữa, mà nếu Rh dương truyền cho Rh âm thì người nhận bị phong bế
huyết mạch, tử vong, nhưng nhóm Rh âm truyền cho nhóm Rh dương thì vẫn có thể
khỏe mạnh bình thường, miễn là đáp ứng đúng với nhóm ABO là được. Còn một nhóm
bombay, nhưng nhóm đó vô cùng hiếm, không cần nói tới.
Nghe một tràng dài toàn những thứ khó hiểu, Hoàng Kim Thiên Linh Điểu nghệch
mặt ra một hồi, sau đó lại tròn mắt hỏi:
Phức tạp như vậy a! Nhưng như vậy thì chẳng phải là phải tính toán rất kỹ
sao?
Bình thường thì đúng là như vậy, nhưng tình thế cấp bách, ta chỉ có thể thử
xem máu ta gặp máu tiểu Vân thì có bị vón cục hay không mà thôi. Nếu vón cục
thì là một vấn đề lớn đấy! Nhưng hiện tại thì không xảy ra việc đó, hơn nữa
thì tiểu cầu của tiểu Vân rất thấp, cũng không đáng ngại, tình huống này chúng
ta chỉ có thể đánh đổi lấy 4 phần thắng mà thôi!
Hầy!....
Thở dài một cái, dù sao thì Linh Tiểu Vân có 4 phần sống cũng còn hơn nhiều là
thập tử nhất sinh, chỉ biết nằm chờ chết. Ngẫm nghĩ một chút, Hoàng Kim Thiên
Linh Điểu bỗng hiểu ra lí do vì sao mà Linh Tiểu Vân có thể dễ dàng giao ra
kim bài môn chủ lẫn chức chưởng môn tâm huyết của tổ tiên nàng như vậy.
Với những điều Trần Khánh Dương vừa nói, thì không chỉ là tinh thông y thuật,
mà đó chẳng phải là minh chứng cho việc hắn có thể diễn giải vạn vật đó sao!
Một kẻ như vậy mà có những tâm tư đúng như những gì Hoàng Kim Thiên Linh Điểu
trông thấy thì hẳn là ngày Thái Dương Môn quật khởi không còn xa. Trong lòng
thú tộc này chợt dâng lên một cỗ hi vọng tràn ngập đến thổn thức trái tim.
Hơn một canh giờ trôi qua, Trần Khánh Dương mới dừng việc truyền máu lại, thu
cặp kim vào trong túi trữ vật thì hắn mới lẩm bẩm vài câu:
Đoạn liền đứng dậy. Vốn vừa ốm xong, lại mất khá nhiều máu huyết khiến Trần
Khánh Dương có chút choáng váng xây xẩm mặt mày. Hoàng Kim Thiên Linh Điểu
liền đó đỡ hắn đứng lên, trong lòng cảm thấy bội phục tâm tư của tiểu tử này,
không nghĩ được là dám chơi liều mạng chỉ để cứu một tiểu cô nương vừa quen
biết mấy hôm.
Đứng vững lên, Trần Khánh Dương quay sang Hoàng Kim Thiên Linh Điểu nói:
Hoàng thúc, hiện tại cũng gần sớm mai rồi, ta và thúc cần phải đến Hắc Long
Đầm một chuyến, gặp Huyền Vũ Yêu Thú tiền bối, ngài ấy sống vạn năm, có lẽ
biết vài thứ ta cần.
Nhưng mô...à tiểu Dương chật vật thế này, e không tiện – Nhìn sắc mặt trắng
bệch của Trần Khánh Dương lúc này trái hẳn với Linh Tiểu Vân đã có chút hồng
nhuận, Hoàng Kim Thiên Linh Điểu có chút ái ngại – Hay là mô...à tiểu Dương
cần gì, chỉ cần nói với ta một tiếng, ta tìm hắn nói chuyện là được!
Không, việc này Hoàng thúc không rõ được, đích thân ta phải đi một chuyến.
Hoàng thúc chỉ cần cảnh giới, nếu xảy ra sự ngoài ý thì cứ đấu với Hắc Giáp
Yêu Long một hồi mà kéo dài thời gian là được!
Haiz....
Hoàng Kim Thiên Linh Điểu xót xa nhìn vào tên tiểu môn chủ bên cạnh. Nhưng hắn
đã nói thế thì hẳn là việc rất quan trọng cho nên cũng đành phải thuận theo.
Liền đó, dìu Trần Khánh Dương ra bên ngoài sơn động, bố trí mấy lớp cấm chế
rồi hóa thân thành kim điểu mà đưa tiểu môn chủ quay lại phía Hắc Long Đầm.