Kim Bài Môn Chủ.


Người đăng: dragonf4393@

Thời gian như thoi đưa. Mới đó mà mùa đông buốt giá cùng với những cơn gió
thấu xương đã từ từ giảm hơi lạnh ít nhiều. Tuyết cũng không còn rơi dày đặc
nữa. Có thể nghe được một tia sinh lực mỏng manh đã bắt đầu rục rịch nơi những
chiếc rễ đâm sâu dưới lòng đất, tất cả chỉ còn đợi một thời khắc băng tan nữa
mà thôi.

Hoàng Kim Thiên Linh Điểu đang ngồi trước cửa sơn động, hắn muốn tận hưởng
chút gió cuối đông, thong thả đưa ánh mắt chất chứa đầy những suy tư mà nhìn
lên bầu trời lấp lánh đầy những ánh sao. Màn đêm đen kịt này có lẽ cũng giống
với 8 năm cuộc đời đầy sóng gió của tiểu cô nương Linh Tiểu Vân, nhưng cuối
cùng, sau những bão tố xô bờ đó thì hắn cũng đã tìm được một người có khả năng
chữa trị cho người mà hắn rất mực yêu thương.

Có điều, tên đại phu kia đã lăn đùng ra ngất được 4 hôm rồi. Trong cơ thể thì
lúc nóng lúc lạnh, mồ hôi ròng ròng, mê man bất kể ngày đêm. Cũng đều là nhờ
đã từng có nhiều kinh nghiệm chăm sóc cho Linh Tiểu Vân mà hắn mới biết được
những gì cần phải làm.

Chút tâm tư của Hoàng Kim Thiên Linh Điểu hiện tại, không phân biệt nổi đâu
mới là đại phu, đâu mới là con bệnh nữa. Nhưng dù gì thì tên tiểu tử đại phu
cũng vừa mới trải qua những cơn biến động mà e là không phàm nhân nào chịu
đựng nổi rồi, cố được đến đấy thì cũng xem như là chí khí hơn người vậy.


  • Tiền bối, có điều gì suy ta vậy a!

Một thân ảnh đen kịt những bùn đất phủ từ đầu tới chân đang từ trong sơn động
bước ra. Thực chất là Trần Khánh Dương chỉ đang cố gượng một chút thôi, chứ
vừa sốt thập tử nhất sinh dậy, cả cơ thể rã rời, làm gì mà có thể hiên ngang
rảo bước đến như vậy.


  • Hừm! Ta còn tưởng là mới tìm được đại phu thì lại mất luôn hi vọng cuối
    cùng chứ! Đại nhân vừa trở bệnh, vẫn còn yếu, không nghỉ ngơi đi mà lại ra
    đây! – Hoàng Kim Thiên Linh Điểu có chút lo lắng hỏi.


  • Không sao, trước đây ta còn có những trận bạo bệnh nằm liệt cả tháng trời,
    chút này có đáng là bao, không chết được!


Trần Khánh Dương cười cười, đoạn ngồi gần bên Hoàng Kim Thiên Linh Điểu mà đưa
mắt lên bầu trời lung linh.


  • Haiz...Sinh...Lão...Bệnh...Tử...Một vòng đời cuối cùng cũng chỉ có bấy
    nhiêu...Tiền bối, ngài nói xem, tại sao tu luyện giả đạt tới một cảnh giới
    khủng bố nào đó, thì sau vài trăm vài ngàn năm rồi cũng sẽ gặp đại nạn? Mà như
    thú tộc thì cũng vài vạn năm là tới cuối kiếp?


  • Điều đó, có lẽ là thiên định, ta sống lâu như vậy cũng không hiểu
    được...Nhưng việc đại nhân hấp tấp đến xem bệnh tình như vậy, mà lại là xem
    cho địch nhân, điều đó làm ta vô cùng thắc mắc a!


  • Tiền bối, đừng gọi ta là đại nhân này đại nhân nọ nữa đi a! Ta nghe không
    lọt tai a!...Tiền bối thắc mắc cũng đúng. Có điều, người sai rồi! Ta chưa từng
    xem người là địch nhân!


  • Tại sao? Ngươi đang an đang ổn, đùng một cái bị đem tới Cổ Vực, lại còn
    trải qua mấy phen sinh tử. Thật lòng, vì tình thế bất đắc dĩ, nếu ta trà trộn
    vào Hồng Vũ Môn thì bọn họ cũng sẽ lập tức phát giác ra, kì thực không thể
    tránh khỏi phải chiến đấu một phen. Đành dùng hạ sách đem ngươi đến đây vậy.
    Linh Tiểu Vân đối với ta không phải đơn thuần chỉ là nội tôn của chủ nhân, hay
    tiểu thư, mà còn hơn thế rất nhiều. Tiểu cô nương đó chính là lẽ sống của ta
    vào những năm tháng cận kề đại nạn này...


  • Nhìn cái cách người hành động là vãn bối cũng thấy được phần nào rồi. Tiền
    bối nghe được ta chữa trị cho mấy người kia, hẳn là cũng phần nào nghe được
    mong muốn của ta?


  • Kì thực là lúc được tin thì ta chưa để ý lắm, ngươi nói thử xem!


  • Không giấu gì tiền bối, ta muốn biến đại lục này thành thế cục không còn
    phân tranh, kể cả nhân loại cùng thú tộc cũng đều có thể thưởng rượu ngắm hoa,
    cười nói tâm sự cùng nhau, không phân biệt giống loài.


Nghe đến đây thì Hoàng Kim Thiên Linh Điểu trợn tròn mắt nhìn tên tiểu tử kia
trân trân không nói nên lời. Thấy bộ dạng đó, Trần Khánh Dương cười nhẹ một
cái rồi lại ngẩng lên nhìn những ánh sao lung linh mà nói:


  • Tiền bối cho rằng ta bị điên cũng được! Ta vốn là kẻ điên mà! Ta ban đầu
    muốn trở về Hồng Vũ Môn là để sắp xếp cho những điều đó. Có điều, xem ra ta
    phải sắp xếp lại nhiều thứ rồi...Suy đi tính lại, ta thấy Cổ Vực có vẻ là một
    nơi tiềm năng hơn Hồng Vũ Môn rất nhiều. Nuôi dưỡng lực lượng, củng cố thực
    lực, Cổ Vực theo những gì ta được biết là còn tồn tại phần lớn khu vực chưa
    khai phá, còn rất nhiều mỏ tài nguyên chưa biết đến, có quá nhiều thú tộc, có
    thể là một nơi rất thích hợp để minh chứng những điều ta sẽ đem đến thế giới
    này!


  • Nói vậy hẳn là ngươi không biết tới tình hình Cổ Vực rối ren loạn lạc đến
    nhường nào rồi!


  • Hì...Tiền bối không cần phải lo việc đó. Chẳng phải cổ nhân có câu “thừa
    nước đục thả câu” đó sao! Hay là “đục nước béo cò” đấy, phàm là loạn lạc, lại
    dễ bề phát triển, tuy có chút khó khăn khống chế cục diện.


Trân trân nhìn vào tên tiểu tử trước mắt, càng nhìn sâu vào đôi mắt đó, Hoàng
Kim Thiên Linh Điểu càng thấy ra một thứ lung linh quang mang, rực rỡ hơn cả
những ánh sao hiện đang trên bầu trời kia. Có thể nói, cảm nhận của Hoàng Kim
Thiên Linh Điểu hiện tại dường như là thấy được cố chủ của mình cách đây mấy
ngàn năm vậy. Liền đó hắn cất tiếng hỏi dò:


  • Trước đây, cố chủ của ta cũng như ngươi vậy, tham vọng của lão gia có thể
    là nói bao trùm thiên hạ, đã xây dựng được một Thái Dương Môn lên đến thời kì
    đỉnh phong, cả vạn đệ tử, cả vạn thú tộc, cùng nhau chung sống hòa thuận.
    Nhưng ngươi biết không? Mệnh trời khó tránh, cố chủ quy tiên thì lập tức Thái
    Dương Môn đi xuống vực thẳm. Cho tới hiện tại thì chỉ còn giữ được Thái Dương
    Sơn nữa mà thôi. Tứ bề bị địch nhân áp chế, mà suốt 6 đời chưởng môn không thể
    làm gì để khôi phục. Nói thế là ngươi biết rằng việc đấy khó khăn nhường nào,
    tâm huyết đều đổ sông đổ biển, chưởng môn tiền nhiệm là cha của Linh Tiểu Vân
    bị ám hại, ta phải đem tiểu thư trốn chạy suốt mấy tháng ròng...


  • Tiền bối, chẳng phải tu vi của người đã gần đến mức bài sơn đảo hải đó sao?
    Thực lực của người mà còn phải trốn chạy, không lẽ có nhiều địch nhân có thể
    đấu lại với người như vậy?


  • Haiz...địch nhân thì ta chỉ có mỗi tên Hắc Giáp Yêu Long là ngang phân, còn
    lại chẳng có kẻ nào có thể động được. Có điều, ta có lời thề độc cho nên không
    thể ra tay!


  • Hừm...Việc này e là quá khó....


Trần Khánh Dương thở dài một cái nghĩ ngợi. Không gian bốn bề liền đó chỉ còn
tiếng gió hiu hiu thổi qua những cành cây khẳng khiu, chốc chốc lại làm rơi
xuống một đụn tuyết trắng phau nữa mà thôi. Bỗng, Hoàng Kim Thiên Linh Điểu
cắn môi nói:


  • Ngươi bảo đả thương được Tứ Dực Bạch Yêu Giao?


  • Việc đã rồi.


  • Với thực lực của ngươi?


  • Cũng có thể xem là như vậy. Đều là lợi khí ta chế ra, cùng với những kiến
    thức có trong này – Trần Khánh Dương lấy ngón tay chỉ vào đầu mình.


  • Hừm...Chẳng giấu gì ngươi, trước khi quy tiên, cha của Linh Tiểu Vân có nhờ
    ta một chuyện. Chính là tìm kiếm một chưởng môn thích hợp, có thể đưa Thái
    Dương Môn trở về thời kì huy hoàng, mà người đó, nhất thiết phải xem trọng
    tiểu thư...Chẳng hay...ngươi... – Hoàng Kim Thiên Linh Điểu đột nhiên ấp úng.


Nghe những lời vừa rồi, Trần Khánh Dương không cần nghĩ cũng có thể đoán ra là
Hoàng Kim Thiên Linh Điểu muốn nói đến việc gì, liền cười mỉm một cái, nhìn
vào Hoàng Kim Thiên Linh Điểu nói:


  • Tiền bối không nhất thiết phải làm vậy. Linh Tiểu Vân mới chính là huyết
    thống chưởng môn. Ta chẳng qua chỉ là một tiểu tử qua đường, có chút tham
    vọng, không có nghĩa là có thực lực làm được những điều đó. Vả lại ta cũng
    chẳng tính đến chuyện hôn phối, tiền bối nên biết, ta mới chỉ có 14 tuổi thôi
    a!


  • Đại phu, đâu nhất thiết phải xảy ra hôn lễ mới được xem là người của Linh
    gia!


Một giọng nói trẻ con trong trẻo phát ra phá tan bầu không khí bối rối. Linh
Tiểu Vân lúc này đã đứng sau lưng 2 người.


  • Tiểu Vân, lại phát bệnh sao? Nào nào, để ta dùng công lực khống chế cơn đau
    nào!

Hoàng Kim Thiên Linh Điểu lật đật đứng dậy định đưa Linh Tiểu Vân trở vào, thì
tiểu cô nương này mới cất giọng tiếp:


  • Hoàng thúc, ta không bệnh, chỉ là có chút suy tư thôi! – Đoạn quay sang tên
    đại phu bùn đất – Dương huynh, sinh mạng tiểu Vân chẳng còn bao lâu, cho dù
    huynh có cố gắng đi chăng nữa thì tiểu Vân biết, cũng chỉ là lời động viên mà
    thôi. Tiểu Vân biết nỗi khổ của phụ thân, tiểu Vân nhỏ bé, không thể gánh vác
    được, hi vọng Dương huynh sẽ thay ta báo thù cho phụ thân, mẫu thân, khôi phục
    lại Thái Dương Môn.

Liền đó, Linh Tiểu Vân lấy ra một tấm kim bài óng ánh quang mang màu vàng, có
những cổ tự phát ra quang mang nhàn nhạt rồi nói:


  • Dương huynh, đây là kim bài chưởng môn, phụ thân trước khi vẫn lạc đã giao
    lại cho tiểu Vân, hiện tại Dương huynh chỉ cần cầm lấy là chính thức trở thành
    chưởng môn của Thái Dương Môn. Về việc tiểu Vân, chúng ta chỉ cần kết nghĩa
    huynh muội, xem như là một phần của Linh gia rồi! Linh gia hiện tại chỉ còn ta
    và huynh nữa mà thôi!

Nhìn vào đôi mắt quyết đoán của tiểu cô nương kia, cả Hoàng Kim Thiên Linh
Điểu và Trần Khánh Dương đều biết, đây không phải là lời của một đứa trẻ 8
tuổi có thể nói ra, càng không phải là trò tinh nghịch của tiểu thư Linh gia.
Kim bài đó chính là trọng trách, sức nặng vạn lượng đang đặt trên tay Linh
Tiểu Vân. Mà việc bàn giao vị trí chưởng môn nhân này cũng chính là một việc
động trời, không thể lấy ra mà bỡn cợt.

Thấy tiểu thư đã hạ quyết tâm, Hoàng Kim Thiên Linh Điểu đành buông một tiếng
thở dài thườn thượt rồi nói:


  • Haiz...Linh Tiểu Vân đã hạ quyết tâm như vậy, thì ta cũng không còn gì để
    nói. Trần Khánh Dương, hiện tại ngươi chính là chủ nhân của chiếc kim bài
    chưởng môn Thái Dương Môn, đồng thời là tân chưởng môn Thái Dương Môn đời thứ
    mười ba và cũng chính là chủ nhân của ta. Hãy nhận kim bài.

Suốt quãng thời gian trùng sinh đến thế giới này, Trần Khánh Dương cũng đã
trải qua nhiều sự bất ngờ, nhưng lần này có lẽ là sự việc gây bất ngờ đến nỗi
hắn không tài nào lí giải được. Bộ dạng nghiêm túc và ánh mắt quyết tâm của cả
2 người kia đều nói với hắn đây không phải là trò đùa mảy may. Mà như vậy thì
lại càng không thể lí giải được tại sao lại giao cho hắn một trọng trách khủng
bố đến như vậy trong khi mới chỉ biết mặt nhau có vài hôm, ẩn tình của nhau
cũng còn không thấu nổi. Trần Khánh Dương trân trân hết nhìn vào tấm kim bài
rồi lại nhìn vào 2 người trước mặt, buột miệng chửi thề:


  • Cái what the fuck is going on?... (cái mọe gì đang diễn ra vậy?)

Không khí yên lặng vẫn trôi qua. Không chỉ Trần Khánh Dương mà cả 3 người ở
đây đều có thể nghe rõ ràng tiếng tim của bản thân đang đập rộn ràng.

Chẳng biết qua bao lâu thời gian, Trần Khánh Dương chép miệng nói:


  • Chậc!...Thôi thì...xem như cũng là một cơ duyên vậy! – Đoạn liền quỳ xuống
    thi lễ trước kim bài, đưa đôi tay lên trân trọng đón lấy, dùng giọng trịnh
    trọng, hùng hồn tuyên bố - Ta, chưởng môn đời thứ 13 của Thái Dương Môn, hiện
    nhậm chức môn chủ Thái Dương Môn, thề tận trung với Thái Dương Môn, quyết
    không nuốt lời!

Sau khi Trần Khánh Dương nhận kim bài môn chủ và đứng lên, thì Linh Tiểu Vân
nở ra một nụ cười rạng rỡ, liền đó đổ người ra đất mà ngất đi, gương mặt tái
nhợt vẫn hiện lên một nụ cười mãn nguyện.

Hoàng Kim Thiên Linh Điểu có chút bất ngờ nhưng cũng kịp ôm lấy Linh Tiểu Vân
hốt hoảng:


  • Tiểu Vân! Tiểu Vân!

Lập tức thu kim bài môn chủ vào trong trữ vật giới chỉ, Trần Khánh Dương liền
dùng tay vạch mi mắt Linh Tiểu Vân lên kiểm tra, một tay còn lại cũng vận công
đưa ra một luồng hỏa diễm rực rỡ như cây đuốc nhỏ mà soi vào một bên mắt đấy,
liền nói:


  • Đồng tử chưa giãn, vẫn còn sống! Mạch còn đập! Tiền bối, mau! Mau đưa vào
    bên trong!

Cả 2 thân ảnh lớn nhỏ hấp tấp chạy vào sâu trong sơn động, mặc cho bên ngoài
có một cơn gió mạnh chợt thổi qua làm những đụn tuyết vung vẩy lên tận trời
cao. Những ngọn cây khẳng khiu bên dưới sườn núi thì vẫn vậy, cứ trơ trơ chẳng
mảy may quan tâm đến sự việc vừa rồi.

Có lẽ việc Linh Tiểu Vân giao ra kim bài cùng tước vị môn chủ Thái Dương Môn
có chút bất ngờ đi! Có điều, tiểu cô nương này vội vã hành động, chính là đã
cảm giác được thời khắc đại nạn cận kề. Nhưng Linh Tiểu Vân không hề biết là
nàng sẽ vượt qua đại nạn, mà cả di sản của phụ thân nàng chính là Thái Dương
Môn cũng sẽ một lần nữa bước vào ánh bình minh rực rỡ.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #64