Người đăng: dragonf4393@
Nhăn mặt mở mắt ra, Trần Khánh Dương không hiểu hắn đã ngủ bao lâu và ngủ từ
lúc nào. Cố gắng lắm mới nhớ ra được chuyện đánh nhau với một con yêu thú
khủng bố có tu vi đã đạt tới cảnh giới hiểu được tiếng nhân loại. Sau đó dùng
thủ đoạn sát thủ mà hạ được con yêu thú đó, rồi tha mạng cho nó mà đi về hướng
nam. Chẳng biết đi được bao lâu nhưng bỗng dưng choáng váng mặt mày rồi lăn
đùng ra mặt tuyết. Những chuyện sau đó nữa thì hoàn toàn không có một chút tin
tức gì.
Khẽ đảo mắt một vòng, không khó để nhận ra bản thân đang nửa ngồi nửa nằm
trong một sơn động nhỏ, phía bên ngoài cách vài trượng thì có thể thấy một
không gian trắng xóa những tuyết trắng phau. Khẽ lầm bầm tự vấn:
Nhìn bốn phía vách đá trơ trợi trong sơn động nhỏ bé, Trần Khánh Dương đang cố
gắng sắp xếp những thông tin có được thì một thân ảnh đi vào nói:
Giật mình nhìn lại thân ảnh vô thanh vô tức kia đã xuất hiện cách có vài bước
chân. Trần Khánh Dương có chút kinh hãi trong mắt. Nhưng cũng liền đó định
thần lại, đưa ánh mắt dò xét.
Thân ảnh kia là một nam tử tuấn tú, chừng trên dưới tam tuần (30 tuổi), tóc
óng ánh vàng hiện được búi cao gọn gàng, mặt mũi sáng sủa, mắt ánh lên những
tinh quang sâu không thấy đáy, bên trên đó là một đôi mày rậm, cũng vàng óng.
Dáng dấp cao ráo, ước chừng bốn thước rưỡi (khoảng 1.70m), vai rộng, ngực nở.
Hiện đang khoác trên mình bộ trường bào dài xuống gót chân, màu trắng bạch
tinh khôi lấp lánh những quang mang vàng óng ánh liên tục tỏa ra từ những bí
văn thêu bằng chỉ vàng. Đặc biệt là trong đôi mắt kia có một vòng tròn đỏ ẩn
hiện trong đồng tử, tỏa ra một quang mang hồng hồng.
Nhìn ngó một hồi, Trần Khánh Dương lập tức lên tiếng:
Vị tiền bối linh thú chẳng hay là mang ta tới đây có việc gì?
Hầy! Biết ta là thú tộc a! Nhãn lực khá lắm! – Thân ảnh kia cười cười đáp
lời.
Trong mắt ngài có bí văn thượng cấp đỉnh phong tu vi, khắp người tỏa ra một
lực lượng dương khí hùng hậu áp chế kẻ khác, hẳn là đỉnh phong linh thú đi!
Đúng, ta chính là Hoàng Kim Thiên Linh Điểu đã đem ngươi đi từ Hồng Vũ Môn
đây!
Ngay linh thú kia dứt lời thì Trần Khánh Dương lập tức bật người ra phía sau,
ép sát lưng vào phía tường đá của sơn động, cũng nhanh tay móc ra khẩu Colt
Anaconda mà đưa cả 2 tay nâng lên, nghiêng người ngắm thật kỹ vào ngực của đối
phương. Trong lòng hắn toát lên một nỗi sợ vô hình khiến cho hơi thở có chút
gấp gáp. Đó âu cũng là một phản xạ tự nhiên của nhân loại khi biết kẻ có thể
dễ dàng đem mình đi cả một đường dài như vậy mà bất ngờ đứng ra trước mặt
thôi.
Hoàng Kim Thiên Linh Điểu cười cười, đoạn thong thả bước tới vị trí Trần Khánh
Dương mà nói:
Thấy địch nhân cứ tiến sát tới, Trần Khánh Dương lập tức quát lớn:
Nhìn thấy sát khí ngút trời bỗng dưng phát ra mãnh liệt từ sâu trong đôi mắt
của Trần Khánh Dương, không hiểu sao mà Hoàng Kim Thiên Linh Điểu đứng sững
lại, không nhấc lên nửa bước. Trong lòng Hoàng Kim Thiên Linh Điểu chợt dâng
lên một nỗi bất an vô hình.
Nói mau, đang yên đang lành lại bắt ta tới Cổ Vực, lại còn bao lần vẫn
không buông tha, hẳn là có ý đồ gì với ta đi!
Ta...
Nghe cho rõ, khẩu Colt Anaconda này chính là thần khí đã bắn trọng thương
Tứ Dực Bạch Yêu Giao, ở cự li này thì chỉ cần một nhát ta cũng có thể phanh
lồng ngực ngươi lập tức! Muốn chạy cũng không có cửa đâu! Nói mau!
Ta....
Còn không mau nói ra lí do! Ngươi mà có ý đồ gì thì ta lập tức nổ súng, có
chết ta cũng khiến ngươi phải tàn phế suốt đời!
Ta...
Nói cho ngươi biết, kì kinh bát mạch ta rất rõ, một khi ta mà khai hỏa thì
lập tức khiến Nhâm mạch của ngươi vĩnh viễn không thể khôi phục!
Ngươi quát tháo hoài vậy thì ta nói được cái khốn kiếp gì nữa chứ! – Bị cắt
lời mấy lần, Hoàng Kim Thiên Linh Điểu cảm thấy một sự xúc phạm không hề nhẹ,
liền lớn tiếng quát lại.
Hừ! Thì nói đi!
Trần Khánh Dương hạ giọng một chút. Thực chất thì tâm lí hoảng sợ, trên trán
hiện vẫn đang lên cơn sốt nóng, mà khi đã lên cơn sốt thì chân tay rã rời tựa
hồ chẳng còn một chút sức lực nào cả. Ngay cả khẩu Colt Anaconda này cũng chỉ
còn có 5 viên đạn, mà trong 5 viên đó cũng không biết là có nổ được viên nào
nữa hay không. Chính bởi vậy mà sợ hãi chồng chất khiến Trần Khánh Dương thực
sự cảm thấy bất an khôn cùng.
Bỗng dưng Hoàng Kim Thiên Linh Điểu làm một hành động kì lạ, hắn lập tức quỳ
rạp xuống đất, lạy Trần Khánh Dương một cái, rồi chắp tay kể lể:
Thấy một màn này, thực Trần Khánh Dương vốn đã rối lại càng thêm rối. Bỗng
dưng một thần thú khủng bố thế kia lại quỳ rạp cầu xin một tiểu tử chưa ráo
máu đầu. Việc này mà đồn ra bên ngoài thì e rằng cao thủ trong thiên hạ chịu
đả kích không nhỏ a! Nhưng xét thấy thái độ khẩn khoản này, Trần Khánh Dương
cũng có chút mủi lòng, liền hạ mũi súng xuống, chạy lại đỡ Hoàng Kim Thiên
Linh Điểu lên nói:
Dùng đôi mắt rưng rưng, Hoàng Kim Thiên Linh Điểu liền cất giọng run run mà
nói:
Kì thực chút mặt mũi cả ta không đáng là gì, chỉ mong đại nhân khai ân, cứu
được tiểu thư nhà ta là ta đã mãn nguyện lắm rồi, chỉ cần đại nhân làm được
thì cho dù có muốn ta nhảy lên núi đao, lội qua biển lửa ta cũng không quan
tâm!
Hừm! Nói như vậy thì người đó hẳn là rất quan trọng đối với tiền bối, chẳng
hay là cô nương ấy có việc gì mà phải cầu xin đến ta thế này?
Đôi mắt Hoàng Kim Thiên Linh Điểu rơm rớm nước, hiện tại đã trở nên đỏ hoe như
đứa con nít mà khẩn khoản kể:
Trần Khánh Dương chỉ nghe đến mỗi đoạn triệu chứng liền trầm ngâm suy nghĩ,
chẳng còn để ý gì tới mấy lời sau. Chợt nhớ ra điều gì đó liền tròn mắt hấp
tấp cắt lời Hoàng Kim Thiên Linh Điểu:
Cô nương ấy 8 tuổi? Thiếu máu?
Ơ...vâng, đúng vậy ạ!
Chết tiệt! Mau! Mau đưa ta đến!
Đang ra sức kể lể, làm những mong làm cho vị đại phu tiểu tử kia mủi lòng mà
ra tay, không ngờ tới thái độ hấp tấp muốn tới xem bệnh của Trần Khánh Dương
cắt ngang khiến Hoàng Kim Thiên Linh Điểu thoáng có chút ngơ ngác. Sau đó liền
cả mừng mà nói:
Liền đó lắc mình hóa thân thành một con cự điểu óng ánh quang mang vàng kim,
trên đầu có một chùm lông dài như mào phượng hoàng, quắp lấy Trần Khánh Dương
mà bay một mạch.
Trong khi đó thì Trần Khánh Dương nhăn trán suy tư lẩm bẩm một mình:
Nghĩ tới khả năng này, Trần Khánh Dương có chút hoảng hốt. Nếu đúng là ung thư
máu thật thì chính là một tai họa, mà trong thế giới này thì chính là lực bất
tòng tâm, vô phương chữa trị. Mà lại suốt 8 năm ròng thì hiện tại tiểu cô
nương kia chẳng phải là đã tới giai đoạn cấp tính rồi đó sao!
Tốc độ của Hoàng Kim Thiên Linh Điểu với tu vi đỉnh phong Thượng cấp quả thực
kinh hồn, không khác gì một phi cơ chiến đấu, chẳng mấy chốc đã bay qua 20 dặm
mà đưa Trần Khánh Dương tới một sơn động lớn.
Hoàng Kim Thiên Linh Điểu vừa đáp cánh liền lắc mình một cái, hóa thành hình
dáng nhân loại như lúc trước, hấp tấp nửa đi nửa chạy mà dẫn Trần Khánh Dương
vào sâu bên trong, qua mấy lớp cấm chế dày dặc, tiến tới một không gian thoáng
đãng giữa lòng ngọn núi lớn rồi cất tiếng gọi:
Nghe tiếng gọi, một tiểu cô nương 8 tuổi liền chạy ra. Dưới sáng từ mấy cây
đèn dầu bên trong động, lập tức thấy một người từ trên xuống dưới đều đem thui
màu bùn đất, tóc tai rũ rượi bết thành từng khóm to, chỉ chừa lại có cặp mắt
đen thui đang từ phía sau Hoàng Kim Thiên Linh Điểu nhìn vào mình khiến tiểu
cô nương này cả kinh như thể gặp ông kẹ vậy, liền chui thẳng vào lòng Hoàng
Kim Thiên Linh Điểu, ghé một mắt ra nhìn người kia, đoạn nói:
Nhìn thấy bộ dạng sợ sệt của tiểu cô nương, Hoàng Kim Thiên Linh Điểu liền cúi
xuống ẵm lên, tươi cười mừng rỡ nói:
Trần Khánh Dương thì đứng im như một pho tượng, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm
vào tiểu cô nương kia mà đánh giá. Trong đầu hắn hiện tại chỉ có một nỗi xót
xa mà thôi. Hắn quá biết, nếu thực sự là ung thư máu thì đến y học hiện đại ở
tiền kiếp cũng khó khăn vô cùng, tỷ lệ chữa khỏi chỉ mười phần trăm, có khi
phải dựa vào phương án ghép tủy, mà việc ghép tủy thì hắn không phải bác sĩ
chuyên khoa, những kiến thức nhỏ nhoi của hắn mà đưa ra ghép tủy thì chi bằng
một chưởng kết thúc nỗi đau của tiểu cô nương kia đi!
Thấy Trần Khánh Dương cứ đứng trân trân, Hoàng Kim Thiên Linh Điểu liền có
chút lo lắng mà cất tiếng gọi:
Trần đại phu!...Trần Đại phu!
Hở hở! À à, xin lỗi tiền bối, là ta có chút lo lắng trong lòng, thất lễ,
thất lễ!
Đây là tiểu thư nhà ta, tên gọi là Linh Tiểu Vân, hiện tại mong đại phu ra
tay cứu khổ cứu nạn a!
Thái độ khẩn khoản của Hoàng Kim Thiên Linh Điểu cũng không vào mắt Trần Khánh
Dương lắm, điều hắn lo lắng chính là bệnh tình của tiểu cô nương này cơ. Liền
tiến tới định sử ra Thiên Tàm Kỹ mà kiểm tra thử một phen.
Linh Tiểu Vân thấy “ông kẹ” kia tiến lại, liền úp mặt vào ngực Hoàng Kim Thiên
Linh Điểu, nắm chặt lấy vạt áo sợ sệt.
Không sao không sao! Trần đại phu không làm đau Vân nhi đâu mà! Trần đại
phu rất tốt bụng đó a! – Thấy tiểu cô nương sợ hãi, Hoàng Kim Thiên Linh Điểu
liền trấn an.
Nhưng tiểu Vân sợ!
Không sao nào không sao nào! Trần đại phu y đức đệ nhất thiên hạ đó a! Vân
nhi sẽ khỏi bệnh này, ta sẽ đưa Vân nhi đi ngao du sơn thủy này, nhiều nơi
tuyệt thế phong cảnh đó a!
Không đâu! Tiểu Vân khỏi bệnh, sẽ lập tức tu luyện, báo thù cho phụ thân
cơ!
Ừ ừ, ta sẽ dạy cho Vân nhi tu luyện, đến đệ nhất thiên hạ luôn a!
Uhm, tiểu Vân sẽ báo thù cho phụ mẫu rồi cùng Hoàng thúc ngao thu thiên hạ!
Thấy tiểu cô nương đã bớt sợ một chút, Trần Khánh Dương nhẹ nhàng đứng vào góc
khuất sau lưng Linh Tiểu Vân, sử ra một đạo mộc ti khí của Thiên Tàm Kỹ, lập
tức tiến vào bên trong cơ thể nhỏ bé mà kiểm tra.
Càng kiểm tra, gương mặt của Trần Khánh Dương càng dài ra, thất thần. Mấy thời
thần sau liền thu lại những mộc ti khí mà ngồi lên một phiến đá trong hang,
trầm ngâm cau mày bóp trán.
Thấy biểu hiện này của Trần Khánh Dương, Hoàng Kim Thiên Linh Điểu lo lắng
tiến gần tới hỏi:
Trầm tư một lúc, Trần Khánh Dương vẫn không đổi tư thế mà thở dài một cái liền
cất giọng trầm trầm nói:
Tế bào gốc tủy bị lỗi, sản sinh ra một lượng rất nhiều bạch cầu non yếu,
nhưng lại ác tính, gây trở ngại cho sự tăng sinh của tế bào máu bình thường.
Một số lại liên tục ăn đi những tiểu cầu khiến cho Linh tiểu cô nương rất dễ
bị xuất huyết, một khi đã xuất huyết thì vô cùng khó khăn để ngưng lại. Một số
khác thì ăn những hồng cầu, khiến tình trạng thiếu máu trở nên trầm trọng. Một
số khác lại có dấu hiệu bắt đầu di căn. Hóa trị thì buộc phải dùng độc dược
bơm vào trong huyết mạch, thể chất của Linh Tiểu Vân không đủ, làm việc đó chỉ
là liều mạng, thập tử không có lấy nhất sinh. Xạ trị thì khoa học công nghệ
không đủ, mà ta cũng chẳng phải là bác sĩ chuyên khoa. Hiện chỉ còn biện pháp
sinh trị liệu là có cơ may, có điều...
Đại nhân cần gì ta cũng có thể đem tới đây được, chỉ mong đại nhân ra tay
nghĩa hiệp đại ân đại đức...
Không phải! Tiền bối hiểu sai ý ta rồi! Sinh trị liệu có 2 phương thức, một
là gây miễn dịch để kích thích, huấn luyện hệ miễn dịch có khả năng nhận diện
và tiêu diệt tế bào ung thư này, nhưng phương thức này với tình trạng hiện tại
của Linh Tiểu Vân thì dường như là không sử dụng được, huống hồ ta cũng không
phải bác sĩ chuyên khoa để mà hiểu rõ phương thức đó. Phương thức còn lại
chính là cho tiểu cô nương sử dụng các kháng thể đặc biệt được sản xuất trong
phòng thí nghiệm ung thư trị liệu, nhưng cả thiên hạ này không có lấy một nơi
nào như thế.
Trầm tư thêm một lát, Trần Khánh Dương lại tiếp tục thở dài nói:
Mặc dù không hiểu những thứ mà Trần Khánh Dương vừa nói, nhưng Hoàng Kim Thiên
Linh Điểu cũng ý thức được rằng việc chữa trị này là không thể. Trân trân nhìn
Trần Khánh Dương, sâu thẳm trong linh hồn Hoàng Kim Thiên Linh Điểu lúc này
chỉ tràn ngập trong nước mắt, thiếu điều muốn nhấn chìm cả Đại Lục này nữa mà
thôi. Run run cất giọng như để xác nhận lại tin tức vừa rồi:
Trầm tư thêm một lúc, Trần Khánh Dương bỏ tay ra khỏi trán, nhìn thẳng vào đôi
mắt rưng rưng của Hoàng Kim Thiên Linh Điểu mà quả quyết:
Không đợi Hoàng Kim Thiên Linh Điểu nói gì. Bỗng dưng Linh Tiểu Vân quay lại,
đối diện với đôi mắt sáng như sao trời của Trần Khánh Dương, rồi dùng một đôi
mắt long lanh, quyết đoán mà nói:
Thấy một màn này, Trần Khánh Dương không thể ngờ rằng tiểu cô nương mới trước
còn sợ hắn như sợ ông kẹ, mà hiện tại đã có thể dùng ánh mắt tràn đầy quyết
tâm nói ra những câu như vậy, khiến hắn phải mỉm cười một cái, rồi nhẹ nhàng
nói:
Linh Tiểu Vân, ta không phải là đại phu, gọi là Dương đại ca được rồi! Dù
sao thì nỗi đau của muội, ta đã từng chứng kiến rất nhiều, Dương đại ca nói
được làm được, khẳng định sẽ có ngày ta chữa khỏi cho muội, hiện tại thì lực
bất tòng tâm, nhưng tương lai thì đều trong lòng bàn tay ta cả, chỉ cần ta còn
sống, nhất định sẽ chữa khỏi cho muội!
Quân tử nhất ngôn!
Linh Tiểu Vân buông một bàn tay đang nắm chặt áo Hoàng Kim Thiên Linh Điểu ra,
đưa ngón tay út lên muốn được khẳng định lời hứa. Trần Khánh Dương thấy vậy
liền cũng móc một ngón tay út vào:
Vừa xác nhận xong lời hứa, Trần Khánh Dương lập tức lăn đùng ra đất trước sự
ngỡ ngàng của Hoàng Kim Thiên Linh Điểu và Linh Tiểu Vân. Vốn hắn đã ăn khổ
suốt một thời gian, lại còn nóng lạnh bất thường, bị sốc nhiệt, sử ra quá
nhiều công lực để khám bệnh, để sinh tồn, lại còn đương sốt cao mà lại gắng
gượng suy nghĩ quá nhiều khiến cho cơ thể vượt ngưỡng chịu đựng nên mới lăn ra
ngất đi, chẳng còn biết trời trăng mây gió gì nữa.