Tha Mạng.


Người đăng: dragonf4393@

Đã qua 5 hôm kể từ lúc Huyền Vũ Yêu Thú giao đấu với Hắc Giáp Yêu Long. Trần
Khánh Dương khi này đang chật vật trên một nền tuyết trắng phau. Bước thấp
bước cao giữa những cơn gió lạnh hiu hiu thổi qua mảng rừng khẳng khiu hiện
vẫn còn trơ trơ những cành không lá.

Hít một hơi sâu, nhớ lại một chút những việc đã qua. Giữa lúc giao đấu kinh
thiên động địa, chẳng biết nghĩ thế nào mà Huyền Vũ Yêu Thú nhân sơ hở của Hắc
Giáp Yêu Long liền cắn lấy cổ áo Trần Khánh Dương mà ném bay hắn về hướng nam.
Có lẽ nhờ lớp sương mù dày đặc và những đợt tấn công cấp tập từ Huyền Vũ Yêu
Thú mà Hắc Giáp Yêu Long không thể truy theo hắn được.

Có điều, cú ném khiến hắn bay một mạch tới mấy chục dặm giữa đám sương mù dày
đặc rồi rơi xuống ngay khu vực rìa Hắc Long Đầm. Cũng nhờ một chút may mắn mà
lại hạ cánh an toàn trên những khóm cỏ và lau sậy dày đặc ở chỗ bùn nông cho
nên mới tai qua nạn khỏi. Có điều, sự chênh lệch nhiệt độ ở Hắc Long Đầm và
bên ngoài khá lớn khiến cho Trần Khánh Dương cũng bị một phen sốc nhiệt mà trở
sốt.

Cắn răng bán sống bán chết, liều mạng chạy trốn về phương nam, Trần Khánh
Dương cũng không rõ hiện tại hắn đang ở đâu, lại càng không biết là nếu hắn
xuất hiện ở đây 1 ngày trước thì hắn đã được nhóm đệ tử ngoại môn Hồng Vũ Môn
đón trở lại rồi.


  • Soạt....Ùm bò....

Những tiếng cây cối đổ rạp, gãy nát vang lên, kèm theo đó là một thanh âm
giống với tiếng bò rống vang dội. Tất cả đều đến từ phía sau lưng.

Trần Khánh Dương lập tức thu lại những hình ảnh trong đầu mà tiếp tục bước
thấp bước cao, lấy tay rẽ tuyết mà chạy thục mạng. Vừa tất tả chạy trốn, vừa
lầm bầm:


  • Tiên sư con bà ngươi! Làm cái quần gì tự dưng thấy lão tử liền rượt, bộ lão
    tử có thù oán với tổ tông mười tám đời nhà ngươi à! Mà có rượt thì cũng để ta
    kiếm cái sơn động nào chứ! Đúng thật khốn nạn mà!

Biết không thể chạy trốn, Trần Khánh Dương liền chọn lấy một hốc cây to, chui
vào đó mà nín thở chờ đợi. Trán hắn toát mồ hôi ròng ròng, hòa lẫn với những
vết bùn đã đóng dày trên gương mặt mà chảy thành vệt xuống. Những giọt mồ hôi
trộn bùn đó rời khỏi cơ thể đang nóng hổi vì sốt của Trần Khánh Dương thì lập
tức đóng băng rồi rơi xuống phần đất nhỏ bé không có tuyết bên trong hốc cây.

Bên ngoài, một con cự thú khổng lồ có chiều cao lên tới 15 thước, trông giống
với một con bò mộng, toàn thân phủ kín những lông ngắn đen tuyền với cặp mắt
đen láy có lẫn chút quang mang màu lam nhàn nhạt. Nó liên tục sục sạo khắp
nơi, lần theo dấu vết của con mồi. Con cự thú rõ là tu vi không cao, nhưng
kích thước của nó có thể nói lên được thể lực sung mãn, dùng cặp sừng lớn như
bắp đùi người, sáng bóng, liên tục xô đổ những mộc thụ trên đường.


  • Soạt....Ầm....

Gốc mộc thụ chỗ Trần Khánh Dương ẩn ấp bị húc đổ. Suýt nữa thì hắn đã bị lộ
nếu không nhanh chân phản ứng kịp thời mà chui tọt luôn vào phần không gian
rỗng bên trong thân cây.


  • Rắc...

Tim đập, chân run, Trần Khánh Dương thở dốc, dùng đôi mắt thất thần nhìn vào
chiếc móng khổng lồ vừa dậm nát khúc cây trước mặt. Chỉ cần hắn xui xẻo bò
thêm lên phía trước nửa thước là sẽ bị giẫm nát sọ. Trong đầu Trần Khánh Dương
lúc này cố trấn tĩnh lại mà tìm ra một đối sách giữa những hỗn loạn, mông lung
của sinh mệnh bị đe dọa.

Vốn con yêu thú này bản tính hiền hòa, nhưng bầy đàn của nó đã bị nhân loại
lùng sục, truy đuổi, tàn sát, cho nên mới đem sự thống hận đó mà một thân một
mình tiến vào Hắc Long Đầm tu luyện. Chỉ trách Trần Khánh Dương xui xẻo vô
tình đi ngang trước mặt nó mà thôi. Hiện tại thì quả thật là ngàn cân treo sợi
tóc.

Giữa tiếng thở phì phò giận giữ của con yêu thú bên ngoài, Trần Khánh Dương
hiện tại nín thinh, không dám gây nên một tiếng động gì dù chỉ là nhỏ nhất.
Với thể lực sung mãn và thân hình to lớn của con yêu thú thì khẩu Colt
Anaconda của hắn hoàn toàn vô dụng. Chưa nói tới việc chỉ còn có 5 viên đạn,
mà cũng không biết là có được viên nào phát nổ hay không nữa, không thể liều
mạng mà đem ra dùng được.

Đầu óc rối mù, nhưng Trần Khánh Dương vẫn cố gắng áp chế cơn hoảng loạn cùng
cực xuống. Hắn biết, chỉ cần một sơ suất nhỏ thì tính mạng này cũng theo gió
mà đi luôn chứ đừng nói tới việc cải tổ môn phái nào hay là thay đổi cái gì
cả. Hít một hơi sâu, cố trấn tĩnh lại tinh thần. Trần Khánh Dương bắt đầu suy
nghĩ thật kỹ càng, đôi mắt đăm đăm nhìn vào chiếc móng khổng lồ chắn sát phía
trước mặt.

Mất dấu con mồi, con ngưu thú bực dọc thở ra những hơi dài làm cho không khí
xung quanh tỏa ra mù mịt những bạch vụ mờ mờ. Nó liên tục đưa mắt kiểm tra
xung quanh, quyết truy cho bằng được manh mối dù chỉ là nhỏ nhất của tên nhân
loại kia.

Nghĩ mãi không cũng không được gì. Tình huống hiện tại thì đánh không được,
chạy cũng không xong, có thể nói là sự vô vọng lớn nhất từ trước đến nay mà
Trần Khánh Dương gặp phải. Hắn lầm bầm trong đầu tự trách:

-“Chết tiệt mà! Vốn còn định làm nhiều việc, quên khuấy đi mất khoản tu vi chưa bao nhiêu, nếu chăm chỉ một chút thì hiện tại cũng đâu đến nông nỗi này a!”


  • Soạt...Rắc....Rầm...

Tìm mãi không thấy gì, con yêu thú càng trở nên bực bội, liền dùng cặp sừng
khổng lồ đánh đổ nhiều cây cối trong khu vực, cũng liền nhấc chân lên mà giẫm
nát từng khúc một, quyết moi cho ra được tên tiểu tử khốn khổ kia. Trong lòng
nó ngoài thù hận ra thì không còn có gì hết.

Thấy chiếc móng khổng lồ đã chuyển khỏi vị trí, Trần Khánh Dương liền rón rén
bò nhẹ tới chỗ vừa bị giẫm nát khi nãy, ghé một mắt nhìn ra.


  • Rắc....

Tiếng động phát ra ở ngay sát dưới chân, không cần nói cũng biết là con quái
vật bên ngoài vừa giẫm nát vị trí đó. Thiếu chút nữa thôi là đã phế luôn đôi
chân của Trần Khánh Dương rồi. Thở dốc với một tia kinh hãi từ sâu bên trong
đôi mắt, có thể nói linh hồn của Trần Khánh Dương lúc này không khác gì vừa
trải qua thêm một lần tử nạn. Áp lực của tử thần đè nát tinh thần, khiến hắn
chỉ còn một ý thức muốn vùng chạy thật mau với chút lực tàn.

Nếu là kẻ khác thì sẽ như vậy, nhưng đây là Trần Khánh Dương, đã trải qua sinh
tử một lần, tuy vẫn kinh hãi tột độ nhưng hắn cũng liền đó trấn tĩnh lại được.
Tình huống này nếu không ra được đối sách thì chắc chắn là vong mạng dưới mấy
móng guốc khủng bố kia.

-“Đánh không được, chạy không xong, núp cũng không ăn thua, đã vậy thì lão tử liều mạng một phen!”

Nghĩ vậy làm vậy, Trần Khánh Dương cắn răng chui ra khỏi gốc cây, đứng thẳng
dậy, dùng đôi mắt trừng trừng đầy chiến khí nhìn thẳng vào con yêu thú khủng
bố như một tòa nhà phía trước.


  • Con bò nhà ngươi muốn giết ta a! Cho ngươi nếm khổ! Lại đây!

Nghe tiếng quát, con yêu thú quay lại, trừng trừng nhìn vào ánh mắt kia. Đôi
mắt nó lập tức vằn lên những tia máu đỏ dữ tợn. Liền đó nhún người lên cao
rống:


  • Ummmm....boooo......

Ngay sau tiếng rống vang dội khắp rừng đó là 2 chiếc móng guốc khủng bố ập
xuống với một sức mạnh kinh hoàng, muốn đạp tên tiểu tử lấm lem bùn đất kia
thành tương.


  • Ầm! Ầm.....

Nền tuyết bắn tung lên như lựu đạn nổ. Để lại 2 cái hố rộng mấy thước hằn dấu
móng khủng bố của con quái vật kia. Thế nhưng điều lạ là khi nó rút chân lên
thì tuyệt không có dấu hiệu gì là của máu huyết cả.

Con ngưu thú dùng đôi mắt tròn dáo dác tìm kiếm xung quanh, không hiểu chỉ
trong chớp mắt mà cái cục bùn đen dưới chân kia lại biến đi đâu mất dạng. Nó
liên tục đảo mình khiến mặt tuyết lúc này lỗ chỗ những dấu chân in tận xuống
nền đất đang đóng băng phía bên dưới.

Âm thầm, lặng lẽ như một ninja chuyên nghiệp, Trần Khánh Dương sử ra hết khinh
công của bản thân mà tránh được tai vạ từ 2 chiếc mỏng đó, hắn cũng tiện đó mà
ôm chặt luôn vào một bên chân con yêu thú. Chính cái chân to như cột nhà này
giúp hắn ẩn thân, và cũng chính những lông lá dài gần nửa thước trên chiếc
chân này giúp hắn có thể bám lại được.

Con ngưu thú khủng bố đang dáo dác tìm kiếm xung quanh thì bỗng nhận ra một
luồng khí tức rất gần, nhưng nó chạy vòng tròn cũng không tìm ra được tên nhân
loại kia khiến cho nó trở nên có chút hoảng loạn. Ngay đó thì một luồng khí
tức chằng chịt như mạng nhện xâm nhập vào huyết mạch, xộc thẳng lên não bộ. Nó
lập tức vùng vẫy đá bay mấy gốc mộc thụ bên cạnh khiến tuyết trắng tung lên mù
mịt.

Trần Khánh Dương một tay vẫn nắm chặt lấy túm lông đối thủ, một tay còn lại
luồn bên dưới lớp lông dày kia, áp sát vào da thịt mà thi triển Thiên Tàm Kỹ,
mặc cho thân thể va đụng vào những khúc mộc thụ lẫn nền tuyết thì hắn vẫn
không dừng. Nghiến chặt hàm răng gằn giọng:


  • Giết lão tử sao? Để ta thu thập ngươi! Hây!

Liền đó, luồng mộc khí ngưng hình thành đám tơ li li liên tục tuôn ra theo
những huyết mạch của con yêu thú mà luồn lách lên cao hơn như một đám lục xà
li ti, chẳng mấy chốc đã quấn chặt lấy mấy huyệt đạo khắp cơ thể con thú, một
nhóm khác lại chật vật xuyên thủng những hộ khí mà tiến lên phía não bộ.

Cảm nhận được áp lực tuy nhỏ bé nhưng vô cùng thâm hiểm của mộc khí đang lan
tỏa rất mau ra khắp cơ thể, con yêu thú lồng lộn đạp nát mặt tuyết, đâm húc
vào khắp chốn hòng thoát thân, khiến một mảng rừng lớn đến trên dưới một dặm
vuông đều nát bấy. Mộc thụ ngổn ngang, nền tuyết bị hất tung trời, loang lỗ
những dấu chân lớn cùng với đất đá nền rừng cũng bắn lên, theo đó mà trộn lẫn
với tuyết giá thành một mảng hỗn độn như thể đang có đại chiến xảy ra vậy.


  • Hừ! Phá cho ta! Hây!

Quát một tiếng lớn, Trần Khánh Dương liền dùng bàn tay đang phát ra những sợi
mộc khí li ti kia, cuốn mấy vòng rồi nắm chặt lấy những sợi mộc khí ngưng vật
mà giật ra thật mạnh. Cũng liền đó khom người lại, lấy chân đạp vào gốc cột
lông lá kia, lấy đà bật ra thật mạnh khiến cả cơ thể hắn bung ngược ra ngoài
với hướng chạy của con cuồng thú.

Những sợi mộc khí tuy mỏng manh, nhưng rất nhiều cho nên lúc này lại trở thành
một đám mạng nhện vững chắc trói chặt lấy từng đoạn kinh mạch của con yêu thú.
Một nhóm nhỏ khác vươn lên được tới gáy thì quấn chặt lấy vị trí giữa đốt sống
thứ nhất và hộp sọ con vật. Theo đà tung người của Trần Khánh Dương mà nhóm
sợi mộc khí này lập tức siết chặt lại những vị trí bị quấn lấy, rồi rút mạnh
khiến cho những yếu huyệt đó bị cắt đi nhẹ nhàng như người ta dùng chỉ mảnh
cắt một đòn bánh tét vậy.


  • Hự....Soạt soạt.....Rầm!!!

Con yêu thú cuồng nộ lăn lộn bỗng chốc bị cắt tan đi nhiều trọng huyệt khiến
cho kinh mạch bị phong bế, mất sức chiến đấu, lại bị một bó sợi siết chặt ngay
khe hẹp giữa đốt sống số 1 và hộp sọ, tuy chưa đủ mạnh để cắt đứt được chỗ
hiểm đó, nhưng nó cũng lĩnh một cơn đau đớn cùng cực trực tiếp xộc thẳng lên
não bộ, liền trợn mắt đổ xuống đất mà lăn mấy vòng, mãi tới khi va gãy tới gốc
mộc thụ thứ 8 mới chịu dừng lại nằm im.

Trần Khánh Dương khi nãy giật mạnh những sợi mộc khí ra, liền đó cũng bị con
yêu thú lôi theo khiến cả thân mình nhỏ nhắn bị cày xuống lớp tuyết thành một
đường rãnh sâu cả thước trên nền tuyết. Cũng may là hắn chỉ bị va vào một vài
khúc mộc thụ nhỏ cho nên không bị nội thương.

Lừng lững theo vệt rãnh dài mà con yêu thú ngã xuống để lại, Trần Khánh Dương
từ từ tiến tới vị trí con thú đang nằm thở thơi thóp với đôi mắt mở trừng
trừng bất lực nhìn về phía mình. Cũng tiện thu về nhiều phần những đoạn mộc
ti, không để bị thất thoát quá nhiều công lực.

Lúc này, trông bộ dạng của một người một thú, đều thê thảm như nhau. Con yêu
thú tuy có thể lực cường hãn, nhưng kinh mạch đã đứt đoạn, không thể vận công,
mà tệ nhất là việc còn một bó sợi siết chặt phía bên trong cổ nó, khiến những
mạch thần kinh ở đấy bị tê liệt đi, chỉ còn có thể cảm nhận sự đau đớn chứ
hoàn toàn không thể vận động được thêm nữa.

Còn Trần Khánh Dương thì trông có sạch sẽ hơn một chút vì những tuyết trắng
lạnh buốt đã gột đi một phần nào bùn đất bám trên cơ thể. Nói là sạch sẽ hơn,
nhưng thật ra lúc này toàn thân hắn loang lổ bùn đất thì mới đúng.

Thở dốc một hồi, Trần Khánh Dương đưa một tay không có những sợi mộc khí tỏa
ra quang mang nhàn nhạt li ti, gạt sang một bên mái tóc rối bù, nhiều chỗ bết
lại những bùn khô, đoạn nhìn con yêu thú đang nằm thở thoi thóp mà nói:


  • Hiện tại thì ta đã thu thập ngươi, nhưng ta không phải kẻ thích lạm sát,
    cho nên có thể tha cho ngươi một con đường sống, chấp nhận đi theo làm tọa kỵ
    cho ta hay không?


  • Um...bo....


Con yêu thú nằm nghiêng dùng ánh mắt trừng trừng nhìn vào thân ảnh bé nhỏ hơn
nó rất nhiều lần mà kêu lên mấy tiếng đứt đoạn.


  • Hừm...Thực chán! Ngươi còn chưa đạt tới ngưỡng tu vi có thể nói ngôn ngữ
    nhân loại, nhưng quang mang kia hẳn là đã tới Thất giai Trung cấp rồi đi! Vậy
    chí ít là ngươi cũng hiểu những gì ta nói. Vậy nếu đồng ý thì kêu lên 3 tiếng,
    mà không thì cứ kêu 1 tiếng, ta lập tức để ngươi nhẹ nhàng trút hơi thở cuối
    cùng. Chấp nhận làm tọa kỵ cho ta hay không?

Một thoáng không gian tĩnh lặng trôi qua, ngoài tiếng thở dốc ra thì đến một
tiếng gió thổi cũng không có. Nền tuyết lúc này trộn lẫn với đất do trận đấu
ban nãy mà trở nên loang lỗ khắp cả một khu vực.


  • Um...Bo....

Mặc dù đôi mắt to lớn đang chìm ngập trong sợ hãi vô vọng, nhưng mối thù của
con yêu thú này đối với nhân loại là quá sâu, nó lựa chọn chết đi để thoát
khỏi những dằn vặt chứ quyết không chịu phản bội lại những nỗi thống hận trong
lòng.

Trần Khánh Dương đã hồi phục được một chút hơi thở, khẽ thở dài mà nói:


  • Haiz...oan oan tương báo biết chừng nào thôi! Ngươi liều mạng tu luyện giữa
    chốn rừng thiêng nước độc này hẳn là cũng trải qua sinh tử bao phen. Có lẽ
    ngươi cũng giống với tiền bối Huyền Vũ Yêu Thú, vì bị nhân loại ám toán mà trở
    nên thống hận...Haiz....Thôi thì...đi đi! Tu luyện cho tốt, sau này lại tìm ta
    báo thù. Ta có thể tiếp ngươi bất cứ lúc nào!

Trước sự ngạc nhiên khó hiểu của con yêu thú khổng lồ, Trần Khánh Dương thu
lại hết những sợi mộc khí vẫn còn quấn bên trong đốt sống số 1, đoạn trầm khí,
thu công. Trong lòng hắn mặc dù rất tức giận vì bị đuổi cùng giết tận, nhưng
ra tay với kẻ đã mất đi khả năng chống cự không phải là tác phong của Trần
Khánh Dương.

Tiền kiếp thì hắn còn tham gia không biết bao nhiêu hội tuyên truyền, vận động
bảo về động vật hoang dã cơ mà! Con yêu thú này trông cũng không khác gì loài
bò tót, một loài mà ở thời điểm hắn tử nạn, trùng sinh, đang là một trong
những đề tài bảo vệ cấp thiết ở mức độ quốc gia, đứng trên ranh giới tuyệt
diệt. Chính bởi vậy mà cho dù thế nào thì Trần Khánh Dương cũng không nỡ xuống
tay được.

Con yêu thú nằm nghiêng trên tuyết trắng thở dồn dập hơn, đồng tử của nó mở to
hết cỡ ra, không thể nào hiểu nổi nhân loại kia có ý gì khi tha mạng cho nó dễ
dàng đến như vậy, cũng không hề đưa ra một thủ đoạn nào hòng biến nó thành tọa
kị. Trong thâm tâm con yêu thú lúc này rối loạn cùng cực, giữa sống và chết,
giữa đúng và sai, giữa trắng và đen, nó không thể phân biệt được điều gì ra
điều gì nữa.

Gượng chút lực tàn, con yêu thú chật vật dựng người dậy, tựa vào ngay gốc mộc
thụ đã nghiêng một phần do bị nó va vào kia, cứ chằm chằm nhìn vào Trần Khánh
Dương với đôi mắt hoảng loạn. Có thể nói đây là lần đầu tiên trong suốt mấy
trăm năm tồn tại trên cõi đời mà nó được kẻ nhân loại tha đi đơn giản đến vậy.
Kẻ kia thậm chí còn chẳng cần lấy một cộng lông của yêu thú tu luyện lâu năm
như nó nữa, điều này đối với con yêu thú là có chút đả kích không nhẹ.

Mặc cho con yêu thú cứ tựa vào gốc mộc thụ cao vút không thấy ngọn nhìn theo
bong lưng mình, Trần Khánh Dương cất bước đi về hướng nam trong ánh hoàng hôn
dần dần xuống núi. Bóng hắn kéo thành một vệt dài, sừng sững giữa những mảng
đất tuyết xáo trộn loang lỗ. Một cỗ khí thế bá đạo dần dần hình thành trên đôi
vai bé nhỏ đó, từ từ lan tỏa ra xung quanh.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #62