Chuyện Bên Lề.


Người đăng: dragonf4393@

Tiểu Miêu và Hoàng Tuyết đã lâu chẳng có tin tức gì, bởi vì hiện tại chúng
không còn ở trong Trần Gia Trang nữa, mà đã chuyển hẳn ra phía hậu sơn Trần
Gia Trang mà cư ngụ. Đôi yêu nghiệt này quả không hổ là những thần thú trong
thiên hạ, mới bẵng đi bấy lâu mà Tiểu Miêu trông đã lớn hơn trước rất nhiều.

Có thể nói là Tiểu Miêu càng lớn trông càng sắc sảo, đôi mắt long lanh như 2
viên lam ngọc kia hiện giờ đã ẩn hiện một vòng quang mang màu lục nhàn nhạt,
biểu thị cho đỉnh phong Hạ cấp tu vi, khiến cho đôi mắt ấy toát ra một vẻ hút
hồn đến ma mị, mà nếu nhìn lâu thì có thể nói là sẽ bị thôi miên đến bất động.
Bộ lông đen tuyền kia hiện tại cũng đã khoác lên một thân mình dài đến thước
rưỡi, trông xa có thể lầm tưởng là một con hắc beo nhỡ. Mà chiếc đuôi hiện tại
cũng dài hơn, cứ xù xù lên như đuôi một con sóc khổng lồ.

Còn Hoàng Tuyết thì có thể nói là bự con hơn Tiểu Miêu một phần, vì nó đã dài
tới 2 thước. Bộ vảy trắng toát có điểm những chấm vàng hiện tại cũng có thể
trông rõ ràng từng chiếc, vì chiếc vảy nào cũng đã lớn như đốt tay người. Cặp
u trên đầu cũng trở nên rõ ràng hơn, không khó để nhận ra đó là một đôi sừng
dài tới mấy tấc.

Mà cặp mắt màu hổ phách đã lấp lánh quang mang màu lục nhàn nhạt, rõ ràng hơn
so với Tiểu Miêu. Bởi quang mang đó phát ra từ một vòng tròn ẩn hiện phía sâu
xung quanh tròng mắt. Điều đó biểu thị cho tu vi sơ kì Trung cấp. Vạch đỏ ở 2
bên bụng cũng biến mất, mà thay vào đó là 2 vạch nhỏ màu đỏ cam ở phía trên bả
vai.

Hiện tại thì Tiểu Miêu đang ngồi im lặng như một pho tượng đen tuyền, với
chiếc bụng trắng như nền tuyết trên một phiến đá lớn cao nhất ở đỉnh hậu sơn
Trần Gia Trang. Dùng một ánh mắt long lanh, đăm chiêu nhìn về chân trời xa,
không hiểu đang nghĩ những gì trong đầu.


  • Muội muội, hẳn là đang lo lắng cho Dương đại ca đi?

Hoàng Tuyết lững thững bước tới gần chỗ Tiểu Miêu mà lên tiếng. Lúc này Hoàng
Tuyết có thể sử dụng tiếng của nhân loại chính là bởi đã bước vào Trung cấp tu
vi. Có điều, bản thân Hoàng Tuyết chính là thần thú cho nên dù chỉ là Sơ kì
Nhất giai cũng đã có thể sử dụng ngôn ngữ của nhân loại, còn những thú tộc
bình thường thì phải đạt tới Bát giai Trung cấp mới có thể làm được điều đó.


  • Ngheo...


  • Hừm, ta cũng cảm thấy linh tính với Dương huynh. Ắt là đại ca đã gặp chuyện
    chẳng lành. Nhưng ta không đoán ra được là chuyện gì.


  • Ngheo....Nghoe....Grrrr.......


  • Đúng vậy, dù sao thì cũng bởi huyết khế chúng ta mới biết được. Nhưng hẳn
    là chuyện đó rất khó khăn đi, mà hướng đó, chẳng phải là Hắc Long Đầm sao?
    Không lẽ....


  • Ngheo grrrr..... – Tiểu Miêu gật gật vài cái.


  • Haiz...Chờ đợi không bằng tới đó giúp đại ca một tay! Có điều, phải đạt tới
    Ngũ giai ta mới mọc cánh, không lẽ...đi bộ?


  • Ngheo... – Tiểu Miêu lại gật gật.


  • Được, đi thì đi! Dù sao đám thú loại nho nhỏ ở đây quá yếu, ta cũng chán
    rồi! Lên đường thôi!


  • Ngheo....


Cuộc đối thoại diễn ra như thể độc thoại, nhưng thật sự thì chỉ có thú tộc mới
hiểu được Tiểu Miêu vừa nói những gì. Điều đáng nói là Tiểu Miêu hiện tại cũng
đã cất bước theo sau Hoàng Tuyết, tìm đường đi về phía Tây Bắc của Thanh Vân
Trấn. Bởi vì từ Thanh Vân Trấn mà đi thẳng về phía Bắc là hướng tới Hồng Vũ
Thành, nhưng khí tức mờ nhạt của Trần Khánh Dương lại phát ra ở phía Tây-Bắc,
cho nên Hoàng Tuyết thừa biết rằng Trần Khánh Dương là ở hướng Hắc Long Đầm
chứ không chỗ nào khác.

2 thân ảnh một trắng toát lốm đốm quang mang vàng, một đen tuyền óng ánh, chỉ
trong một chốc đã biến mất giữa một mảng những cây cối rậm rạp, khẳng khiu
trên nền tuyết trắng phau.

Ánh mặt trời vẫn tỏa những quang mang vàng vàng trải xuống mặt đất, có lẽ là
đang ra sức đun chảy hết những tuyết trắng tinh khôi kia, đem mùa xuân trở lại
với Thanh Vân Lâm vậy. Nhưng dù sao vẫn còn một thời gian nữa mới tới khoảnh
khắc giao mùa cho nên băng giá hiện đang thống trị đại lục.

Lại nói về lão Bạch, hiện đang cầm trên tay một mảnh ghi chú nhỏ. Chẳng biết
thế nào mà đọc xong lại làm cho lão cau mày nhăn mặt nghĩ ngợi. Liền đó lại
lẩm bẩm:


  • Cái tên chết tiệt này còn muốn ta khổ sở đến vậy sao! Hừ, đòi một đống đan
    dược như thế, mà chỉ còn có mấy chục hôm nữa là tới giao thừa rồi, thế quái
    nào mà ta xuất ra được chứ!


  • Bạch tiền bối, có việc gì mà khiến ngài tâm tư vậy? – Phu nhân Hắc Mao Yêu
    Sư từ trong tư phòng bên trong mật thất bước ra, ngạc nhiên hỏi.


  • Đây, ngươi xem, cái tên tiểu tử chết tiệt kia để cho ta một mảnh giấy, nói
    là đến khi trở lại thì giao cho tên Tiêu Bảo Tài gần trăm viên đan dược lớn
    nhỏ để hắn phân chia cho mấy tên tiểu tử khác. Mà từ đây tới khi ta trở lại
    thì cũng còn có mấy ngày nữa, ta kiếm đâu ra số đan dược đấy chứ! Luyện chế
    thì có mà 8 kiếp à!


  • Hây! Tưởng gì, ta có mấy túi trữ vật của đám nhân loại đây, có không ít đan
    dược, tiền bối xem.


Không biết bằng một cách nào đó, mà vị phu nhân Hắc Mao Yêu Sư kia lôi từ
trong miệng ra một chùm túi trữ vật đủ các thể loại, có không dưới chục chiếc
rồi đưa cho lão Bạch Trì.


  • Hả! Các ngươi mà cũng đi cướp đoạt chỗ này sao! – Lão Bạch Trì trố mắt ngạc
    nhiên. Không phải vì vị phu nhân kia lôi một đống đó từ trong miệng ra, mà vì
    trước nay cứ nghĩ bầy Hắc Mao Yêu Sư này hiền hòa lắm, hiện tại thì có chút đổ
    vỡ trong lòng.

Thấy vẻ mặt của lão Bạch Trì, vị phu nhân liền cười cười lên tiếng giải thích:


  • Không phải, tiền bối hiểu lầm rồi, chỗ đan dược này cao lắm cũng chỉ tới
    lam phẩm, chẳng có tác dụng gì với chúng ta, còn đám tiểu sư thì có sữa của ta
    rồi, còn giá trị hơn gấp mấy chục lần. Chỗ túi trữ vật này đều là của mấy kẻ
    tìm tới hang ổ bọn ta khi trước, muốn bắt cóc nhi tử của ta, tiền bối nói xem,
    bọn ta chỉ là tự vệ mà thôi.


  • Hừm, vậy cũng được, chỉ tại đám ngốc tử kia tự kiếm chuyện, ta không quản!


Trầm tư một chút, cảm thấy lời phu nhân Hắc Mao Yêu Sư nói chí phải, đều là
phản kháng tự vệ mà thôi. Vả lại cái việc chẳng biết bằng cách nào mà tiểu tử
Trần Khánh Dương đoán được ngày nào lão sẽ trở lại Trần Gia Trang cũng đang
khiến lão bị shock (sốc, ngạc nhiên không lí giải nổi), mà lại đòi lão đưa ra
một đống đan dược như vậy thì quả thực làm khó lão.

Thế nhưng hiện tại có mấy cái túi này cứu rỗi linh hồn cho nên lão cũng nhận
ngay lấy. Dù sao thì đôi Hắc Mao Yêu Sư kia cũng là do tiểu tử Trần Khánh
Dương sắp xếp, cho nên cũng chẳng ngại.

Trong khi đó, tại Hồng Vũ Môn thì đang xảy ra một cơ sự khác. Đám đệ tử ngoại
môn được trưởng lão Lăng Bạch Vân tức tốc cử đi đuổi theo hướng con Hoàng Kim
Thiên Linh Điểu hôm nọ thì hiện bị chặn lại bên ngoài Hắc Long Đầm, không thể
đuổi tiếp. Càng không có tin tức gì về Trần Khánh Dương mà buộc phải lục tục
kéo nhau quay về.

Ai cũng biết rằng cố chấp băng qua Hắc Long Đầm thì chẳng khác nào tự tìm
chết. Tuyến đường đó vốn trước kia vẫn được một con yêu thú khủng bố bảo hộ
khai thông, nhưng đột nhiên mấy chục năm trước đến giờ thì đã bị chặn mất.
Không ai đủ khả năng khai thông trở lại cả. Chẳng có mấy người đấu lại với Tứ
Dực Bạch Yêu Giao và Hắc Giáp Yêu Long cả.

Trong nội môn thì trưởng lão Lăng Bạch Vân không tiếc lời nhiếc móc đám đệ tử
vô dụng, bao nhiêu lớp phòng thủ trong ngoài tự xưng là con ruồi bay không
lọt, thế mà lại để một con chim khủng bố bay vào cướp người như thể Hồng Vũ
Thành chỉ là cái thôn lẻ bên rìa Thanh Vân Lâm vậy.

Trần Thảo Linh vốn đêm đó đang định đem cho Trần Khánh Dương một ít đồ ăn
ngon, thì không ngờ lại nhận được tin dữ khiến khuôn mặt nước chảy mây trôi
của nàng thất thần tới mấy hôm liền, đòi tự thân đi tìm hắn. Nhưng đám người
Sáng Minh Bảo, Vi Văn Động và Minh Nguyệt hết lời khuyên răn nên buộc phải ở
lại. Nàng dồn hết tâm tư vào việc bế quan luyện công, không màng tuyết gió,
chỉ mong mau chóng đề thăng tu vi đến Vương cấp để có thể thi triển được uy
lực của Thiên Băng Nguyên Bích Thiết Kiếm, rồi sẽ lập tức lên đường truy tìm
theo tung tích của Trần Khánh Dương.


  • Haiz...Thảo Linh tỷ lại như vậy rồi... – Minh Nguyệt khẽ thở dài.

Sau đợt đấu phân hạng, thì nhóm người đều đã được nhận chọn vào hàng ngũ đệ tử
nội môn của Hồng Vũ Môn. Dù đứng đầu hổ bảng, nhưng hiện tại thì hễ không bế
quan là y như rằng Trần Thảo Linh lại tới hoa viên bên cạnh biệt viện dành cho
đệ tử nội môn mà trau dồi kiếm pháp.


  • Haiz...Chúng ta đã hết lời rồi, nhưng tỷ ấy như vậy, chúng ta cũng chẳng
    giúp được gì...Chi bằng, cũng luyện tập võ công, chờ ngày đủ thực lực, giúp tỷ
    ấy một tay cùng nhau đi tìm thân huynh về, đệ muội thấy sao? – Sáng Minh Bảo
    nói kèm với một nỗi xót xa từ sâu trong khóe mắt.


  • Được! Vậy bắt đầu ngay đi! Bảo huynh tiếp chiêu! Hây! – Vi Văn Động đứng
    một bên cũng lên tiếng, đoạn tung một cước về phía Sáng Minh Bảo.


  • Được! Nếu vậy ta cũng tham gia! Linh tỷ! Luyện tập một mình chán lắm, hiện
    tại tiếp chiêu! – Minh Nguyện nói lớn rồi nhảy ngay lại phía Trần Thảo Linh.


Thấy có người xuất thủ về phía mình, Trần Thảo Linh lanh lẹ như con mèo nhỏ,
liền né tránh rồi cũng vung gươm chém trả. Suốt buổi nàng chẳng nói tiếng nào,
mà thực tế là từ khi nhận tin Trần Khánh Dương bị bắt mất thì nàng đã trở nên
im lặng như mặt hồ đóng băng dưới đỉnh Hồng Vũ Sơn kia rồi.

4 bóng người lúc thì đối luyện, khi lại loạn chiến, bóng gươm vun vút hòa cùng
những bóng tiêu, sóng âm cổ cầm, ngày này qua ngày nọ.

Không rõ vì lí do gì mà chỉ sau mấy hôm thì từ hoa viên kéo dài ra khắp khu
biệt xá nội môn đệ tử, bất kể sớm tối đều có rất nhiều người cũng ra sức trau
dồi công kỹ, bất kể là linh giả hay vũ giả.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #61