Người đăng: dragonf4393@
Sau một đêm dài sương giá. Mặt trời hiện tại đã lên cao, nỗ lực xuyên những
quang mang vàng vàng xuống xưới mặt Hắc Long Đầm. Nhưng có vẻ lớp sương trắng
bồng bềnh quanh năm tại đây quá mạnh mẽ cho nên liền biến những quang mang đó
thành một loại quang mang trăng trắng, mờ mờ ảo ảo, khiến cho cảnh vật tuy có
thể dùng mắt nhìn nhưng vẫn là âm u như thể là tầm chập choạng tối vậy.
Thân hình Huyền Vũ Yêu Thú lúc này có biến lớn một chút, bằng vào lúc giao đấu
với Trần Khánh Dương. Tuy rằng tu vi đã hồi phục 9 phần công lực, nhưng vẫn
chủ tâm biến hóa lại để che giấu bớt đi khí tức, mà đưa Trần Khánh Dương vượt
Hắc Long Đầm, đi về phương nam, chính là hướng trở về địa bàn của Hồng Vũ Môn.
Mà Trần Khánh Dương lúc này cũng đang ngồi bên trong chiếc mu rùa đồ sộ như cả
một khối kiến trúc khổng lồ kia, ngắm nhìn cảnh vật lờ mờ qua những lớp bạch
vụ dày đặc. Tuy nói là ngắm cảnh trong tình trạng chỉ tầm nhìn chỉ có vài chục
trượng, nhưng Trần Khánh Dương không lấy đó làm rầu lòng. Với hắn thì tình
hình hiện tại là đã quá tốt rồi, chí ít là có Huyền Vũ Yêu Thú hộ tống đưa đi
nên chẳng còn phải sợ mất mật như lúc vừa rơi xuống đây nữa.
Trong khi Trần Khánh Dương cứ thong thả, thì Huyền Vũ Yêu Thú cũng vừa động
đậy 4 cây cột chống trời kia mà di chuyển, không ngừng tiến lên phía trước.
Trên khóe miệng hắn cứ treo lên một nụ cười nhàn nhạt vốn có của họ rùa, mà
nói hắn cười tủm tỉm cũng không sai. Mấy chục năm bị phong kinh bế mạch, trốn
chui trốn nhủi, đến một tiếng động nhỏ cũng giật mình, thì hiện tại hắn đã có
thể đường hoàng chọn chỗ nào thoải mái nhất để đặt chân.
Đám yêu thú trong đầm nghe được khí tức khủng bố này liền bỏ chạy tán loạn, sợ
bị sử dụng làm thực phẩm đề thăng công lực cho quả núi di động kia. Mà hiện
tại thì Tứ Dực Bạch Yêu Giao cũng mất tăm mất tích, hẳn là đã tìm một chỗ trốn
đi rồi.
Có thể nói, cảm giác của Huyền Vũ Yêu Thú lúc này không khác gì một bước lên
trời vậy! Bỗng dưng sau chừng bấy chục năm ròng bị bắt nạt, bị chà đạp thảm
thương, cuộc sống ngập chìm trong nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng thì đùng một
cái, lại có thể ngạo nghễ bước đi chẳng coi trời đất ra gì. Niềm phấn khởi này
con lớn hơn nhiều so với lúc hắn đột phá tu vi Thượng cấp nữa. Hắn thầm cảm
thấy cuộc đời thật tươi đẹp, cảnh vật cũng thật là tươi đẹp, thiếu điều muốn
chạy đi khoe bí văn Thượng cấp màu đỏ trên mắt nữa thôi.
Trần Khánh Dương cũng vui vẻ đáp lời, giữa một người một thú dường như đã
không còn khoảng cách nào nữa vậy. Hắn cười cười nói:
Tiền bối, ta trở lại Hồng Vũ Môn rồi, liền sẽ làm vài thứ hay ho, khiến cho
bọn họ phải nháo nhào lên. Từ từ vươn lên vị trí cao hơn một chút, rồi mới dựa
vào đó làm bàn đạp mà xuất ra nhiều thứ lợi khí, khiến cho thiên hạ một phen
đại loạn!
Hửm? Chẳng phải ngươi nói là sẽ giúp người người đoàn kết, xóa đi khoảng
cách nhân loại với thú tộc sao?
Chẳng giấu gì tiền bối, cổ nhân có câu “không đánh không quen biết”, ít ra
cũng có chút gì đó oanh động cho thiên hạ thấy được thực lực của mình. Khi đó
mới dễ nói chuyện đạo lí a!
Hừ, thế lại chẳng phải là chiến tranh liên miên nữa sao? Ngươi chỉ có 5 năm
thôi đấy!
Hì, tiền bối không biết rồi, chỉ cần trong 2 năm tới, ta xuất ra bí chiêu,
biến Hồng Vũ Môn trở thành đệ nhất thế lực bên ngoài Cổ Vực, thêm 1-2 năm
chiến loạn chốc lát...mà không đến 1-2 năm đâu! E là chỉ mất chừng nửa năm thì
đám tông môn khác quy hàng vô điều kiện.
Dựa vào đâu mà ngươi dám khẳng định?
Dựa vào sự đoàn kết! Hồng Vũ Môn trở thành đệ nhất tông môn, mà trong giang
sơn của Hồng Vũ Môn thì người người ấm no, thú tộc không có tu vi, không thể
tu luyện cũng chẳng cần phải bị áp chế nữa, điển hình là ta có những thứ có
thể thay thế được ngưu thú, mà lại còn lợi hại hơn nhiều nữa kia! Thế thì ngưu
thú đâu cần phải ra đồng nữa! Chừng đấy là đủ cho những nơi khác thấy sức mạnh
cũng như tiềm năng và sự trù phú của Hồng Vũ Môn. Đánh thì họ thiệt, mà thuận
thì họ cũng hưởng lợi theo, có ai thấy cao thủ cho cơm, muốn ăn nhưng lại ra
tay với vị cao thủ kia không?
Hừm, nhưng dựa vào một mình ngươi thì làm được gì chứ! Không phải là ta
không tin, nhưng cũng có chút gọi là không tin được!
Tiền bối, hiện tại thì dưới trướng ta đã có một nhóm người đang chuẩn bị
cho đại sự đó cả rồi! Ta chẳng qua là gây chú ý một chốc, việc còn lại là của
những người kia cơ!
Vậy cơ? Thử tiết lộ cho ta một chút được không?
Hừm, nói cho tiền bối một chút cũng không sao, hiện tại thì Trần Gia Trang
đã cho chạy thử nghiệm cỗ hỏa xa đầu tiên, có lẽ cũng được dăm bữa nửa tháng
gì đó rồi. Thứ đó sẽ lập tức đưa Trần Gia Trang, mà rộng hơn là Trấn Thanh
Vân, trong vòng một năm tới trở thành nơi không cần tới sức mạnh của ngưu thú
nữa, mà thậm chí là cũng không cần thiết phải dùng tay quay để dệt tơ làm lụa
nữa. Tất cả đã có thứ đó đảm nhiệm. Ngưu thú chỉ việc ăn cỏ, nhân loại chỉ
việc trông nom cho thứ kia hoạt động mà thôi!
Hừm, nói như vậy nghĩa là ngươi đã có sắp xếp, nếu đúng như ngươi nói thì
có lẽ ta cũng sẽ nhận được tin tức đó sớm thôi!... – Chợt nghĩ tới một điều gì
đó, Huyền Vũ Yêu Thú lại nheo nheo mắt nghĩ ngợi hỏi - ...Nhưng như vậy thì
những tông môn khác cũng sẽ đánh chủ ý tới thứ lợi khí của ngươi mà ra tay
cướp đoạt đi thì sao?
Vậy lại càng tốt!
Nghĩa là sao?
Ta lại có cớ xuất ra thêm nhiều món khác có uy lực còn lớn hơn khẩu Colt
Anaconda đó nhiều lần. Tiền bối cứ thử nghĩ xem, một phàm nhân tầm thường, chỉ
cần thao tác vài cái, liền bắn rụng một Soái cấp tu luyện giả đứng cách mấy
trăm trượng, liệu họ còn dám đánh chủ ý đại chiến nữa không?
Nhưng nếu là cả 3 tông môn kia cùng tới một lúc, ngươi cản sao được?
Đấy lại khác nữa, ta còn có thứ mà chỉ cần tập trung hỏa lực của 8 cỗ xe
lại một chỗ thì lập tức san phẳng một diện tích ngàn mẫu ruộng, mà mỗi cỗ xe
đó cũng chỉ cần 3 người vận hành mà thôi, tiền bối nói xem, đánh một trận, họ
còn cho rằng do bị tập kích bất ngờ, đánh 2 trận, họ bắt đầu hiểu ra lơ mơ sự
tình, mà đánh tới trận thứ 3, cố gắng lắm họ cũng chỉ tới mức tự an ủi rằng
địch nhân cạn khí hao tài rồi. Lúc đó, ta làm thêm một trận nữa, liệu họ còn
gan còn mật nào mà cầm binh khí lên nữa không? Nói cho tiền bối biết, thứ ám
khí lần trước đả thương Tứ Dực Bạch Yêu Giao chẳng qua chỉ bé như đầu ngón tay
ta mà thôi. Còn cái thứ ta nói ấy, chớp mắt là phóng ra được 24 loạt đạn, mà
mỗi quả đạn đó lớn như cái đầu ta đây này, dài bằng hơn nửa cơ thể ta, chứa
toàn là hỏa dược cực mạnh, một khi bạo phát là đánh một căn biệt thự ra tro.
Hai mươi bốn quả mỗi cỗ xe, mà mỗi lần một nhóm bát xa xuất chiến, có nghĩa là
182 quả đạn như vậy cùng lúc rơi vào một chỗ. Cho dù có Vương cấp tu vi thì
cũng thành đống bùn nhão mà thôi!
Hừm, mấy việc đó ta chẳng biết, ngươi càng nói ta lại càng thấy khó hình
dung. Hiện tại thì ta đưa ngươi qua đầm này, rồi sẽ đợi tin ngươi vậy! Nhân
loại thì có ngươi là kẻ biến thái nhất mà ta gặp!
Ta vốn là tên biến thái mà! Ha ha ha ha...
He he he he he he he...
Trò chuyện to nhỏ, mặc dù Huyền Vũ Yêu Thú thực sự không hiểu nổi tên nhân
loại kia nói là thứ gì mà có thể khủng khiếp như vậy. Xét cho cùng thì có thể
dễ dàng đả thương được Vương cấp thì chí ít cũng là thần khí Tử cấp. Nhưng nếu
là Tử cấp thần khí mà tu vi không đủ thì cũng không xuất ra được uy lực vốn
có, chưa kể là có khi phải chịu phản phệ. Đằng này một thứ thần khí có sức
mạnh phô thiên cái địa như vậy mà lại để phàm nhân sử dụng. Thì cái đám nhân
loại lúc nhúc sinh sản nhanh như chuột đó, chẳng mấy chốc mà san bằng cả cái
Đại Lục này mất.
Thế nhưng hắn vẫn hòa cùng tiếng cười với Trần Khánh Dương. Có thể nói, tên
tiểu tử này tuy nói lời ngông cuồng, nhưng lại đưa ra những lí lẽ rất thực tế,
có sức thuyết phục. Mà những lời đó cũng chính là những gì mà sâu thẳm trong
linh hồn của Huyền Vũ Yêu Thú cũng cầu mong như vậy, một cuộc đời an nhàn, vui
vẻ. Chỉ thế thôi! Cho nên mặc dù vẫn bán tín bán nghi, nhưng hắn vô tình lại
đặt một niềm tin to lớn lên đôi vai bé nhỏ đang bị phủ kín những bùn đất vẫn
còn âm ẩm kia.
Mà nói một chút về cái sự lem luốc của Trần Khánh Dương, tại sao hắn lại chẳng
tắm rửa sửa soạn lại một chút mà ngoài lấy một cọng dây buộc tóc ra đằng sau
cho gọn thì cứ để nguyên như vừa rơi xuống đầm vậy. Thực ra, trong những kỹ
năng sinh tồn chốn rừng thiêng nước độc thì khả năng...ở dơ lại là một trong
những yếu tố sống còn.
Nghe thì có vẻ ngược đời, nhưng thật vậy, cứ một chốc lại tắm, một lát lại
rửa, thì thời gian đâu ra nữa mà nghĩ kế thoát ra khỏi hiểm cảnh. Đó là chưa
kể Hắc Long Đầm này ngoài chỗ nước ngấm trong bùn và chỗ nước bốc hơi thành
bạch vụ mờ mờ kia ra, tuyệt chẳng có tí nước sạch nào cả.
Nói về sinh tồn với nước thì lại nảy sinh thêm một vấn đề đó chính là nguồn
nước uống. Nếu không cung cấp một lượng nước đảm bảo thì ngay cả tu luyện giả
Đế cấp cũng khó lòng mà tồn tại được trong thời gian dài. Phàm nhân thì 3 ngày
không có nước, chắc chắn tử vong, còn tu luyện giả Đế cấp mà 3 tháng không
uống nước, cũng tự khô mà chết.
Có điều, Trần Khánh Dương vẫn bình tĩnh ung dung mà chưa lăn đùng ra được,
chính là bởi cái túi trữ vật của hắn. Trong đấy chứa ngoài đan dược và một ít
kim tệ ra thì chẳng khác nào cái nhà kho mini chứa nào là đinh, nào là búa,
rìu, củi, rơm rạ, bầu nước, vv...thôi thì đủ thứ lặt vặt trên đời. Có thể xem
như là một tập tính xấu, tha rác về tổ.
Nhưng đó là trong thế giới văn minh. Còn ở đây, là Trần Khánh Dương chủ động
vất vô đó một mớ hầm bà làng bởi vì hắn quá rõ việc sinh tồn khổ cực thế nào.
Chính bản thân đã trải nghiệm ngay chân vực lúc mới trọng sinh đó thôi! Tuy
việc bị bắt đi nằm ngoài dự đoán, nhưng ít nhất là cũng có khả năng nhỏ nào đó
xảy ra một số sự kiện không may, cho nên hắn mới đem theo lắm thứ phòng thân
như vậy.
Mất một khoảng thời gian suốt mấy ngày được Huyền Vũ Yêu Thú đưa đi, Trần
Khánh Dương cũng đỡ được rất nhiều khoảng thời gian mà tranh thủ tĩnh tọa lĩnh
ngộ ra thêm nhiều thứ, nhất là về Quang nguyên tố và Thiên Tàm Kỹ của hắn cũng
ngộ thêm ra được mấy phần.
Mà những sự việc nằm ngoài dự đoán vẫn lại tiếp tục xảy ra. Lúc này, một người
một thú đã tiến gần tới ranh giới phía Nam của Hắc Long Đầm thì:
Một thanh ầm khàn đặc, mang sát khí hủy diệt vang vọng lên giữa không gian
tĩnh mịch. Không cần nói thì Huyền Vũ Yêu Thú cũng biết đấy là Hắc Giáp Yêu
Long tìm tới, liền cất giọng biến thái trả lời:
Hắc huynh! Chẳng hay rồng tìm tôm có việc gì vậy? Huynh nói những gì ta
không hiểu!
Chẳng phải ngươi cùng với một nhân loại, đánh trọng thương Tứ Dực Bạch Yêu
Giao đó sao?
Là hắn muốn hạ thủ ta, ta ra tay có gì là sai sao?
Ngươi ra tay thì không sai, nhưng tên nhân loại kia ra tay trước, rồi ngươi
mới đuổi cùng diệt tận! Nếu là thú đấu với thú, ngươi giết được hắn thì ta
không có ý kiến, đằng này lại cấu kết với nhân loại, chống lại thú tộc, mà
ngươi còn cho rằng mình đúng sao?
Nói tới đây thì cả Huyền Vũ Yêu Thú và Trần Khánh Dương đều có thể đoán ra
được là tên Tứ Dực Bạch Yêu Giao kia trọng thương, đã tìm tới sự giúp đỡ của
Hắc Giáp Yêu Long. Có điều, tình ngay lí gian, khó mà cãi được.
Hắc huynh! Chẳng phải trước kia nhân loại ám toán ta, hắn đuổi cùng diệt
tận, khiến ta khốn đốn mấy chục năm ròng rã sao? Hiện tại thì hắn bị nhân loại
ám toán, ta tha cho hắn một con đường rồi, sao lại nói là ta cấu kết được!
Không đúng! Việc này không giống nhau! Ngươi bị nhân loại phản bội, hắn chỉ
là bản năng thừa nước đục thả câu mà thôi! Khác với hoàn cảnh hiện tại, là
ngươi cấu kết với nhân loại mà truy sát hắn. Một là bị động, một đằng là chủ
động, ngươi nói xem, giống nhau thế nào?
Ta...ta....nhưng....
Huyền Vũ Yêu Thú dưới sự áp chế mơ hồ từ thanh âm tà ác của Hắc Giáp Yêu Long
liền bị rối loạn tinh thần. Mà sự việc này nhiều tình tiết không thể nói trắng
nói đen gì được, ai hiểu sao cũng có lí hết thảy, tuyệt nhiên không thể cãi.
Mà lập trường của Hắc Giáp Yêu Long lại càng khó có thể cãi, bởi hắn mới là bá
chủ Hắc Long Đầm này. Huyền Vũ Yêu Thú đang ấp úng tìm lời biện hộ thì thanh
âm kia lại văng vẳng:
Trần Khánh Dương ngồi bên trong mu rùa khổng lồ cũng cảm nhận được sát khí
ngập trời phía bên ngoài, cả Huyền Vũ Yêu Thú cũng run lẩy bẩy ấp úng đến như
vậy, thì hắn chỉ là một nhân loại cỏn con, làm sao không có chút lo lắng được.
Vừa dứt lời, một đạo hắc hỏa chẳng biết từ đâu ra lập tức bắn về phía Huyền Vũ
Yêu Thú. Vị trí nhằm vào chính là chỗ mà Trần Khánh Dương đang ngồi. Rõ ràng
là muốn một chiêu đoạt mạng, nhất tiễn song điêu.
Ngay khi cảm nhận được sự áp chế từ đám hắc hỏa kì dị kia, Trần Khánh Dương
lập tức đứng bật dậy, có chết thì hắn cũng muốn chết hiên ngang, cho nên bất
chấp tính mạng, định rút tà kiếm Muramasa hay còn gọi là Hắc Long Đao ra kháng
cự lại. Thì một tiếng nổ váng trời, kình khí va chạm khiến những hắc vụ bắn
ra, đẩy đám bạch vụ vốn có của Hắc Long Đầm tản mát thành một không gian rộng
tới trăm trượng xung quanh.
Ầm!
Không đúng! Tại sao ngươi lại kháng lại được đòn đó? – Hắc Giáp Yêu Long
trừng trừng đôi mắt khổng lồ như 2 hồ máu nhìn vào Huyền Vũ Yêu Thú hỏi –
Chẳng phải ngươi bị ám toán chỉ còn lại 2 phần tu vi thôi sao? Hừm!
Hắc huynh! Không ngại nói cho huynh biết ta đã hồi phục lại tu vi Trung kì
Tam giai Thượng cấp, huynh và ta không thù không oán, cứ như trước đây vậy đi!
Ta dưới trướng của huynh là được! Xem như giơ cao đánh khẽ một lần, tránh được
nhiều điều không tốt!
Huyền Vũ Yêu Thú tuy chỉ mới phục hồi được 9 phần tu vi, nhưng vẫn khai khống
lên để lấy khí thế. Trước kia, tuy hắn thua Hắc Giáp Yêu Long một chút, nhưng
kinh nghiệm chiến đấu thì hơn Hắc Giáp Yêu Long tới gần 4000 năm, không dễ gì
bị bắt nạt.
Cũng bởi vì tính khí không muốn va chạm tranh đấu nhiều cho nên mới chịu thần
phục Hắc Giáp Yêu Long trên danh nghĩa. Chứ thật ra nếu hắn mà chơi tới bến
với Hắc Giáp Yêu Long thì một cái Hắc Long Đầm này sẽ bị khuấy cho thành nồi
cháo loãng cùng với tất cả những yêu thú có tu vi thấp cũng bị liên lụy mà trở
thành một phần trong nồi cháo đó.
Hừ! Ngươi phục hồi được từ bao lâu? Vài hôm thì khẳng định là tu vi lủng
củng, dám ngạnh kháng với ta thì ngươi không tốt đẹp đâu a! – Buông lời đe dọa
là vậy, nhưng Hắc Giáp Yêu Long cũng có phần nào đó hơi ngại ngùng trước đối
phương. Huyền Vũ Yêu Thú đã ở đầm này từ trước khi hắn sinh ra tới mấy ngàn
năm, Huyền Vũ Yêu Thú mới chính là thổ địa ở nơi đây, hắn chẳng qua chỉ là lớp
hậu bối mà thôi.
Ai nói với huynh là ta mới chỉ vài ngày? Huynh thử nghĩ xem, nếu vài ngày
thì sao mà tên Tứ Dực Bạch Yêu Giao đó bị phế tu vi, phải chạy trốn tới tìm
huynh, hẳn là bị đánh tan Thạch môn huyệt, phá nát đan điền, phong bế Nhâm
mạch đi! Hắc huynh nghĩ là một nhân loại nhỏ bé phải đạt mức nào mới có thể
làm được chứ? – Đã nói dối thì dối cho trót, Huyền Vũ Yêu Thú lên tiếng nhận
trách nhiệm về việc đả thương Tứ Dực Bạch Yêu Giao, hòng gạt được Hắc Giáp Yêu
Long thì xem như là qua được một tai kiếp.
Trầm ngâm một chút, Hắc Giáp Yêu Long thấy địch thủ nói cũng đúng, hơn nữa thì
tên nhân loại đang đứng bên trong mu rùa kia cũng chẳng có chút khí tức nào,
hẳn là tu vi rất thấp. Vậy mà Tứ Dực Bạch Yêu Giao trọng thương, thì chứng tỏ
phải là Huyền Vũ Yêu Thú làm rồi. Hắng giọng một cái, Hắc Giáp Yêu Long liền
cất giọng tà ác nói:
Nếu vậy thì cũng được, Huyền Vũ Yêu Thú, ngươi có thể đi, nhưng nên để tên
nhân loại kia lại, dù sao chúng cũng đã từng ám toán ngươi đến thê thảm, vậy
hiện tại ta trừng trị hắn là được!
Hắc huynh, kẻ này tu vi bé nhỏ, ta cũng chỉ đưa hắn qua đầm mà thôi, cũng
chẳng phải việc gì oanh động, huống hồ hắn còn là ân nhân giúp ta chữa trị
nữa!
Huyền Vũ Yêu Thú tưởng chừng sắp thuyết phục được Hắc Giáp Yêu Long đình
chiến, không ngờ lại vô ý nói ra việc chữa trị thương thế trên người. Chỉ cần
một chút đó, Hắc Giáp Yêu Long lập tức hiểu ra mọi sự.
Hắn quá rõ việc tại sao tên nhân loại này xuất hiện ở đây, chính là bởi trận
giao tranh mấy hôm trước với Hoàng Kim Thiên Linh Điểu, hơn nữa, con Hoàng Kim
Thiên Linh Điểu kia tuy đã bỏ chạy, nhưng vẫn lượn lờ khu vực Hắc Long Đầm.
Chứng tỏ rất quan trọng việc tìm kiếm một thứ gì đó bị đánh rơi. Mà việc đó
mới chỉ qua có vài hôm thì có thể khẳng định là Huyền Vũ Yêu Thú cũng chỉ mới
lấy lại tu vi, chưa thể đạt trạng thái thập toàn được.
Nghe xong câu của Huyền Vũ Yêu Thú vừa nói ra, Trần Khánh Dương với độ nhạy
cảm của hắn thì lập tức hiểu ra vấn đề liền nói:
Huyền Vũ Yêu Thú còn chưa kịp hiểu tên tiểu tử kia nói gì, liền cảm thấy một
luồng áp lực cực lớn ập đến.
Ầm!
Huyền Vũ Yêu Thú! Ngươi muốn gạt ta sao! Khà khà khà! Lão tử không ngốc như
ngươi nghĩ! Tiếp chiêu!
Ầm ầm ầm...
Liên tục những âm thanh động thiên váng địa vang lên. Hắc Giáp Yêu Long sử
kình tấn công dồn dập, trút hết những sự bực bội vì bị lừa gạt lên Huyền Vũ
Yêu Thú. Về phần Huyền Vũ Yêu Thú vẫn chưa kịp thấu ra bản thân đã để lộ sơ hở
gì nhưng bị tấn công thì hắn cũng ra sức chống trả.
Mặt đầm lúc này lại bị những cơn địa chấn từ những vụ nổ mang sức mạnh bài sơn
đảo hải làm cho tung tóe. Đây đó lại có những xác yêu thú với thực lực thấp
nối đuôi nhau nổi lềnh phềnh, ưỡn cái bụng trắng hếu cùng với đôi mắt mở tròn,
thậm chí còn chẳng kịp hiểu vì sao mình chết. Đám yêu thú còn sống sót thì
tháo chạy tán loạn, làm khắp một khu vực rộng lớn sôi lên sùng sục như trời
sập vậy.