Định Ước 5 Năm.


Người đăng: dragonf4393@

Cầm 3 cây ngân châm to lớn, có khắc nhiều bí văn tỏa ra quang mang lục nhạt
bên ngoài xem xét, Trần Khánh Dương lắc đầu cảm thán:


  • Hầy! Đồ hiếm! Nhị tinh Lam phẩm...Thủ đoạn cũng không tệ, có điều hành sự
    thì còn quá trẻ con đi a!


  • Hừm! Ý ngươi là nếu ngươi ra tay thì vô phương cứu chữa sao? – Huyền Vũ Yêu
    Thú lườm Trần Khánh Dương một cái rõ dài.


  • Tiền bối! Ngài không biết là ta có thói quen cứu người cứu vật a! – Trần
    Khánh Dương dùng một nụ cười hiền hòa đáp trả lại cái lườm kia – Ta nói khí
    không phải, nhưng Thiên Tàm Kỹ ra đời chính là để cứu nhân độ thế đó mà!


  • Hừm! Cái Thiên Tàm Kỹ của ngươi, quả có chút đặc biệt, nhưng ta vẫn thắc
    mắc một chút, làm cách nào mà mộc khí xâm nhập lại khiến ta trở nên trẻ ranh
    như vậy chứ! Đừng nói là ngươi cũng đưa thứ gì vào bên trong cơ thể ta đấy!


  • Ha ha! Tiền bối à, có nói người cũng không hiểu đâu!


  • Ngươi nói thử xem! Ta đã trải qua vạn thu, còn có thứ gì mà chưa nhìn thấy
    chứ? – Huyền Vũ Yêu Thú như bị động chạm tới lòng tự ái, liền hất cằm hỏi.


  • Hừm! Tiền bối muốn đấy nhé! – Trần Khánh Dương vẫn treo trên miệng một nụ
    cười hiền hòa – Chẳng là khi mộc khí ti đi vào trong cơ thể, thì ta chia làm
    mấy nhóm, một nhóm nhỏ đi lên não bộ của tiền bối, châm vào vài vị trí mà ta
    cũng không biết phải nói thế nào cho dễ hiểu, có tác dụng là kích thích não bộ
    tiền bối sản sinh ra serotonin, endorphin, dopamine, oxytocin và một số thứ
    chất khác. Tóm gọn lại là một tổ hợp hormone có tác dụng an thần, làm cho tiền
    bối thư giãn, mất đi cảm giác đau đớn, cũng là tạm thời phong tỏa công lực của
    tiền bối khiến dễ dàng hơn khi rút mấy cây ngân châm này ra. Hơn nữa, những
    hormone đó làm cơ bắp thư giãn, huyệt đạo buông lỏng, cũng sẽ làm cho ta dễ
    dàng thâm nhập được tốt hơn vì không gặp phải kháng cự tự nhiên. Mà cũng một
    phần nữa là giảm đi sự tuần hoàn lưu thông máu, cho nên ta rút ra thì tiền bối
    cũng không thể xuất huyết mà chết được. Rồi tiếp đó nữa là ta lại kích thích
    vào tuyến bạch huyết, khiến cho lúc này phòng vệ tự nhiên của cơ thể tiền bối
    xuất ra một lượng Limpo T, Limpo B rất lớn, kháng lại chút thủ đoạn còn sót
    lại nơi vết đâm, mà cũng chính là vô hiệu hóa kháng nguyên của nhiều loại vi
    khuẩn, virus, nhất là vi khuẩn uốn ván ấy. Mặc dù là ngân châm cũng có hòa tan
    một nhóm rất ít những hợp chất bạc được tạo nên khi gặp huyết thanh của tiền
    bối, tạo ra những chất sát trùng có gốc bạc, nhưng xét cho cùng thì những vị
    trí bị phong bế đã lâu, không có gì đảm bảo là đám vi sinh vật ngoại lai sẽ
    không có đường xâm nhập vào được cả. Mà nguy hiểm nhất có lẽ là những loại nấm
    kí sinh các chủng loại....


Nghe tên tiểu biến thái kia nói một tràng, mặt Huyền Vũ Yêu Thú lúc này dài
như một cái thớt củi khổng lồ. Hắn không nghĩ là thực sự những thứ kia hắn
chưa từng nghe qua và cũng không tưởng tượng được đó là cái quỷ gì mà nghe có
vẻ rất lợi hại. Nào là kháng nguyên, kháng thể, kênh dẫn, vi khuẩn, virus,
thôi thì một đám còn kinh khủng hơn cả những loại độc dược kinh khủng nhất, mà
qua lời nói của Trần Khánh Dương thì hắn lại dễ dàng xử lí như ăn bánh vậy.

Một màn này không khỏi khiến cho Huyền Vũ Yêu Thú cảm thấy bản thân nó mới
chính là đứa con nít chưa ráo máu đầu, còn tên thiếu niên nhỏ bé kia hiện lại
sừng sững như một ngọn cao sơn, ngẩng đầu nheo mắt không nhìn thấy đỉnh.


  • Thôi thôi được rồi được rồi! Nói như vậy ngươi hẳn là đại phu có tiếng đi!
    – Huyền Vũ Yêu Thú bị quá tải não bộ, liền lên tiếng cắt lời tên thiếu niên
    đang thao thao bất tuyệt kia.


  • Hầy! Nói là đại phu thì...thực sự tiền bối chính là ca bệnh đầu tiên mà ta
    trực tiếp tiến hành tiểu phẫu a! Còn xa với từ “bác sĩ” lắm!


  • Cái gì mà “ca bệnh”? Cái gì mà “bác sĩ”? Ta hỏi ngươi có phải là đại phu
    nổi danh không?


  • Hầy! Tiểu tử ta còn chưa ra khỏi cái Trấn Thanh Vân được bao lâu đã bị bắt
    tới đây, tiền bối nói xem là vãn bối đã làm nên cơm cháo gì chưa!


  • Ngươi thực đúng là vòng vo! Haiz....


Thở dài một tiếng, Huyền Vũ Yêu Thú cảm thấy bất lực với tên thiếu niên kia.
Còn đối với Trần Khánh Dương mà nói, màn khoe kiến thức này là hắn chủ định
làm cho Huyền Vũ Yêu Thú phải loạn não mới thôi.


  • Hừm! Nhưng ngươi là đại phu thì sao lại có công pháp gì mà có thể đả thương
    được cái tên chết tiệt Tứ Dực Bạch Yêu Giao kia vậy? Chẳng phải là so tu vi
    thì ngươi đến của cái rắm cũng không bằng sao?


  • Tiền bối, thực lực ta thì còn khuya mới chơi được với tên đấy, có điều,
    cũng là chút ít hiểu biết sniper (lính bắn tỉa) mà thôi!


  • Hả hả? Ngươi lại nói cái quỷ gì vậy?


  • À à, Sniper nói đơn giản là lính bắn tỉa. Ẩn thân, tiềm phục, bất ngờ ra
    tay khi mục tiêu sơ hở, một đòn kết liễu sau đó rút êm. Có điều thì ta thực
    lực còn quá yếu, hẳn chưa làm nên trò trống đi!...- Đoạn, Trần Khánh Dương đưa
    một ánh mắt xa xăm lên bầu trời dày đặc những bạch vụ trăng trắng mờ mờ mà cảm
    thán -...Haiz! Phải chi lúc đó mà có được một cây Dragunov (một loại súng bắn
    tỉa bán tự động của liên xô sản xuất, hiện tại do liên bang Nga thừa kế và
    phát triển) hay có tệ ra là một cây AK-47 hoặc CKC thì tên đó hẳn là vong mạng
    rồi đi!


Đến đây thì Huyền Vũ Yêu Thú chính thức bị quá tải thông tin. Nước da của loài
Huyền Vũ vốn là màu đen, liên tục tỏa ra những hắc vụ của yêu thú, nhưng hiện
tại đã bị tên tiểu thiếu niên kia làm cho trở thành xám xịt. Đôi mắt khổng lồ
óng ánh quang mang vàng cùng với một vệt màu đỏ đặc trưng của bí văn Thụong
cấp tu vi cũng có phần nhiễm trắng, lúc này đang trợn tròn nhìn vào Trần Khánh
Dương trừng trừng.

Càng nghĩ thì Huyền Vũ Yêu Thú lại càng không thể thấu được tên tiểu thiếu
niên kia rốt cục còn ẩn giấu những gì, thủ đoạn ra sao. Tự mình đưa lối vào
trong một mê cung cảm xúc và lí trí lẫn lộn không lối thoát, Huyền Vũ Yêu Thú
chỉ còn biết nghệch mặt ra mà nuốt khan vài cái, lắc đầu cảm thán trong lòng:

-“Haiz...tên này mà có thời gian vài chục năm nữa, liệu chẳng còn biết hắn sẽ đi tới bước nào, cũng may là hắn tâm hồn trong sáng, không có ý ám hại ta, chứ bằng vào đấy thủ đoạn thì hiện tại hắn cũng có thể làm ta khốn đốn một phen như tên chết tiệt Tứ Dực Bạch Yêu Giao vậy! Haiz!”

Đoạn, Huyền Vũ Yêu Thú cất giọng khàn khàn nói:


  • Ngươi nhiều thủ đoạn như vậy, sao lại nói cho ta biết? Không định nô dịch
    ta sao?


  • Tiền bối, ta khi nãy có nói rồi, những kiến thức ít ỏi đó, có nói ra cũng
    chẳng mấy ai hiểu được, với lại ta cũng chẳng có tâm muốn nô dịch tiền bối hay
    kẻ nào khác cả. Nói cho tiền bối biết một chút, vốn ta còn muốn nghịch thiên
    hành sự, đem cả đại lục này gom thành một mối, tạo ra một nơi mà người người
    có thể an ổn ấm no, yêu thú hay linh thú hoặc nhân loại suy cho cùng thì cũng
    là một quần thể lớn gồm nhiều chủng loại động vật mà thôi, việc gì phải đấu
    đá? Cùng nhau tu luyện, cùng nhau uống rượu thưởng trăng, có phải tốt hơn
    không? Mà ngay cả cái đầm lầy này ta cũng thấy được tiềm năng du lịch là vô
    biên, đến lúc đó, cứ mỗi lần có nhân loại tới, tiền bối lại có thể kể những
    câu chuyện mấy ngàn năm trước, cùng nhau vui vẻ đàm đạo. Mà nhân loại cũng sẽ
    tôn trọng tiền bối như huynh đệ bằng hữu, có đan dược thì cùng chia, có thực
    phẩm thì cùng nhắm, có chuyện vui thì cùng cười, có chuyện rầu thì cùng san
    sẻ. Đâu to tát gì!


Nghe giọng tâm sự to nhỏ xa gần của Trần Khánh Dương, Huyền Vũ Yêu Thú lúc này
tim đập chân run, tên tiểu tử kia còn muốn tới một bước như vậy thì chẳng phải
là hắn đã quá tự tin rồi sao? Đây là ngu ngốc hay là nhân hậu bao la đây? Có
nghĩ cũng không thể nghĩ ra nổi được, Huyền Vũ Yêu Thú liền khàn khàn chửi
đổng một câu:


  • Tiên sư con bà nó! Ngươi cho rằng ngươi đủ thực lực đó sao? Riêng việc phân
    tranh giữa thú tộc và nhân loại các ngươi cũng có lúc đại chiến ngàn năm, vạn
    năm rồi! Ngươi mơ mộng hơi lớn rồi đấy tiểu tử!


  • Tiền bối, người nói xem do đâu mà chúng ta phải phân tranh, ám toán lẫn
    nhau?


  • Chẳng phải là nhân loại xảo trá các ngươi lòng tham vô đáy sao?


  • Thú tộc cũng đâu khác là bao, điển hình là tên Tứ Dực Bạch Yêu Giao đấy!


  • Hừm! Hắn chỉ là một cá nhân nhỏ nhoi, ngươi sao lại có thể đánh đồng với cả
    thú tộc!


  • Kẻ đã ra tay ám toán tiền bối cũng chỉ là một hoặc một vài tên khốn nạn,
    tiền bối nhớ lại xem, người đã giúp bao nhiêu nhân loại, bao nhiêu trong số họ
    nợ ân tình ngài, bao nhiêu nhân loại nhớ tới ngài?


  • Hừm! Điều này...điều này...


Định nói ra gì đó, nhưng Huyền Vũ Yêu Thú ngẫm lại thì thấy tên tiểu tử này
nói đúng, lí lẽ không thể chối cãi được. Vì bản thân Huyền Vũ Yêu Thú đã ra
tay giúp thông tuyến đường đi tới Cổ Vực, mấy ngàn năm giúp đỡ nhân loại, số
người giúp được nhiều không đếm xuể, mà có tới hơn một nửa đi qua liền tạ ơn,
đi về liền mời rượu, mồi ngon mỹ tửu đều nhớ phần. Lại còn có kẻ thiếu niên đi
một vài lần qua lại, thì đến khi con đàn cháu đống, thất thập cổ lai hy cũng
tìm đến Huyền Vũ Yêu Thú mà đa tạ một lời trước khi gần đất.

Điều đó khiến cho Huyền Vũ Yêu Thú cảm thấy bản thân đã sai lầm khi chỉ vì một
nhóm vài tên biến chất mà đã ra tay cắt đứt quan hệ với nhân loại, hiện tại
thì rất may mắn là vẫn chưa táp chết tên thiếu nhiên nhỏ bé không đủ nhét kẽ
răng này.

Nuốt khan vài cái, Huyền Vũ Yêu Thú dùng một đôi mắt xót xa, ân hận mà nói với
tiểu tử kia:


  • Ngươi nói rất có lí, ta không thể chối được! Đúng vậy, những kẻ đã ám toán
    ta chỉ là một nhóm thiểu số trong thiên hạ bao la....Haiz....


  • Tiền bối, tử đấu bao lâu, chẳng qua ai cũng vì sinh tồn mà thôi. Nếu chúng
    ta có thể đoàn kết lại, mỗi người đều vì nhau một chút, nhường nhịn nhau một
    chút, khẳng định rằng sẽ không còn việc phân tranh mà huyết đổ lệ rơi nữa. Kẻ
    hiền gặp lành, ác giả ác báo, với ta mà nói thì không có chuyện đó đâu. Chẳng
    có thiên lôi hay thiên đế gì mà đi quản mấy việc đấy, mà họ cũng chẳng có tồn
    tại, chính vì vậy mà chúng ta sẽ tế thiên hành đạo, kẻ nào không thể cảm hóa
    thì cứ trực tiếp loại trừ đi là xong! – Trần Khánh Dương nói với một khẩu khí
    tự tin vô cùng, như thể hắn mới là kẻ nắm giữ sinh tử nhân gian vậy.


  • Hừm! Nói thì dễ lắm! Mỗi tên Tứ Dực Bạch Yêu Giao đó mà nhân loại các ngươi
    mấy ngàn năm đánh không rụng được nửa cọng lông của hắn, nói gì tới việc loại
    bỏ này kia như ngươi vừa nói!


  • Tiền bối, cho ta vài năm, khẳng định là cho dù tên đó có hiện nguyên hình
    đi chăng nữa cũng không trụ nổi lấy một đòn. Ta còn nhiều thủ đoạn có thể
    khiến một phàm nhân đơn giản đặt một ngón tay là có thể hủy diệt cả phiến
    thiên địa chứ đừng nói là chỉ một tên Tứ Dực Bạch Yêu Giao bé nhỏ! Mà hơn nữa,
    hắn cũng đâu có lông....


  • Chứng minh đi!


  • Ha! Chẳng phải đêm qua hắn bị trọng trọng thương đấy sao? Không mất hai
    hoặc ba năm bế quan dưỡng thương, không chắc là lành được chứ đừng nói tới
    chuyện khôi phục tu vi!


Tới đây thì Huyền Vũ Yêu Thú đã thực sự cạn sạch lời lẽ. Đúng là không thể đấu
khẩu với cây tăm lấm lem bên dưới được. Xuất khẩu cuồng ngôn, mà sự thực thì
hắn cũng đã làm ra những việc không cách gì lí giải nổi với trí tuệ vạn năm
của Huyền Vũ Yêu Thú.

Trong lòng hắn hiện tại mà nói thì cỗ nhiệt huyết năm xưa đã lại bắt đầu trỗi
dậy mạnh mẽ, những hình ảnh nhắm mồi thưởng rượu với đám thương gia, cùng luận
võ thưởng trăng với đám tu luyện giả, sử dụng thử những đan dược của đám luyện
dược sư, hiện tại cứ lần lượt hiện lên liên hồi không điểm cuối. Hắn bắt đầu
cảm thấy mơ mộng mà không cần những chất ma túy sinh học từ não bộ kia. Nuốt
khan một cái, Huyền Vũ Yêu Thú liền nói:


  • Hừm! Nếu ngươi làm được điều mà ngươi nói, hẳn là sẽ rất thú vị. Có điều,
    việc đó với ta mà nói thì quả thực là quá lớn, tu vi ngươi như vậy, ta thấy
    khó có thể. Nhưng kiến thức ngươi rất phong phú, làm ta cũng cảm thấy có một
    tia hi vọng...


  • Tiền bối, ta nói được làm được, Trần Khánh Dương ta không phải là loại
    người nói chơi rồi để đó. Ta không muốn nhi tử nhi nữ, ngoại tôn nội tôn của
    ta sau này lại phải vất vả vào sinh ra tử bao phen như ta hiện tại nữa! Càng
    không muốn trơ mắt nhìn mọi người dựa vào sức mạnh mà hiếp đáp lẫn nhau, mỗi
    sinh linh tồn tại đều có một ý nghĩa riêng, không phải cứ nói đánh là đánh,
    nói giết là liền giết được!


  • Hừm! Khẩu ngôn khá lắm! Ngươi cần bao lâu?


  • Ít nhất là 50 năm thưa tiền bối!


  • Không, ta hỏi là một minh chứng nào đó chứng minh được nhân loại và thú tộc
    có thể hòa hợp được với nhau!


  • Hừm...5 năm đi!


  • Được! Vậy nếu ngươi làm được điều đấy, ta sẽ dâng cả cái mạng già này cho
    ngươi, theo ngươi tới cùng trời cuối đất, làm ra cái thế giới mà ngươi vẽ vời
    từ nãy giờ!


Mặc dù vẫn còn chút nghi ngờ về thực lực của tên tiểu tử này, nhưng Huyền Vũ
Yêu Thú cũng đưa ra một ấn định thời gian cho hắn, nếu thực sự tên yêu nghiệt
kia mà làm được những gì hắn nói thì quả là đáng để chung tay.

Mà Trần Khánh Dương thì cũng chỉ đợi có vậy thôi. Vốn hắn biết rõ là thực lực
bản thân chưa đâu vào đâu, cần phải có nhiều trợ thủ đắc lực thì mới làm nên
đại sự. Hiện tại cho dù có nắm giữ đầu đạn hạt nhân đi chăng nữa nhưng tại cái
thế giới tu chân biến thái này thì chẳng thể nói được điều gì cả, lỡ xui ăn
một đòn vỡ sọ thì xem như là đổ sông trôi bể hết. Có điều, hắn muốn thuyết
khách chính là được sự bảo trợ của Huyền Vũ Yêu Thú, nhưng xem ta con rùa già
này khó đoán hơn hắn nghĩ nhiều, cho nên ít ra cũng có được cái ấn định 5 năm.

Mà như vậy là quá đủ rồi. Bởi sự sắp xếp của Trần Khánh Dương đâu phải chỉ ở
mỗi trên người hắn, hắn thừa biết là ở Trần Gia Trang thì Tiêu Bảo Tài đã
triển lãm đầu máy hơi nước, chuẩn bị cho một cuộc cải cách công nghiệp, nông
nghiệp lần thứ nhất rồi. Chỉ cần 5 năm nữa thôi thì mọi việc so với hiện tại
sẽ khác hoàn toàn. Dù cho có xảy ra một vài sự cố bất ngờ giống như việc bị
đem đi lúc nào không biết đây thì cũng không ảnh hưởng gì nhiều.

Nên nhớ, Tiêu Bảo Tài chẳng qua chỉ là một bước đệm nhỏ nhoi cho ngành công
nghiệp máy móc xí nghiệp quy mô lớn mà thôi, còn lão Bạch Trì, còn cả mấy vị
đồ sư, còn Trần Thảo Linh, còn Trần Bạo Lôi, còn 3 người linh giả, thậm chí
còn cả gia đình Hắc Mao Yêu Sư kia nữa mà!

Trở lại việc Trần Khánh Dương lúc này, hắn mỉm cười tự tin với một đôi mắt rực
rỡ như ánh hùng tinh phương nam mà nói:


  • Nhất ngôn cửu đỉnh....


  • Tứ mã nan truy!


Lời đáp lại này của Huyền Vũ Yêu Thú chính là đã “kí thỏa thuận” 5 năm rồi.
Một chân trời mới, một tương lai tươi sáng dành cho Đại Lục đã bắt đầu mở ra.

Xuyên qua lớp sương mù dày đặc những tầng không bên trên Hắc Long Đầm. Phương
nam, một ánh hùng tinh rực rỡ khi trước thì lúc này lại càng rực rỡ hơn bao
giờ hết, nhưng quang mang mà nó tỏa ra dường như không lấp đi những ánh tinh
quang khác mà làm cho chúng trở nên lấp lánh theo.

Lên đồng thế đủ rồi! Hiện tại thì độc giả hãy chuẩn bị một chút tinh thần để
cùng Trần Khánh Dương đón những phong ba bão táp sắp tới đi, vì đời không như
là mơ, và Hắc Long Đầm cũng không có màu hồng giống với đám hồng vân trên đỉnh
Hồng Vũ Sơn!


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #59