Người đăng: dragonf4393@
Chẳng biết mất bao lâu thì Huyền Vũ Yêu Thú mới dừng lại. Nhưng khi Trần Khánh
Dương mở mắt ra thì đã thấy là đang ngồi trên một cái mai rùa khổng lồ, lớn
hơn cả mấy căn kí túc xá 2 tầng ở Hồng Vũ Môn. Mà hiện tại thì xung quanh đã
có chút quang mang mờ mờ từ trên trời chiếu xuống, đủ để nhìn rõ khung cảnh.
Đưa mắt dò xét tứ phía, Trần Khánh Dương biết được là một khu đất tương đối
khô ráo, xung quanh cây cối rậm rạp, có điều, cây nào cũng chỉ trơ trơ ra mỗi
gốc chứ không hề có hay ngọn lá. Quan sát một chốc, Trần Khánh Dương cất
tiếng:
Tiền bối, hiện tại là chúng ta đang ở đâu đây?
Đông Hắc Long Đầm, chính là một hòn đảo nhỏ mà khi trước ta dùng làm chỗ
trú ngụ.
Ngoài tên Tứ Dực Bạch Yêu Giao kia thì tiền bối còn kẻ thù nào khác nữa
không?
Không còn, hiện tại mau ra tay đi, đợi chờ mãi đến khi tên khốn kia mà hồi
phục được rồi thì cả ta và ngươi đều chịu thiệt cả đấy!
Được thôi, có điều, lớp hộ giáp của ngài dày quá, Thiên Tàm Kỹ của ta không
cách gì xuyên nổi, cho nên ta có ý này, hay là tiền bối để cho ta vào phía
trong hộ giáp của tiền bối, như vậy cũng có phần an toàn hơn, nếu nhỡ may bị
tập kích bất ngờ thì cũng không đến mức họa vô đơn chí, tiền bối thấy thế nào?
Trầm tư suy nghĩ, Huyền Vũ Yêu Thú muốn được chữa trị càng nhanh càng tốt,
nhưng nếu để kẻ lạ vào phía trong mu rùa của mình thì có vẻ không được tiện
lắm, vì ở đó thì toàn những cơ quan mềm, dễ bị tổn thương, nếu tên tiểu tử kia
có ý đồ gì thì cũng không thể chống đỡ được.
Hiểu những tâm tư của Huyền Vũ Yêu Thú, dù sao thì cũng là do bị nhân loại
phản trắc ra tay ám toán cho nên mới sinh ra thù sâu oán đậm đến như vậy, dù
có giải thích thế nào thì hắn cũng không tin. Trần Khánh Dương lại bình thản
nói:
Ta biết, tiền bối lo lắng ta có thể ám toán người, hay là thế này đi, ta
giao cho tiền bối giữ cây Colt Anaconda, chính là thứ mà đêm qua đả thương
được Tứ Dực Bạch Yêu Giao, nếu ta có động tĩnh gì tổn hại cho người thì tiền
bối hoàn toàn có thể đem nó hủy đi. Cũng nói luôn là thiên hạ chỉ có mỗi một
cây đó thôi, quyết không tìm được cây thứ 2.
Hừm.... – Huyền Vũ Yêu Thú vẫn có chút nghi ngờ khôn nguôi trong lòng, “tên
tiểu tử kia cứ đơn giản mà đưa ra thứ lợi khí đó như vậy, có khi nào hắn vẫn
còn ẩn tàng thứ khác lợi hại hơn nữa chăng?”
Tiền bối yên tâm, ta giao luôn túi trữ vật cho ngài là được chứ gì, hiện
tại thì ngài cũng thấy đấy, ta làm gì còn chỗ nào cất giấu ngoài cái túi đó
nữa đâu! – Nói liền làm liền, Trần Khánh Dương cởi chiếc áo khoác dài đã lấm
lem bùn đất mà cất luôn vô trong túi trữ vật rồi liền đó cũng tháo túi trữ vật
ra ném cho Huyền Vũ Yêu Thú.
Cái đầu rùa lớn kia cũng rất mau đã đớp gọn chiếc túi trữ vật vào bên trong,
chẳng biết là cất đi đâu, nhưng Trần Khánh Dương cũng không quan tâm lắm về
việc đó, dù sao thì cây Colt Anaconda đã được hắn giấu vào trữ vật giới chỉ từ
lâu rồi. Hành động này tuy có chút mờ ám, nhưng cũng chẳng hại gì, mà lập tức
cũng nhận được chấp thuận từ Huyền Vũ Yêu Thú:
Trần Khánh Dương vẫn tỏ ra bình thản, nhảy xuống dưới mặt đất hơi mềm mềm bên
dưới kia rồi chui luôn vào bên trong mu rùa, đoạn lập tức nhìn ngó đánh giá
xem nên làm những gì tiếp theo.
Trong khi đó thì Huyền Vũ Yêu Thú vẫn thò cái đầu khổng lồ bên ngoài mà dùng
đôi hàm khỏe mạnh kéo những cây cối lẫn cỏ rác phủ kín lên lưng, sau đó mới
rút toàn thân vào bên trong, đóng 2 nắp chiếc mu hùng vĩ lại.
Điều này thì Trần Khánh Dương cũng chẳng lạ gì, kiếp trước hắn quá biết có một
giống rùa gọi là “rùa hộp” bởi vì trên mai chúng có 2 mảnh xương được dùng để
lấp kín đầu đuôi khi rụt vào, khiến cho chiếc mu bên ngoài trở thành một khối
bất khả xâm phạm, bảo vệ cho phần thân thể phía bên trong của giống rùa hộp
đó.
Bên trong chiếc mu rùa tối mịt không có lấy chút ánh sáng, nhưng Trần Khánh
Dương cũng chẳng lấy gì làm bận tâm, bởi hắn đang tọa thiền, nhắm mắt, điều
động công lực dâng lên qua mấy lần kì kinh bát mạch mà phân nhỏ ra thành những
sợi mộc khí li ti xuất ra từ mười đầu ngón tay. Liền đó cũng áp 10 đầu ngón
tay đang ve vẩy những sợi mộc khí tỏa quang mang màu lục vào vị trí phần mềm
nằm giữa cổ và vai con Huyền Vũ Yêu Thú.
Huyền Vũ Yêu Thú lúc này chẳng hiểu vì sao trong người chợt có chút rùng mình,
rồi lại cứ có một cảm giác khoan khoái dâng trào không thể lí giải nổi, cứ từ
từ lan ra khắp cơ thể khiến cho hắn từ từ lim dim đôi mắt hưởng thụ, chẳng để
ý gì tới tên tiểu tử nguy hiểm kia nữa.
Nói về điểm này thì Trần Khánh Dương biết rõ, là vì hắn lĩnh ngộ thêm lúc còn
ở Hồng Vũ Thành mà ra.
Ở tiền kiếp, các cuộc phẫu thuật đều dựa vào những chất gây mê hoặc kháng đau,
mà nếu là trên chiến trường thì thuốc mê không hiệu quả lắm, lại khó bảo quản,
vì vậy mà sinh ra sự ứng dụng của một chất bột trắng có tên là morphine, hay
nói đơn giản hơn là ma túy. Chất này tác động rất mạnh lên hệ thần kinh, gây
ra cảm giác hưng phấn, đê mê mà quên đi nỗi đau xé thịt của những binh sĩ
trọng thương.
Có điều, mộc khí thì không thể sản sinh ra được chất đó, mà chính là bởi Trần
Khánh Dương dựa trên những hiểu biết nguyên lí mà đưa một nhóm sợi tơ Thiên
Tàm Kỹ tiến lên não bộ của Huyền Vũ Yêu Thú, luồn lách rồi kích thích vào một
số vị trí trung khu sản sinh những hormone điều chỉnh trạng thái cơ thể, khiến
não bộ Huyền Vũ Yêu Thú tự nhiên sản sinh ra những loại ma túy sinh học khác
như endorphins, serotonin, dopamine, oxytocin. Mà tổ hợp những chất này theo
một tỷ lệ nhất định, liền theo huyết mạch, lan ra khắp cơ thể Huyền Vũ Yêu
Thú, gây nên hiệu ứng giảm stress (căng thẳng), chống lại những cơn đau, thoải
mái, và đặc biệt nhất là hiệu ứng “phê thuốc” khiến cho Huyền Vũ Yêu Thú lúc
này cứ lâng lâng, khoan khoái trong người, để mặc cho Trần Khánh Dương muốn
làm gì thì làm.
Trái ngược với cảm giác hạnh phúc, phê thuốc của Huyền Vũ Yêu Thú thì hiện
tại, Trần Khánh Dương đã bắt đầu lấm tấm những giọt mồ hôi trên trán. Quả
nhiên hắn dự đoán không sai, có 3 cây ngân châm sắc bén, mỗi cây đều dài tới 4
tấc (16cm) hiện nằm ở Yêu du huyệt, Trường cường huyệt, và thứ khó hiểu nhất
chính là cây ngân châm đang phong bế Mệnh môn huyệt.
Yêu du thì nằm ở phía trên đuôi, giữa phần hộ giáp mu rùa bên trên và chiếc
đuôi ngắn bên dưới, còn Trường cường thì lại nằm giữa đuôi và hậu môn, 2 vị
trí đó thì chỉ cần tập kích một chút là lập tức có thể phong bế được ngay.
Nhưng Mệnh môn huyệt lại nằm tại đốt sống thứ 14, ở chỗ lõm dưới đầu mỏm gai
đốt sống thắt lưng thứ 2, vị trí đó được bảo hộ bởi một lớp mu rùa rất dày bên
trên.
Nhưng không biết bằng thủ đoạn nào mà cây ngân châm có thể cắm vào và phong bế
huyệt đạo đó được. Mà Mệnh môn lại là huyệt đạo rất quan trọng trong Đốc mạch,
khống chế 2 quả thận cũng như kênh Can, khống chế được Mệnh môn có nghĩa là
phong bế được hoàn toàn Đốc mạch.
Hừm! Thế quái nào lại xảy ra sự này được vậy! – Trần Khánh Dương cau mày
lẩm bẩm.
Hây! Ngươi lo lắng gì đấy a! Hây dà dà... – Huyền Vũ Yêu Thú lúc này nhắm
lịm đôi mắt, trên khóe miệng treo lên một nụ cười rực rỡ, thực không khác gì
mấy đám thanh niên chơi cần hút đá ở tiền kiếp.
Không nói gì nhiều, Trần Khánh Dương lập tức điều động những sợi mộc ti khí
quấn chặt rồi đẩy 2 cây ngân châm nằm ở 2 huyệt Yêu du và Trường cường ra
trước, cũng liền khâu lại vết thương lớn ở cả 2 huyệt đạo đó, đả thông lại
đoạn kinh mạch bị tắc nghẽn từ lâu của Huyền Vũ Yêu Thú.
2 âm thanh giòn tan vang lên, và ngay sau đó là tiếng Huyền Vũ Yêu Thú sung
sướng khe khẽ:
Hầy...hầy....đã xong chưa? Thực...tuyệt quá đi! Tuyệt quá đi mà! He he he
he he
Tiền bối, hiện Yêu du huyệt và Trường Cường huyệt của ngài đã được thông,
nhưng còn một Mệnh môn thì hiện tại vãn bối vẫn đang nỗ lực, mong là tiền bối
đừng làm phiền. – Trần Khánh Dương trả lời bằng một giọng nhàn nhạt. Bình sinh
hắn vốn rất ghét việc đang tập trung mà có kẻ khác phá đám.
Mặc dù Huyền Vũ Yêu Thú có một chút bực mình vì đột nhiên tên tiểu tử kia lại
chẳng cung kính gì trong giọng nói, nhưng liền đó cũng bị cảm giác lâng lâng
đánh chìm vào trong cơn phê.
Liên tục thăm dò mãi cây ngân châm còn lại, càng xem thì càng cảm thấy bất lực
vì thủ đoạn của kẻ ra tay hẳn là đạt ở một trình độ rất cao khiến Trần Khánh
Dương không tài nào tìm ra phương kế để đối phó lại được. Trán hắn đã đổ mồ
hôi ròng ròng, thầm mắng kẻ đã bày ra thủ đoạn khốn kiếp này:
Chết tiệt! Không có lấy một vết sẹo nào chứng minh là kẻ kia luồn cây châm
từ phía sau hay phía trước, phía trên mu lại càng không có lấy một vết rạn nào
chứng minh việc bị bắn từ bên ngoài vào....Hừm...Thật khốn kiếp!
Hầy hầy...Tức giận vậy làm gì! Nói cho ngươi biết, cây châm đó là ta bị hắn
đâm từ trên lưng đấy! Hầy hầy – Quả thực chất giọng biến thái của Huyền Vũ Yêu
Thú lúc này mà có ai nghe được hẳn là phải tởm lên mà bỏ cả dép chạy lấy người
cũng không chừng.
Hừm, nếu vậy thì tiền bối cho ta lên phía trên kiểm tra!
Dứt câu, Trần Khánh Dương liền thu công, rút hết những sợi tơ li ti trở về,
trầm khí. Huyền Vũ Yêu Thú đã có chút thấm mệt vì qua cơn kích thích thì não
bộ và toàn thân đã tiêu tốn khá nhiều năng lượng, nhưng dư âm của đợt phê
thuốc vẫn còn kéo dài, liền cười cười nói:
Chiếc mua rùa mở ra, có chút lay động làm rơi vài gốc cây lớn mà Huyền Vũ Yêu
Thú đã đắp lên để ngụy trang trước đó. Nhưng Trần Khánh Dương thực chẳng quan
tâm đến điều này, hắn lập tức nhảy lên phía trên mai rùa, tìm tới vị trí huyệt
Mệnh môn. Cái làm hắn cảm thấy quan tâm day dứt lúc này chính là thủ đoạn gì
mà kẻ ám toán kia có thể đặt một cây ngân châm khủng bố như vậy vào một nơi
dường như là bất khả xâm phạm.
Xem xét một hồi, Trần Khánh Dương cuối cùng cũng đã phát hiện ra nguyên do,
không giấu nổi ánh mắt vui mừng mà nói:
Ha ha! Thì ra là vậy! Kích thước vết thương này hẳn là một mũi giáo rất
cứng đâm xuống tận lực, mà mũi giáo này là do cao thủ đâm, sau đó hắn mới cắm
cây châm vào rồi lại bố trí một đạo cấm chế phong ấn khiến cho khó ai phát
hiện ra nổi!
Hửm hửm? Biết rồi thì mau rút nó ra đi! Còn đứng đó làm gì!
Được thôi, tiền bối chịu khó một chút nhé!
Trần Khánh Dương rất mừng vì đã phát hiện ra nguyên do. Thực chất vị trí vết
đâm trên mai rùa bị bịt kín lại không xảy ra sơ hở là bởi kẻ thủ ác đã ra tay
một cách có tính toán, mũi thương đâm xuống thấu qua lớp mu rùa dày cộp kia bị
bịt lại bằng một mảnh mu rùa khác có kích thước tương ứng với vị trí vết
thương, khít đến nỗi không thể nhận ra được. Duy chỉ có một điều là kẻ kia bố
trí đạo cấm chế phong ấn quá non tay khiến cho vị trí bị phong ấn hơi lõm
xuống một chút, và chính cái cấm chế cũng lỏng lẽo như thể lấy keo dán giấy
bít vào vậy.
Đối với Trần Khánh Dương thì việc đến đây là đã xong hết 9 phần rồi, chỉ cần
dụng một đạo linh lực thành hỏa diễm mà thiêu cái cấm chế phong ấn sơ sài kia
vài khắc, thì tự nó vỡ ra lập tức. Đoạn hắn quay ra nói với Huyền Vũ Yêu Thú:
Tiền bối, có thể đưa ta mượn túi trữ vật một chốc không? Ta cần một vài
công cụ trong đó để nạy lớp này ra!
Được được! Bắt lấy! – Huyền Vũ Yêu Thú nhả ra chiếc túi trữ vật mà chẳng
quan tâm gì nhiều. Chính là vì hiện tại thì tác dụng phê của dòng hormone tổ
hợp vẫn còn.
Đón lấy túi trữ vật, Trần Khánh Dương liền lấy ra mấy chiếc đinh dài 4 phân
cùng một chiếc búa rồi đóng luôn chỗ đinh đó vào phần mua rùa lõm xuống kia.
Liền sau đó thì hắn lại cột một sợi dây chắc vào phần đinh còn nhô lên, giật
mạnh vài cái.
Miếng mu rùa chắp vá bị văng ra khiến Trần Khánh Dương mất thế ngã nhào một
cái xuống mai rùa, cũng may là kịp bám vào đám cỏ chằng chịt ngụy trang mà
trèo lên lại được. Trông bộ dạng hắn lúc này cũng tương đối chật vật, vì cả
thể lực lẫn nội lực đã bị tiêu hao khá nhiều sau một phen điều trị.
Thế nhưng hiện tại thì trông mặt hắn rất vui, ánh mắt lấp lánh cứ nhìn vào
đoạn nhỏ lòi lên của cây ngân châm, liền thò tay vào nắm chặt lấy rồi lôi mạnh
ra ngoài, không quên tiện tay đổ luôn một chút cồn đậm đặc vào đó để sát
khuẩn. Hắn dùng cồn vào lúc này là bởi công lực đã cạn kiệt, nếu sử ra Thiên
Tàm Kỹ nữa thì e rằng làm tổn hại căn cơ sau này.
Thân ảnh lấm lem bùn đất lúc này đang lồm cồm bò dậy sau cú ngã từ trên nóc mu
rùa kia xuống, cũng may là mặt đất mềm và xốp nếu không thì hắn cũng nếm khổ
tương đối rồi.
Đối diện với ánh mắt chực ăn tươi nuốt sống mình thì Trần Khánh Dương đầu tóc
rũ rượi, cười như một tên điên, liền giơ lên một đoạn dây đang tòng teng một
mảnh mai rùa lớn như bàn tay, dày mấy tấc, cùng với một cây ngân châm lớn nói:
Ha ha ha ha ha ha! Tiền bối, tiền bối xem, phong ấn thế này mà cũng đòi qua
mặt được ta sao! Thế mà khi nãy tên khốn kia lại làm ta bối rối mất gần nửa
canh giờ cơ đấy! Ha ha ha ha! Tiền bối nói xem, có buồn cười không kia chứ! Ha
ha ha ha ha ha
Hừ! Ngươi nói gì, ta không hiểu! – Cái đầu rùa khổng lồ vẫn trừng trừng
nhìn vào tên điên nhỏ bé bên dưới.
Tiền bối, kinh mạch đã thông, hiện tại dưỡng thương một chút là có thể hồi
phục như lúc đỉnh phong rồi đấy! Còn phần mu rùa bị thủng của ngài thì ta hiện
chưa nghĩ ra được cách vẹn toàn – Trần Khánh Dương vẫn cười cười, nhưng lúc
này thì đã có chút thở dốc sau trận cười sảng khoái khi nãy. Mặt mũi hắn lấm
lem hết cả, chỉ chừa lại bộ răng trắng đều tắp và đôi mắt sáng ngời kia.
Nghe Trần Khánh Dương nói vậy, Huyền Vũ Yêu Thú cũng thử vận một chút công
lực. Đúng như Trần Khánh Dương nói, hiện tại kinh mạch đã được khai thông, chỉ
có Mệnh môn huyệt là vẫn hơi cợn cợn một chút vì chưa lành và vẫn còn xót xa
do cồn đặc nữa mà thôi, hiện tại ước chừng có thể sử ra tới 9 phần công lực so
với lúc đỉnh phong. Liền đó cơ thể cũng tỏa ra những hắc vụ mờ mờ ảo ảo, mà
trên đôi mắt cũng hằn lên một vệt màu đỏ rực rỡ biểu thị cho việc tu vi Thượng
cấp được phục hồi.
Lắc mình một cái, Huyền Vũ Yêu Thú hóa thành một thân ảnh cao lớn sừng sững,
râu tóc đen tuyền, dài tới ngang ngực, vận một bộ trường bào màu xám trơn nhẵn
chẳng có hoa văn gì. Thân ảnh cười cười, gật gù đưa tay lên vuốt bộ râu rậm
rạp kia nói:
Được lắm! Khá lắm tiểu tử! Từng này công lực thì ta đủ vùi giập tên khốn
kiếp Tứ Dực Bạch Yêu Giao kia rồi! He he he he he he...
Tiền bối, hiện tại nghỉ ngơi một chốc rồi có thể đưa ta ra khỏi đầm này
được rồi chứ? – Trần Khánh Dương cũng cười cười đáp lời tán thưởng.
Hừm! Việc đó không khó, hiện tại cứ hãy ở đây mà nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ
đưa ngươi vượt đầm. Thú loại bọn ta nói lời quyết không nuốt. Hừm...Xem ra
ngươi cũng có chút khí khái, nói được làm được. Hừm...Ngươi làm ta phải nhìn
ngươi bằng con mắt khác rồi đấy! He he he he he he
Mặc dù giọng cười biến thái của Huyền Vũ Yêu Thú có chút tởm lợm, nhưng Trần
Khánh Dương cũng không lấy gì làm kinh hãi. Hắn hiện đang rất vui, vì Thiên
Tàm Kỹ đã trải qua được một phen thí nghiệm hoàn hảo, hắn cũng ra tay cứu giúp
một sinh mạng, mà hơn thế nữa, hiện cũng sắp có cường nhân mãnh thú hộ tống
đưa ra khỏi nơi u ám này, làm sao mà không mừng rỡ cho được.