Người đăng: dragonf4393@
Trở lại thời điểm hiện tại thì không gian bốn bề tối mịt không nhìn rõ được
vật gì, chỉ có mắt của loài thú mới đủ thị lực để nhìn xuyên suốt bóng tối dày
đặc như một vùng mờ mờ những sương giá kia. Sau một hồi trầm tư, Trần Khánh
Dương lại tĩnh tọa, khép mi mắt lại suy ngẫm:
-“Kì kinh bát mạch...Mỗi cơ thể động vật, kể cả những loại biến thái một chút, cũng đều có tổ chức tương tự mà phân chia làm kì kinh bát mạch cộng với hệ thống kinh mạch, huyết mạch khác mà cùng nhau điều khiển cơ thể...Linh thú thì chủ trọng vào hệ thống dương kinh cho nên chúng tỏa ra một khí tức bạo liệt quang mang, khó có thể nhầm lẫn với thú loại khác, trong khi đó thì Yêu thú lại chủ trọng vào phát triển âm kinh, khắp thân thể nếu vận công sẽ cho ra một loại hắc vụ mờ mờ. Nhân loại thì lại âm dương trung hòa, phát triển song song cả 2 kinh loại...Điểm huyệt có thể vô hiệu hóa một hoặc một vài hệ thống kinh mạch tức thời...Phong bế huyệt đạo thì có thể chặn đường kinh mạch, vô hiệu hóa đối phương lâu dài...Tu vi của con Huyền Vũ Yêu Thú kia rõ ràng là rất khủng bố, thế nhưng bị đánh đến chỉ còn 2 phần thì có nghĩa là nó bị phong bế dương kinh, khiến cho âm dương đảo lộn, âm hàn chi khí bủa vây huyết mạch, nguyên lí là thịnh quá tất suy...”
-“Yêu thú Linh thú đạt cảnh giới thượng thừa thì không ăn thực phẩm như những loài bình thường, chúng sử dụng những cao thủ tu luyện giả chẳng qua cũng giống như nhân loại móc Yêu đan, Linh đan đem đi chế luyện tấn cấp đan dược để mà đề thăng tu vi mà thôi. Thế nhưng con Huyền Vũ Yêu Thú này lại phải chăng bẫy ăn cả con bói cá chẳng có chút khí tức nào, có nghĩa là nó không thể tu luyện thêm được mà buộc phải dùng thực phẩm để bổ sung khí huyết hao mòn theo thời gian...Hừm! Như vậy thì càng khẳng định đích xác hơn là bị phong bế Đốc mạch mà tổn thương nguyên khí trầm trọng....”
-“Tốc độ chậm chạp khi tấn công, không phải là đặc điểm của loài rùa, như vậy là Dương Kiều mạch cũng bị phong bế...Ít nhất là có 2 cho tới nhiều nhất là 4 huyệt đạo dương kinh bị phong bế...Hà hà! Đã hiểu!”
Lúc này, Trần Khánh Dương mới từ từ mở mắt ra, đôi môi hắn treo lên một nụ
cười nhàn nhạt, có điều, bùn đen lúc này khô lại đã che đi cả gương mặt hắn
chỉ chừa lại có đôi mắt sáng ngời như kẻ vừa lĩnh ngộ ra chân lí. Trần Khánh
Dương liền cất giọng bình thản nói:
Ta suy nghĩ một chút, có vẻ như tiền bối bị phong bế 2 hoặc 4 huyệt đạo nằm
trên Đốc Mạch và Dương Kiều mạch.
Thế thì có ích gì? Ngươi cũng đâu thể ra tay được lúc này, nên nhớ là cái
tên chết bằm Tứ Dực Bạch Yêu Giao hiện tại có lẽ cũng đã ngửi thấy mùi uế
huyết của ngươi mà tìm tới đây rồi! Ta nghe có khí tức của hắn xung quanh! –
Huyền Vũ Yêu Thú trừng mắt phóng thần thức ra xung quanh kiểm tra, trong lời
nói không hề giấu đi sự bối rối.
Tiền bối bị hắn truy đuổi hẳn là cực khổ bao lâu nay?
Tên nhân loại khốn kiếp ngươi nói gì? Nên nhớ, ta mà chết, thì ngươi cũng
vong mạng, hắn là kẻ rất yêu thích việc xé xác kẻ khác. Ngươi sẽ thảm lắm a!
Tiền bối nghĩ thế nào về việc chúng ta sẽ truy đuổi hắn? – Trần Khánh Dương
vẫn tỏ ra một sự tự tin khác thường, không có lấy một tia gì là lo lắng.
Dựa vào tu vi của ngươi? Được vậy thì ta dám chắc là mặt trời không mọc
đằng đông nữa mà sẽ chuyển lên đằng tây hoặc nam bắc gì đó! – Cảm thấy nguy cơ
ngày càng đến gần, Huyền Vũ Yêu Thú lúc này đã bắt đầu lo lắng cực độ. Đồng tử
hình chiếc đĩa dọc phía trong đôi mắt hiện đã thành hình tròn, đen thui.
Bẫy!
Hả? Bẫy? Bẫy gì?
Phong bế tu vi của hắn!
Hả hả?
Mu hu ha ha ha ha ha ha ha! – Một tiếng cười lớn vang vọng giữa không gian,
tiếp theo đó là một âm khí khàn khàn, tà ác liền bủa vây – Huyền Vũ Yêu Thú!
Ngươi trốn chui trốn lủi đã mấy chục năm nay, hiện tại thì cũng không thể trốn
thêm được nữa rồi! Ha ha ha ha ha ha ha!
Ngươi...ngươi đến đây làm gì? Tên khốn nhà ngươi cứ đeo ta như cái đuôi
vậy, chẳng lẽ thèm phân ta đến vậy sao? – Biết đã khó thoát, Huyền Vũ Yêu Thú
mặc dù thở dốc, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng giọng với địch nhân.
Giữa không gian nặng nề những lớp sương mù dày đặc, từ từ hiện ra một thân ảnh
nhân loại cao lớn, mặc một chiếc trường bào nửa vàng nửa trắng, nhưng xung
quanh trên đó thì lại mơ hồ tỏa ra một lớp hắc vụ mỏng manh. Chính là Tứ Dực
Bạch Yêu Giao hiện tại đã hóa thân thành nhân loại. Nó vẫn cất tiếng cười sang
sảng, đoạn lại cất giọng khàn khàn tà ác:
Lúc này Huyền Vũ Yêu Thú mới chợt nhìn lại vị trí ban nãy mà Trần Khánh Dương
đã ngồi, hiện không biết hắn đã vô thanh vô tức mà biến đi đâu mất. Một ý nghĩ
lóe lên trong đầu kèm với tia căm thù phẫn nộ đến cùng cực phát ra từ sâu
trong đôi mắt, Huyền Vũ Yêu Thú cảm thấy một sự tuyệt vọng khốn cùng, không
thể ngờ rằng nhân loại nhỏ bé luôn mồm tỏ ra cung kính kia lại cũng là loại
người có thể bán đứng hắn mà cầu sinh.
Trong đầu Huyền Vũ Yêu Thú hiện tại trống rỗng, kể cả một chút chiến ý cũng
không còn nữa, sự tuyệt vọng của hắn đã lên tới cực độ. Chỉ biết đưa mắt nhìn
kẻ địch từ từ tiến đến vị trí của mình mà thôi.
Một dòng lệ chứa chan chợt tràn qua khóe mắt của cái đầu rùa khổng lồ, nhỏ
giọt xuống mặt đầm lỏng bỏng những bùn sền sệt giữa tiếng cười vang động và tà
khí của thân ảnh nhân loại kia. Phẫn uất, tuyệt vọng, buông lơi, không lời nào
có thể ta được cảm giác bị phản bội này.
Có điều, cả hắn và thiên thu địch nhân của hắn cũng không ngờ được sự việc sắp
diễn ra tiếp theo sẽ đảo ngược hoàn toàn tình huống này, mà lại còn theo một
hướng rất lạ đời.
Cả Huyền Vũ Yêu Thú và Tứ Dực Bạch Yêu Giao cùng lúc giật mình đánh thót một
cái. Mà có vẻ Huyền Vũ Yêu Thú ít hãi hùng hơn một chút, vì chớp lửa kia rất
gần kẻ địch của hắn, hơn nữa lại phun về phía địch nhân đó chứ không có ý nhằm
vào hắn.
Giữa sự việc bất ngờ xảy ra, Trần Khánh Dương lồm cồm bò dậy ngược về phía
Huyền Vũ Yêu Thú, trong tay vẫn giương lên một vật gì đó rất kì lạ về phía Tứ
Dực Bạch Yêu Giao. Đoạn Trần Khánh Dương hét lớn:
Huyền Vũ Yêu Thú lúc này ngẩn người ra không hiểu tên nhân loại nhỏ bé tầm
thường kia vừa làm cái gì. Trong khi đó thì Tứ Dực Bạch Yêu Giao bắt đầu cảm
thấy một cơn đau nhói ở vùng bụng dưới, kèm theo đó là một dòng chất lỏng tanh
tưởi, âm ấm trào ra. Hắn liền chỉ tay quát lớn:
Nhân loại khốn kiếp vẫn còn chưa chết sao? Ta....
Ha ha ha ha ha ha! – Trần Khánh Dương cười lớn, nhìn chằm chằm vào con Tứ
Dực Bạch Yêu Giao mà lên tiếng cắt ngang – Ta vừa phá vỡ Thạch Môn huyệt đạo
của ngươi, hiện tại thì Nhâm mạch của ngươi trở nên vô dụng, mà ngay cả đan
điền của ngươi cũng tổn thương cực độ, hiện đã xuất huyết chứng tỏ bên trong
đã nát bấy, hiện tại ngươi chỉ có thể dùng một phần mười tu vi mà đào thoát
thôi, cũng không ngại nói cho ngươi biết là nếu ẩu đả, nội trong một phần 8
canh giờ thì có trời mới cứu được ngươi thôi! Ha ha ha ha! Mà trời thì trên
cao lắm, lại chẳng có thực đâu mà cứu ngươi! Ha ha ha ha ha ha
Ngươi... – Tứ Dực Bạch Yêu Giao dâng lên một cỗ sát khí mãnh liệt từ sâu
tận đáy mắt.
Nhưng hắn biết, những gì tên nhân loại kia vừa nói là sự thực, máu huyết hắn
đang tuôn trào như một dòng suối, mà huyệt Thạch Môn đã bị phá nát trong một
khoảnh khắc khiến Nhâm Mạch trì trệ, dường như bị cắt đứt hoàn toàn, hắn không
thể vận công sử kình được nữa, thực chất chỉ còn có thể dựa vào thể lực mà
thôi.
Nhưng nói về thể lực thì lại phải vận động nhiều nơi trên cơ thể, mà giữa cơn
đau đớn cứ liên hồi xộc thẳng lên đại não kia thì dám nói là không mấy kẻ trụ
nổi mà chưa ngã gục xuống mặt đầm sền sệt. Làm được đến thế này là hắn cũng đã
kinh qua nhiều trận lớn nhỏ, trên mình cũng đã hằn lên nhiều vết sẹo chí mạng
rồi.
Tiền bối! Người muốn đợi cho hắn hồi phục kiếm người báo thù sao?
Hừ! Tốt lắm! Quaooooooo!!! – Tiếng nói của nhân loại bé nhỏ đã lọt được vào
tai, đánh động tới tia sinh tồn mỏng manh bên trong Huyền Vũ Yêu Thú, khiến nó
trở nên mãnh liệt, cộng thêm việc Tứ Dực Bạch Yêu Giao cứ đứng trân trân giận
dữ mà không dám làm gì khiến Huyền Vũ Yêu Thú có chút hả hê, liền xông tới.
Thấy tình hình quá bất lợi, Tứ Dực Bạch Yêu Giao lắc thân một cái, hóa thành
một con cá sấu khổng lồ toàn thân trắng toát, dài tới 60 trượng, tứ chi đều có
2 ngón ngoài kéo ra rất dài, nối một lớp màng da khổng lồ vào thân và đuôi mà
tạo thành 2 đôi cánh. Liền đó cố nén đau liên tục quạt mạnh 2 đôi cánh bay lên
tìm đường thoát thân, không quên nói vọng lại:
Kình phong từ 2 đôi cánh sải ra tới hơn 50 trượng kia thổi tung những sương mù
mà rẽ lối, rất nhanh đã bay xa, chỉ để lại mùi máu huyết tanh nồng kéo một
đường dài trên mặt bùn, chẳng mấy chốc đã bị bùn loãng hòa tan. Huyền Vũ Yêu
Thú lúc này cũng dừng truy đuổi, ngóc cái đầu dài to lớn kia lắc lư khoái trá:
Nhân loại! Xem như ngươi cũng có một chút thủ đoạn!
Tiền bối quá lời rồi, an nguy của bản thân ta mà thôi, đã để tiền bối phải
sợ hãi, mong tiền bối lượng thứ! – Trần Khánh Dương cất đi thứ vũ khí kì lạ,
chắp tay thi lễ.
Hừm...hiện tại có thể tìm một nơi tiến hành được rồi! He he he he he he
Tiếng cười của con rùa già này không trầm không bổng, lại còn có âm khí lạnh
lùng, có phần tà ác mà biến thái không cùng, hơn cả con quái khi nãy khiến
Trần Khánh Dương nổi hết cả da gà, không biết là liệu nếu chữa trị xong cho
Huyền Vũ Yêu Thú này thì đời hắn rồi sẽ đi đâu về đâu nữa.
Giấu đi chút rùng mình, Trần Khánh Dương lại tĩnh tọa suy nghĩ miên man về
những đối sách. Hắn cảm thấy thật may mắn vì viên đạn vừa rồi đã phát nổ. Có
điều, như vậy có nghĩa là về sau xác suất xui xẻo sẽ tăng lên thêm một phần.
Lẩm bẩm độc thoại:
-“5 trên mười phát nổ...còn 5...chỉ khoảng 6 viên phát nổ, như vậy là ta chỉ còn 1 viên hữu dụng trong mớ kia sao? Haiz...”
Thở dài mà nghĩ tới tương lai, Trần Khánh Dương chẳng để tâm tới Huyền Vũ Yêu
Thú lúc này đang mừng ra mặt. Thế nhưng sâu thẳm trong tâm hồn thì có một chút
hoảng loạn, không biết tên nhân loại kia còn ẩn giấu những gì nữa. Cũng may là
hắn tỏ ra cung kính, chứ nếu bất ngờ xuất một chiêu thức lạ thường lúc nãy vào
khi giao đấu thì có lẽ giờ này bản thân Huyền Vũ Yêu Thú đang nổi lềnh bềnh
trên mặt bùn loãng của đầm này rồi cũng không chừng.
Thế nhưng Huyền Vũ Yêu Thú không hề biết được rằng Trần Khánh Dương chỉ còn 5
viên đạn, mà cũng không chắc là có được viên nào hữu dụng không nữa. Hơn thế,
đả thương được Tứ Dực Bạch Yêu Giao vốn là đòn tấn công bất ngờ, chỉ cách có
vài thước, mà lại đúng lúc Tứ Dực Bạch Yêu Giao kia hóa thân thành nhân loại
cho nên đã mất đi lớp phòng thủ vốn có của loài Yêu Giao, rồi lại còn đang
khinh địch mà buông lơi cảnh giác, chứ nếu không thì phát bắn vừa rồi chẳng
mảy may “tróc sơn” nổi con Tứ Dực Bạch Yêu Giao chứ đừng nói đến việc khiến nó
trọng thương, phong bế kinh mạch.
Trong mắt Huyền Vũ Yêu Thú lúc này thì tên thiếu niên nhân loại kia vô cùng
nguy hiểm, chiêu thức nhanh như thiểm điện, e rằng có khi biến thái tu luyện
giả đạt tới cấp bậc Vũ Vương rồi cũng không chừng. Trong lòng hắn dâng lên một
niềm hoan hỉ xen lẫn với chút bất an cảnh giác.