Cỗ Xe Kì Lạ.


Người đăng: dragonf4393@

Cảm ơn đạo hữu trong_nhan572000@ đã tặng kim đậu!

Những đụn tuyết đã được dọn dẹp để lộ ra hàng dãy mái nhà màu xám trong Trần
Gia Trang, khiến cho những quang mang chói chang của mặt trời vào giữa ngọ ít
ra cũng có chỗ mà chiếu xuống, không phải khó chịu thêm vì những mảng tuyết
trắng tinh khôi nữa.

Thế nhưng ngược lại với phần nóc thì những khoảng sân rộng rãi trong Trần Gia
Trang lại chẳng có ai dọn dẹp. Đám học trò đã biến đi đâu mất, cả những gia nô
cũng không thấy đâu. Nhưng nếu đi sâu hơn một chút qua mấy dãy hành lang dài
ngoằng dẫn tới hoa viên Trần Gia Trang thì lại khác hoàn toàn.

Một đám đông có tới trên dưới trăm người đương tụ tập hò hét, xung quanh những
dãy hành lang bao bọc lấy hoa viên. Mà điểm lạ là đám đông đó lại lại đang
dùng những ánh mắt mừng rỡ, tán dương cho một tên gia nô khoác trên mình một
mớ những thứ vải cắt từ những tấm bao tải cũ nát trông không khác gì Trần
Khánh Dương khi trước.

Đúng, đó chính là Tiêu Bảo Tài. Có điều, việc hắn gây oanh động Trần gia lúc
này thì hoàn toàn không phải chuyện đối đáp, hát hò, hay đả thương người khác
nữa, mà chính là hắn đang cho chạy thử một thứ có hình thù kì lạ dài 5 thước,
rộng 2 thước.

Thứ đó nhìn tổng quan không khác lắm với một cỗ xe thu nhỏ, cũng có bốn bánh
chạm đất, có điều, 2 bánh trước lại có một sợi dây da chắc chắn nối với hai
cái bánh xe khác không nằm trên mặt đất, mà cái bánh xe đó lại cũng có một
thanh gỗ có thể chuyển động theo nó, nối với 2 cái thùng mỏng làm bằng hắc
thiết dài chừng một thước, đang liên tục phát ra những âm thanh kì lạ, phun ra
những bạch vụ mờ mờ qua một ống khói nhỏ phía trên một cái thùng hình trụ khác
đặt ngay chính giữa 2 chiếc thùng sắt kia, và dĩ nhiên, chiếc thùng đó cũng
làm từ hắc thiết.


  • Hiện tại bắt đầu nào! – Tiêu Bảo Tài nói lớn lên một tiếng, liền đó hắn kéo
    một thanh gỗ dài được gắn trên cỗ xe.


  • Xịch...xịch......xịch....xịch xịch xịch xịch....


Những âm thanh liên tiếp vang lên, khiến đám bạch vụ lúc này lại phun ra từ lỗ
nhỏ trên thân của 2 chiếc thùng hắc thiết đặt ở 2 bên cỗ xe. Liền đó, cỗ xe
cũng tự chuyển động về phía trước. Một cái máng đặt ngang chắn xuống phía
trước cỗ xe liền dồn số tuyết trên mặt đất thành một đụn lớn, cứ liên tục lăn
tròn theo hướng cỗ xe di chuyển, để chừa lại lối đi lát gạch nung tỏa ra những
quang mang hồng hồng dưới ánh nắng mặt trời.


  • Hây! Tiêu huynh đệ thân với Trần huynh như vậy, quả nhiên cũng bất phàm a!
    – Một học trò phấn khích hét lớn.


  • Tốt...tốt lắm! Ha ha ha ha! Thứ này quả nhiên thú vị a! – Vị đồ sư râu tóc
    bạc phơ cũng gật gù, đưa tay lên vuốt vuốt chòm râu dài tới ngang bụng.


Đi xong một đường, Tiêu Bảo Tài lại cầm thanh gỗ cao ngang ngực hắn nằm ở phía
sau cỗ xe, mà bẻ một cái sang ngang. Cỗ xe liền theo đó mà quay ngược lại
hướng vừa đi, lại dồn lên một đụn tuyết lăn tròn mãi.

Chỉ trong chưa đầy một phần 8 canh giờ, cả hoa viên Trần Gia mỗi bề dài hơn 20
trượng đều đã sạch sẽ, chỉ còn có một ít tuyết trắng nằm lơ phơ là sót lại mà
thôi. Lúc này thì Tiêu Bảo Tài mới đưa tay quệt mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên
trán, đoạn lại dựng cái thanh gỗ mà khi trước dùng để khởi động cỗ xe lên,
cười mãn nguyện.


  • Hây! Là thứ gì vậy Tiêu huynh?


  • Thứ này thực là quá hay a!


  • Tiêu huynh tuyệt vời! Giống như Trần huynh vậy a! – Đám học trò nhao nhao
    băng qua những đụn tuyết bị dồn tới chân hành lang mà chạy tới tán thưởng.


  • Quá lời rồi! Các ngươi quá lời rồi! Thứ này là do nghĩa huynh để lại bản
    vẽ, mà công lớn nhất là của các vị đồ sư a! Ta mồ côi nghèo túng, nào có làm
    ra được thứ này a!


Mấy vị đồ sư đã giúp đỡ Tiêu Bảo Tài hiện đang đứng trên hành lang cũng gật
gật, tên tiểu tử mà họ ra sức giúp đỡ kia chẳng qua ban đầu cũng là vì hắn có
phong thư của Trần Khánh Dương để lại mới khiến họ ra tay được. Không ngờ thì
cỗ xe quái đản này lại có thể hoạt động đúng như lời hắn nói thật, mà công
năng cũng không thua gì lắm so với những gì hắn miêu tả. Nhận được lời tưởng
thưởng nhưng hắn vẫn không quên phần mình, cho nên vị nào cũng có chút hài
lòng.


  • Hây! Tiêu huynh, thứ này chế ra kiểu gì vậy? Có thể nói cho ta biết được
    không? – Một tên học trò đang xuýt xoa xem xét cỗ xe ngẩng đầu lên hỏi.


  • Đúng đúng, nhìn phức tạp vậy mà cũng nghĩ ra được a!


Tiêu Bảo Tài bị hỏi dồn dập, nhưng hắn cũng không có chút khó chịu gì cả,
ngược lại thì không giấu được vẻ hồ hởi trên khuôn mặt, lập tức tiến tới cỗ
xe, chỉ vào từng bộ phận mà giảng giải:


  • Không khó không khó, thứ này gọi là đầu máy hơi nước hay còn gọi là hỏa xa
    cũng được, các người đều có thể làm được. Này nhé, cái lò này thì các ngươi
    nhìn cũng biết rồi đấy, dùng đút củi hoặc tốt hơn là than ẩm vào mà đốt, liền
    đun nóng cái thùng lớn này. Trong này thì đổ nước vào chừng hơn nửa thùng, nếu
    cạn xuống còn một phần tư thùng thì phải đổ thêm vào, ngoài ra bỏ tuyết vô
    cũng được, có điều làm như vậy thì có chút gián đoạn thôi. Khi mà nước sôi lên
    ấy, thì sẽ bốc thành bạch vụ nóng hổi đi qua cái ống này, thổi lên trời. Nhưng
    khi nãy ta kéo cái cần này xuống thì đó là đóng cái ống này lại, không cho
    bạch vụ phun ra ngoài nữa. Lúc đó chúng sẽ tìm đường khác mà đi qua 2 cái ống
    này, xuống tới cái thùng này. Nhưng chúng không thoát ra được, bị nén chặt lại
    mãi tới khi sinh ra một lực đẩy thật mạnh lên cái bánh xe lơ lửng này. Khi cái
    bánh xe này quay thì nó cũng làm cho cái trục xe quay theo, liền đó lại kéo
    sợi dây này, rồi sợi dây da này mới làm xoay bánh xe lớn dưới đất, và thế là
    nó liền di chuyển thôi! Các ngươi có thể tự làm mỗi người mấy cỗ cũng được a!


  • Hây! Thật đúng là huynh đệ kết nghĩa của Trần huynh a!... Có điều, sao lại
    bỏ than ẩm? Chẳng phải là thủy gặp hỏa thì sẽ khắc chế công năng của những hỏa
    diệm trong lò sao? – Một tên học trò gương mặt sáng sủa cảm thấy có điều không
    đúng, liền thắc mắc.


  • Hầy ta nói là khi hỏa diễm đã cháy đượm, thì bỏ than ướt vào tốt hơn nhiều,
    này nhé, cái này hơi khó giải thích một chút, nhưng nước, cấu tạo từ một
    nguyên tử oxi với 2 nguyên tử hidro. Mà khi cho vào lò, gặp nhiệt độ rất cao,
    và có than, than chính là nguyên tố cacbon, mà khi đốt than thì chính là
    cacbon đó phản ứng với oxi để thành cacbon diocid, nhưng trong lò thì không
    khí không thể vào kịp để đốt cháy hết than được, chính lúc này liền xảy ra
    phản ứng khử giữa than và nước, mà khi đó là cacbon lấy mất nguyên tử oxi của
    nước, sinh ra cacbon mono ocid cùng với hidro. Không khí bên ngoài tiếp tục
    tràn vào theo 2 cái khe hình nón kia kìa – Tiêu Bảo Tài chỉ tay mà 2 khe hẹp
    phía trên lò - Thì cacbon mono ocid lại đốt với oxi trong không khí tạo thành
    cacbon diocid, mà chính cái khí hidro đó cũng bị đốt với oxi trong không khí
    mà tạo thành nước trở lại rồi phun vào đáy cái thùng to chứa nước. Có điều,
    khí hidro khi đốt với oxi thì cho ra nhiệt lượng gấp nhiều lần so với khi đốt
    than. Chính vì thế mà trong lò này sẽ nóng hơn mấy lần việc các ngươi dùng
    than khô để cho vào đốt! Đơn giản vậy thôi!


Say sưa nói một hồi, dứt câu thì Tiêu Bảo Tài mới phát hiện là cả đám học trò
lúc này đang nghệch mặt ra, nhìn hắn trân trân như một vị thần. Còn với những
gia nô và người khác hiện còn đứng trên hành lang thì dáo dác nhìn nhau không
hiểu những điều mà tên tiêu tử kia vừa nói ra là những thứ gì nữa. Họ không
thể hình dung nổi được điều đó. Mãi một lúc sau, tên học trò sáng sủa mới chắt
lưỡi một cái, phá tan cái không khí im lặng đó:


  • Chậc! Thật sự hiện tại ta phải nhìn Tiêu huynh bằng con mắt khác rồi a!
    Không nghĩ là huynh lại cũng có thể lí giải vạn vật giống hệt Trần huynh a!


  • Woa, ngưỡng mộ quá đi! Tiêu huynh, huynh dạy ta với nhé!


  • Ôi, thật không nghĩ được a!


Lúc này tiếng trầm trồ dành cho Tiêu Bảo Tài lại vang lên dồn dập. Những người
lớn đứng bên ngoài thì chỉ còn có thể lắc đầu cảm thán, không nghĩ được là
Trần gia mãnh long cùng Trần gia mãnh hổ vừa đi thì lại lòi ra thêm một tiểu
ưng điểu, lí giải những việc mà ai cũng bị quá tải não bộ. Trong khi đó thì
những vị đồ sư bên ngoài nhìn nhau, trao đổi gì đó qua ánh mắt, rồi quay về
phía Trần Chí Hàn hiện cũng đang trân trân nhìn vào tên tiểu nô gia kia mà
nói:


  • Trần huynh! Xem ra tên tiểu tử này không tầm thường, ta có ý muốn cho hắn
    có thể học tập cùng với đám học trò Trần gia, chẳng hay huynh có đồng ý?


  • Điều này... – Trần Chí Hàn có chút lưỡng lự, nửa muốn gật đầu vì chỗ tốt
    của Trần gia, lại cũng nửa muốn lắc đầu vì dù sao thiếu niên kia cũng chỉ là
    một nô gia thấp kém mà thôi.


  • Trần đệ, đệ xem, tên này có thể hiểu được những tài liệu mà Trần Khánh
    Dương mãnh long để lại, quyết không phải phàm nhân. Ta cũng nghe nói Trần
    Khánh Dương nhận hắn làm nghĩa đệ, đối tốt với hắn một chút, e rằng Trần gia
    lại đào thêm ra được một ưng điểu bay cao bay xa a! – Vị đồ sư râu tóc bạc
    trắng cũng lên tiếng.


  • Trần huynh, huynh cũng vừa chứng kiến, mặc dù là bọn ta ra sức, ra tiền cho
    hắn ít nhiều, nhưng để làm ra được cỗ xe này và lí giải được cách thức hoạt
    động của nó dễ dàng tới như vậy, huynh nghĩ xem, ngày mà cái thứ lợi khí trước
    kia Trần thiếu chủ nói hẳn là không còn xa nữa đâu a!


Lưỡng lự đôi chút, Trần Chí Hàn liền cắn môi nói:


  • Hừm, đây cũng là việc lớn của Trần gia, ta thì đã hạ chủ tâm sẽ bồi dưỡng
    tên này, dù sao thì hắn cũng không tệ. Nhưng ta không có quyền quyết định
    được, việc này phải họp rồi, tối nay các vị đến đại sảnh làm chứng, hẳn là Vũ
    huynh sẽ lập tức đồng ý.... Thứ này nhìn cũng có chút giống với thứ lợi khí mà
    khi trước tiểu Dương nói a! – Đến câu cuối thì Trần Chí Hàn nheo nheo mắt đánh
    giá cỗ xe, cũng gật gù ra chiều hài lòng.

Sau đó thì Tiêu Bảo Tài liền đem cỗ xe kì lạ đó sang những khoảng sân khác của
Trần Gia Trang, để cho đám học trò mỗi người tự trải nghiệm lấy một lần. Ai
cũng thích thú khi chơi một cỗ xe kì dị có thể tự hoạt động, tự gom tuyết trên
sân như vậy, mà lại còn không biết mệt mỏi, cứ đổ tuyết với than ướt vào là
lại tiếp tục chạy không ngừng nghỉ, cũng chẳng cần phải sáng dắt ra đồng,
chiều đem vào chuồng như ngưu thú, lại càng không sợ nó chết cóng giữa mùa
đông băng giá. Thích thì nhóm lò kéo cần một phát là cỗ xe kì lạ liền chạy, mà
thích nó dừng thì nhấc cần một phát là nó liền đứng im không nhúc nhích. Quả
là một cỗ xe tuyệt diệu!


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #56