Thương Lượng.


Người đăng: dragonf4393@

Nửa canh giờ sau thì cuộc tiểu phẩu chắp vá một đám thịt da nát bấy mới kết
thúc, Trần Khánh Dương thu công, trầm khí. Đoạn vung vẩy nhẹ nhẹ cánh tay trái
một chút để kiểm tra. Da thịt hắn đã nối liền một cách kì diệu, mà những sợi
mộc khí li ti đã kết nối những chỗ thương thế đó vẫn còn ẩn hiện chút chút
quang mang màu xanh lục trông như vừa được bác sĩ khâu vá lại vậy, có điều hơi
khác một chút ở chỗ là việc này diễn ra ở một cấp độ nhỏ hơn nhiều.


  • Ngươi thực làm được? – Huyền Vũ Yêu Thú trố mắt kinh ngạc nhìn một màn này
    của Trần Khánh Dương.


  • Chẳng phải ta đã nói với tiền bối rồi đó sao?


Trần Khánh Dương bình thản đáp lời. Hắn cũng chẳng lo lắng gì tới việc vết
thương bị nhiễm trùng vì những bùn lầy như khi trước nữa, bởi vì Thiên Tàm Kỹ
này có thể chia những sợi tơ mộc khí nhỏ đến mức đâm xuyên qua mà kết nối từng
tế bào ở chỗ bị tổn thương lại, mà những nơi tồn tại những mảnh tơ đó cũng đều
tỏa ra một chút khí lực mộc hệ có tác dụng tiêu diệt vi khuẩn ngoại lai, đồng
thời phát sinh một nguồn năng lượng nhỏ giúp cho những vị trí bị thương tổn
hồi phục nhanh hơn.


  • Hừm, nhưng nếu ta để ngươi cho cái đám lúc nhúc kia vào người, chẳng phải
    là ngươi có thể không chế được ta rồi sao?


  • Tin hay không thì tùy vào tiền bối. Nhân loại chúng ta rất xảo trá, lời nói
    đó nhưng lật lọng liền đó. Ta có bảo là ta không lật lọng thì tiền bối cũng
    chẳng có gì để mà tin được cả. Có điều, hiện tại nếu liều mạng thì ta vẫn có
    thể ít nhiều tổn thương được tiền bối.


  • Hừ! Ngươi đe dọa ta sao?


  • Không hẳn, ngược lại, ta muốn thương lượng một chút!


  • Hừ! Nói!


  • Ta chữa trị cho tiền bối bằng tất cả khả năng, sau đó tiền bối giúp ta ra
    khỏi nơi này. Một cuộc trao đổi công bằng!


  • Hừm!


Thở dài một hơi, Huyền Vũ Yêu Thú lúc này vẫn bán tín bán nghi. Nhưng thấy tên
tiểu tử kia bình thản, không sợ hãi, không siểm nịnh, lại cung kính ngay từ
lúc chiến đấu cho tới hiện tại thì cũng làm cho hắn có chút nào đó tin tưởng.
Sau một thời gian trầm tư suy nghĩ, đấu tranh nội tâm, cuối cùng Huyền Vũ Thú
nheo nheo đôi mắt nhìn vào Trần Khánh Dương nói:


  • Hừm! Nhưng mi thừa thời biến ta thành nô bộc thì cũng đạt được mục đích
    thôi!


  • Vậy thì tiền bối cứ việc ra tay! Không tin ta cũng chẳng sao, có điều, tiền
    bối quên mất là khống thú thuật cần phải có tu vi và định lực cao gấp nhiều
    lần đối phương, trong khi ta chỉ là một tiểu tử quê mùa lâm nạn mà rơi vào
    đây, hơn nữa, ta cũng chẳng biết đến không thú thuật!


Lại mất thêm một thời gian đấu tranh tư tưởng nữa, Huyền Vũ Yêu Thú mới lại
nheo nheo mắt nhìn Trần Khánh Dương mà lên tiếng:


  • Hừm! Xem như ngươi nói có lí. Nhưng ta cũng nói cho ngươi biết, nếu ngươi
    mà có ý đồ gì, ta lập tức sẽ đánh chết ngươi, hơn nữa, thiếu niên như ngươi
    thì cũng không thể nào thoát khỏi Hắc Long Đầm này được, ngoài ta ra vẫn còn
    một con Hắc Giáp Yêu Long và một con Tứ Dực Bạch Yêu Giao rất mạnh!


  • Tiền bối nói chí phải, Hắc Giáp Yêu Long thì ta đã từng chứng kiến thực lực
    của gã rồi, ít nhiều cũng biết, thế nên mới phải dựa vào tiền bối!


  • Hừm! Biết thế là tốt!


  • Vậy, hiện tại chúng ta có thể bắt đầu, tuy nhiên có một điều vãn bối vẫn
    băn khoăn là nếu mà ở giữa Hắc Long Đầm thế này e có chút không tiện?


  • Hừm! Không tiện chỗ nào?


  • Tiền bối có kẻ thù nào quanh đây không? Chỉ là bởi vãn bối thấy, với tu vi
    của tiền bối, rõ ràng là khuấy trời chọc nước, nhưng lại phải thu nhỏ cơ thể,
    lẩn trốn trong một đám cỏ thế này....


  • Hừm! Nhãn quan tốt đấy! Vậy ta cũng nói một chút, cái tên Tứ Dực Bạch Yêu
    Giao khốn kiếp kia, trước đây hắn và ta bất phân thắng bại, hắn quản lí phần
    phía Tây Hắc Long Đầm, ta cư ngụ ở phần Đông Hắc Long Đầm. Ta hay làm phúc chở
    đám thương nhân các ngươi vượt đầm những lúc Hắc Giáp Yêu Long ngủ say, lại
    còn không để tên Tứ Dực Bạch Yêu Giao kia tiến vào Đông Hắc Long Đầm ăn thịt
    nhân loại, chính vì vậy mà hắn có hiềm thù với ta. Đến khi ta bị lũ khốn nhân
    loại các ngươi ám toán thì hắn mới truy đuổi, khiến ta phải khổ sở như hiện
    tại đây! – Một tia sát ý mãnh liệt lóe lên trong mắt Huyền Vũ Yêu Thú.


  • Hmmmm...Tiền bối, nói như vậy nghĩa là chúng ta không thể chữa trị cho ngài
    tại đây rồi, vậy ngài có biết nơi nào an toàn chăng? Hay là nhờ sự bảo hộ của
    Hắc Giáp Yêu Long?


  • Nếu được như ngươi nói thì ta còn phải đội rơm đội cỏ, giả thần giả quỷ mà
    đi ăn những thứ rác thải kia để làm gì? Nói cho ngươi biết, ta bị lũ khốn nhân
    loại các ngươi ám toán, phong bế kinh mạch, muốn ta trở thành tọa kị cho
    chúng, khiến tu vi của ta hiện tại chỉ còn 2 phần, nếu không...Hừ!...Nếu
    không.... – Huyền Vũ Yêu Thú xiết chặt đôi hàm gầm gừ không nên lời, trong ánh
    mắt ngày càng lộ rõ hung quang lấp lánh giữa màn đêm đen kịt, dày đặc những
    sương mù lạnh lẽo.


Không quan tâm lắm về thái độ kia của Huyền Vũ Yêu Thú, Trần Khánh Dương chống
cằm ngẫm nghĩ một chốc, chợt nảy ra một ý tưởng, Trần Khánh Dương vội nói:


  • Tiền bối, ta lưu lạc đến đây vốn chẳng phải chủ tâm, không hiểu vì sao lại
    bị một con Hoàng Kim Điểu khổng lồ bắt tới...


  • Ý ngươi nói là con Hoàng Kim Thiên Linh Điểu ban trưa giao tranh với Hắc
    Giáp Yêu Long? – Huyền Vũ Yêu Thú cắt lời.


  • Đúng vậy! Chính vì vậy mà mới rơi xuống đây. Chẳng hay tiền bối có thể
    thương lượng với con hoàng kê đó?


  • Việc gì?


  • Khiến nó bảo hộ chúng ta một thời gian, sau khi ta chữa trị xong cho tiền
    bối thì sẽ tình nguyện đi theo nó. Dù gì thì ta thấy nó cũng không có sát ý
    với ta.


  • Sao ngươi khẳng định?


  • Là nó tóm ta từ Hồng Vũ Thành đến tận đây, nếu chỉ muốn bắt người ăn thịt,
    tại sao lại dây vào Hồng Vũ Môn làm gì!


  • Hừm! Ngươi nói cũng phải....Nhưng hiện tại gặp hắn cũng khó, huống hồ là
    việc thương lượng, chưa kể tới đám Huyền Vũ Yêu Thú bọn ta có mối thù truyền
    kiếp với chúng, ngươi nói xem, nên làm thế nào?


Khó khăn lắm mới đưa ra được một ý tưởng, nhưng bỗng chốc lại bị bác bỏ đi
không thương tiếc khiến Trần Khánh Dương phải cao mày đăm chiêu nghĩ ngợi. Ánh
mắt hắn sáng quắc những nhuệ khí quyết không đầu hàng.

Kể từ khi đến thế giới này thì cũng đã bao lần hắn bị ép vào đường sinh tử
tuyệt lộ rồi, hiện tại thì cũng có chút khó khăn hơn mà thôi. Mà nói một chút
về mối thù truyền kiếp giữa loài Huyền Vũ Yêu Thú với loài Hoàng Kim Thiên
Linh Điểu thì cũng dễ hiểu.

Vốn đám Hoàng Kim Thiên Linh Điểu kia sống ở dãy núi rất cao nằm ở phía Bắc
Đại Lục, thường có tập tính thích ăn thịt rùa. Mỗi khi phát hiện được rùa,
chúng liền dùng bộ vuốt chắc khỏe để quắp lấy mục tiêu đáng thương, rồi dựa
vào đôi cánh mà bay thật cao lên không trung, sau đó ném những con rùa đấy
xuống dưới nền đá cứng bên dưới.

Mai rùa tuy rất cứng, có thể chống lại những vuốt sắc và mỏ nhọn của con Hoàng
Kim Thiên Linh Điểu, nhưng khổ nỗi, rơi từ độ cao mấy trăm trượng xuống nền đá
bên dưới thì thứ gì cũng có thể vỡ tan được chứ đừng nói tới mai rùa.

Đám Huyền Vũ Yêu Thú có vẻ yếu thế hơn, nhưng đạt đến một tu vi nhất định thì
chúng lại trả thù mấy con Hoàng Kim Thiên Linh Điểu ngáo ngơ bằng cách giả vờ
sợ sệt, nấp vào trong vỏ, chỉ lé một chút phần mắt, đợi cho đám sơn điểu kia
sà xuống chực quắp đi thì liền thò đầu ra cắn thật nhanh vào một chân của con
Hoàng Kim Thiên Linh Điểu.

Đám Hoàng Kim Thiên Linh Điểu non tay sẽ hoảng hồn mà buông vuốt chạy trốn,
nhưng khổ nỗi, có cục tạ lởm chởm răng cưa như một cái bẫy gấu đeo chặt vào
một bên chân, làm mất thăng bằng thì làm sao mà bay lên được, liền theo đó mà
rơi xuống đất. Với độ cao chỉ vài trượng thì không có tác động gì lớn lắm đối
với mai rùa, chính vì vậy mà con Hoàng Kim Thiên Linh Điểu có tu vi thấp sẽ bị
nhai sống một cách không thương tiếc. Đó là câu chuyện thù hằn muôn thuở ân ân
oán oán giữa 2 chủng loài đối nghịch.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #55