Người đăng: dragonf4393@
Tiếng gào thét dưới bùn lúc này chẳng phát ra âm điệu gì, chỉ trở thành một
đợt bọt khí nổi lên khiến vũng bùn khi nãy sôi sục một chút mà thôi. Nhưng
liền đó, Trần Khánh Dương quyết định vung tay đâm mạnh một nhát tận lực vào vị
trí xa nhất mà cánh tay hắn có thể với tới.
Như đền đáp cho sự nỗ lực đó của Trần Khánh Dương mà cái đầu rùa khổng lồ khi
nãy đã nổi lên, quăng hắn bay khỏi mặt bùn đến chục thước rồi mới chịu dừng
lại giữa đám lau sậy. Đưa mu bàn tay của cánh tay vẫn nắm chặt con dao nhỏ lên
quệt đi lớp bùn bám trên mắt, Trần Khánh Dương trừng trừng nhìn về phía cái
đầu rùa đang nhô cao tới 4 thước trên vũng bùn kia mà thở dốc với đôi mắt đỏ
ngầu vằn lên những tia máu chằng chịt như mạng nhện, không rõ là vì tức giận
hay là vì bị bùn loãng làm cho cay mắt.
Hắn cũng đã phát hiện ra là cú ném vừa rồi đã vô tình đưa hắn lên một phần đất
vững chắc dưới chân, liền đứng khom người thủ thế. Cánh tay bị cắn khi nãy vẫn
còn nhỏ máu ròng ròng. Có lẽ là may mắn bị kẹt giữa bộ hàm lởm chởm như răng
cưa của cái đầu rùa lớn tới 2 thước đang nhìn chòng chọc vào hắn kia cho nên
mới không bị đứt.
Thế nhưng hiện tại thì vết thương cũng xuyên qua rất nhiều da thịt, làm nát
hết cả một phần cánh tay đó. Cái đầu rùa đen ngòm đó cũng mở rộng đôi mắt vàng
vàng, ánh lên tia hung hãn mà nhìn chòng chọc vào con mồi. Bỗng, cái đầu rùa
mở miệng nói tiếng người:
Tiểu tử khá lắm! Đả thương được ta cơ! Hiện tại thì chịu chết đi!
Hừm! Ngươi có thể nói được ngôn ngữ của nhân loại, rõ ràng là tu vi rất
cao, thế nhưng lại thu nhỏ cơ thể, ẩn mình lén ra chiêu bỉ ổi để săn mồi,
ngươi hẳn cũng đang bị nội thương?
Ha ha ha ha ha! Được! Khá lắm! Mới dựa vào những thứ đó mà đã đoán được ta
bị nội thương sao!
Hiện tại muốn ăn ta để hồi phục?
Đúng vậy! Ngươi hẳn là tu luyện giả, huyết khí của ngươi có thể giúp ta ổn
định được một chút!
Nói như vậy là ngươi đã bị thương tổn lâu dài....
Hừ! Tiểu tử! Chịu chết đi – Không đợi Trần Khánh Dương nói hết câu, con
Huyền Vũ Yêu Thú kia đã lập tức ngoác cái mồm đỏ lòm như một chậu máu cắn đến.
Trần Khánh Dương lập tức lăn sang một bên tránh đi được cú táp, liền nói lớn:
Ngươi không muốn phục hồi sao?
Hừ! Nhân loại giảo hoạt! Trước đây ta không làm gì các ngươi, các ngươi lại
hãm hại ta! Hiện tại thì trả giá đi!
Cái đầu rùa cứ liên tục tung ra những cú táp nhanh như thiểm điện, bộ hàm sắc
bén cắt tan những đám lau sậy chằng chịt tại nơi mà nó đi qua. Trần Khánh
Dương vẫn không nao núng, liên tục lật mình tránh đón. Dù sao thì tốc độ của
con Huyền Vũ Yêu Thú này vẫn còn thua xa với lão Bạch Trì đã đánh hắn trước
kia, vả lại nó có một chút gì đó hơi lúng túng, không hẳn là do tốc độ, mà
chút gượng gạo đó như thể là đang cố lấy một vật gì ngoài tầm với vậy.
Một người một thú cứ bên công bên tránh mãi đến gần nửa canh giờ sau, trời đã
tối mịt thì cái đầu Huyền Vũ Yêu Thú mới thở dốc, lầm bầm nói:
Tiểu tử chết tiệt! Không có gan đấu với ta sao? Hừ hừ....
Tiền bối...hộc hộc...tu vi ta không cao...hộc hộc hộc...nhưng hiện
tại...hộc hộc...đang đứng trên lưng ngươi...đúng chứ?...hộc hộc... – Trần
Khánh Dương cũng nhăn mặt thở dốc không kém con yêu thú kia. Thể lực dùng để
né tránh của hắn cũng đã tổn hao đến cạn kiệt, toàn thân rã rời, nếu chẳng may
con rùa lớn kia mà táp thêm một vài cú nữa thì e là mạng hắn cũng vong.
Hừ hừ...thì đã sao?...hừ hừ...Ngươi thoát được Hắc Long Đầm sao?...hừ hừ hừ
hừ
Tiền bối...hộc hộc...ta là...hộc hộc...đại phu...hộc hộc...nếu không
tin...hộc hộc...ta có thể chữa...hộc hộc...cho một kẻ khác...hộc hộc...để tiền
bối xem thử mà...hộc hộc...
Nhân loại các người...hừ hừ...đều giảo hoạt...hừ hừ hừ...nếu không...hừ
hừ...thử chữa cho chính ngươi xem!...hừ hừ hừ
Được...hộc hộc...nhưng mà...hộc hộc...nếu lúc ta tự chữa trị...hộc
hộc...tiền bối ra tay với ta...
Ta sẽ không...hừ hừ...nhưng ngươi mà không khỏi...hừ hừ hừ...thì ta...hừ
hừ...khẳng định ngươi sẽ không chết dễ chịu đâu...hừ hừ....
Được!....hộc hộc...nhất ngôn cửu đỉnh....
Lắm chuyện!....hừ hừ....
Thấy con yêu thú có vẻ đã chấp thuận, Trần Khánh Dương cũng không nghĩ ngợi gì
nữa, hiện tại thì trời cũng đã tối mịt rồi, dù sao nếu có đánh nữa thì hắn
cũng bất lợi. Mà chạy trốn thì lại càng không có khả năng.
Liền tọa thiền, vận công, điều động dòng mộc khí màu lục nhàn nhạt đi từ đan
điền lên hệ thống kì kinh bát mạch, mỗi một vòng chu thiên lại chia làm đôi,
rồi lại chia làm tư, chỉ qua chốc lát đã trở thành một đám tơ li ti, tỏa ra
những quang mang màu lục nhạt, xuất ra 5 đầu ngón tay phải, liền đó hắn cũng
áp luôn bàn tay phải vào bị trí bị tổn thương.
Đám tơ kia lập tức lúc nhúc chui vào trong từng thớ thịt của hắn như một đám
giòi háu đói, rồi theo ý chủ nhân mà khâu vá lại từng chút những huyết mạch đã
bị đứt, cũng nối lại những phần da thịt nát bấy thành một mảng da thịt như
mới, đồng thời cũng loại bỏ những máu bầm, huyết tụ ra khỏi những vùng bị tổn
thương đó.