Sập Bẫy.


Người đăng: dragonf4393@


  • Bà nội cha nó!

Trần Khánh Dương buột miệng chửi đổng một câu, trong khi cả thân hình hắn đang
ướt nhẹp, lấm len những bùn đất mà lồm cồm bò dậy từ một bãi cỏ cao quá đầu
người. Sau pha rơi tự do kinh hoàng vừa rồi, Trần Khánh Dương rất may mắn là
đã đâm xuống trúng một bãi lau sậy rập rạp, cũng chính vì những lau sậy đó đan
chằng chịt lên nhau lại vô tình làm thành một lớp đệm êm ái mà đón hắn xuống
trước khi ngập hẳn trong lớp bùn lỏng sền sệt phía dưới đám lau sậy đó.

Trông bộ hiện tại của Trần Khánh Dương thì thật thảm hại hơn cả một tên ăn mày
nghèo nhất cái Trấn Thanh Vân, tóc tai thì rũ rượi, ngấm bùn mà bết cả vào
nhau, xõa tung ta, y phục hắn thì đã bị nhuộm đen hết thảy, nếu hắn không mở
miệng thì thật là chỉ còn thấy được mỗi đôi mắt to tròn vẫn còn lưu một nét
kinh hãi.

Ngơ ngác nhìn bốn bề không gian im ắng không có lấy một tiếng gió, sương mù
giăng khắp trời, kín đến nỗi những ánh mặt trời dù đã rất nỗ lực nhưng khung
cảnh xung quanh vẫn mang một màu u tối như buổi chiều tà vậy.

Nhìn mãi cũng chẳng có gì để xác định được phương hướng, trong khi bùn lỏng
trộn với những lớp lau sậy thì vẫn còn ngập tới ngang ngực, Trần Khánh Dương
cố nắn óc ra xem nên làm những gì trong tình huống sinh tồn này. Nhưng não bộ
hắn không có hồi đáp một chút nào, khiến hắn thất vọng mà thở dài ra một hơi.

Ngẫm lại một chút tình huống đang mắc phải, và những gì hiện có, Trần Khánh
Dương bắt đầu đạp lên những túm rễ cây chằng chịt bên dưới chân mà tiến bước.
Dù sao thì cũng phải tìm một vị trí nào đó có thể xác định được phương hướng
cái đã. Nhưng đám lau sậy đó lại có một chút bồng bềnh trôi nổi có thể cảm
nhận rõ, nhưng không thể lí giải được.

Vén bộ tóc dài xuống ngang lưng ra phía sau, bẻ lấy một nhành lau dài làm dây
cột lại cho gọn, Trần Khánh Dương vẫn tiếp tục vận dụng tứ chi mà nửa bò nửa
bơi trong đám bùng nhùng đó, nom hắn thật không khác gì một con chuột nhỏ lỡ
may rơi xuống ao bèo.

Chật vật một hồi, Trần Khánh Dương cũng lờ mờ nhận ra một bóng đen gì đó ở
phía xa, cao vút lên giữa những tầng sương mù dày đặc, hắn liền tức tốc tiến
về phía đó, dù sao thì giữa không gian mông lung cũng đã có vật làm mốc, cần
phải tận dụng ngay trước khi trời tối.


  • Hừm...Hiện tại có lẽ là tầm quá trưa, vậy thì nơi này chỉ còn chừng hơn một
    canh giờ nữa thì chẳng còn thấy được gì...Haiz...ông trời lại trêu ta nữa rồi!

Có một điều không thể ngờ, là cái cột trụ lờ mờ phía xa, không hiểu làm cách
nào mà Trần Khánh Dương đã bò liên tục một canh giờ rồi mà vẫn không có cảm
giác là gần hơn được chút nào. Cũng may là bùn ở đây tương đối ấm áp, khác hẳn
với bên ngoài cho nên hắn mới không bị đóng băng.


  • Oạp...

Một tiếng khuấy nước vang lên đâu đó. Trần Khánh Dương lập tức ném một ánh
nhìn hãi hùng về phía phát ra tiếng động. Nhưng liền đó, đôi mắt hắn cũng trầm
xuống. Dù sao thì điều hắn lo sợ cũng sắp sửa xảy ra, chi bằng cứ sống mái một
phen, biết đâu lại tìm được cửa sinh giữa bãi tử.


  • Hừm! Muốn chơi lão gia ta sao? Để xem ngươi có trò gì hay!

Gằn giọng một câu độc thoại, Trần Khánh Dương lấy trong túi trữ vật ra một con
dao nhỏ, cầm ngược lưỡi xuống thủ thế, phóng thần thức ra xung quanh kiểm tra.
Bốn bề không gian vẫn tĩnh lặng, không có một dấu hiệu gì là của yêu thú.


  • Oạp oạp....

Lại tiếng quẫy nước lúc nãy. Nhanh như cắt, Trần Khánh Dương xoay người về
phía phát ra tiếng động. Một lúc sau, vẫn không có gì xảy ra. Sau một chút đắn
đo, hắn liền thận trọng từ từ tiến về phía phát ra tiếng động.


  • Haiz! Ngươi làm ta đau tim quá đấy!

Thở dài một hơi, thì ra tiếng động khi nãy phát ra là từ một con bói cá có bộ
lông óng ánh màu lam, hiện tại bị rơi vào trong một vũng bùn mà không có vì
bám víu, bùn đã lấm lem làm ướt hết cả đôi cánh khiến nó không thể bay lên
được nữa.


  • Xem như mi may mắn, ta hiện tại vẫn còn chút thịt hươu cho nên cứu ngươi
    một mạng vậy!

Vừa nói Trần Khánh Dương vừa vươn một tay ra tóm lấy con bói cá nhỏ tội nghiệp
kia, định quăng nó lên đám lau sậy xung quanh thì:


  • Ào!!!

Bất ngờ chỗ bùn bên dưới con bói cá thò lên một cái đầu rùa lớn, nhanh như cắt
đã đớp luôn cả con bói cá kia và cánh tay trái mà Trần Khánh Dương đang vươn
ra. Sự tình quá bất ngờ khiến hắn không kịp phản ứng gì, liền bị lôi tuột
xuống vũng bùn đó.

Sợi dây giữa sự sống và cái chết lúc này vô cùng mong manh, Trần Khánh Dương
liên tục dùng tay phải còn lại đang nắm chặt lấy con dao nhỏ, tận lực vùng
vẫy, đâm liên hồi xung quanh khu vực cái mõm vẫn giữ chặt cánh tay trái của
hắn.

Nhưng mõm rùa rất cứng, mọi nỗ lực chỉ như muỗi đốt inox (một loại thép không
gỉ) mà thôi. Vẫn không từ bỏ với cánh tay bị kẹp chặt hiện đã bắt đầu tê dại.
Vũng bùn ban nãy còn lặng tim thì giờ cứ sôi sục lên, có một chút máu huyết
trộn lẫn trong đó. Tình hình khốn đốn không có lấy một tia hi vọng nhỏ, mà đôi
mắt cũng bị bùn lấp kín đã có chút cay cay. Kháng cự hồi lâu, não bộ bắt đầu
đã thiếu không khí, ý thức hắn dần trở nên mơ hồ.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #53