Giao Tranh.


Người đăng: dragonf4393@

Trên nền trời trong cao vút, giữa những quang mang vàng nhạt của mặt trời đang
rực rỡ chiếu rọi xuống mặt đất làm những lớp tuyết trắng ngày càng lấp lánh
thêm, thì có một bóng thú điểu sáng lòa những quang mang ánh kim lướt qua trên
những ngọn cây chọc trời. Kình phong thổi tung những đụn tuyết lớn nhỏ đang
làm trĩu nặng những nhánh cây khẳng khiu kia mà tản ra mù mịt như một cơn bão
tuyết vậy.

Chính là con Hoàng Kim Thiên Linh Điểu đã tấn công vào kí túc xá của tân đệ tử
Hồng Vũ Môn cách đó 9 canh giờ. Thứ trăng trắng mà nó quắp lọt thỏm trong
những móng vuốt sắc bén như những cây đại đao lấp ánh quang mang óng ánh kia
chính là một thân ảnh, mà nếu những tu luyện giả có tu vi cao mới nhìn rõ ra
được là một người đương mặc chiếc áo bào tránh rét màu trắng, có thêu nhiều
hoa văn cầu kì óng ánh vàng.

Thân ảnh đó so với một chân con Hoàng Kim Thiên Linh Điểu kia thì giống như là
chân con đại bàng đang quắp một quả trứng cút vậy, trông thật thảm thương. Mà
vì phi hành với tốc độ chớp nhoáng cho nên gió cũng thổi tung búi tóc thành
một mớ màu đen, hỗn loạn phấp phới. Thân ảnh đó vẫn giữ nguyên tư thế tọa
thiền, mắt lim dim, dường như chẳng biết sự thể gì đã xảy ra với mình vậy.


  • Woa! Cái xxx bà nó chứ! Không phải chứ! Mới buông lỏng cảnh giới một chút
    thôi mà!

Thân ảnh lúc này không biết vì lí do gì mà nở lên một nụ cười mãn nguyện, sau
đó từ từ mở mắt ra thì những giác quan trên cơ thể lúc này mới thông báo cho
hắn biết là gió mạnh đang tấp hết cả vào thân thể, và hắn đang phi hành với
một tốc độ không tưởng bên trên những ngọn cây khẳng khiu, mà e rằng nếu bất
cẩn rơi xuống bên dưới nền tuyết kia thì cũng tan xác.

Trần Khánh Dương cả kinh một hồi mới trấn tĩnh lại được đôi chút.

Dựa vào cái bóng lấp lánh quang mang vàng che kín cả trên đầu và một bộ thú
điểu trảo đang bọc quanh thân thì hắn biết, lại có cơ sự xảy ra, nhưng cố vắt
óc ra thì hắn cũng không thể lí giải được vì sao mới chỉ lĩnh ngộ một chút
thôi mà đã bị mang đi như vậy. Hơn nữa, khu vực bên dưới lại toàn là những mộc
thụ khổng lồ, khác hẳn với Thanh Vân Lâm, e rằng đây là một nơi nào đó mà hắn
hoàn toàn không thể ý thức được là đâu.


  • Hầy! Thế này thì có chết ta không kia chứ! Không lẽ buông lỏng cảnh giới,
    lại bị lộ tiềm năng? À khoan, chẳng phải là Hoàng Kim Điểu sao? Hừm, có lẽ
    đang lên chỗ đài đấu phân hạng đây mà!

Cố gạt bản thân để có được một chút an tâm, nhưng Trần Khánh Dương thừa biết,
đây không phải là khí tức của Hoàng Kim Điểu, mà là một giống khác, hắn cũng
chưa thể nhìn rõ được gì ngoài cái đuôi rợp trời và bộ trảo khủng bố kia. Hơn
nữa, tốc độ này e rằng nhanh hơn mấy con Hoàng Kim Điểu chở hắn đến Hồng Vũ
Môn cũng phải gấp 8 lần, có khi hơn 10 lần cũng nên.


  • Grao!!!

Một tiếng gầm vang dội bỗng vang lên. Kèm theo đó là một thứ khổng lồ, dài
ngoằng như con đại mãng xà, mà lại đen thui, trên đầu có sừng, đang uốn lượn
đạp không bay lên ở cách rất xa phía trước. Thứ đó đang uốn éo bay về phía con
Hoàng Kim Thiên Linh Điểu, mà tại nơi thứ đó bay lên thì lại là một khu vực
trải dài, rộng lớn khuất tầm mắt, không hề có chút màu trắng nào của tuyết mà
thay vào đó là một màu đen đùng đục như bùn, đang nghi ngút tỏa ra một lớp
sương trắng phủ kín trời.


  • Oác!

Con Hoàng Kim Thiên Linh Điểu kêu lên một tiếng rồi bất ngờ tăng độ cao, có lẽ
là muốn vượt qua cả cái thứ đang loằng ngoằng uốn éo kia và lớp sương mù phía
trước. Thế nhưng cái thứ kia cũng không buông, lại lập tức tăng độ cao, uốn éo
đạp không bay lên hòng chặn đầu con Hoàng Kim Thiên Linh Điểu lại. Tốc độ của
con Hoàng Kim Thiên Linh Điểu rất khủng bố, gió táp ào ào mặt mặt mũi làm cho
Trần Khánh Dương chỉ có thể đưa tay lên che mặt, khó khăn lắm mới hé được một
chút nhãn quang mà xem việc sắp tới.


  • Hầy! Bà thím tụi bây! Không lẽ lại đánh nhau? Này! Quay lại đi con hoàng kê
    kia! Này! Nghe ta nói gì không đấy phỏng? Này này! Ahhhhhhhhh.....

Trần Khánh Dương bình thường hiên ngang ngoan cường, nhưng hiện tại thì thấy
được cặp mắt đỏ ngầu như 2 hạt lửa khổng lồ của cái thứ đen thui dài ngoằng
kia thì cũng đã cảm thấy một cỗ bất an dâng trào, lớn tiếng yêu cầu con Hoàng
Kim Thiên Linh Điểu kia quay lại, hắn không muốn kẹt giữa trận chiến này. Chỉ
một màn họa vô đơn chí, bị kẹt giữa cuộc đấu của Hoàng Kim Điểu với Hắc Tích
Dực lúc còn ở dưới vực thôi cũng đủ làm hắn khốn khổ đến mức nào rồi. Mà con
Hoàng Kim Điểu kia chỉ có sải cánh mấy chục trượng, tu vi thấp hơn rất nhiều
so với con Hoàng Kim Thiên Linh Điểu này, thì rồi không biết là trận đấu hiện
tại còn tới mức nào nữa.

Nhưng hắn quát tháo gì thì hiện tại có ai nghe? Hoảng sợ la lên, cũng là lúc
cái thứ quỷ quái đằng kia đã tiến sát tới con Hoàng Kim Thiên Linh Điểu.

Không khó để nhận ra cái thứ loằng ngoằng đó toàn thân bọc một lớp vảy trông
như vảy cá, có điều, mỗi chiếc vảy đều lớn như cả một cái bàn con, mà cặp sừng
trên đầu nó cũng dài và to như cây cột nhà, chia làm mấy nhánh giống sừng nai
một chút, cặp mắt thì như 2 tảng xích ngọc khủng khiếp đang long lên những sát
ý, bên dưới bộ râu dài cả chục trượng uốn éo như mấy con rắn kia chính là một
đôi hàm sắc lẹm, trắng ởn, tua tủa như rừng đao núi kiếm, giữa bộ hàm đó lại
là một cái lưỡi đỏ lòm như máu.

Trên thân con quái này cũng có 4 chiếc chân khổng lồ, trông như chân của loài
thú điểu, mà nhìn kỹ thì mấy cái chân đó có vẻ hơi không cân xứng với cái thân
hình dài gần trăm trượng của nó hiện đang uốn éo tỏa ra những hắc vụ xung
quanh. Đích thị là Hắc Giáp Yêu Long, con yêu thú mạnh nhất, trấn giữ Hắc Long
Đầm. Hiện tại thì Trần Khánh Dương đã biết được là hắn ở đâu rồi, vì Hắc Long
Đầm nằm chắn giữa tuyến đường từ Hồng Vũ Môn đi tới Cổ Vực, là một đầm lầy
khổng lồ, có rất nhiều yêu thú trú trụ, mà con quái kia chính là đế vương ở
đây, tu vi được ghi nhận gần đây nhất là ở Hậu kì Tam giai Thượng cấp.

Có nghĩa là nó chỉ cần vẩy chiếc đuôi tua tủa những hắc mao kia là có thể đập
tan cả một ngọn núi lớn. Một thiếu niên bé nhỏ còn chưa đi qua hết cái tuổi 14
thì làm sao mà không kinh hãi được chứ! Cho dù hắn là người 2 kiếp, đã sống
mấy chục năm thì đối diện với sức mạnh như hàng chục tấn TNT kia, làm sao mà
không khiếp đảm cho được!

Có điều, từ khi tới thế giới này thì định lực của hắn cũng không còn là phàm
nhân nữa, bởi vậy nên hiện tại mới không có màn ướt đũng quần. Nói thì dài
dòng, chứ với tốc độ kinh khủng của 2 con quái vật kia thì chỉ nửa chớp mắt là
những kình khí đã va chạm váng trời rồi.


  • Ầm ầm! Bùm! Đùng đùng!

Hiện tại trận giao phong nằm trên mặt đất mấy trăm trượng, nhưng uy lực của
những kình phong kia mạnh tới nỗi khi va chạm thì tạo ra những vụ nổ lớn, sóng
xung kích ép hơi nước trong không khí thành từng làn sương lan tỏa có thể thấy
rõ. Mà màn sương xung kích đó tỏa xuống mặt đất cũng thổi tung lớp tuyết dày
lên mù mịt, nhìn kỹ có thể thấy mộc thụ bên dưới đổ rạp, trơ cả gốc cùng với
những rễ lớn và đất đá lộ thiên.

Trần Khánh Dương cũng cảm thấy khá may mắn là hiện tại hắn đang nằm giữa những
chiếc vuốt khủng bố của con Hoàng Kim Thiên Linh Điểu cho nên tránh được những
đợt sóng xung kích kinh hoàng kia.

Hai con quái vật cứ thế quần thảo nhau trên không, mà con Hoàng Kim Thiên Linh
Điểu vừa đánh vừa chạy, trông thì có chút yếu thế vội vã, nhưng thực chất là 2
con quái này bất phân thắng bại. Màn không chiến này e rằng chỉ có trận Điện
Biên Phủ trên không, hay còn gọi là Hà Nội 12 ngày đêm xảy ra từ ngày 18 đến
ngày 30 tháng 12 năm 1972 ở Việt Nam, quê hương tiền kiếp của Trần Khánh Dương
mới xứng tầm để mô tả. Những hỗn độn dưới mặt đất kéo dài hàng mấy dặm từ vị
trí xảy ra giao tranh đã dần dần kéo vào sâu trong Hắc Long Đầm.

Mà ở khu vực dày đặc sương mù này chẳng mấy chốc bị cuồng phong từ những vụ nổ
thổi tán loạn. Bên dưới mặt nước, không khó để thấy được có rất nhiều yêu thú
đủ hình thù kích cỡ lúc này đều bỏ chạy tán loạn làm náo động cả mặt nước đầm.
Đây đó có những con yêu thú tu vi thấp nổi xác lềnh bềnh vì bị sóng xung kích
ép xuống mặt nước, đánh cho tắt thở.


  • Đùng đùng!


  • Tía má tụi bây!


  • Ầm!


  • Dừng không thì bảo!


  • Đoàng Đoàng


  • Ta lạy bây mà!


  • Uỳnh uỳnh uỳnh!


Mặc cho Trần Khánh Dương ra sức bịt tai kêu gào với đôi mắt long lanh như sắp
khóc tới nơi, trận đấu vẫn diễn ra không hồi kết, không bên nào chịu nhường
nhịn, cũng không bên nào tỏ ra thắng thế.

Con Hắc Giáp Yêu Long có vẻ là đang rất tức giận, nhưng cũng tỏ ra khôn khéo,
muốn kéo đối thủ xuống thấp, vì mặt đầm chính là nhà của nó, trong khi con
Hoàng Kim Thiên Linh Điểu cũng ý thức được điều đó cho nên ra sức bay lên cao,
kháng cự lại mãnh liệt, cả 2 con quái, kẻ tám lạng, người nửa cân.

Giao tranh đã kéo dài tới hơn một canh giờ, khiến trong đầm hiện tại đã thành
mớ hỗn loạn, số lượng xác yêu thú tu vi thấp không kịp lánh nạn nổi lên ngày
càng nhiều.


  • Hây hây! Bà già ngươi! Đừng có buông! Ahhhhh....

Có vẻ như ông trời lại muốn chơi tên tiểu tử Trần Khánh Dương một vố, cho nên
mới để cho con Hoàng Kim Thiên Linh Điểu bị áp sát, buộc phải buông hắn ra mà
đưa cả đôi chân lên đỡ lấy một cú quật đuôi của con giun khổng lồ kia.


  • Đùng!....viuuuuuuuuuu......

Hứng trọn một cú quật đuôi, con Hoàng Kim Thiên Linh Điểu bị đánh bật ra xa,
nhưng cũng kịp phang ngang một cánh vào mặt con Hắc Giáp Yêu Long, khiến con
Hắc Giáp Yêu Long cũng bay một quãng tương tự.

Hiện tại thì Trần Khánh Dương mới là kẻ khổ nhất, hắn đang rơi tự do, xuyên
qua những lớp sương mù dày đặc mà xuống dưới đầm. Ánh mắt tuyệt vọng của hắn
lúc này, khỏi cần phải miêu tả, vì chẳng có lời nào tả nổi sự tuyệt vọng của
kẻ mới bắt đầu bước chân vào hành trình mà đã rơi hẳn từ độ cao đã lên tới
trăm trượng, một cách tự do. Dĩ nhiên, không phải là thể thao mạo hiểm, cho
nên làm quái gì có dù!


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #52