Ta Muốn Ăn Thịt Chàng!


Người đăng: dragonf4393@

Đội hình 4 con Hoàng Kim Điểu phi hành rất nhanh, chẳng mấy chốc đã vượt qua
được Thanh Vân Lâm yên bình. Lúc này, Trần Thảo Linh vẫn cứ xị mặt ra mà ôm
chặt lấy cánh tay Trần Khánh Dương như thể chỉ cần nàng lơi lỏng đi một khắc
thì hắn lập tức biến mất vậy.

Sáng Minh Bảo, Vi Văn Động và Minh Nguyện thì đang thi nhau xem xét món đồ lạ
lẫm mà Trần Khánh Dương đưa cho. Ban đầu họ còn tưởng là khinh công cái thế,
lướt đi trên tuyết như thể đi trên đất bằng, không ngờ là mọi thứ đều do công
năng của cái thứ kì cục này. Đoạn, Sáng Minh Bảo nói:


  • Thân huynh, cái ván trượt này thật thú vị a! Thật không hiểu vì sao mà
    huynh có thể nhấc cả Thảo Linh tỷ lên như vậy mà chỉ có ngập tới đầu gối, bọn
    đệ vất vả ngâm cả người trong tuyết đó a!

Trần Khánh Dương cười cười đưa tay nhẹ nhàng quệt đi chút trăng trắng bám trên
gương mặt hồng nhuận của Trần Thảo Linh, đó là dòng lệ của nàng bị khô lại mà
thành. Đoạn quay sang nói:


  • Hừm, cái này thì đơn giản, chỉ cần đệ muội đọc một chút là cũng có thể làm
    ra, thậm chí còn tuyệt hơn thứ đồ của ta nữa đó!


  • Thật không huynh?


  • Ta có gạt các ngươi chưa? Nguyên lý của thứ này chính là trên mặt tuyết
    xốp, các ngươi bước chân lên sẽ lập tức bị lún xuống, nhưng tứ này thì lại có
    diện tích tiếp xúc với mặt tuyết lớn hơn nhiều so với bàn chân của các ngươi,
    có nghĩa là nếu dồn một lực rất lớn lên một điểm nhỏ thì sẽ đâm xuyên qua mặt
    tuyết, nhưng nếu dùng một lực rất lớn tản đều ra một mặt lớn thì không có tác
    dụng đâm xuyên, hơn nữa, tuyết trắng nếu tính cùng một thể tích thì nặng hơn
    người bên trên rất nhiều lần cho nên mới có tác dụng đó. Các ngươi xem, ở
    Thanh Vân Giang vẫn có những con thuyền hoặc bè trúc, đều là nguyên lí đó!


  • Ồ! Thân huynh thật là cao thâm a! Như vậy mà cũng nghĩ ra được a! – Minh
    Nguyệt trầm trồ thích thú.


  • Mà này, huynh bị nó bắt đi như vậy, tại sao lại có thể thoát được, lại còn
    bắt kịp bọn ta vậy? – Vi Văn Động tròn mắt dò hỏi.


  • Chuyện này kể ra cũng dài dòng lắm. Khi nó bắt ta đi được một đoạn thì liền
    đánh ta ngất đi. Đến khi tỉnh dậy thì thấy bản thân đang ở một vùng tuyết
    trắng xóa, lại còn có những vệt máu lớn, xung quanh thì cây đổ ngổn ngang, có
    những nhánh lớn bị gãy trơ trơ ra, kéo thành một đường dài trên tuyết cũng tới
    mấy chục trượng, mà chỗ ta nằm là ngay bên dưới mặt tuyết cách cái vệt đó gần
    chục bước chân. Có lẽ là một cao thủ nào đó đã trông thấy mà đánh đuổi. Ngươi
    nghĩ xem, đột nhiên vùng này bao lâu yên bình bỗng xuất ra một đôi cự thú có
    tu vi động trời như vậy, ta thấy là hẳn bị cao thủ đánh đuổi mà chạy tới đây,
    rồi vô tình bắt ta đi làm luyện dược nô, có lẽ vì trọng thương nên nó mới bị
    ngốc đi mà đem bắt một vũ giả đó a! – Trần Khánh Dương làm bộ suy tư kể lể.


  • Nhưng nó không hề làm tổn thương một ai, cũng lại tốn nhiều công sức đến
    như vậy mà lại đem thân huynh đi, có phải là kì lạ lắm không? – Sáng Minh Bảo
    lúc này cũng tham gia chất vấn.


Trần Khánh Dương có chút nhói lòng, quả nhiên bên cạnh có quá nhiều người
thông minh nhưng không tinh tường thì cũng mệt mà! Hắn muốn giấu đi cho nên
mới bày ra chuyện vớ vẩn, ai ngờ lại bị hỏi vặn như thể điều tra án thế này
thì có khổ hắn không kia chứ!


  • À! Lúc tỉnh dậy ta đi xung quanh xem xét, có thu được một ít sợi bờm của
    con Hắc Mao Yêu Sư, đây này – Trần Khánh Dương lục trong túi trữ vật, lấy ra
    một chùm lớn lông của Hắc Mao Yêu Sư đã buộc tóm lại thành một mớ, hắn tự cảm
    thấy bản thân mình có thói quen sưu tầm độ lạ lặt vặt quả nhiên lại có lúc hữu
    dụng.

Cầm trên tay một bó lông dài tới gần 2 thước, mỗi sợi đều đen tuyền lóng lánh,
chắc khỏe đến nỗi có thể kháng được cả đao kiếm tốt khiến cả nhóm hiện tại đều
trố mắt ra nhìn ngắm, xem như vừa được sờ vào bảo vật vậy.

Mà đúng thật, lông Hắc Mao Yêu Sư đạt tới Thượng cấp thì vô cùng quý hiếm, mỗi
sợi đều có giá không dưới mấy ngàn kim tệ, mà hiện tại chúng đang cầm trên tay
cả một khối tài sản khổng lồ, e rằng một nửa chỗ đó cũng có thể mua đứt Trần
Gia Trang thì không ngạc nhiên mới lạ. Lăng Bạch Vân trưởng lão từ nãy vẫn âm
thầm nghe ngóng bọn trẻ nói chuyện, hiện tại thấy khóm lông này cũng lập tức
trợn mắt há miệng ra, vội vã ngồi xổm xuống chen vào:


  • Đâu đâu? Đưa ta xem...Hây! Tiểu tử nhà ngươi đúng là thật có phúc khí a!
    Khóm lông này mà lộ ra ngoài thì thực là cao thủ sẽ tìm ngươi đoạt lấy a! Mỗi
    sợi đều có giá mấy ngàn kim tệ a!...Ta... cũng muốn cướp rồi đó a!

Thấy biểu hiện này của trưởng lão, Trần Khánh Dương cũng chẳng tỏ ra sợ sệt
gì, ngược lại thì lại càng tươi cười hơn, không nghĩ là tự dưng lại có đồ đắt
giá đem đi hối lộ được, mặc dù hành động này không được trong sáng cho lắm,
nhưng ai mà biết được những gì đang chờ hắn tại Hồng Vũ Môn kia chứ, có người
chống lưng cũng là một giải pháp tốt đi. Liền cầm lấy khóm lông đương trên tay
trưởng lão, chia làm đôi, đưa một khóm cho trưởng lão rồi nói:


  • Trưởng lão không cần phải tranh đoạt, dù sao ta cũng đâu biết chúng để làm
    gì, hiện tại ta biếu trưởng lão một chút vậy! Bảo kiếm lọt vào tay phàm phu
    thì chẳng làm được gì, hiện tại trao cho một người biết bảo kiếm thì đương
    nhiên là tốt đẹp rồi a! – Đoạn, hắn lại chia chỗ lông còn lại làm 3 khóm đều
    nhau, đưa cho 3 người linh giả rồi nói – Nghe trưởng lão nói thì chắc chắn là
    đồ tốt, dùng để chế luyện thứ gì thì ta chịu, ta không phải linh giả, hiện tại
    các đệ muội cứ cầm lấy mỗi người một khóm, sau này ắt hữu hụng a!


  • Hừm! Tiểu tử nhà ngươi! Còn định hối lộ trắng trợn đấy phỏng?


  • Đây là ta không biết nó để làm gì, phàm phu vô tình nhặt được bảo kiếm thôi
    mà, trưởng lão quá lời rồi, hối lộ gì chứ! Xem như ta biếu trưởng lão một khúc
    củi nhặt được đi!


  • Hừm, xem ra ngươi cũng có thành ý, quà này ta đành nhận vậy!


Đám linh giả cầm lấy rồi đều nhanh tay cất vào trữ vật giới chỉ, trưởng lão
Lăng Bạch Vân tuy ngoài mặt thâm trầm, nhưng trong nội tâm thì phấn khởi vô
cùng. Lão biết rõ, lão tuy là vũ giả, nhưng khóm lông này không chỉ có giá trị
kim tệ quy đổi, mà nếu lúc cần thì có thể chăng lên thành một cái bẫy có thể
chẻ đôi bất kì kẻ nào truy đuổi cũng được. Hơn nữa lại còn nhiều công năng
khác, đem nhờ một linh giả may nhuyễn giáp phòng thân thì có thể kháng cả hỏa
công, kháng được nhiều đao kiếm, thậm chí vũ khí tới Tử phẩm cấp cũng không
chắc đã có thể xuyên thủng được lớp nhuyễn giáp đó.

Lão tuy là kẻ khảng khái, nhưng có ai nhìn thấy lợi ích khổng lồ trước mắt, mà
lại là của tân đệ tử Hồng Vũ Môn biếu cho, chẳng đòi hỏi trao đổi gì mà có thể
cầm lòng cho được. Dù sao thì lão cũng ghi trong lòng một món nợ ân tình với
tên tiểu tử này. Vả lại, lão cũng thích tính cách tên này, có đồ tốt, lợi khí
lại không để dành cho bản thân mà lập tức chia hết cho huynh đệ tỷ muội, rõ
ràng là tâm hắn trong sáng chứ không phải kẻ khù khờ. Sau trận dẫn binh 20
người đánh tan một đội hình đông gấp 8 lần thì có ai mà dám bảo hắn là kẻ ngốc
chứ?

Có điều, chẳng ai biết là Trần Khánh Dương không tiếc rẻ một khóm lông Hắc Mao
Yêu Sư Thượng cấp, chẳng qua là vì hắn còn cả 6 con Hắc Mao Yêu Sư hiện tại
đang lục đục tìm đường đến mật thất với lão Bạch Trì ở Trần Gia Trang kia,
đừng nói là một khóm lông, may hẳn mười tám bộ nhuyễn giáp 2 lớp cũng còn thừa
ra một mớ.

Thấy Trần Khánh Dương không để ý tới mình, gương mặt trái xoan mịn màng của
Trần Thảo Linh hiện tại xị dài ra, bờ môi hồng hồng như cánh hoa đào lại cứ
bặm lại hờn dỗi.


  • Hây! Nàng dỗi ta đó sao?


  • Không có! Ai mà thèm dỗi chàng!


  • Có mà! Ta thấy đây này này – Trần Khánh Dương chỉ chỉ vào má con mèo nhỏ
    đang ôm khư khư một cánh tay mình.


  • Hứ! Chẳng có ai tên là “dỗi chàng” ở đây hết! – Trần Thảo Linh vênh mặt lên
    nũng nịu.


  • Hây! Lại còn chối nữa, chữ “dỗi” hiện hết lên chỗ này rồi này – Trần Khánh
    Dương lại chỉ chỉ vào trán con mèo nhỏ đang nũng nịu.


-....


  • Ahh! Ui ui! Ta vượt bao gió tuyết trở lại với nàng mà nàng lại nỡ ăn thịt
    ta hay sao! Ai ui!

Trần Thảo Linh cắn một cái thật mạnh vào vai tên khốn đã làm nàng khóc hết
nước mắt kia, đoạn buông ra cười cười mà vênh mặt lên nghiến răng làm bộ dáng
mắng yêu mà nói:


  • Để xem sau này chàng còn dám làm ta rơi lệ nữa hay không! Thà là ta ăn thịt
    chàng, quyết không để yêu nghiệt nào chạm nửa chiếc răng vào chàng nữa! Hừm!


  • Ai ui! Ta bất ngờ bị mang đi, nào có biết gì đâu chứ!


  • Hừm! Vậy hiện tại ta ăn chàng tại đây luôn, đề phòng sau này có bất trắc
    khác. – Nói xong Trần Thảo Linh lập tức cắm chặt đôi hàm ngọc trắng muốt, đều
    tắp xinh đẹp của nàng vào bờ vai săn chắc những thịt của Trần Khánh Dương.


  • A! Ai ui! Ui da! Ôi chao! Ái da.....đau đau...được rồi được rồi...ai da! Ta
    không dám, không dám nữa mà!


  • Chắc không? – Trần Thảo Linh đã buông hàm ngọc ra, lại nghiến răng nheo
    nheo đôi mắt đen tuyền, trong suốt như pha lê.


  • Là thật! Ta sẽ chăm chỉ tu luyện bất kể ngày đêm, tăng cường thực lực,
    không để bị kẻ nào bắt đi dễ dàng như vậy nữa a! Ai ui...


  • Hừm! Xem như chàng thành thật!


Sự việc vừa rồi làm cả nhóm linh giả chỉ có thể ôm miệng cười khúc khích. Quả
thật trước giờ chúng chưa bao giờ thấy được bộ dạng của Trần Thảo Linh như lúc
này. Ai cũng thầm chúc phúc cho 2 người Trần Khánh Dương và Trần Thảo Linh,
xem ra họ rất đẹp đôi.

Nhưng nhân sinh thế thái, nào ai biết được chữ ngờ. Có thể hôm này còn hạnh
phúc đắm chìm đó, ngày mai đã tan rã chia ly. Những việc như vậy vẫn rất
thường xuyên xảy ra, cho dù là ở thế giới cũ, hay thế giới này thì đó âu cũng
là điều khó mà tránh khỏi.

Mà đó là việc của tương lai, chẳng ai đoán định được, còn hiện tại thì bốn
cánh cự điểu khổng lồ vẫn băng băng xé gió lao đi trên những mảng tuyết trắng
phủ kín. Phía xa xa đã bắt đầu xuất hiện những nóc nhà họp lại thành cụm, biểu
thị cho những thôn trấn nhỏ ngoài rìa Thanh Vân Lâm.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #48