Hội Ngộ.


Người đăng: dragonf4393@

Sau cơn bão kịch liệt đến 7 ngày 7 đêm thì lúc này, ánh bình minh lan tỏa lên
khắp mặt đất như muốn cổ vũ, tưởng thưởng cho những nỗ lực sống sót của toàn
thảy những sinh linh trên đời vậy. Có điều, sự tuyên dương này hình như hơi
nghịch lí, bởi vì nền tuyết trắng dày khủng khiếp kia lại đang phản xạ hết
những quang mang từ mặt trời, khiến cho mọi vật đều vô cùng chói mắt, khó mà
nhìn xa được. Đoàn người Hồng Vũ Môn lúc này mới thò đầu ra ngoài sơn động,
mỗi hơi thở đều cuốn theo một luồng sương dày đặc, đóng băng lại rồi tỏa ra
xung quanh.


  • Huýt!!! – Một tiếng huýt sáo kéo dài.

Mặt tuyết dày trắng xóa bỗng dưng động đậy.


  • Oác!!!

4 con Hoàng Kim Điểu nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân liền tỉnh giấc, đội
tuyết chui lên, vung cánh hất chỗ tuyết bắn tung tóe. 4 đôi cánh lớn lúc này
phe phẩy, thân mình chúng lắc lắc cho rơi hết những đụn tuyết còn sót lại trên
đám lông vàng óng ánh những quang mang. Trưởng lão Lăng Bạch Vân cất giọng
sang sảng:


  • Hiện tại bão tuyết đã tan, chúng ta lập tức trở về Hồng Vũ Môn, mau chóng
    tìm người tới cứu tên Trần Khánh Dương kia, tất cả lên đường!

Nói xong, Lăng Bạch Vân liền nhảy lên lưng một con Hoàng Kim Điểu. Mọi người
ai nấy đều im lặng nối gót nhảy lên sau. Mọi việc có lẽ chẳng có gì đáng nói
nếu không gặp một tình huống bất ngờ.

Trần Thảo Linh không cất bước, không hiểu sao nàng cứ đứng tại chỗ, dáo dác
nhìn xung quanh.


  • Có việc gì vậy? – Trưởng lão Lăng Bạch Vân lên tiếng – Chẳng phải ngươi rất
    nóng lòng muốn cứu tên tiểu tử kia hay sao? Lại còn chần chờ gì nữa?


  • Trưởng lão, ta nghe có tiếng chàng!


Mọi người liền im lặng, cố gắng lắng nghe. Nhưng không gian bốn bề đều lặng
như tờ. Thấy vậy, Lăng Bạch Vân có chút cau mày khó chịu nói:


  • Là ngươi lo lắng quá mà tưởng tượng ra thôi! Tại đây cách chỗ cũ tới hơn
    một ngày đường, hắn làm sao mà có thể trở lại giữa bão tuyết được chứ! Tu vi
    Tướng cấp cũng không làm được!


  • Không đâu! Xin trưởng lão hãy chờ một chốc, chỉ một chốc thôi, chàng đang
    đến!


  • Hừm! Làm chậm trễ toàn đội, nếu hắn không xuất hiện thì người chịu thiệt
    chính là ngươi đấy!


  • Quey!!! Đợi taaaaa!!!!


Ngay lúc Lăng Bạch Vân trưởng lão định nói thêm điều gì thì đã có tiếng hô rõ
ràng, giọng nửa trầm nửa bổng của thiếu niên. Lúc này mọi người mới dáo dác
nhìn quanh. Trần Thảo Linh căng mắt ra tìm xung quanh, đoạn cất giọng trong
trẻo, cao vút:


  • Là chàng sao? Chàng ở đâu?


  • Hú!!!


Vẫn không thấy người, cũng không thấy bất kì một động tĩnh nào giữa nền tuyết
trắng xóa kéo dài tới tận chân trời. Trần Thảo Linh vội vã cất bước chạy về
phía phát ra tiếng hú. Nàng chật vật vì lớp tuyết dày như muốn nuốt luôn cả
thân mình nhỏ bé kia, ngập lên tới ngang ngực, lạnh buốt.

Nhưng có hề gì, chân vội vã nhấc lên lại đạp xuống, tay rẽ lớp tuyết dày, cùng
với vẻ mặt nàng cứ căng thẳng, lo lắng như thể tiếng gọi kia có thể tắt đi bất
cứ khi nào. Nhóm người Trần gia thấy vậy cũng lập tức nhảy xuống nền tuyết,
cùng làm một hành động rẽ tuyết mà tiến về phía phát ra tiếng hú, cả nhóm tất
tả, để lại trưởng lão cùng mấy vị hộ pháp đang căng mắt nhớn nhác nhìn xem là
ai đang gọi. Họ có chút lo lắng, vì việc có những loại yêu thú hoặc mộc yêu
bắt chước tiếng của nhân loại, dẫn dụ kẻ xui xẻo đến để ăn thịt, tuy đó là
việc chỉ xảy ra ở những khu vực có âm khí nặng như đầm lầy hoặc cổ lục địa,
nhưng hiện tại thì cũng không dám chắc là có xảy ra hay không, cho nên nhóm
người hộ pháp phải đề phòng mọi bất trắc có thể xảy ra.

Bỗng, Trần Thảo Linh đứng sững lại, gương mặt nàng trắng bệch, cứng đờ ra, bờ
môi hồng hồng như cánh hoa đào nửa khép nửa hở cứ run run, ánh mắt nàng long
lanh như sắp phát khóc lên được. Còn nhóm người Trần gia lục tục kéo đến nơi
cũng đứng sững lại.

Phía xa cách đó mấy chục trượng, một thân ảnh khoác trên mình chiếc áo ấm
trắng toát dài xuống tận gót chân, hiện đang đứng cao trên mặt tuyết, khóe
miệng cười tươi, để lộ ra cả bộ răng trắng đều tắp như hạt ngô, giơ tay vẩy
vẩy. Nhìn chiếc mặt nạ độc đáo mà người đó đang đeo thì đích thị là mặt nạ
Eskimo của Trần Khánh Dương chứ chẳng còn là ai khác.

Vẫy vẫy vài cái, Trần Khánh Dương liền vận công vào đôi tay, khom người xuống,
đẩy 2 cây gậy chống xuống nền tuyết mà trượt một cú, rất mau đã tiến tới gần
phía nhóm người.


  • Dương Dương!!!

Thảo Linh kêu lên một tiếng rồi lại tất tưởi chạy lại phía thân ảnh đang lướt
về phía mình. Trần Khánh Dương thì vận công đẩy thêm vài gậy nữa về phía sau,
rất mau đã tiến lại gần Trần Thảo Linh. Hắn cúi xuống, buông cặp gậy ra mà đưa
tay xốc vào nách Trần Thảo Linh mà nhấc bổng lên, chân cũng điều hướng cho cặp
ván trượt vẽ ra 2 vệt dài hoàn hảo trên nền tuyết trắng.


  • Là ta đây! Ha! Linh Nhi sao lại khóc nào? Không muốn ta trở về sao!


  • Hu hu...Chàng làm ta lo muốn chết! Đồ...đồ...


  • Hửm? Ta làm sao nào?


  • Đồ ngốc tử!


Nói một câu, Trần Thảo Linh lập tức nắm tay lại đánh thùm thụp vào ngực Trần
Khánh Dương giữa tiếng cười vang vọng của hắn, đoạn lại ôm chặt hắn vào lòng,
tựa lên bờ vai nhỏ bé nhưng rắn chắc mà rấm rức khóc.

Trần Khánh Dương thì vẫn không buông nàng ra, vì nếu hắn buông ra, nàng sẽ lập
tức rơi lún trở lại nền tuyết kia. Mà chính bản thân hắn hiện tại cũng bị lún
xuống nền tuyết ngập đến đầu gối rồi.


  • Woa! Thân huynh tai qua nạn khỏi lại còn học được khinh công a!

Đám người Trần gia mừng rỡ lao đến chúc tụng, cũng muốn ôm chặt lấy cự đầu của
bọn họ. Có điều, hiện tại họ chỉ đứng cao chưa tới hông của Trần Khánh Dương
mà thôi, vì tuyết đã ngập tới ngang ngực rồi.


  • Hây a! Cái tên khốn trời đánh không chết nhà ngươi làm bọn ta lo lắng quá
    đi mà a! – Trưởng lão Lăng Bạch Vân nói liền một mạch cảm thán, lão thở ra một
    hơi khiến cho xung quanh tỏa ra một màn sương lả tả.


  • Chào trưởng lão, các vị hộ pháp, chào mọi người! Ta số lớn mạng lớn, dễ gì
    tử nạn được a!


Trần Khánh Dương cười cười nói, cũng ẵm luôn Trần Thảo Linh lên tay, mặc cho
nàng đang như con mèo nhỏ rúc trong lòng hắn, tuy đã dừng khóc, nhưng nàng có
chút không nỡ rời xuống, cứ để cho Trần Khánh Dương vất vả cất bước.

Cũng may là hắn có đôi ván trượt cho nên tuyết chỉ lún xuống tới ngang đầu gối
mà thôi. Đám học trò Trần gia thấy vậy cũng men theo lối rẽ tuyết khi nãy mà
trở lại chỗ mấy con Hoàng Kim Điểu, liên tục đưa mắt tò mò nhìn vào thứ kì lạ
dưới chân Trần Khánh Dương. Đến nơi, mọi người đều nhảy lên lưng mấy con Hoàng
Kim Điểu, sắp xếp đội hình lại như lúc rời Trấn Thanh Vân.

Mặc dù có chút tò mò trong lòng nhưng mấy người học trò Trần gia khác chưa
được gọi Trần Khánh Dương 2 chữ “thân huynh” cho nên cũng nén sự tò mò lại,
đợi một lúc nào đó chắc chắn sẽ được nghe về thứ kì lạ mà Trần Khánh Dương đã
tháo ra từ dưới chân kia, hiện tại thì diễm phúc được nghe trước tiên thuộc về
nhóm Linh Giả cùng với Trần Thảo Linh rồi, họ không dám tranh.

4 con Hoàng Kim Điểu lại lừng lững quạt cánh ra những luồng kình phong thổi
tung nền tuyết trắng mà bay lên, hướng về phía Hồng Vũ Môn. Chẳng ai để ý tới
có một gương mặt hiện tại thấy Trần Khánh Dương tai qua nạn khỏi, lại còn bắt
kịp nhóm người trở về Hồng Vũ Môn cho nên thâm trầm hẳn xuống, hàm răng nghiến
chặt lại, sâu trong đôi mắt chợt có một tia sát quang ẩn hiện.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #47