Chí Trùm Thiên Hạ.


Người đăng: dragonf4393@

Tĩnh tọa khép mi, Trần Khánh Dương ung dung nhớ lại những kiến thức Kì kinh
bát mạch, vì nếu muốn sáng tạo ra một vũ kỹ mới, thì việc đầu tiên là phải
hình dung được đường đi của khí công, vận dụng nó mà xuất khí ngưng hình ra
bên ngoài thì mới thành. Nếu cứ nhắm mắt làm bừa thì e rằng chân khí rối loạn,
mà hắn vẫn đang còn 2 luồng hàn băng chân hỏa khí hiện vẫn còn quấn lấy xung
quanh đan điền, chỉ cần một sơ xuất nhỏ khi vận công cũng có thể gây nên bạo
thể lúc nào không hay. Khẽ lẩm nhẩm trong đầu:

-“Hừm, kì kinh, bát mạch...4 khí dương gọi là thiên khí và 4 khí âm gọi là địa khí đi từ trên xuống, từ dưới lên, giao lưu với nhau tạo ra 8 kênh được gọi là Kì kinh bát mạch....Nhâm mạch, Đốc mạch, Dương duy mạch, Âm duy mạch, Dương kiều mạch, Âm kiều mạch, Xung mạch, Đới mạch...Nhâm và Đốc thì có hệ thống huyệt đạo riêng, những mạch khác thì có thể dùng vài huyệt đạo của kênh chính mà điều hòa...Hừm, bát mạch lại giao hội với bát kinh Tỳ, Tâm bào, Tiểu trường, Bàng quang, Đởm, Tam tiêu, Phế, Thận tại các huyệt Công tôn, Nội quan, Hậu khê, Thân mạch, Túc lâm khấp, Ngoại quan, Liệt khuyết, Chiếu hải...x con mịa nó! Sao phức tạp thế!....mà bát mạch lại bổ sung thiếu hụt cho 12 kinh; Nhâm, Đốc, Xung, Đới trực tiếp liên quan tới sinh sản...Ồ...tương sinh!...Dương kiều, Âm kiều lại trực tiếp liên đới với vận động, trong khi Dương duy, Âm duy thì lại liên đới tới thăng bằng...Hừm...Coi bộ rắc rối đây!...Nhâm gồm 24 huyệt đạo, Đốc gồm 28 huyệt đạo...mà Nhâm mạch thì thâu tóm các kinh âm, còn Đốc mạch thâu tóm các kinh dương...Thế thì nói thẳng ra Nhâm mạch là nửa phần trước, chạy dọc thành một đường thẳng kéo dài từ Thừa tương huyệt dưới môi tới Hội âm huyệt ở...ass (hậu môn)....thực ra mà nói thì là xương cụt mới đúng...Còn Đốc mạch thì lại chạy ngược từ Thân mạch huyệt, dọc theo cột sống lên thẳng tới Phong trì huyệt thì kết thúc. Nối Nhâm với Đốc thành tiểu chu thiên...mà cái đó bỏ qua đi! Ta có 4 hệ thống âm-âm là Xung và Âm duy, Nhâm và Âm kiều, cùng với dương-dương là Đốc và Dương kiều, Đới và Dương duy...mà xét lại một chút, thì Đốc mạch quản lí mọi kênh dương khí, nguồn cung cho các kênh dương; Nhâm mạch lại đảm nhiệm mọi kênh âm, thu các khí âm; Đới mạch lại chạy quanh hông, giao lưu các kênh âm dương khí; Xung mạch lại nằm bụng dưới, chạy theo xương sống mà vận hành khí ở bụng; trong khi Kiều mạch thì lại đều bắt đầu từ mắt cá chân, bên trong đi lên là âm, bên ngoài đi lên là dương, chủ trì công năng vận động toàn thân thể và đóng mở nhãn khẩu; Duy mạch thì lại vận hành khác, giữa các kênh âm là âm, mà giữa các kênh dương lại là dương, ràng buộc các kênh này lại như mạng nhện....”

Chìm đắm trong lĩnh ngộ, Trần Khánh Dương hoàn toàn không còn chút ý niệm gì
về mọi thứ xung quanh nữa. Khi đã ngộ ra được một chút về cách điều tiết nội
công, đi qua hệ thống kinh mạch chằng chịt như mạng nhện bên trong cơ thể mà
chia nhỏ ra, khống chế từng luồng chân khí hóa thành mộc hệ rồi chia nhỏ thành
nhiều phần li ti như những sợi tơ cứ liên tục hoạt động bên trong hệ thống kì
kinh bát mạch đó.

Cứ một luồng mộc khí sau khi đi qua một hệ thống phức tạp thì bị chia làm 2, 2
luồng thì phân thành 4, mà 4 luồng thì phân thành 8, chẳng mấy chốc đã lên tới
một con số khổng lồ khiến não bộ Trần Khánh Dương bắt đầu khó kiểm soát hết
được những luồng mộc khí này.

Trên trán hắn đã bắt đầu lấm tấm xuất hiện mấy hạt mồ hôi to như hạt đậu từ từ
lăn xuống. Cảm thấy bản thân lúc này đã khó khống chế được cục diện, Trần
Khánh Dương khẽ đổi thủ ấn, liền đó cũng mở thủ ấn ra, đưa 2 bàn tay lên cao,
xuất ra một loạt những sợi mộc khí ra bên ngoài theo 10 đầu ngón tay.

Tất cả những sợi mộc khí khi xuất ra ngoài liền lập tức ngưng hình hóa vật
thành hàng mấy ngàn sợi tơ mảnh li ti phát ra quang mang màu xanh lục, liên
tục phe phẩy trong không khí. Trần Khánh Dương từ từ mở mắt ra nhìn xem những
gì bản thân vừa tạo ra, không giấu được nỗi phấn khích mà treo lên miệng một
nụ cười hớn hở.

Liền đó cũng muốn thử nghiệm công năng của thứ này một chút, hắn liền ấn 10
đầu ngón tay xuống nền đá, đám quang mang li ti màu xanh lục kia lập tức vung
vẩy theo, nhất loạt như có mắt, tỏa ra khắp động tìm những khe hẹp bên trên
nền đá mà chui xuống, hễ gặp vật cản thì lập tức quay đầu mò sáng hướng khác,
trông không khác gì một đám giun đang lúc nhúc tìm chỗ trú vậy.


  • A! Dương đệ! Đây là thứ gì vậy! – Vị phu nhân Hắc Mao Yêu Sư cảm thấy có
    luồng chân khí lớn tràn ngập sơn động liền mở mắt kinh hãi.


  • A! Dương đệ! Đệ làm gì vây! – Hắc Mao Yêu Sư cũng choàng tỉnh la lớn.


Trần Khánh Dương lúc này đang rất phấn khích, lệnh cho đám giun kia liên tục
đi thăm dò hang động, chỗ nào cũng chui rúc tất thảy, khiến một màn tơ mang
theo những lục quang cứ ve vẩy bò đi khắp nơi.

Đôi Hắc Mao Yêu Sư vẫn chưa quên được cảnh tượng đám sán lãi kí sinh trong
ruột mấy tiểu sư lúc nhúc lũ lượt chui ra chậu sắt lúc ban ngày, mà hiện tại
lại thấy một màn tởm lợm này của Trần Khánh Dương nên đều cả kinh mà dùng ánh
mắt trợn trừng nhìn vào tên tiểu tử khoái trá cứ nhìn quanh đám tơ xanh lục
kia.

Trần Khánh Dương thấy bộ dạng cả kinh của đôi Hắc Mao Yêu Sư, liền cười lớn
nói:


  • Ha ha ha ha! Đây là Thiên Tàm Kỹ! Do đệ vừa mới sáng tác ra đấy! Huynh tỷ
    xem thế này có lợi hại không? Hiện tại ta đã thấy được đến từng cái rễ cây nhỏ
    của mấy cây mộc thụ phía trên đỉnh núi này. Thế này thì cho dù là thứ gì kí
    sinh bên trong cơ thể của ai, khí tức ẩn đi thế nào, ta cũng đều có thể thẳng
    tay loại bỏ mà không cần phải nhọc công vắt óc ra luyện chế dược nữa! Ha ha ha
    ha ha ha ha!


  • Hây! Được rồi được rồi! Đệ làm ta nổi hết cả da gà lên rồi đây! Mau thu
    lại! Ta lại còn tưởng đệ khống chế đám kinh tởm đó nữa kia đấy!


  • Ha ha ha ha! Là mộc khí! Toàn bộ đều là mộc chân khí! Không phải sinh vật
    sống đâu a! – Vừa cười phấn khích, Trần Khánh Dương cũng thu công, khổ nỗi, có
    những sợi tơ đã kéo dài ra đến hàng dặm cho nên cũng phải mất một lúc lâu mới
    thu hồi lại hết được.


Thu hết những sợi cuối cùng vào bên trong cơ thể, Trần Khánh Dương liền nhắm
mắt, trầm khí, hóa chúng trở lại thành mộc khí mà đưa trở về đan điền. Những
vũ kỹ khi xuất công đều hao tổn một lượng chân khí lớn, nhưng Thiên Tàm Kỹ này
lại khác hoàn toàn. Những sợi tơ đều gắn liền trực tiếp với luồng chân khí bên
trong cơ thể mà điều khiển cho nên khi thu công thì chúng cũng theo đó mà bị
hút trở vào 10 đầu ngón tay, hao tổn lực lượng không đáng kể.


  • Hấy! Mộc khí...Này! Đệ không phải là linh giả sao? Sao lại có mộc khí? –
    Hắc Mao Yêu Sư bớt chút kinh sợ, lúc này mới chợt nghĩ ra điều gì đó không
    đúng.


  • Ai bảo với huynh ta chỉ là linh giả? – Trần Khánh Dương cười cười âm hiểm.


  • Không lẽ... – Đôi Hắc Mao Yêu Sư cùng trợn mắt cả kinh lần thứ 2 mà đồng
    thanh.


  • Đúng vậy! Huynh cùng tẩu tẩu đoán trúng rồi a! Ha ha ha ha ha ha ha


  • Hầy! Thực là.... – Vị phu nhân thở dài cảm thán.


  • Ha ha ha ha ha! Không ngờ trời cao đất rộng lại cho ta gặp được nhân vật
    truyền thuyết a! Thảo nào mà dám có khẩu khí hàng phục cả yêu đao! Ha ha ha ha
    ha ha ha – Hắc Mao Yêu Sư cười vang khắp cả sơn động.


  • Đa tạ Hắc Mao huynh, đa tạ tẩu tẩu, chỉ là một chút tiềm năng nhỏ mọn thôi
    a! Ta còn phải rèn luyện nhiều, đường còn xa, mạnh một chốc cũng không nói
    được kết cục thế nào a!


  • Hầy! Ngươi đấy! Khiêm khiêm tốn tốn, chả ra dáng gì cả! Ha ha ha ha ha! –
    Hắc Mao Yêu Sư lại cười lớn, đoạn bỗng chốc nghiêm nét mặt lại ngồi xuống cạnh
    Trần Khánh Dương nói – Ta thấy thế này, đệ rất có tiềm năng tu luyện, lại chỉ
    trong một đêm mà sáng tạo ra chiêu thức công kỹ mới như vậy, mà đệ cũng chưa
    có tọa kỵ, ta muốn cho tên tiểu tử đầu lòng theo đệ đệ, lập huyết khế thân
    tình, vậy có được không?


  • Chẳng giấu gì Hắc Mao huynh, đệ cũng đã có 2 huyết khế rồi, nhận thêm một
    tiểu sư cũng không sao, có điều, thực lực hiện tại không đủ để tự thân sống
    sót, huống hồ là còn dẫn dắt thêm nhiều người!


  • Hây! Thật làm ta mất nhã hứng quá đi mà!


  • Không không, huynh hiểu lầm ý đệ rồi! Thực sự là hiện tại thực lực đệ chưa
    có một chút gì, nhưng 2 năm sau từ Hồng Vũ Môn trở về thì hẳn lại là chuyện
    khác đi, đệ cũng biết, thú loài là nhân loại không dễ gì kết giao, được diễm
    phúc này của Hắc Mao huynh ngỏ ý thì thực là ta tu mấy kiếp mới có được, thế
    nhưng cái đệ muốn không chỉ là một vài nhân loại hay một vài thú loài có thể
    chơi cùng nhau, mà là cả khắp thế gian này đều bình an cùng nhau vui vẻ thưởng
    rượu ngắm trăng a! – Thấy bị hiểu lầm, Trần Khánh Dương lập tức giải thích.


  • Nhưng...như vậy chẳng phải là việc không thể sao? Nhân loại và thú loài đã
    đánh nhau bao lâu, thậm chí mấy trăm vạn năm trước còn xảy ra đại chiến liên
    miên, không thể hòa hợp! – Hắc Mao Yêu Sư cau mày thắc mắc.


  • Việc đó, nói khó thì khó vô cùng, nói dễ, lại dễ vô cùng. Chẳng phải giao
    tranh đều xuất phát từ lợi ích của mỗi bên sao? Thú tộc cũng chiến đấu với
    nhau, mà nhân loại cũng chia năm xẻ bảy, nếu đến khi thực lực của đệ đã đủ,
    thời cơ chín muồi, đệ xuất ra nhiều thứ giúp trung hòa lợi ích các bên, chỉ
    cần như vậy thì ai ai cũng đều ấm no vui vẻ. Như huynh thấy Thiên Tàm Kỹ vừa
    rồi đệ thi triển, cũng là xuất phát từ tâm tư cứu mạng các tiểu sư mà ra, nếu
    hôm nay không gặp huynh thì đệ cũng không chắc là có sáng tạo ra được Thiên
    Tàm Kỹ nữa hay không a!


  • Hầy! Đừng nhắc tới nữa, nhắc tới ta lại nổi da gà đây! Hừm... – Hắc Mao Yêu
    Sư rùng mình một cái rồi thân tình nói – Thực, đệ là kẻ nhân loại đầu tiên
    không sợ ta, cũng không đánh ta, lại còn ra tay cứu giúp mấy tiểu sư bọn ta
    như vậy, thiên hạ chỉ có một, mà lòng nhân ái của đệ, ta hi vọng là có thể bao
    trùm thiên hạ như những gì đệ nói, ta cũng còn mấy ngàn năm nữa mới tới kì đại
    nạn, hi vọng có thể thấy thế giới mà đệ vừa tâm tư a! Thực mong chờ a! – Hắc
    Mao Yêu Sư lim dim đôi mắt, ngước lên mơ màng.


Nhân loại cũng vậy, thú tộc cũng vậy, ai thì cũng đều cầu mong bình an một
kiếp thôi, nhưng vì lợi ích sống còn của bản thân mà phải giao tranh từ khi
khai thiên lập địa. Thú tộc muốn sinh tồn, phải ăn thịt lẫn nhau, ăn thịt nhân
loại. Nhân loại muốn sinh tồn, phải chống lại thú tộc, tìm đường tu luyện đánh
thắng thú tộc, dần dần trở thành thế cục hễ chạm mặt là đánh, không nô dịch
lẫn nhau thì cũng thị oai mà chém giết.

Trần Khánh Dương biết điều này, bản thân hắn cũng không muốn, nhưng điều đó
như là thiên định rồi, khổ nỗi, hắn đã quyết tâm nghịch thiên từ lúc trọng
sinh cho nên mới như vậy. Kiếp trước trải nghiệm chứng kiến lần lượt từng loài
động vật, thực vật nối gót đi vào lịch sử mà không gì có thể ngăn chặn nổi
khiến hắn đã bao phen đấm ngực ấm ức. Tuy nhiên, tại thế giới này thì hắn hoàn
toàn có thể nghịch thiên mà chọc trời khuấy bể, đảo ngược toàn bộ lịch sử đã
từng xảy ra.


  • Grrrr....

Bầy tiểu sư không biết có hiểu đạo lí gì không, nhưng hiện tại lại tiến đến cọ
người vào Trần Khánh Dương, có con lại còn trèo cả lên đầu, cắn tung búi tóc
của hắn khiến bộ dạng hắn xộc xệch quá đỗi.


  • Chúng thích ngươi đấy! – Hắc Mao Yêu Sư phu nhân cười cười.


  • Hầy! Ta biết, ta biết, thích ta à? Này thì nghịch tóc ta này!


Trần Khánh Dương vừa cười nói, vừa đè đám tiểu sư gầy rộc ra đùa giỡn. Một
người 4 thú cứ thế quấn lấy nhau. Đôi Hắc Mao Yêu Sư thấy cảnh tượng hiếm có
này, liền nhìn nhau cười rồi dùng ánh mắt ấm áp xem những trò đùa nghịch của
Trần Khánh Dương với đám tiểu sư. Ngược lại với không khí ấm áp đó thì bên
ngoài mặt trời đã lên, nhưng bầu trời dần trở nên xám xịt, báo hiệu một cơn
bão tuyết lớn sắp sửa xảy ra.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #43