Tà Kiếm Muramasa.


Người đăng: dragonf4393@

Bên ngoài động lúc này trời đã tối, gió rít liên hồi qua những nhánh cây khẳng
khiu, thổi tung những tuyết trắng đã bám ở trên đó mà rơi xuống đất. Bên trong
động, đám tiểu sư bắt đầu cựa mình:


  • Grrrrr...


  • Grrrrrrr....


  • Hở hở? Được được! Ta lập tức đi lấy thịt hươu!


Nói xong một câu, vị hộ pháp mặt đen liền vội vã chạy biến đi, để lại một Trần
Khánh Dương hiện tại đang ngáy khò khò, một vị phụ nhân nước da ngăm đen với
ánh mắt hồ hởi, yêu chiều đang ve vuốt đám tiểu sư lúc này cũng ngóc đầu lên
mà làm nũng. Chỉ một loáng sau, vị hộ pháp mặt đen đã đem về một con hươu lớn,
máu còn nhỏ ròng ròng từ chiếc cổ bị xé nát, đặt xuống nền động, liền nói lớn:


  • A ha! Xem ta đem gì về này! Nào! Các nhi tử của ta, mau dùng bữa đi nào!


  • Khoan!!! – Một tiếng hét lớn váng cả động, không ai khác ngoài Trần Khánh
    Dương.


Lúc này, uể oải nhấc thân mình lên, Trần Khánh Dương nói:


  • Các vị! Ta biết là vốn khi trước các vị toàn dùng thực phẩm tươi sống,
    nhưng đám tiểu sư đã nhiễm bệnh lâu ngày ở trong hang, hiện tại mầm mống đám
    trùng đấy vẫn tồn tại ở khắp nơi, nếu dùng như thế này, khẳng định nửa năm sau
    lại tái phát!


  • Hả hả? Vậy có cách nào ngăn được, tiểu Dương xin cứ nói! – Vị phu nhân lập
    tức dò hỏi.


  • Thực ra chẳng có gì nghiêm trọng đâu tiền bối, cứ đem nướng chín thực phẩm
    này lên là được!


Vị hộ pháp mặt đen cũng lập tức hồ hởi làm theo. Suốt một năm dài đằng đẵng,
đây là lần đầu tiên đám nhi tử của hắn cảm thấy đói bụng, muốn được ăn uống,
lại còn vừa tai qua nạn khỏi, làm sao mà hắn không mừng ra mặt được, thiếu
điều nhảy cẫng lên nữa mà thôi.

Chỉ chốc sau, chỗ thịt hươu đem nướng đã chín, tỏa ra những mùi thơm hấp dẫn.
Trần Khánh Dương cũng lấy một ít tuyết còn lại trong cái thùng gỗ, đun lên cho
tan rồi hòa một chút oxi già vào, sau đó chia ra cho mọi người rửa tay, rửa
miệng.


  • Tiểu Dương đệ đệ, thứ này là gì vậy? Ta nghe mùi như hắc thiết, chẳng hay
    có công dụng gì?


  • Là oxi già, một thứ sát khuẩn, pha loãng chủ tâm để loại từ những mầm mống
    kí sinh kia mà thôi. Hiện tại tiểu sư chưa khỏe lại, cũng không nên để chúng
    tự ăn, mà tốt nhất là tiền bối hãy mớm mồi cho chúng thì sẽ tốt hơn!


  • A! Ra vậy! Về sau cứ gọi ta là Hắc Mao huynh là được rồi! Dương đệ thực là
    một đại phu tài ba xuất chúng a! Thế mà ta đem tới bao nhiêu tay đại phu danh
    tiếng lẫy lẫy lừng lừng, đều chỉ trơ mắt ra nhìn nhi tử của ta héo mòn! Biết
    Dương đệ sớm thì có phải tốt lắm rồi không! – Hắc Mao Yêu Sư vỗ vỗ vai Trần
    Khánh Dương chân tình.


  • Hắc Mao huynh quá lời rồi! Cũng chỉ là chút tài mọn mà thôi, may mắn giúp
    được mấy tiểu sư qua khỏi, âu cũng là thiên vận của mấy tiểu tử này!


  • Oác!


Mùi thực phẩm thơm lừng đã đánh động tới con thú điêu ban sáng, lúc này nó mới
chui ra khỏi chỗ ngủ, nhảy nhảy về phía nhóm người. Trấn Khánh Dương lập tức
nhận ra bộ lông xơ xác màu xanh lục kia là của kẻ nào, liền trợn mắt quát lớn:


  • A! Tên háo sắc! Thì ra đột nhiên nhân lúc ta không có ở tư phòng, trốn đi
    đâu mất, hóa ra là đến đây!


  • Ha ha ha ha ha! Hắn thấy tay nghề đại phu của Dương đệ tuyệt đối cho nên
    mới bất chấp mà quay lại đây nói cho ta biết, chính vì vậy mà ta mới đưa Dương
    đệ tới đây đấy!


  • Hừm! Thì ra là vậy! Thảo nào tiểu đệ nghĩ mãi không ra tại sao đang yên
    đang lành lại bị bắt đi!


  • Ha ha ha ha ha ha ha


Tuy vẫn còn chút hậm hực trong lòng với con thú điêu, chẳng rõ vì đâu, có lẽ
là bởi tên khốn màu lục kia vâng lời Trần Thảo Linh răm rắp, lại còn được Trần
Thảo Linh bao che cho, khiến hắn có chút ghen tị trong lòng, nhưng hiện tại
cũng không tiện truy cứu nữa. Nhóm người thú nói chuyện vui vẻ, cùng dùng bữa.

Đám tiểu sư sau một cơn bạo bệnh, hiện tại lại ăn uống như hùm như sói, khiến
chẳng mấy chốc mà con hươu lớn chỉ còn trơ lại mỗi bộ xương. Không khí trong
hang cũng trở nên ấm áp một cách lạ thường, không còn những buồn bã, não nề
như cách đây mấy hôm nữa. Nói chuyện một hồi, vị Hắc Mao Yêu Sư liền lấy ra 2
món đồ, đưa cho Trần Khánh Dương nói:


  • Thật với tiểu đệ, ta chẳng biết lấy gì ra báo đáp ơn cứu mạng đám nhi tử
    của ta cả, phu thê ta đã sống hơn nửa vạn năm, bao nhiêu bất trắc tai họa cũng
    đều đã trải, không ngờ lâu như vậy mới có được 4 mặt nhi tử, nếu không có đệ
    đệ thì có lẽ chúng cũng vong mạng hết cả. Thực sự gặp được đệ là ta cảm thấy
    phước đức bao kiếp mới được, ta có 2 món đồ này, đối với bọn ta thì vô dụng,
    nhưng có lẽ đệ biết công năng, này, xem thử.

Hắc Mao Yêu Sư lấy ra một thanh trường đao, dài hơn 18 tấc (1 tấc = 4 cm),
rộng hơn nửa tấc, chuôi ngắn tầm 3 tấc rưỡi, lưỡi đao mỏng, hơi cong ra phía
sau. Đón lấy thanh đao, Trần Khánh Dương liền tuốt vỏ, dùng ánh mắt kinh hãi
mà nói:


  • Lưỡi mỏng, sóng dày, hamon uốn lượn rõ ràng, là katana! Toàn thân đen
    tuyền, tỏa ra một khí thế đáng sợ...mùi tanh của máu...cảm giác lạnh lùng,
    nhẫn tâm...cuồng sát...có tà khí rất mạnh!...lấp lánh tử quang...Không phải là
    đệ nhất tà kiếm Muramasa chứ! Thứ này nếu sử dụng nhiều thì cuối cùng sẽ đem
    người dụng kiếm mà khống chế, khiến họ trở nên điên loạn, cuồng sát, chém chết
    tất thảy người thân, cả thê tử, nhi tử, thậm chí cả chính bản thân! Ha! Không
    phải chứ!

Nghe Trần Khánh Dương kinh hãi thốt lên vậy, khiến Hắc Mao Yêu Sư cũng thốt
lên:


  • Đệ biết cả nó sao! Quả thực, nó chính là Hắc Long Đao, được chế luyện ra
    bởi một linh giả đế cấp, sắc bén vô cùng, nhưng sau đó thì vị linh giả kia
    chém sạch cả gia quyến rồi để nó lọt vào tay kẻ khác, kẻ này cũng phát cuồng
    mà tiêu diệt sạch một tông môn do chính hắn lập nên cơ nghiệp. Mãi về sau thì
    nó thất lạc trong thiên hạ, ta vô tình chiếm được từ tay một tên điên có tu vi
    vũ tướng, haiza! Thật không ngờ ta lại giữ thứ tà ác như thế này!


  • Hừm! Có thể chỉ là trùng hợp, nhưng khí thế này thì chính là đệ nhất tà
    kiếm Muramasa! Không ngờ ở đây cũng có một thanh. Mà lại còn tử cấp nữa!
    Haiz....


  • Vậy để ta tiêu hủy đi thứ tà khí này!


  • Không! – Trần Khánh Dương đưa tay lên ngăn cản Hắc Mao Yêu Sư – Huynh không
    cần làm vậy! Thứ vũ khí sinh ra vốn là để tàn sát sinh linh, thứ này chẳng qua
    cũng chỉ là một thanh thần khí mà thôi, mạnh yếu, thiện tai, đều do người sử.
    Hiện tại thành ý của huynh, ta xin nhận thứ này, khắc tới một lúc nào đó ta sẽ
    nghĩ kế hàng phục được đó, thì khi đó thiên hạ sẽ có cơ may thái bình!


  • Unggggg... – Thanh Hắc Long đao nghe vậy chợt rung lên liên hồi những âm
    thanh như thể cười nhạo vị thiếu niên kia, cũng là mời gọi hắn sử đao tàn sát.


  • Hừ! Còn mời gọi ta sao? Hiện tại phong ấn ngươi lại! – Trần Khánh Dương
    nghiêm mặt nói, liền tra luôn thanh đao vào trong vỏ, đánh lên đó mấy đạo ấn
    kí bàng bạc rồi mặc cho nó kêu gào mà nhét luôn vào trữ vật giới chỉ.


Sau một chút ngây người với tên thiếu niên 14 tuổi không sợ trời không sợ đất
kia, Hắc Mao Yêu Sư liền cười rống vang dội cả hang đá rồi nói:


  • Ha ha ha ha ha! Thật là bạo gan! Gan tiểu đệ còn to hơn trời! Ha ha ha ha
    ha! Còn thứ này thì lại trơ trơ ra, đệ xem thử, ta không nó nó để làm gì – Hắc
    Mao Yêu Sư liền đưa cho Trần Khánh Dương vật còn lại.

Đón lấy cái vật nhỏ bé, Trần Khánh Dương đưa lên cau mày xem xét. Là một tấm
hộ thuẫn màu vàng óng ánh như được đúc ra bằng vàng vậy, có điều lại chỉ bé
bằng bàn tay, trông chẳng có gì nổi bật cả, lại còn trơn nhẵn không có lấy một
ấn kí cổ tự nào. Xem xét hồi lâu Trần Khánh Dương mới cau mày nói:


  • Thực, ta cũng không biết thứ này là cái giống gì. Thôi thì để về Hồng Vũ
    Môn rồi khảo nghiệm sau vậy! Đa tạ Hắc Mao huynh vô cùng!


  • Hừm! Huynh đệ khách sáo làm gì! Sau này có việc gì thì cứ nói với ta một
    tiếng là được! Ha ha ha ha ha


  • Đa tạ Hắc Mao huynh!...À! Ta cũng có chút việc muốn nhờ huynh. Không biết
    huynh có thể cho ta mượn một phi hành yêu thú nho nhỏ nào để truyền tin được
    chăng? Ta vốn muốn bồi dưỡng đám huynh đệ vẫn còn ở Trấn Thanh Vân mà không
    biết làm thế nào!


  • Hây! Đệ muốn có trợ thủ truyền tin thì quá đơn giản! Con lục kê đằng đây
    này! – Hắc Mao Yêu Sư chỉ vào con thú điểu xơ xác mà khi trước Trần Khánh
    Dương cứu – Hắn còn nợ đệ một khoản ân tình lớn, hiện tại thì có thể báo ơn
    rồi!


  • Vậy cũng được! Có điều, đệ phải tốn kém một chút để bồi dưỡng tên này đây!
    Ha ha ha ha ha ha


Cùng nói chuyện thêm hồi lâu, Trần Khánh Dương cùng với đôi Hắc Mao Yêu Sư
cũng yên lặng nghỉ ngơi, để cho đám tiểu sư vừa mới hồi phục chút ít có thể
tĩnh dưỡng. Lúc này Trần Khánh Dương tọa thiền suy nghĩ một chút về Mộc hệ tu
luyện giả. Hẳn suy nghĩ trong đầu:


  • “Hừm! Phàm là đám kí sinh, đều không phát ra khí tức, ẩn giấu tu vi, nếu
    chỉ dựa theo triệu chứng, biết đâu có đám biến thái nào đó hoặc giả như chúng
    quá mạnh thì phải làm sao để phát hiện?...Mộc....Quỷ quyệt...Tĩnh lặng...Sức
    sống vô cùng, sức áp chế vô song...Có thể luồn lách vào từng khe hẹp nhỏ
    nhất...Thiên Tàm Kỹ!”


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #42