Lại Là Bác Sĩ Thú Y.


Người đăng: dragonf4393@

Trần Khánh Dương từ từ mở mắt. Nhìn xung quanh thì thấy bốn bề tối đen, chỉ lờ
mờ một chút sáng. Cảm nhận của hắn lúc này, rõ ràng bên dưới là một nền đất
rất cứng, lạnh lẽo và nhấp nhô, đó chính là đá, một hang động toàn bằng đá.
Cũng không biết đã ngất đi bao lâu, lúc này đại nạn lâm nguy, cho nên Trần
Khánh Dương hết sức bình tĩnh.

Tính khí hắn vốn vậy, ngay cả kiếp trước cũng vậy, có thể như thế nào, nhưng
những lúc lâm nguy thì bao giờ cũng rất tỉnh táo. Móc trong túi trữ vật ra một
cây đuốc lớn và một mồi lửa, thổi nhẹ một chút cho que đóm kia cháy hẳn lên
thì mồi cây đuốc lớn.

Hiện tại Trần Khánh Dương đã trông thấy được vòm hang cao lên những chục
trượng, bề ngang cũng khoảng 7 trượng, khắp xung quanh đều là đá. Cảnh tượng
hùng vĩ này mà nếu ở kiếp trước thì phải kể đến hang Sơn Đoong ở phía bắc của
Việt Nam, là hang đá lớn nhất, dài nhất, và đẹp nhất thế giới mới so sánh được
với độ hùng vĩ xung quanh đây, mà thực ra ở đây toàn là đá, nếu so với Sơn
Đoong thì có phần khập khiễng.

Có điều, hắn đâu có tâm tình mà thưởng ngoạn nữa. Chấm ngón tay vào đầu lưỡi,
đoạn giơ cao lên để xác định hướng gió. Đây là phương pháp đơn giản, hữu hiệu
khi bị lạc trong một hang đá, có thể dễ dàng tìm thấy đường ra.


  • Grrrrr.....

Một âm thanh vang dội ngân lên. Trước mặt Trần Khánh Dương lúc này là một con
sư tử bờm đen khổng lồ, thân mình cao tới 10 thước, đang dùng cặp mắt to gấp
mấy lần cái bát, vàng rực ánh tinh quang mà nhìn vào hắn. Chính là con Hắc Mao
Yêu Sư đã bắt hắn tới đây.

Nuốt khan mấy cái, nhưng Trần Khánh Dương vẫn không có động tĩnh gì, trong đầu
đang liên tục lục lọi tìm kiếm những thông tin có thể dùng để đối phó với tình
huống này. Bỗng, con Hắc Mao Yêu Sư lắc mình một cái, biến thành một người cao
lớn đến 5 thước (2 met), nước da đen thui óng ánh, trông không khác gì người
Châu Phi, vận một bộ chiến bào cũng màu đen, có in những hoa văn kì lạ, phức
tạp. Đoạn người đó lên tiếng:


  • Chà! Quả nhiên Tiểu Điêu nói không sai, ngươi gặp nguy không hãi, thật
    không làm cho ta thất vọng!

Trần Khánh Dương từ khi đến thế giới này đã có quá nhiều thứ phi lí, nhưng một
con Hắc Mao Yêu Sư khủng bố kia lại lắc mình hóa thành một ông Phi Châu có
thân hình như thiên lôi thế này thì thực là quá phi lý, không thể nào giải
thích được, bộ não hắn lập tức đóng băng hoạt động, không cho những thông tin
hư cấu kia có thể thâm nhập vào được nữa. Nhìn cái bộ dạng đờ người ra của
Trần Khánh Dương, người kia liền bĩu môi một cái, rồi khinh bỉ nói:


  • Hừ! Thấy bộ dạng Yêu Sư không sợ, mà ta hóa thân thành nhân loại ngươi lại
    thừ mặt ra sao? Đồ nhà quê!


  • Có thể? Thật quá phi lí! – Khánh Dương cau mày nhăn trán cứ nhìn đi nhìn
    lại người kia, không tin vào mắt mình.


  • Hừ! Đúng là tên nhà quê! Yêu thú, Linh thú đạt tới cấp bực Thượng cấp tu vi
    đều có thể hiến hóa thành nhân loại các người, thậm chí nếu lên tới Địa cấp
    thì còn qua mặt luôn đám nhân loại các người mà sống chung một cách hòa hợp
    đấy! Ghi nhớ lấy điều đấy mà đề phòng, tên nhà quê!


  • Kệ đi, ta hiện cũng chả biết được! Phàm là cái gì chưa lí giải được thì mặc
    xác nó vậy! Chẳng hay tiền bối đem ta tới đây có gì chỉ giáo? – Trần Khánh
    Dương chép miệng, thu lại bộ dạng khó hiểu khi này mà chắp tay hành lễ.


  • Ăn thịt ngươi! Thịt của những thiếu niên là ngon nhất!


  • Tiền bối nếu muốn ăn thịt vãn bối thì đã làm từ khi nãy rồi, không đợi tới
    lúc này!


  • Người tỉnh ăn mới thú vị, nhất là thưởng thức những tiếng la hét tuyệt vọng
    của chúng!


  • Nếu như vậy thì có cả một toán thanh niên trước mặt, tiền bối lại chỉ bắt
    độc một mình ta, điều này có vẻ không hợp tình hợp lý!


  • Tại vì ta thích ăn thịt ngươi!


  • Ha ha ha ha ha ha! Hung sư ăn thịt một tiểu tử mà lại từ từ giải thích như
    thế nào sao! Tiền bối quả nhiên khác người! – Trần Khánh Dương cười lớn.


  • Hừm! Vì ta có thói quen đó! – Ngươi kia nheo nheo mắt nhìn Trần Khánh
    Dương.


  • Hầy! Ta thấy, trong ánh mắt tiền bối có một tia hi vọng nhỏ nhoi, bộ dáng
    cũng không phải là đang đói bụng, hơn nữa, tu luyện giả đạt đến một cấp độ
    nhất định, nếu ăn thực phẩm như phàm nhân thì sinh ra nhiều hậu quả khó chịu.
    Khi nãy lại còn đề cập tới một tiểu điêu nào đó. Tiền bối có gì nhờ cậy vãn
    bối chăng?


  • Ha ha ha ha ha ha ha ha! – Hắc Mao Yêu Sư hiện tại phá lên cười khoái trá –
    Quả nhiên tên tiểu tử nhà ngươi đúng như những gì ta được nghe! – Đoạn, người
    này làm bộ mặt nghiêm túc – Nói thẳng với ngươi luôn, trước đây ngươi ra tay
    cứu được một con thú điêu nhỏ, hắn chính là thuộc hạ của ta, hiện tại đem
    ngươi tới đây, thực sự có chút kì vọng vào năng lực đại phu của nhà ngươi, nếu
    làm được, chắc chắn ta sẽ hậu đãi.


  • Trông bộ dáng của tiền bối khi nãy thì hẳn không có gì trắc trở, vậy tiền
    bối muốn ta ra tay cứu ai? Chỉ cần giúp được, ta quyết không từ nan!


  • Được! Khẩu khí tốt lắm! Theo ta!


Lúc này, mặt mũi bặm trợn như thiên lôi của vị kia đã hạ xuống, có mang theo
một chút phấn khởi, liền dẫn Trần Khánh Dương đi vào sâu trong hang động. Đến
nơi thì thấy có một phu nhân trạc chừng 30 – 40 tuổi, vận một bộ chiến bào màu
đen tựa như của vị đang đưa Trần Khánh Dương vào, hiện ngồi đó, ánh mắt lo
lắng nhìn 4 con sư tử nhỏ lớn chừng một thước, đang nằm thoi thóp trong một ổ
rơm, thân hình chúng cũng mang một sắc lông đen tuyền, nhưng xơ xác, để lộ rõ
từng chiếc xương sườn phập phồng dưới da, rõ ràng là chúng đã suy yếu đến mức
khó qua nổi kiếp nạn. Vị kia chỉ vào đám sư tử con mà lên tiếng:


  • Chúng đều là nhi tử của ta, hiện không biết bị bệnh gì mà đột nhiên lăn
    đùng ra cả, ngày càng suy yếu, ta có tìm bao nhiêu đại phu, bao nhiêu luyện
    dược nô, nhưng đều bất thành. Chẳng hay ngươi có thể giúp được gì chăng? Ân
    tình này ta quyết không quên! Haiz.... – Nói xong, vị kia thở dài một hơi, bộ
    mặt thểu não.

Trấn Khánh Dương im lặng tiến đến, xem xét kỹ lưỡng 4 con yêu sư non. Đoạn
trầm ngâm suy nghĩ. Vị kia lại cất giọng thểu não mà tâm sự:


  • Vốn trước chúng đều hoạt bát, rất hay bày trò tinh nghịch, khỏe mạnh mập
    mạp. Ta và nương tử rất vui mừng, thầm cảm ơn ông trời đã ban cho chúng ta mấy
    tên tiểu tử này, không ngờ tới một ngày chúng lại trở nên như vậy, thật làm
    cho chúng ta buồn khổ!

Im lặng một lúc, Trần Khánh Dương mới cất lời:


  • Triệu chứng trước và sau khi chúng bị? Chẳng hay vãn bối nhớ được điều gì?

Một tia hi vọng nhỏ nhoi chợt xuất hiện, vị kia liền lập tức nói nhanh:


  • Trước kia chúng đều nghịch phá mỗi ngày, nhưng có dạo...khoảng một năm
    trước thì chúng đột nhiên cả ngày cứ chán nản, mệt mỏi, không chạy nhảy nữa,
    lại còn không muốn ăn thứ gì, ta và mẫu thân chúng phải ép buộc thì chúng có
    ăn được một chút, nhưng rồi cũng ọe ra cả. Sau đó thì...hừm...đi ngoài ra toàn
    là phân lỏng, rồi nằm bẹp dí như thế này mãi...


  • Khoan! Tiền bối có thể mô tả lại phân chúng trông như thế nào chăng?


  • Phân? Lỏng như nước, có kèm một chút hồng hồng....lại còn có vài thứ gì đó
    rất nhỏ, động đậy.... – Vị phu nhân lúc này mới mở to đôi mắt, nhìn chòng chọc
    vào Trần Khánh Dương, đem theo hi vọng.


  • Tiền bối, phiền người cho ta áp tay lên trán một chút!


Không hiểu Trần Khánh Dương định làm gì, nhưng vì mạng sống của đàn con mà vị
hộ pháp đen thui kia phải dẹp bỏ mọi sự ngạo mạn vốn có của dòng dõi chúa tể
sơn lâm, cúi xuống để cho một tên tiểu tử tu vi thấp kém áp tay vào trán. Trần
Khánh Dương áp bàn tay lên trán vị hộ pháp đen thui đó, hồi lâu liền áp tay
lên trán từng con tiểu sư trong ổ. Liền đó lại vạch môi, căng miệng, mở mi mắt
chúng ra, kiểm tra từng chút một, mãi lâu sau mới cất tiếng:


  • Kém ăn, tiêu chảy, mắt có vệt trắng hình đồng tiền, nước da vàng vọt, gầy
    còm, môi mọc nhiều mụn nhỏ như hạt thóc, như vậy thì chúng có những khi đau
    bụng dữ dội phỏng?


  • Đúng đúng, có lúc chúng gào thét dữ dội ôm bụng kêu đau – Vị phu nhân tròn
    mắt vội vã khẳng định lời Trần Khánh Dương.


  • Vậy thì đúng rồi, chúng bị sán lãi kí sinh! Hiện tại đã sốt rất cao, e rằng
    khó mà qua khỏi!


  • Vậy là không thể cứu sao?


  • Có một chút hi vọng, nhưng phải tranh thủ thời giờ, còn có qua được hay
    không thì vãn bối e rằng là phải dựa vào thiên ý mà thôi!


  • Còn một chút hi vọng cũng được! Mau, mau nói cho ta xem ngươi cần gì? Thứ
    gì ta cũng có thể xuất ra hết! Chỉ cần ngươi có thể ra tay cứu được nhi tử của
    bọn ta mà thôi! – Vị hộ pháp đen thui liên tục vội vã cầu xin.


  • Không không, tiền bối đừng có làm như vậy, ta không phải đại phu, ta cũng
    không có ý đòi hỏi, chỉ là việc này có chút phức tạp, phiền tiền bối lập tức
    chuẩn bị cho ta mấy thứ sau: chừng 4 lạng hạt bí ngô, nếu đã được bóc vỏ thì
    tốt, nhưng phải giữ lại lớp màng màu xanh lục; cùng với 4 lạng hạt cau, ta
    biết mùa này rất khó kiếm, nhưng Thanh Vân Trấn gần đây, cửa hiệu Tần Gia Dược
    Thảo có bán, tiền bối cứ cầm thẻ mộc này cùng với chỗ kim tệ này hỏi mua, họ
    lập tức xuất ra – Trần Khánh Dương đưa ra một thẻ mộc có ghi mấy chữ cũng với
    một số kim tệ đủ để mua nhiều thứ, liền đó lại nói – Đấy là hiệu ta mua rất
    nhiều thảo dược, nếu họ có kì kèo gì thì cứ nói là thay mặt Trần Khánh Dương
    ta đến mua là họ sẽ xuất ra được, liền đó phiền tiền bối mua hộ ta một cái cái
    dược cân để điều chỉnh, cùng với 1 cái ấm đất thật lớn, và 4 cái thùng...à
    thôi, 1 cái thùng gỗ lớn và 4 cân hắc thiết tốt là được, việc còn lại ta có
    thể sắp xếp.


Nhận lấy tấm thẻ mộc cùng một cọc kim tệ mà Trần Khánh Dương đưa cho, vị hộ
pháp đen thui liền hồ hởi chạy thật nhanh ra ngoài động, lăng không thấp mà
tiến về Trấn Thanh Vân với tốc độ cực cao. Còn Trần Khánh Dương ở lại thì lại
lôi ra một cây đuốc lớn khác, châm lửa rồi cắn cạnh cây đuốc cũ đã sắp tàn,
đoạn nói với vị phu nhân:


  • Phiền phu nhân một chút, có thể gon cho ta một ôm củi lớn vào đây, ta có
    việc cần tới.

Đoạn, Trần Khánh Dương tức tốc động tâm lấy ra dược đỉnh, khoanh chân điều
động linh lực nổi lửa liu riu bên trong rồi đem một chút nước chưa đóng băng
trong hang động vào trong dược đỉnh mà đun lên cho ấm. Hắn cũng lấy ra bình
acid sunfuaric đậm đặc cùng với một lọ nhỏ khác.

Thấy Trần Khánh Dương chuyên tâm muốn cứu nhi tử của mình, vị phu nhân có nước
da sẫm màu kia cũng lập tức phóng ra khỏi động, mặc dù có chút không yên tâm
khi để mấy nhi tử yếu ớt ở cùng với một tên nhân loại, nhưng việc liên quan
tới an nguy của nhi tử, cấp bách, cho nên mau chóng gom lấy mấy cây gỗ đang
đóng băng ngoài kia mà đem vào hang thành một đống lớn.

Mặc dù chẳng cần nhiều đến vậy nhưng Trần Khánh Dương cũng đành tặc lưỡi cho
qua. Hắn chuyên tâm nấu cho chỗ nước trong dược đỉnh hơi ấm lên, tỏa chút khói
thì liền khống chế linh lực chia làm 2 phần, một phần thì đem ra bên ngoài, lơ
lửng như một quả cầu nước trước mặt, rồi từ từ nhỏ chút giọt acid sunfuaric
vào, rồi không chế linh lực cho quả cầu xoay tròn, trộn đều để pha loãng chỗ
acid đậm đặc kia ra. Liền đó cũng cho chất bột trắng vào trong quả cầu nước
phía trong dược đỉnh.

Chất bột trắng gặp nước liền tan ra lập tức, sủi một ít bọt. Sau khi hòa tan
thành 2 quả cầu nước trong suốt, lúc này hắn lại cho 2 quả cầu từ từ tiến nhập
vào nhau làm một ở bên ngoài dược đỉnh. Dường như chẳng có mấy dấu hiệu gì xảy
ra, lúc này hắn mới động niệm lôi ra một cái bát lớn, sứt mẻ vài chỗ, nhưng
vẫn còn dùng tốt, mà từ từ buông chỗ nước kia vào, đoạn lại đem cái bát đầy
nước đó vào dược đỉnh mà đun. Nhìn thấy một màn này, vị phu nhân hơi ngạc
nhiên không hiểu tên tiểu tử kia đang làm cái trò gì, nhưng cũng không tiện
làm phiền, đành dùng ánh mắt tràn đầy hi vọng mà xoa đầu những đứa con nhỏ.


  • Ta trở lại rồi đây! Đều có tất cả! Hạt bí họ cũng bóc vỏ sẵn luôn!

Những bước chân oanh động của vị hộ pháp đen thui kia còn chưa nghe thấy thì
đã nghe tiếng nói hồ hởi như bắt được vàng. Liền đó vị hộ pháp đen thui cũng
chạy tới, nhưng thấy Trần Khánh Dương đang tập trung đun cái bát bên trong
dược đỉnh thì cũng không tiện làm phiền mà nóng lòng chờ đợi.

Một canh giờ dài đằng đẵng trôi qua, chiếc bát trong dược đỉnh lúc này bị cô
cạn thành một chất bột trăng trắng, Trần Khánh Dương liền đem ra bên ngoài,
cũng động niệm thu dược đỉnh trở lại trong đan điền, quay sang vị hộ pháp mặt
đen kia nói:


  • Phiền tiền bối ra ngoài xúc cho ta một thùng đầy tuyết, phải là loại tinh
    khiết nhất, càng sạch càng tốt.


  • Được được! Có ngay có ngay!


Lúc này, Trần Khánh Dương lại lấy ra một ít củi to nhỏ đủ thể loại mà khi nãy
vị phu nhân mang về, liền nhóm lên một đống lửa nhỏ trong động, một phần để
giữ ấm, một phần cũng là để chiếu sáng. Sau đó lại kê lên thành một chiếc bếp.
Rồi lấy cái dược cân mà vị hộ pháp mặt đen mua về, cân lên một ít hạt bí ngô,
chia làm 4 phần đều nhau, mỗi phần gói vào một tấm giấy trắng mà Trần Khánh
Dương lấy ra trong túi trữ vật. Liền đó hắn cũng cân hạt cau lên một ít, rồi
gói vào một tấm giấy trắng khác. Sau đó lại cân chỗ bột trắng vừa chế luyện
khi nãy lên, rồi chia làm 4 phần, gói riêng mỗi phần thành một gói giấy.


  • Tuyết đây! Tuyết tinh khiết đây! Là ta lấy từ trên đỉnh núi xuống, quyết
    không có một tí cặn!

Khác với vẻ mặt hồ hởi của Hắc Mao Yêu Sư, Trần Khánh Dương rất thâm trầm, tập
trung đem cân lấy 2 cân tuyết trắng, bỏ vào cái ấm đất lớn. Chợt nhận ra điều
gì, hắn nghệch mặt ra, đoạn lấy tay đập lên trán một cái cảm thán:


  • Chết thực! Thật là hồ đồ! – Hành động này làm cho 2 vị Hắc Mao Yêu Sư giật
    mình, nhưng không để họ kịp nói gì thì Trần Khánh Dương đã quay sang bảo –
    Thực lại phiền 2 vị một lần nữa, kiếm cho ta một bộ da thú sạch lông!


  • Ơ...ờ được! Ta lập tức đi!


Sau một chút trơ người, cứ ngỡ tên tiểu tử kia đã làm sai công đoạn nào, ai
ngờ hắn chỉ cần một tấm da thú thì việc này lại quá đơn giản. Vị hộ pháp mặt
đen lập tức chạy đi tìm. Trong khi đó, Trần Khánh Dương lại đưa mấy gói hạt bí
ngô cho vị phu nhân và nói:


  • Phu nhân, phiền người cho mấy tiểu tử ăn hết chỗ hạt này mỗi người một gói,
    cũng nhớ thời gian, đúng 1 canh giờ sau sẽ cho chúng uống nước hạt cau!


  • Được, cứ giao phó cho ta.


Liền đó thì chẳng biết vị Hắc Mao Yêu Sư kia chạy đi đâu mà đã đem về một tấm
da sạch sẽ, không có lấy một cộng lông hay dính tí huyết nào. Trần Khánh Dương
liền gật gật rồi đem cả tấm da đó vào dược đỉnh vừa được lấy ra, đun cho tan
chảy, khống chế linh lực khiến chỗ nước đó co cụm lại thành một quả cầu nho
nhỏ, sền sệt, vừa nói:


  • Phiền tiền bối bỏ chỗ hạt cau ở cái gói lớn đằng kia vào trong ấm tuyết rồi
    treo lên bếp mà đun.

Vị hộ pháp mặt đen vâng lời răm rắp làm theo. Đoạn, Trần Khánh Dương lại lấy
quả cầu lỏng kia ra ngoài dược đỉnh, đặt luôn lên thùng tuyết. Gặp lạnh, chất
gelatin lập tức đông đặc lại thành một khối, Trần Khánh Dương lại lấy ra một
con dao nhỏ, tiến hành cân lấy một phần nhỏ xíu rồi quăng luôn chỗ vừa cân vào
trong ấm đất trên bếp lửa, quay lại vị hộ pháp mặt đen dặn dò:


  • Hiện tại phiền tiền bối đun ấm này cho sôi, đến khi dùng thần thức kiểm tra
    thấy có lắng cặn thì liền bảo ta một tiếng, ta sẽ khống chế linh lực đem hết
    những tạp chất đó ra bên ngoài, rồi lúc đó, tiền bối lại canh cho tới chừng
    nào ấm này cạn xuống còn hai phần năm thì lập tức nhấc ra khỏi bếp. Ít hơn một
    chút cũng không sao, nhưng tuyệt đối không được nhiều hơn hai phần năm.

Vị hộ pháp mặt đen gật gật, không hiểu gì nhiều nhưng vẫn cứ răm rắp làm theo,
nóng lòng chầu chực chờ cho ấm nước đó lắng cặn. Về phần Trần Khánh Dương thì
lúc này lại đem khối hắc thiết lớn kia vào trong dược đỉnh, đun nóng chảy ra,
rồi chia làm 4 phần, tạo hình thành 4 chậu nước lớn rồi đem ra ngoài để cho
nguội đi.

Đoạn, hắn cũng động linh lực mà bài trừ những tạp chất trong ấm nước, xong
xuôi thì lăn đùng ra ngủ một giấc. Thấy tên thiếu niên cũng nhọc sức bào chế
dược thảo chữa trị cho nhi tử của mình, đôi Hắc Mao Yêu Sư cũng không tiện làm
phiền, cứ để cho Trần Khánh Dương ngủ một lát vậy. Trên trán hắn cũng đã lấm
tấm những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu.

Mới một phần tư canh giờ trôi qua, vị phu nhân đã đánh thức Trần Khánh Dương
dậy nói:


  • Đã qua một canh giờ rồi, hiện tại chúng ta phải làm gì tiếp?

Trần Khánh Dương uể oải vươn vai ngáp dài một cái, liền đi tới ấm nước đã được
nhấc xuống bếp từ lúc nào không hay, kiểm tra thấy còn âm ấm vừa uống, liền
động niệm lấy từ trong túi trữ vật ra 4 chiếc bát lớn, chia chỗ thuốc trong ấm
đất thành 4 phần đều nhau, đoạn quay sang nói:


  • Phiền các vị cho mấy tiểu sư uống mỗi người một bát này, rồi canh thời
    gian, một phần tư canh giờ nữa chúng ta sẽ cho uống loại dược chính.

Liền đó Trần Khánh Dương cũng nhóm lên thêm 3 đống lửa nhỏ khác, rồi kê đá
thành 4 chiếc bếp vững chắc, đem đặt 4 cái chậu bằng sắt khi nãy lên. Cho một
mớ tuyết trắng vào đun cho tan thành nước, đến khi còn âm ấm thì mới thổi dập
đi chỉ để than hồng. Hắn cũng nhóm lên một đống lửa khác để lấy ánh sáng và
cũng đun lên một ấm nước khác.

Lại một phần tư canh giờ trôi qua, lúc này Trần Khánh Dương đem mấy chiếc bát
khi nãy, đổ vào mỗi bát một gói bột trắng mà hắn đặt sẵn từ lâu, lại đổ một ít
nước đã đun sẵn vào, hòa tan những bột trắng đó, xong lại nói:


  • Hiện tại các vị hãy cho tiểu yêu uống mỗi người một bát thuốc này, sau đó
    chúng ta tiến hành...luộc tiểu sư!


  • Hả? – Cả đôi Hắc Mao Yêu Sư trợn mắt há mồm cảm thán.


  • Ta nói đùa một chút thôi, tuy cũng gần giống vậy, nhưng ta đảm bảo là các
    tiểu sư sẽ tai qua nạn khỏi!


  • Nhưng ngươi luộc thì chẳng phải là chúng đều thành thực phẩm cho ngươi hết
    à? – Vị hộ pháp mặt đen có chút cả giận vì tên tiểu tử kia muốn luộc nhi tử
    của mình.


  • Không không, để ta nói cho các vị biết, đặt tiểu sư vào trong những chậu
    đấy, đun cho nước âm ấm thôi, là để một chốc nữa chúng sẽ bài tiết ra những gì
    trong bụng, mà chính vì nước ấm cho nên đám kí sinh trùng trong bụng không
    phân biệt được đâu là cơ thể của tiểu sư, yên lặng ra khỏi bụng tiểu sư, chỉ
    cần đám đó ra ngoài hết thì kẻ bị luộc chính là bọn chúng, chứ không phải là
    tiểu sư của các người! – Trần Khánh Dương cười cười.


  • Hừ! – Vị Hắc Mao Yêu Sư cảm thán một tiếng, rồi cũng lập tức làm theo lời
    Trần Khánh Dương nói.


Quả nhiên sau khi uống thuốc, đám tiểu sư lập tức bài tiết ra rất nhiều phân
non trong bụng vào trong mấy chậu nước kia. Đến khi chúng xong xuôi thì Trần
Khánh Dương lại pha tuyết cùng với nước sôi thành 4 bát nước âm ấm, rồi đưa
cho đôi Hắc Linh Yêu Sư mà nói:


  • 2 vị dùng nước này vệ sinh sạch sẽ cho tiểu sư đi, hiện tại ta trừ khử đám
    nghiệt súc kia!

Liền đó hắn cũng đút thêm củi vào 4 chiếc bếp bên dưới 4 chậu nước kia, đun
sôi sùng sục. Một mùi rất khó ngửi tỏa ra khắp động. Sau khi nước sôi thì Trần
Khánh Dương mới khống chế linh lực, đem 4 chậu nước lớn đó quăng luôn ra bên
ngoài động. Có điều, hắn lại thiếu sót một chút, vì đang ở rất sâu bên trong
cho nên khi ra tới cửa động cũng đã đi qua chừng nửa trăm trượng, khiến hắn
hao tổn gần hết linh lực.

Bên ngoài động lúc này đã là hoàng hôn, nhưng cũng không tiện ngắm cảnh, Trần
Khánh Dương cũng chẳng có ý trốn đi, vì có biết đây là đâu đâu mà đi, không
khéo lại chết cóng với lớp tuyết kia cũng không chừng. Dù là tu luyện giả 7
hệ, trong đó có Băng hệ, nhưng với tu vi hiện tại thì cũng chẳng đề kháng được
bao lâu cả, huống hồ là còn bị lạc lối thì hỏng việc. Dừng lại một chút đợi
cho không khí trong động đỡ nặng mùi hơn, Trần Khánh Dương mới trở vào lại,
cũng là để tránh những cơn gió lạnh đang bắt đầu nổi lên khi về đêm.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #41