Người đăng: dragonf4393@
Mọi việc cứ vậy mà trôi qua, chẳng ai để ý đến bên ngoài Trần Gia Trang, phía
sau hậu sơn. Trên những dãy núi thấp trùng trùng này diễn ra một sự việc không
lấy gì làm hay ho lắm cho Tiểu Miêu và Hoàng Tuyết.
Tiểu Miêu lúc này cũng đã to lớn lơn trước nhiều, cả thân cũng đã dài đến
chừng gần một thước, bộ lông đen tuyền nổi bật giữa nền tuyết trắng phau, và
đôi mắt trong veo màu ngọc bích cũng trở lên long lanh, mỹ lệ hơn nhiều.
Còn Hoàng Tuyết thì nhỏ hơn một chút, thân hình kém Tiểu Miêu một đoạn chừng
vài tấc chiều dài. Bộ vảy trắng phau có lốm đốm vàng hiện tại thì ẩn giấu giữa
lớp tuyết trắng như thể tàng hình đi vậy, tất cả những gì có thể nhìn thấy chỉ
là cặp mắt như 2 viên ngọc màu hổ phách mà thôi. Nhưng đó không phải là vấn đề
gì to tát lắm, mà vấn đề rắc rối lúc này chính là một bầy sói chừng hơn 20 con
đang vây quanh Tiểu Miêu.
Mùa đông khắc nghiệt đã biến loài săn mồi này trở nên gầy guộc, lê tấm thân
đói khổ với bụng sôi lên ùng sục từng cơn khiến cho chúng hóa dại, sẽ tóm lấy
bất cứ thứ mồi nào lọt vào tầm mắt. Mà một khi đã thấy được mồi thì đám này sẽ
dùng dằng không buông cho dù có phải truy đuổi đến hàng chục dặm cũng vẫn sẽ
lần ra dấu vết.
Tiểu Miêu tuy vào tình thế bị động, nhưng ả không tỏ ra vấn đề gì là cấp bách
cả. Cứ tĩnh lặng ngồi tại chỗ như một pho tượng, đưa mắt nhìn quanh đám sói,
toát ra một sự nguy hiểm ấn giấu sau cục bông đen tuyền có đính 2 viên lam
ngọc kia. Đám sói có màu lông trắng như tuyết này cũng đều là Bạch Yêu Lang,
tu vi thấp nhất đạt Sơ kì Tam giai Hạ cấp, mà cao nhất cũng đạt Hậu kì Tứ giai
Hạ cấp.
Chẳng biết Tiểu Miêu có tu vi thế nào, nhưng hiện tại thì đám lang yêu kia vẫn
chưa có động thái gì ngoài bao vây, nhe nanh trắng ỡn ra đe dọa. Cảnh tượng
một đám lang yêu trắng muốt, con nào cũng to lớn, bao vây một Tiểu Miêu đen
tuyền, bé nhỏ, trông thì thấy phần thắng nghiêng hẳn về đám lang yêu rồi.
Sau một hồi bao vây đánh giá, con Bạch Yêu Lang lớn nhất phát động tấn công
bằng một cái quẫy đuôi, cả đám liền xông vào. Tiểu Miêu đợi chúng tới gần rồi
bất thần nhảy lên, vả luôn một cái vào mặt con Bạch Yêu Lang gần nhất:
Con Bạch Yêu Lang trúng đòn lệch mặt sang một bên, ngã sóng soài, 4 vệt vuốt
kéo dài mấy tấc trên mặt nó ròng ròng những máu huyết nhuộm đỏ nền tuyết
trắng. Tiểu Miêu công thủ rất nhanh nhẹn, vừa xuất chiêu đã liền nhảy sang nơi
khác ra tay tiếp, những tiếng ngã của đám yêu lang không ngừng vang lên sau
những tiếng chan chát của móng vuốt sắc lẹm xé rách da thịt chúng.
Đám lang yêu cứ ngã chồng vào nhau khiến con sau va vào con trước, cả đám chật
vật vẫn chưa đứng dậy được. Nhưng giữa vòng vây trùng trùng điệp điệp thế này
thì chẳng mấy chốc nữa Tiểu Miêu cũng sẽ xuống sức mà thôi.
Ngay lúc con yêu lang thứ 8 va vào đám yêu lang đang cố lăn mình trở dậy kia,
thì một luồng hàn khí chí hàn từ đâu tuôn tới, khiến 8 con lang yêu lập tức
trợn mắt, đông cứng lại.
Những tiếng ngã vang lên. Đám lang yêu bên ngoài lập lức dừng lại. Chúng có
cảm giác luồng hàn khí quang mang màu trắng kia vừa phụt lên từ giữa 2 viên
ngọc màu hổ phách nãy giờ vẫn nằm trên mặt đất một cách yên lặng.
Một âm thanh gầm gừ vang lên, đem theo uy lực giống tiếng long ngâm. Hoàng
Tuyết lúc này vẫn không thấy đâu, chỉ thấy 2 viên ngọc màu hổ phách kia bắt
đầu động đậy, lao thẳng vào đám lang yêu vẫn dồn ứ xung quanh Tiểu Miêu.
Luồng hàn khí có quang mang trắng bạch khi nãy tuôn ra, phun vào một phía, đám
lang yêu phía đó lập tức trợn mắt, nhất loạt cừng đờ ra mà ngã rạp hết xuống
nền tuyết trắng.
Con đại lang cất 2 tiếng sủa, đám lang yêu lúc này chỉ còn lại có 9 con, lập
tức rời đi, nối theo con đại lang yêu mà bỏ chạy mất, chỉ để lại một dãy những
dấu chân sói in san sát trên nền tuyết trắng phau. 2 viên ngọc màu hổ phách
kia lững thững tiến lại phía Tiểu Miêu.
Grrrrr.....Grr.......
Ngoao.......Ngheo....
2 viên ngọc màu hổ phách và 2 viên ngọc màu bích nói chuyện với nhau vài tiếng
rồi quay lại chia ra mỗi người mỗi xác Bạch Yêu Lang, thưởng thức. Máu huyết
của mấy cái xác lang yêu lúc này mới nhuộm một chút, có thể thấy rõ cái miệng
màu đỏ của Hoàng Tuyết.
Trần Khánh Dương nếu có mặt ở đây lúc này thì có lẽ cũng chỉ biết lắc đầu thở
dài mà thôi, không nghĩ ra được là cái màu vảy trên thân thể của Hoàng Tuyết
lại có công dụng tàng hình hiệu quả đến như vậy. Mà khi giao đấu, cũng không
biết bằng một cách nào đó mà Hoàng Tuyết đã có thể ẩn đi 2 vạch màu đỏ nằm ở 2
bên sườn, lúc này mới hiện rõ ra, đỏ thẫm.
Những bông tuyết trắng phau, tinh khôi vẫn tiếp tục nối đuôi nhau rơi xuống,
nhẹ nhàng làm cho lớp tuyết dày lên thêm nhiều phần giữa con gió hiu hiu thổi.
Lưng chừng trời có một chút quang mang mà nếu nhìn thật kỹ thì mới nhận ra là
có một sự khác thường nào đấy, báo hiệu cho một sự việc chẳng mấy hay ho đang
từ từ tiến đến.