Tiểu Miêu.


Người đăng: dragonf4393@

Cứ ngồi như vậy mãi lâu sau, thấy ấm người, Khánh Dương mới chợt nhớ là khi
nãy bản thân hắn đã cóng cả người, nhưng giờ thì không còn gì phải lo nữa, vì
hẻm núi này không có gió nên việc nhóm lửa của hắn mới thuận lợi đến vậy, âu
cũng là một điều may mắn.

Lúc này hắn ngước mặt lên nhìn ánh trăng đã treo quá đỉnh đầu mới nhận ra là
bản thân vẫn chưa có gì vào bụng. Bụng hắn lúc này đang réo gọi chủ nhân, đòi
lợi tức, đòi được lao động. Khánh Dương liền chọn một phiến đá nhỏ, bằng phẳng
mà kê lên chiếc bếp được xếp từ những viên đá cuội xung quanh đống lửa. Chờ
một lát cho phiến đá bắt đầu nóng lên, lúc này hắn đã có thể nướng những con
cua mà hắn phải vất vả lắm mới mò được.


  • Ô cái đ* m*! – Buột miệng văng tục, lúc này Khánh Dương phát hiện ra
    chỗ vừa nãy hắn để mấy con cua giờ đây chỉ còn lại đúng 2 cái càng.

Trân trân ngó vào phiến đá nơi để chỗ thực phẩm quý giá của mình, Khánh Dương
không biết liệu nên cười hay nên khóc, và cũng không biết khóc thế nào cho
phải. Mặt hắn xị ra, méo xệch như thể gã nhà giàu vừa bất ngờ mất đi cả gia
tài mà mình đã dày công xây dựng.

Một nỗi ấm ức dâng trào lên, đắng nghẹn nơi cuống họng khiến hắn không thể nào
vui lên cho được. Sau một chút xót xa, hắn dáo dác nhìn quanh tìm xem là kẻ
nào đã trộm đi những gì quý giá nhất đối với hắn lúc này, một cỗ uất ức trào
lên khiến hắn muốn tìm cho ra tên nào đã làm điều đó, rồi đánh cho nó một trận
nhừ đòn như kiếp trước người ta vẫn đánh hội đồng những tên trộm chó vậy.

Phải mất thêm một lúc hắn mới nhận ra rằng trong lúc mình đang nhìn ngó khắp
nơi thì có một bóng đen nho nhỏ cũng rón rén thò lên gắp lấy một trong 2 chiếc
càng cua còn sót lại.


  • A! Con nghiệt súc! – Hắn đã phát hiện ra kẻ trộm đang nhìn lại mình với ánh
    mắt sợ sệt, trong miệng vẫn còn ngậm một chiếc càng to – Ra là mày! Lão gia
    nướng cả ngươi luôn!

Thốt lên một câu, hắn liền vơ lấy một cục đá rồi nhào đến phía kẻ trộm kia. Kẻ
trộm nhỏ cũng lập tức buông chiếc càng ra bỏ chạy thoát thân. Mặc cho những
thương tích của mình, hắn quyết trừng trị tên trộm nhỏ đã khiến hắn ra nông
nỗi này.

Chợt, hắn nhận ra những vệt nước kéo dài trên từng phiến đá nơi kẻ trộm chạy
qua. Hắn ngước mắt nhìn vào tên trộm và thấy là nó cũng tập tễnh, bộ dạng thảm
thương không khác gì bản thân hắn, có một chút gì đó xao xuyến lướt qua.

Sau một đoạn vừa chạy tháo thân, vừa ngã lên té xuống, kẻ trộm nhỏ chui tọt
vào trong một hốc đá. Khe hẹp bé teo được tạo ra bởi 2 tảng đá lớn chụm lại,
phía sau còn bị chặn bởi một phiến đá khác, bên trên có một lỗ hổng không cao
lắm. Nhưng với bộ dạng của tên trộm này, nó không thể nhảy lên được lỗ hổng đó
để mà thoát thân, cứ nhảy lên lại trượt xuống. Mãi tới lần nhảy thứ 3 thì
Khánh Dương đã đuổi đến nơi. Tên trộm nhỏ biết không thoát được nên quay lưng
vào trong thủ thế.


  • Grrrrrrrrrr…Gào!...Grrrrrr

Kẻ trộm hung hăng đưa ánh mắt tuyệt vọng, khiếp sợ về phía Khánh Dương, quyết
chống trả trong tuyệt vọng. Hắn cầm trên tay viên đá, nhưng vẫn không ném, dù
biết chỉ một nhát này là có thể kết thúc mọi chuyện, và hơn nữa, hắn cũng có
được bữa ăn thịnh soạn hơn mấy con cua nhỏ bé kia. Nhưng hắn không nỡ.

Vốn kiếp trước hắn cũng như vậy, hắn rất yêu những sinh vật nhỏ, huống hồ là
con vật tội nghiệp kia cũng vì một việc gì đó mà giờ đây thảm hại không khác
gì bản thân hắn, lại còn bị bức đến đường cùng. Nhìn ánh mắt bi thương của nó,
hắn không đành đoạn xuống tay. Khẽ thở dài một tiếng, hắn vô thức đánh rơi
viên đá trên tay mà quay lại phía đống lửa.

Cởi bỏ chiếc quần đang mặc, rải lên một phiến đá gần đó, Khánh Dương chẳng còn
nghĩ gì khác ngoài việc cố gắng mò thêm được vài con cua trong cơn nhức nhối
toàn thân như muốn làm cho hắn phải gục ngã tại đây. Nhưng hắn không để điều
đó xảy ra, hắn phải ăn, phải sống, phải báo thù!

Loay hoay mãi một hồi sau hắn cũng bắt được 3 con cua khác, và may mắn chộp
được thêm một con vật trông giống con cá bống lớn bằng nắm tay không hiểu vì
lí do gì mà nhảy lên bờ để rồi lọt thỏm vào một hốc đá cạn.

Đem những mồi vừa săn được về lại đống lửa, Khánh Dương ném thêm củi vào vì
lúc này lửa cũng đã nhỏ dần. Nhìn 2 chiếc càng cua nằm chỏng chơ trên phiến
đá, hắn chợt mỉm cười. Nếu là hắn, có lẽ hắn cũng đã hành động như tên trộm
nhỏ kia, vì ai thì cũng cần phải sinh tồn thôi mà. Biết đâu, nó đã mấy ngày
không được chút gì vào bụng giống như hắn thì sao, biết đâu, nó cũng vừa băng
qua dòng nước xiết giá băng dưới kia thì sao. Cái bộ dáng tập tễnh, sũng nước
khi nãy cũng có thể nói lên được điều đó.

Không nghĩ ngợi gì nhiều, Khánh Dương lại đem đặt những thức vừa săn được lên
trên bếp lửa, không quên đặt luôn 2 chiếc càng lấm lem đất còn sót lại của lần
mò cua trước đó.

Phiến đá lúc này đã nóng sẵn, giờ đây bốc lên mùi thực phẩm giàu chất đạm
khiến bụng hắn lại nổi lên đợt biểu tình không khoan nhượng mặc cho việc đồ ăn
chưa chín.

Nhìn những nước rỉ ra từ con cá, từ con cua, mà hắn nuốt lấy nuốt để những
búng nước dãi đang chảy đầy trong miệng. Có thể nói, cho dù chết đi sống lại
vì việc làm cho hắn hạnh phúc nhất là ăn và được ăn.

Chỉ một chốc sau mọi thứ đã sẵn sàng. Ngắm mấy con cua và một con cá lớn trên
phiến đá trước mặt làm bàn ăn, hắn trịnh trọng nhấc lên một chiếc càng, vừa
thổi phù phù vừa mút hết phần nước rỉ ra, đối với hắn bây giờ thì đây là bữa
tiệc thịnh soạn mà ngay cả sau này, khi đã hô mưa gọi gió che trời lấp biển
thì hắn vẫn không sao quên được. Nước từ chiếc càng ngọt lịm, làm hắn đê mê
hết cả thân mình.


  • Đúng là đồ tươi có khác! Không cần chút bột ngọt nào vẫn có thể ngon như mẹ
    nấu!
    Càng loại cua này khá cứng, với sức một thằng nhóc vừa trải qua bao nhiêu tai
    kiếp thì hắn không tài nào cắn vỡ được, mà phải dùng đá để đập vỡ ra rồi
    thưởng thức phần thịt xốp mềm ngọt lịm bên trong. Tiếp theo, hắn dùng phần vỏ
    của chiếc càng vừa ăn để mở con cá đang nằm im và thơm lừng mời gọi. Mở ra từ
    phần sống lưng, những thịt trắng tỏa hương thơm ngát, quyết rũ hắn còn hơn cả
    yêu quái quyến rũ Đường Tăng trong một bộ truyện có tên Tây Du Kí mà hắn đã
    từng đọc qua, và thậm chí là xem bao nhiêu lần phim cùng tên ở kiếp trước.


  • ha cha! Thật là yêu nghiệt mà! Lại đây với ta nào nàng hỡi! – hắn cười cười
    và bốc một mảng thịt cá cho vào miệng.


Đang mãi mê thưởng thức bữa tiệc, chợt hắn nghe có tiếng sột soạt bên cạnh.
Hóa ra là tên trộm lúc nãy đang liếm lấy liếm để chút nước cua còn sót lại
trên phiến đá mà khi nãy hắn đặt những con cua còn tươi.

Dưới ánh lửa, giờ đây hắn mới nhìn rõ được tên trộm này, toàn thân đen tuyền,
bụng trắng phau, thân mình nhỏ bằng nắm tay, trông như một cục bông óng ánh 2
màu đối lập vậy, 2 chóp tai có một chùm lông dựng lên thành hình tam giác,
đuôi dài và xù, có lẽ dài cũng gần bằng cả cơ thể con vật, trông xa nó như một
con sóc vậy. Nhưng thực tế đó lại mà một con mèo con với bộ lông ướt nhẹp đã
vón lại thành từng chùm.

Mãi mê liếm láp chút nước còn vị tanh trên phiến đá, phải mất một lúc đôi mắt
háu đói kia mới chợt ngước lên và bắt gặp ánh mắt đối phương đang nhìn vào
mình. Tên trộm nhỏ nuốt ực một phát như thể nhủ thầm “thôi rồi, toi rồi” vậy.
Ánh mắt nó trân trân nhìn vào đôi mắt Khánh Dương, trống rỗng, sợ sệt, tuyệt
vọng. Tên trộm nhỏ quay đầu chực bỏ chạy thì Khánh Dương lên tiếng:


  • Này! Lại đây dùng tiệc đi, ta ăn một mình chán quá đi mất!

Vốn chỉ định trêu một chút, không ngờ là tên trộm này dường như hiểu được
tiếng người, liền dừng lại nhìn Khánh Dương với một ánh mắt đầy ý hỏi.

Lúc này hắn vẫn không biết được tên trộm nhỏ kia vốn là thiên kim chi nữ của
một tộc thú bá đạo lừng danh cách đó trăm vạn dặm, một trong tứ thú tộc khống
chế cả một vùng giang sơn khổng lồ mà ngay cả cao thủ nhân tộc cũng không dám
đi vào, vì một chút chuyện loạn lạc mà phải lưu lạc đến tận đây. Hắn lại càng
không biết rằng vì hành động của bản thân từ khi nãy mà nhân vật này về sau
trợ giúp hắn rất nhiều trên con đường chống lại thiên mệnh, và cũng là kì thú
sẽ chọc trời khuấy bể trên thế gian.


  • Ta nói nhà ngươi đấy! Bỏ qua chuyện khi nãy đi, dù gì ta và ngươi cũng gặp
    nạn như nhau, đến đây dùng bữa nào, xem như ngươi nợ ta một ân tình, sau này
    liệu mà trả! – Khánh Dương nói với một nụ cười trên môi.

Kiếp trước, hắn là một kẻ rất thích mèo và chó, có thể nói là cuồng chó mèo,
hiện tại vẫn thế, nhìn kẻ trộm nhỏ kia, hắn nổi lên một ý thích điên cuồng,
chỉ muốn vuốt ve trong tay cục bông này.

Hắn tiện miệng nói cho vui, không nghĩ là tên trộm kia cũng có linh ý, hiểu
được lời hắn nói, và cũng ghi trong lòng một món nợ với hắn.

Nói đoạn, hắn đưa tay, bẻ đôi con cá còn nóng hổi, nghi ngút những khói thơm
lừng, đặt vào một phiến đá nhỏ khác và để bên cạnh, chỉ chỉ tay vào phần đấy.
Hắn biết, mèo rất thích cá, nhất là phần đầu, nên hắn đã cố tình bẻ lấy nửa
phần thân trước, có cả bộ lòng cá cho tên trộm kia.

Kẻ trộm nhỏ không cưỡng lại được sức hấp dẫn của món cá nướng thơm lừng, đành
mặc kệ những nghi vấn trong lòng mà đánh liều tiến đến. Rón rén là vậy, nhưng
khi chộp được miếng cá thì tên trộm nhỏ này ngấu nghiến không còn biết trời
trăng mây gió gì nữa, mặc kệ Khánh Dương bên cạnh đang tủm tỉm cười khoái trá.

Nhìn tên trộm nhỏ này ngấu nghiến miếng ăn mà trong lòng hắn dâng lên một cỗ
cảm xúc. Hắn thương tên trộm này.


  • Còn nhỏ như vậy mà đã lạc rồi sao? Mẫu thân bỏ rơi ngươi? Hay là mẫu thân
    ngươi bị phường thợ săn giết chết? Giá mà ngươi có thể tâm sự cùng ta, một
    ngày nào đó, ta sẽ trả thù cho ngươi. Ngươi và ta, cũng giống nhau vậy…haiz…số
    mệnh! – Khánh Dương nhỏ to tâm sự, hắn không nghĩ là tên trộm này có thể hiểu
    được hết lời mình nói, nhưng hắn thực lòng muốn làm một cái gì đó, muốn che
    chở cho nó, muốn nuôi nấng nó – Uhm…nếu số mệnh đã khiến ta và ngươi bi thảm
    như vậy, chi bằng theo ta, chúng ta cùng bẻ gãy cái số mệnh chết tiệt đó!

Lúc này, tên trộm nhỏ đã ăn xong phần cá của mình, ngước mắt đầy biết ơn lên
nhìn Khánh Dương, rồi bất thần tiến đến cọ cọ vào chân hắn như việc những con
mèo nhỏ vẫn hay làm nũng với chủ mình. Khánh Dương cũng chợt biết đây không
phải là “nam nhân” như nãy giờ hắn vẫn nghĩ, mà là một cô tiểu quỷ. Hắn liền
bật cười ôm tiểu quỷ này vào trong lòng, một tay vuốt ve, một tay dùng bữa.


  • Nhìn ngươi nhỏ bé như vậy mà ăn cũng khiếp thật! Khi nãy trộm của ta hết 4
    con cua, bây giờ lại còn ăn hết nửa con cá to bằng ngươi, bụng dạ ngươi là cái
    túi không đáy à! – Khánh Dương cảm thán – Từ nay ngươi theo lão đại, lão đại
    quyết sẽ không bạc đãi ngươi – Tên trộm nhỏ cũng ngheo ngheo đáp trả như thể
    hiểu ý lắm – Vậy, phải cho ngươi một cái tên…hmmm…À, hay là gọi ngươi là Tiểu
    Miêu nhé? Tiểu Miêu cô nương thấy thế nào? Được chứ hả?

Cứ vậy, hắn độc thoại hết không biết bao lâu, rồi ôm Tiểu Miêu vào lòng mà ngủ
thiếp đi khi nào chẳng biết. Cách đó không xa, con suối dường như gào thét
giận giữ hơn nữa, vì nó đã để xổng đến những 2 con mồi ngon lành kia.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #3