Người đăng: dragonf4393@
Dạo một vòng khắp các tiệm binh khí, Khánh Dương chẳng mua gì nữa, chỉ đi xem,
rồi hắn kéo Thảo Linh trở lại tiệm lớn mà khi nãy vừa chơi Thiết Hổ một vố.
Thấy Khánh Dương trở lại, chủ tiệm liền chạy ra xởi lởi, không dám khinh
thường tiểu tử này nữa:
Khánh Dương cười cười, đến cạnh một góc tiệm. Chỗ này chất một đống binh khí
tầm thường, đều là hàng không tốt, sai sót đủ kiểu, lại còn có cả những binh
khí bị hoen rỉ, có lẽ đào được ở nơi nào đó hoặc là hàng đã kinh qua chiến
trận, không còn dùng được mới ném hết vào đây đợi đưa đến luyện khí sư phân
hủy ra thành nguyên liệu mà luyện chế lại binh khí mới. Thấy Khánh Dương cứ
dùng tay bới đống phế phẩm đó lên, chủ tiệm ngạc nhiên nói:
Vẫn im lặng tìm tòi, chốc chốc lại cầm lên một thanh kiếm hoen rỉ xem qua rồi
lại thả xuống, khi thì cây rìu, khi lại mũi thương, vv....
Thảo Linh nãy giờ vẫn im lặng, nàng biết, Trần Khánh Dương không phải phàm
nhân, hắn làm gì cũng có ý nghĩa của nó, có thể là hắn tìm thấy một thứ gì đó
đáng giá trong đám phế phẩm kia chăng?
Mặc cho chủ tiệm mời mọc, Khánh Dương vẫn lục lọi không ngừng. Thấy vậy lão
cũng bó tay đứng nhìn. Mãi một lúc lâu sau, Khánh Dương đã lục tung hết 3 đống
phế phẩm đó, bất ngờ cầm lên một thanh kiếm không chỉ là hoen rỉ, mà dường như
đã rỉ nặng, đến chỗ da bọc trên đốc kiếm mà cũng vương lên màu rỉ sắt, phàm
nhân nhìn vào cũng thấy là phế phẩm trong phế phẩm chứ đừng nói là tu luyện
giả.
Hắn tỉ mỉ xem xét thanh kiếm, lâu sau mới quay sang chủ tiệm:
Lão bá, thanh kiếm này giá bao nhiêu?
Ầy! Cái thứ phế phẩm đợi luyện lại đó, không đáng, thiếu gia thích thì ta
tặng luôn vậy! Dù sao thì hôm nay ta cũng kiếm đủ rồi! – Lão lại cười xởi lởi.
Vậy thế này đi, phiền lão bá lấy cho ta cái vỏ kiếm kia – Khánh Dương chỉ
vào một cái vỏ kiếm nằm chỏng chơ trên giá binh khí phổ thông bạch cấp. Chỉ
tại nó có điêu khắc khá vừa mắt, và trông phù hợp với cục sắt rỉ trên tay nên
hắn mới mua.
Được được! Có ngay có ngay! Thứ này, ta chỉ lấy 2 kim tệ! – Chủ tiệm xởi
lởi trao cho Khánh Dương.
Cái này, trả lão bá, không cần thối lại! – Khánh Dương móc lấy 1 viên tam
tinh lục phẩm tấn cấp đan giá 30 kim tệ đưa cho lão chủ tiệm.
Đa tạ thiếu gia! Thiếu gia và tiểu thư đi thong thả, sau này lại ghé! Binh
khí Tấn gia luôn hoan nghênh!
Trao cho chủ tiệm viên đan dược, Khánh Dương thu kiếm và bao vào trong túi trữ
vật, lại cùng Thảo Linh ghé sang mấy tiệm thảo dược khác, đổi đan dược lấy một
đống những dược thảo mà cất vào trong túi trữ vật.
Số đan dược của hắn chỉ mới đổi đi 2 phần ba mà khắp trấn Thanh Vân, phàm là
những tiệm đan dược, thảo dược, đều phải treo biển hết hàng. Cùng Thảo Linh ra
về, Khánh Dương lại kéo Thảo Linh tới một đường khác, rồi rẽ thêm vài đoạn,
lại ra một khu rừng vắng vẻ. Lúc này Thảo Linh mới tò mò hỏi:
Tiểu Dương, sao đệ lại đem ta ra đây? Không định luyện đan tại đây đó chứ?
Linh tỷ là linh tỷ! Tỷ nghĩ có thể hộ pháp được cho ta sao? Ta đem tỷ ra
đây là việc khác! – Khánh Dương cười cười.
Việc gì mà đệ phải bí bí mật mật thế?
Khánh Dương liền lấy ra thanh kiếm rỉ, thần thức cảnh giác xung quanh, lại còn
bố trí thêm mấy đạo cầm chế trùng trùng điệp điệp rồi nói:
Tỷ biết đây là cái gì không?
Chẳng phải là phế phẩm sao?
Haiz! Linh tỷ à! Ta cũng từng là một phế phẩm đấy!
Nhưng đệ là đệ, ngọa hổ tàng long, thanh kiếm rỉ là thanh kiếm rỉ, chỉ là
phế phẩm, sao có thể so sánh được chứ?
Ngọa hổ tàng long, giữa đám ngựa còm bỗng xuất thiên lí mã!
Khánh Dương nói xong liền rót một tia linh lực vào thanh trường kiếm, đoạn
liền bắt mấy thủ ấn phức tạp, khống chế linh lực thâm nhập sâu vào bên trong
thanh kiếm. Hắn phát hiện ra cấm chế phong ấn ở một không gian rất nhỏ bên
trong thanh kiếm, liền vận linh lực dẫn hỏa, cuồng bạo thiêu đốt cấm chế đó.
Lúc này, thanh trường kiếm liền nóng lên, đỏ rực. Nửa canh giờ sau, nhắm chừng
đã hỏa thiêu thành công cái phong ấn kia, Khánh Dương liền đổi thủ ấn, hét lên
một tiếng:
Cấm chế tan vỡ, thanh kiếm rung lên một cái, những hoen rỉ bên ngoài đều bật
hết ra, một phần hắc thiết ở giữa thanh kiếm bắn tung tỏe ra đất, cháy xèo
xèo, nghi ngút khói; để lộ ra mấy chữ Thiên Băng Nguyên Bích Thiết Kiếm trên
thân.
Sau đó, cả thanh kiếm nóng rực kia rất mau đã nguội lại, lưỡi liếm tỏa ra
quang mang màu lam nhạt, cả thanh kiếm đều sáng một màu lam biêng biếc lúc ẩn
lúc hiện. Những đường vân trên lưỡi kiếm hiện rõ ràng, mảnh như một đám tơ dạ
quang. Phần da nơi chuôi kiếm cũng tróc hết lớp vỏ cũ kĩ sần sùi ban đầu mà
trở nên óng ánh nâu. Trên lưỡi kiếm đính 4 viên ngọc trong suốt, màu lam nhạt,
dưới đốc kiếm thì khảm 2 viên màu vàng nhạt trong suốt.
Thảo Linh lúc này mới vỡ lẽ ra là Khánh Dương vừa làm hành động tìm vàng trong
cát. Ngoài hắn ra thì đúng là không ai làm được điều đó. Lúc này Khánh Dương
mới nhìn Thảo Linh nói:
Thảo Linh bệch mặt hết nhìn ngắm thanh kiếm, đoạn lại nhìn Khánh Dương.
Khánh Dương cười ấm áp nói:
Thảo Linh chợt lặng một chút trong lòng. Nàng chưa bao giờ biết tới ngày sinh
nhật, ngay cả nghĩa phụ của nàng cũng không dám chắc chắn, mọi năm nghĩa phụ,
nghĩa mẫu đều tặng quà vào ngày sinh nhật, nhưng là mấy ngày nữa chứ không
phải là hôm nay. Không nghĩ là Khánh Dương lại biết được điều mà ngay cả nàng
cũng không tường tận, liền hỏi:
Mấy ngày nữa mới là sinh nhật ta kia mà? Sao đệ bảo là hôm nay?
Không chỉ là ngày sinh, ta còn biết gốc tích của tỷ nữa.
Hả? Mau nói ta nào!
Chẳng phải là tỷ luôn đeo chiếc vòng trên tay kia sao! – Khánh Dương chỉ
vào một vòng ngọc màu lục bích trên tay Thảo Linh.
Cái này, là của mẫu thân ta để lại, nó nói lên được gì chứ?
Tỷ rót một đạo linh lực vào xem!
Ta...ta là vũ giả mà!
Khánh Dương quẹt mũi một cái xấu hổ. Hắn quên béng đi mất, thiên hạ làm gì có
ai mà cái gì cũng động vào được như hắn chứ. Đoạn liền dùng một tia linh lực
rót vào vòng ngọc đó. Một đạo hàn khí lạnh thấu xương liền trào ra, làm cho
hơi nước xung quanh đóng băng lại, kết tinh tạo thành mấy chữ:
Băng Linh Giáng Thế Thu Đông Giao Hùng Quang Mai Tinh. – Thảo Linh lẩm
nhẩm.
Tỷ không hiểu đúng không? Mấy chữ này, để nguyên thì khó giải nghĩa, có
điều, theo đệ hiểu thì Băng Linh chính là tên thật của tỷ, hạ sinh vào lúc thu
đông giao mùa, vào khi mà sao mai sáng nhất. Mà hôm nay mới là ngày duy nhất
trong năm mà sao mai xuất ra một quang mang rực rỡ. Ta trông thấy vào ban sáng
nên mới khẳng định như vậy.
Ta là Băng Linh sao? – Nàng cúi xuống, một giọt lệ chợt tràn ra khóe mi,
trôi theo làn da trắng hồng, rồi rơi xuống đất thật nhẹ nhàng.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Khánh Dương, mặt hắn tái mét vội dỗ:
Thảo Linh ngước lên nhìn Khánh Dương, mỉm cười lau nước mắt nói:
Trong lòng Khánh Dương đang rối bời, nghe vậy cũng dần dần dịu xuống. 2 người
im lặng một lúc lâu, ngẫm nghĩ gì đó, cảm thấy cần phải làm một việc gì đấy,
Khánh Dương nuốt khan một cái rồi nói:
Ta không biết là ta suy đoán có đúng không, nhưng những chữ đó thì không
phải là giả được, nếu sai là do ta nghĩ chưa đúng mà thôi, hiện tại tỷ mau
luyện hóa thanh kiếm này đi đã, đem về Trần Gia, uy khí của nó sẽ đánh động
nhiều người mất.
Đa tạ Dương Dương, ta vui lắm! Có điều, sao lúc đấy đệ lại tìm ra được nó
như vậy? Chẳng lẽ chỗ đấy đều là thần khí cả sao?
Ban đầu thì đệ cũng chẳng nhìn ra được! – Khánh Dương cười cười – Có điều,
thần khí nào cũng có linh tính, chính nó nói với đệ đấy. Tỷ mau chóng tu
luyện, đến khi có thể xuất hết ra uy lực của nó, thì lúc đó nó sẽ nói với tỷ
nhiều việc, hiện tại thì linh tính của nó đều dồn vào để giấu đi khí tức thần
khí cả rồi. Khi nãy là do có phong ấn cho nên nó mới có thể thoải mái nói với
ta nhiều việc, còn hiện tại thì nó đã im lặng đi rồi.
Hửm? Thế, nó nói với Dương Dương những gì vậy? – Thảo Linh tròn mắt gặng
hỏi.
À, nó nhờ ta đem nó ra khỏi đống đấy, nó sẽ phò trợ ta nhiều, bị phong ấn
đã mấy vạn năm, nó ngứa ngáy lắm rồi, gặp khí thế của ta, nó muốn biến ta
thành một cao thủ khuấy trời đạp nước.
Vậy sao lại đem tặng cho ta? Chẳng phải là nó sẽ không chịu sao?
Linh tỷ yên tâm, nó sẽ buông lỏng hộ thủ linh khí cho tỷ, ta đã nói nó là
ta muốn tặng cho tỷ, ta không thích dùng kiếm, nhưng dám chắc với nó là tỷ sẽ
không khiến nó thất vọng, những người bên ta không có ai là phàm nhân cả,
nhưng tỷ là người thích hợp với nó nhất. Hơn nữa, đây lại là một linh kiếm
nương, tỷ bảo xem, làm sao mà ta có thể đem bên mình được chứ! Vậy chẳng phải
là bị nhìn thấy hết sao! Ta còn là xử nam cơ mà! ......À, nó có dặn là tu vi
chưa đạt Vương cấp thì tuyệt không lôi nó ra, mà hãy dùng một binh khí tầm
thường khác, bởi nếu gặp cao thủ thì nó khó có thể ẩn thân.
Thảo Linh đỏ mặt cười khúc khích nhớ lại chuyện cũ, liền chọc một câu:
Đoạn quay mặt đi luyện hóa thanh kiếm, bỏ mặc Khánh Dương đang tối sầm mặt
ngồi một bên hộ pháp.
Vốn tu vi của Khánh Dương cũng không cao lắm, tuổi lại còn trẻ, nhưng hắn dám
đem Thảo Linh ra nơi này, tự tin vào những vòng cảnh giới đã an bài ra, bởi vì
trước đó, hắn đã bí mật nuốt mấy viên “tăng lực” khiến mỗi hành động sẽ hao
tổn linh lực gấp đôi, nhưng bù lại thì tu vi tạm thời tăng gấp gần 2 lần trong
mấy canh giờ. Hay nói theo ngôn ngữ game là “cắn lắc”.
Trời dần về hoàng hôn, lúc này, Thảo Linh đã luyện hóa xong thanh Thiên Băng
Nguyên Bích Thiết Kiếm, liền mau chóng cùng Khánh Dương trở về Trần Gia. Dọc
đường, Khánh Dương giải thích cho Thảo Linh hiểu rằng tạm thời đừng nên để lộ
thân phận lúc này để tránh những rắc rối không đáng có, mà theo hắn dự đoán là
nếu nàng quá vui mừng mà nói ra thì về lâu dài sẽ có những hậu quả không tốt.
Hai người cứ vừa thong thả bước trong những quang mang vàng vàng của một nửa
vầng dương đang lấp ló phía sau núi, lưu luyến tò mò nghe trộm cuộc trò vui vẻ
này. Một bông tuyết tinh khiết không biết từ đâu, khẽ trôi theo một làn gió,
bay mấy vòng xung quanh những cành cây khẳng khiu phía sau bóng 2 người.