Đất Trời Đều Nằm Tại Tim Ta!


Người đăng: dragonf4393@

Dùng bữa xong, Khánh Dương đi thẳng lên Kinh Các, trong đầu suy nghĩ một số
việc. Ánh nắng chan hòa đây đó, văng vẳng tiếng cổ cầm bên tai. Thì ra là Trần
Bạo Lôi ngồi ở một đình viện nằm giữa hoa viên, nét mặt thâm trầm, hiện tại
đang tấu lên một khúc nhạc du dương, thánh thoát. Đám học trò mấy ngày nay lẽo
đẽo theo sau Khánh Dương, đến hiện tại mới sực nhớ ra là còn có Trần Bạo Lôi
nữa, liền tụ tập ở đây nghe đàn.

Khánh Dương không mấy để ý lắm mà cứ phăng phăng băng ngang đó, hắn muốn đọc
lại một chút những phần thông tin về các loại muông thú, thực vật, bởi chắc
chắn sẽ có khi cần tới. Lúc này, sự xuất hiện của Khánh Dương làm cho Bạo Lôi
khẽ cau mày, gẩy sai một nhịp, liền dừng lại, không nhìn Khánh Dương mà gọi
lớn:


  • Dương huynh! Mới sáng đã có việc gì vội vã sao?

Khánh Dương lúc này mới chợt tỉnh, nhìn lên thì thấy Bạo Lôi ngồi đó. Hắn cũng
biết chắc rằng tên này bế quan mấy ngày, hiện tại sẽ gây khó dễ cho mình. Mà
thực ra, sau hôm họp gia đình thì Đồng Bảo Vi ngay đêm đó đã gọi Bạo Lôi đến
mắng té tát, bởi vậy mà hắn cảm thấy bao nhiêu nỗ lực đổ sông đổ bể. Chưa bao
giờ được công nhận, những chỉ thua người một chút là đã bị đày đọa tinh thần
nên quyết không cam tâm, phải tìm ra một cách gì đó đè bẹp Khánh Dương mới
được.

Bế quan suy ngẫm mấy hôm, hắn chợt nhận ra là Khánh Dương chưa bao giờ chơi
đàn, chắc chắn không rành âm luật, liền bày ra việc này để hạ Khánh Dương
xuống một bậc, lấy lại vị trí của bản thân trước đám học trò Trần Gia, cũng
như là lấy lại tôn nghiêm của chính mình. Thấy Khánh Dương đã nhìn mình, Bạo
Lôi từ từ ngước lên, từ tốn nhưng cũng có chút uy nghiêm, lạnh lùng nói:


  • Dương huynh! Ta biết huynh trăm công ngàn việc, có điều, ta đang có chút
    nhã hứng, liệu huynh có thể cùng ta tấu âm một khúc chăng?

Nghe vậy, Khánh Dương có chút chột dạ, nghĩ thầm:


  • “Chết tiệt! Ta kiếp trước kiếp này đều mù nhạc lí, hiện tại thì khó xử a!”

Bèn chối khéo:


  • Hừm, Lôi đệ. Ta hiện tại không có tâm trạng đó, nếu tấu âm thì sẽ trở nên
    rất tệ, e rằng lại chẳng khác nào đàn gẩy tai trâu, ta không có ý muốn phá đi
    nhã hứng của đệ đệ.

Khánh Dương ra vẻ chịu thua, nhưng vẫn đệm thêm một câu thể hiện khí phách,
khiến Bạo Lôi tối sầm mặt lại, hắn liền nói thẳng:


  • Dương huynh! Huynh văn hay ý tốt, ứng đối trôi chảy, bao giờ cũng có một cỗ
    khí phách hiên ngang, cổ nhân có câu cầm, kì, thi, họa, Thi thì huynh đã đáp
    ta, Họa thì huynh đã chứng tỏ, còn lại Kì và Cầm nữa, hiện tại có thể minh
    chứng cho ta cùng mọi người ở đây biết chút tài nghệ chăng? Xem như là mở mang
    tầm mắt vậy?

Biết rằng nếu bỏ đi, thì Khánh Dương chắc chắn sẽ bị lép vế từ đây, hắn cũng
không muốn tranh đoạt điều gì, nhưng người khác dâng lên tận miệng, không ăn
chẳng lẽ là rất ngốc sao! Ngẫm nghĩ một chút, Khánh Dương liền đáp:


  • Thôi thì cũng được, đem cho ta một chiếc bàn gỗ, một đôi đũa và mấy cái ghế
    ra đây, ta không có nhã hứng ngồi bán đá tấu âm, hơn nữa, ánh mặt trời dịu
    dàng chứa chan thế này, tắm nắng một chút sẽ tốt cho việc phát triển!

Lúc này, Bạo Lôi trong bụng thầm nghĩ:


  • “Hừ, để xem ngươi giở trò gì? Đấu được ta sao?”

Đám học trò ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu Khánh Dương định làm gì, nhưng rồi
cũng hồi hộp mong chờ điều kì lạ sẽ xảy ra, mấy ngày nay, bao nhiêu chuyện kì
lạ thiên long địa lở đã xảy ra quanh Khánh Dương rồi, hiện tại chúng muốn được
mở rộng tầm mắt.

Mấy vị phụ mẫu có mặt tại đó, người thì hồi hộp chờ xem tên này rốt cục làm
cái gì mà bên trong đình viện mát mẻ thì không ngồi, mà lại ra giữa nắng thế
kia, kẻ thì lại dè bỉu, cho rằng Khánh Dương sắp trở thành trò cười. Một vài
học trò cũng lập tức chia ra đi lấy những gì Khánh Dương yêu cầu.

Về phần Khánh Dương, kiếp trước hắn dốt nhạc lí là sự hiển nhiên, có điều, hắn
biết một chút về trò Pen Tapping. Nói sơ qua thì là đệm nhạc bằng cách gõ bút
và tay, hắn thường chơi theo lối Free Style, là một thể loại không có đường
lối cụ thể, người chơi mặc sức sáng tạo.

Trong trò chơi này, thì quy định cách gõ nhịp theo một số thứ tự thành một dãy
mã, người chơi dựa theo dãy mã đó mà ghi nhớ dễ dàng. Số 1 là đập cổ tay phải
xuống bàn, 2 là gõ đầu bút bằng tay phải, 3 là gõ thân bút bằng tay phải, số 4
là gõ đầu bút nhưng bằng tay trái, số 5 là quẹt đầu bút xuống mặt bàn, số 6 là
gõ li hoặc cốc, số 7 là đập cổ tay trái xuống bàn, số 8 là gõ thân bút, nhưng
bằng tay trái. Ở tiền kiếp, Khánh Dương đã thử nhiều loại bút khác nhau, cho
ra âm thanh khác nhau, có điều trong thế giới này thì vẫn sử dụng bút lông thô
sơ cho nên nếu dùng bút gõ nhịp thì sẽ có rắc rối xảy ra, vì vậy mà Khánh
Dương thay bằng đôi đũa, cũng là thứ mà hắn đã từng thử nhiều lần ở kiếp trước
và rất ưng ý với âm thanh được tạo ra.

Bàn ghế đã sẵn sàng, Khánh Dương dạo một vòng quanh chiếc bàn gỗ hình chữ
nhật, tới mỗi vị trí ghế ngồi, hắn đều gõ gõ mấy cái xung quanh. Cảm thấy
Khánh Dương đang câu giờ, Bạo Lôi liền chán nản nói:


  • Không được thì thôi, hà tất Dương huynh phải kéo dài thời gian như vậy?

Khánh Dương nhìn lên Bạo Lôi, cười đểu một cái, rồi vẫn tiếp tục công việc.
Khán giả xung quanh đã bắt đầu bàn tán xì xào, không biết là do chất lượng bàn
sẽ ảnh hưởng đến tiếng cầm, hay là vị trí ngồi ảnh hưởng đến tiếng cầm.

Đi xong một vòng, Khánh Dương liền cầm đôi đũa lên ngắm nghĩa một chút, rồi
thử gõ mấy cái xuống bàn. Đám người đang tránh nắng trong đình viện lại càng
ra vẻ khó hiểu. Kết thúc, Khánh Dương liền ngước lên nói:


  • Chẳng hay, vị huynh đệ nào muốn cùng ta tấu một khúc Thiên Địa Đô Ngã Tâm
    Trung (đất trời nằm tại tim ta)?

Đám học trò lúc này lại xì xào, khúc cầm này chúng chưa nghe qua bao giờ,
không biết âm luật, làm sao mà tấu. Chính vậy tên học trò lanh lợi liền nói:


  • Trần huynh! Khúc cầm đó, bọ ta kì thực chưa nghe qua bao giờ, chứ đừng nói
    tới việc học được, thật làm huynh thất vọng rồi!


  • Ta không cần người biết, chỉ cần có cổ tay cứng và một lá gan lớn là được
    rồi! Trượng phu hà tất phải quan tâm mấy việc cỏn con!


Một thoáng im lặng. Lúc này, tên học trò béo liền lật đật chạy ra, hắn luôn
muốn được như Khánh Dương cho nên chẳng câu nệ gì mà lập tức chạy đến chiếc
bàn. Một người chạy đến là cả đám còn lại đều kéo theo, không ai muốn tự nhận
mình là lá gan chuột nhắt cả. Bạo Lôi thấy cảnh này, hơi nheo mắt lại đề
phòng.


  • Ta cần 4 người, ngồi ở mấy chiếc ghế kia – Khánh Dương chỉ vào mấy vị trí
    đối diện và 2 bên, riêng hắn ngồi vào một cạnh dài đối diện với Bạo Lôi.

Đoạn, lấy ra một cây bút, khoanh trước mặt mỗi người và chính Khánh Dương một
vòng tròn to như bàn tay, rồi nói:


  • Các vị huynh đệ, khi nào ta gõ vào vòng tròn trước mặt ta, thì mọi người
    cũng lập tức dùng chưởng ấn đánh xuống những vòng tròn trước mặt mọi người,
    nhưng đừng mạnh quá, đánh thử ta xem nào.


  • Rầm.


Nhiều tiếng vỗ bàn gần như một lúc vang lên. Lúc này Khánh Dương mới cười cười
nói:


  • Quả nhiên là hảo thư sinh! Rất tốt, cứ tiếp vậy mà làm. – Đoạn quay sang
    những người đang đứng xung quanh tò mò xem – Những vị huynh đệ này, có thể dậm
    chân cũng được, hoặc có thể hát theo ta, giọng dở giọng hay, giọng cao giọng
    thấp, tông trầm tông bổng, không vấn đề, có gan thì cất tiếng, các vị sẽ thấy
    được sự tuyệt diệu của việc đoàn kết nhân vị nhân.

Đoạn, Khánh Dương cầm lên 2 chiếc đũa, giơ lên hờ hững trước mặt, nhắm mắt
dưỡng thần. Không khí trở nên im ắng lạ thường, chỉ có tiếng gió lay, chim
hót, và ánh nắng chói chang chiếu xuống những bông tuyết lưa thưa trên mặt đất
mà thôi.

Mọi người xung quanh ai nấy đều căng thẳng, hồi hộp xem việc gì đang xảy ra,
tại sao tấu âm mà không dụng cầm dụng trống. Không để mọi người chờ lâu, hoa
viên giờ đây vang lên tiếng lách cách, theo một nhịp điệu mà người không biết
cũng cảm thấy hùng tráng. Hiện tại thì chỉ mới có một mình Khánh Dương là gõ
bàn gõ đũa, sau khúc dạo đầu, nhấn mạnh bằng một tiếng vỗ bàn tập thể. Đánh
rầm một cái, Khánh Dương bắt đầu cất tiếng. Chất giọng vừa dậy thì, có chút
trầm trầm, vẫn còn vương một chút thanh thanh, đưa những lời ca cùng hòa vào
những tiếng vỗ nhịp liên tục bằng cả 2 tay, và những tiếng vỗ bàn tập thể cứ
cách vài nhịp lại vang lên.


  • Thiên thu bá nghiệp, bách chiến thành công,
    Biên thanh tứ khởi, xướng đại phong,
    Nhất mã bôn đằng, xạ điêu dẫn cung,
    Thiên địa đô tại ngã tâm trung!
    Cuồng sa lộ vạn lí, quan sơn nguyệt mông lung,
    Tịch mịch cao thủ, nhất thời câu vô tung,
    Chân tình thùy dữ cộng, sinh tử khả tương tòng,
    Đại sự lâm đầu hướng tiền xung, khai tâm trung!

(Dịch nghĩa là:
Nghiệp bá ngàn năm, trải trăm trận thắng,
Biên cương bốn bề nổi gió lớn,
Một ngựa phi nhanh, giương cung bắn chim điêu (đại bàng)
Đất trời đều nằm trong tim ta!
Ngàn dặm đường bụi tung điên cuồng, trăng mờ tỏ nơi biên ải
Cao thủ lặng lẽ, một thời không còn tung tích
Chân tình này ai nguyện cùng sống chết kề cạnh,
Việc lớn ập đến liền xông lên phía trước, phanh lồng ngực!)

Tiền kiếp, Khánh Dương cũng có biết vài bài ca, hắn vốn thích nhạc, cho nên dù
dốt nhạc thực, nhưng cũng cố học được chút ít tiếng Guitar, có điều, hiện tại
thì không có Guitar nào, cho nên mới nghĩ ra kế đem một bài ca hùng tráng cho
một đám người cùng xướng, tựa là “đất trời đều nằm trong tim ta” trong phim
“anh hùng xạ điêu 2003”.

Đi qua một lần, ca lại lần tiếp thì đã có những tiếng chân giậm mạnh lên đất
hòa vào cùng nhịp điệu, cũng bắt đầu có người nhớ được ca từ, vì ca từ cũng
ngắn gọn, dễ hiểu. Hơn nữa, không khí hùng tráng của khúc ca đã lôi kéo được
đám học trò.

Phàm là nam tử, ai mà không muốn đội trời đạp đất, nhấc chân lên thì thiên
rung, hạ tay xuống thì địa chuyển.

Thấy vậy, Khánh Dương liền ca thêm một lần nữa, để cho những kẻ chưa kịp hòa
mình vào dàn nhạc có cơ hội. Đúng như hắn đoán, những kẻ tới lần thứ 3 mới cất
tiếng, là không kịp nhớ lời. Hòa âm cùng với nhau thì cho dù ca hay, giọng dở,
lại biến tấu quyện chung lại thành một hợp âm mạnh mẽ, hùng tráng hơn.

Âm thanh lúc này đã vang đội khắp Trần Gia Trang, khiến cả Lý Kinh Vân cũng
phải ra ngó thử một chút, đám gia nô cũng tụ tập ở cửa hậu trang ghé một mắt
vào xem, thậm chí còn kinh động tới cả những lão sư và đầu não của Trần Gia.

Chỉ có một kẻ hiện tại đang khóa kín cửa phòng, bực tức dùng tay bịt tai, liên
tục chửi mắng là Đồng Bảo Vi mà thôi. Lần thể hiện này của Khánh Dương đối với
ả, giống như một đòn trời giáng vào lỗ tai vậy. Còn đối với Bạo Lôi, hắn cũng
bị khúc tráng ca lôi cuốn vào, lẩm nhẩm theo lời ca, ngón tay gõ nhẹ nhẹ theo
nhịp lên bàn đá trong đình viện lúc nào không hay.

Kết thúc ca khúc bằng một từ kéo dài và chấm dứt bằng một nhịp tập thể. Lúc
này, mấy vị phụ mẫu kia đều nhìn Khánh Dương bằng con mắt khác, không dám có
một tí khinh thường nào về thiếu niên đang khoác mấy tấm bao tải mục nát vá
chằng chịt kia nữa.

Hắn vừa mới đưa một khúc tráng ca mới mẻ ra, cách hòa âm cũng khác, chẳng có
mấy một khí cụ nào đã có thể làm cho cả Trần Gia đều phải câm nín như vậy. Còn
đám học trò, lúc này nhìn nhau, cảm thấy tự hào, cảm thấy cần phải gắn kết với
những người xung quanh nhiều hơn. Trong lòng chúng đều cảm thấy mình là anh
hùng hảo hán, xông pha ngàn dặm, lập nên thiên thu bá nghiệp vậy.

Khánh Dương lúc này mới đứng dậy chắp tay nói:


  • Đa tạ các hảo huynh đệ đã cùng ta tấu lên một khúc, hiện tại ta có việc cần
    lên Kinh Các một chút, cáo từ!

-Đa tạ Trần huynh!

-Đa tạ Trần huynh!

Đám học trò chắp tay đáp lễ, chúng chưa bao giờ được trải nghiệm một điều hay
ho như vậy, trong lòng thầm cảm phục vị thiếu niên kia nhiều hơn nữa. Còn
Khánh Dương, hắn không định làm lớn chuyện, nhưng người tính không bằng trời
tính, đã vậy thì hắn mượn gió bẻ măng luôn một thể, cũng là giúp đám học trò
quyền quý kia một bài học về sự đoàn kết, về sau sẽ ít nhiều sẽ giúp hắn trong
việc thay đổi thế giới này như những gì hắn đã tính toán ra. Liền đó Khánh
Dương quay lại phía Bạo Lôi:


  • Lôi đệ! Cáo từ!

Đi thẳng một mạnh lên Kinh Các, Khánh Dương không để ý gì đến những ánh mắt
đang trồm trồ nhìn vào mình. Hắn càng không biết rằng phía xa, có một bóng áo
lam thấp thoáng phía sau tán lá còn xanh của một loại cỏ đẹp, nhìn theo bóng
lưng hắn, đôi môi hồng hồng như cánh hoa đào mùa xuân, mỉm cười.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #23