Nói Được Làm Được.


Người đăng: dragonf4393@

Một lúc sau, Khánh Dương đến bên chiếc bàn lớn nằm giữa kinh các, vốn là để
dùng cho nhiều người ngồi đó nghiên cứu kinh thư. Khẽ động ý niệm vào túi trữ
vật, lại lôi ra một đống giấy mực, tiến hành chép lại những bản thiết kế. Hắn
chăm chỉ chép lại thiết kế của nhiều loại máy móc mà cho rằng sau này có thể
dễ dàng chế tạo, sẵn sàng cho một nền công nghiệp – nông nghiệp phát triển,
những loại này đều không chạy bằng máy tính và phần mềm, cho nên trong điều
kiện hiện tại thì vẫn có thể cho ra một số lượng nhất định.

Có điều, hắn chỉ chép và ghi chú số thứ tự bộ phận, chứ không ghi chú lại từng
chi tiết. Đơn giản là hắn không muốn có kẻ nào lại nẫng tay trên, mà với trình
độ hiện tại thì chẳng mấy ai có thể hiểu được những thứ này dùng để làm gì chứ
đừng nói tới việc chế tạo ra.

Thấy hắn lại chăm chú vẽ lên những trang giấy trắng, đám học trò buông những
trúc giản ra mà chạy ngay lại nhìn ngó.


  • Trần huynh, lại thần khí đó phỏng?


  • Ta thấy có vẻ là một loại thần khí gì đó còn kinh hoàng hơn thứ ban sáng.


  • Uhm, ta cũng nghĩ vậy.


  • Trần huynh thật kinh người, mới xuất ra một thần khí, hiện tại lại còn vẽ
    ra được mấy thần khí khác....


Khánh Dương vẫn chăm chú chép, nhưng hắn hơi cảm thấy khó chịu về đám học trò
kia, nên tìm cách đuổi khéo:


  • Đúng vậy, nhưng những thứ này không phải là thần khí tấn công hay phòng
    thủ, mà là những thứ có thể giúp các ngươi ăn no mặc ấm, đời đời sung túc. Đều
    có trong kinh thư cả!

Nghe thế, đám học trò lập tức im bặt, chạy trở lại bên những kệ lớn đặt đầy
những trúc giản, lập tức mỗi người lấy mấy cái đem ra nghiên cứu. Đương nhiên,
Khánh Dương chỉ tiện miệng nói ra một câu vậy thôi, chứ trong những trúc giản
này, làm gì có.

Những liếng lạch cạch liên tục vang lên trong kinh các. Vị đồ sư khi nãy nghe
Khánh Dương nói vậy cũng bán tín bán nghi, cầm đại một trúc giản lên xem, thấy
đề là “Luyện chế dược đỉnh lục cấp khí”, liền âm thầm bỏ vào ống tay áo, đem
ra một góc vắng người xem lấy xem để.

Lúc này, ai nấy cũng bận bịu, không để ý là Trần Chí Hàn cùng mấy vị đồ sư
khác cũng đã âm thầm có mặt. Chứng kiến cảnh tượng ngàn năm có một này, ai nấy
đều nhìn nhau, khấp khởi mừng thầm rằng khi sáng đã không ra tay kéo đám học
trò này lại, nếu không thì hiện tại chúng đâu có chăm chú học tập như vậy.

Vị lão sư tuy mừng ra mặt, nhưng trong bụng cũng có chút lo lắng, mong rằng
tên tiểu tử Trần Khánh Dương kia mau chóng lên Hồng Vũ Môn đi, chứ cứ ở lại
mãi thế này thì không khéo lão lại phải nhường chức cho tên tiểu tử này mất.
Mà cả đám đồ sư cũng sẽ thất nghiệp đi mất.

Trần Chí Hàn thật lặng lẽ đến bên Khánh Dương, cũng tò mò xem hắn đang làm thứ
gì mà có thể khiến cả đám học trò vốn lười học, lười tu luyện kia lại ra sức
lật đi lật lại những trúc giản, xem không bỏ sót chữ nào như vậy.

Nhìn vào những hình vẽ phức tạp kia, Trần Chí Hàn vắt óc ra suy nghĩ cũng
không hiểu nổi rốt cuộc là tên tiểu Dương này đang làm cái gì. Nửa canh giờ
trôi qua, Chí Hàn chịu không nổi bèn buột miệng hỏi:


  • Tiểu Dương à, những thứ này là gì vậy? Ta xem, thật không hiểu!

Giật mình nhìn lên, Khánh Dương lập tức đứng dậy hành lễ:


  • Bá phụ! Bá phụ tới khi nào, tiểu Dương thực sự không biết, mong bá phụ bỏ
    qua cho – Hắn cười hiền.


  • Không không, đừng dừng lại, cứ tiếp tục đi, đa lễ làm gì, ta làm tiểu Dương
    giật mình rồi, ngươi bỏ qua cho bá phụ là được rồi, tiếp tục đi, ta chỉ tò mò
    một chút thôi. – Thấy mình vừa chen ngang Khánh Dương, Trần Chí Hàn liền ấn
    hắn xuống trở lại, vẻ mặt hối lỗi.


  • Bá phụ không trách là tốt rồi, tiểu Dương rất cảm kích! – Khánh Dương cũng
    không câu nệ, lại tiếp tục công việc của mình. – Tiểu Dương đang chép lại mấy
    bản thiết thi công cơ khí, sau này sẽ có lúc dùng đến, lúc đó, chắn chắn có
    ích, Trần Gia không thiếu phần. Tỉ như thứ tiểu Dương đang chép này là một thứ
    có thể thay thế cho ngưu thú, làm công việc cày bừa đồng áng, cải tiến thêm
    một chút thì có thể gieo hạt, chạy được trên núi, chạy được dưới đồn điền, mỗi
    ngày một cái có thể xới tung ngàn mẫu ruộng, muốn nông muốn sâu có thể điều
    chỉnh tùy ý dựa vào nhu cầu của mỗi loại lương thảo mà điều chỉnh. Lại còn có
    thể có nhiều công dụng khác, tùy mục đích mà cải tiến lên thêm, tỉ dụ như là
    thay ngưu thú kéo những cỗ xe chở hàng hóa, một cái có sức mạnh bằng 8 con
    ngưu thú cộng lại, cũng có thể đào hố trồng cây, tóm lại là rất nhiều công
    năng.


  • Kì diệu như vậy sao! Vậy tiểu dương vẽ xong, hãy cho ta một bản, ta lập tức
    sai người luyện chế! – Trần Chí Hàn vội vã nói như sợ Khánh Dương sẽ không đưa
    ra.


Chỉ cần có thứ này thì chẳng phải là tiết kiệm được bao nhiêu là công sức, lại
còn đỡ đi được nhiều ngưu thú hay sao, thứ lợi khí thế này, tuyệt đối đáng ra
tay tranh đoạt, huống hồ là chỉ vài lời nói.


  • Hì hì...bá phụ cũng thấy đó, thứ này cấu tạo vô cùng phức tạp, tuy công
    năng rất lớn, nhưng bù lại thì việc luyện chế hao tốn rất nhiều tài nguyên, đã
    vậy, chế ra là một chuyện, muốn nó hoạt động được lại là một chuyện khác, khó
    khăn hơn nhiều.


  • Hả? Nói vậy là vô dụng sao? – Lão đồ sư tròn mắt hỏi.


  • Lão sư, không hẳn là như vậy. Có điều cần một hàm lượng kiến thức công nghệ
    vô cùng lớn, ngưu thú cần ăn, thứ này cũng vậy, có điều, ngưu thú thì ăn cỏ,
    cỏ thì có sẵn, còn thứ này thì khác, cần ăn một loại thực phẩm đặc biệt gọi là
    diesel, muốn có được diesel trong thời gian ngắn thì không thể, dù có cao thủ
    luyện chế ra tay cũng chỉ là miệng ăn núi lở. Tuy nhiên.... – Khánh Dương
    ngừng một chút, cả đám học trò khi nãy cầm luôn cả trúc giản, bu quanh lại,
    đều cúi thấp xuống như những đồ sư và cả Trần Chí Hàn, vểnh tai lắng nghe. –
    Nếu là ở quy mô công nghiệp thì lại khác hoàn toàn, mà diesel đó lại là sản
    phẩm của quá trình chưng cất dầu mỏ, trong quá trình đó sản sinh ra nhiều loại
    khác kèm theo, tỷ dụ như xăng, có lại dùng để chạy những máy móc khác, như
    chiến đấu cơ chẳng hạn, có thể bay được mấy ngàn dặm chỉ trong nửa canh giờ.


  • Nói như vậy thì chẳng phải là có thể tiến đến cả những lục địa xa xôi đó
    sao! – Trần Chí Hàn há miệng trợn mắt ngạc nhiên.


  • Đúng vậy bá phụ. Nhưng muốn có những thứ lợi khí này thì phải có một nền
    công nghiệp vững, đó là điều mà tiểu Dương sẽ ra tay sau khi đạt một tu vi
    nhất định tại Hồng Vũ Môn. Tới lúc đó, mong rằng bá phụ sẽ có thể đứng ra quản
    lí một vài xí nghiệp, nhà máy, để tạo ra diesel cùng các thứ khác, thì mới có
    thể luyện chế và đưa những thứ lợi khí này vào hoạt động. Bên cạnh đó, những
    đồ sư có mặt ở đây, nếu không chê Trần Khánh Dương bất tài thì ta hi vọng là
    các vị sẽ đào tạo được những nhân tài lực hảo để tham gia vào quá trình hoạt
    động. – Đoạn, hắn quay sang đám học trò – Mặc dù ta và các ngươi có chút ân
    oán cá nhân, nhưng không vì thế mà ta bỏ rơi các ngươi, cái ta muốn là tất cả
    mọi người trên đại lục này đều có một cuộc sống tươi đẹp, vì vậy ta mong rằng
    các ngươi sẽ chuyên tâm tu đạo, luyện công, để tới khi đó theo ta mà thay đổi
    đi cái thế giới chết tiệt này! Mà bản tâm các ngươi cũng nên đối tốt với những
    gia nô một chút, các ngươi may mắn hơn họ, sinh ra đã là phú quý, hôm nay cũng
    đã được lao động nặng nhọc giống như họ, hẳn là đã trải nghiệm cảm giác mệt
    đến đứt hơi, lấm lem mặt mày, có người tay chân còn phồng rộp, đau đớn, đúng
    không?


Nghe Khánh Dương nói tới đây, đám học trò mới sực nhớ là cả ngày chưa ăn uống
gì nhiều, mải miết chạy theo Khánh Dương này đến nỗi đau nhức khắp mình mẩy,
kẻ có tu vi cao một chút thì bụng sôi cồn cào, kẻ có tu vi thấp một chút thì
tay chân đều bỏng rát, ai nấy y phục nhăn dúm lại, bẩn thỉu trông không khác
gì một gia nô.

Còn những vị đồ sư và ngay cả Trần Chí Hàn cũng gật gù nhìn nhau, không ngờ là
tên tiểu tử phế vật ngày nào lại có thể sâu sắc như vậy, toàn bộ những người ở
đây đều bị hắn lấy kiến thức làm cho mờ mắt, dắt mũi chạy quanh, nhưng trong
lòng đều cảm phục, mong chờ thời gian trôi cho mau, để được trải nghiệm những
thứ có một không hai nằm trong những giấy tờ còn chưa ráo mực kia, hẳn là
những trải nghiệm mà họ cho dù có chết cũng muốn thử một lần.


  • Nhưng những lợi khí thế này, chắc chắn những cao thủ trên đại lục đều sẽ ra
    tay tranh đoạt, gây ra những việc mưa gió máu tanh hòng đạt được, chúng ta chỉ
    có tu vi bé nhỏ, so với họ thì con kiến còn không bằng, làm sao mà có thể được
    như Trần huynh nói kia chứ? – Trên học trò lực lưỡng lúc sáng, hiện tại mới
    lên tiếng.

Hắn là người hữu dũng, cho nên nghĩ ngay tới việc sẽ có tranh chấp xảy ra là
không thể tránh khỏi. Nghe hắn nói vậy, đám người lập tức tái mặt, không ai
nói thêm cũng có thể hình dung ra những gì sẽ xảy đến.


  • Vị huynh đài này rất có tầm nhìn chiến lược! Tiểu Dương ta có lời khen
    ngợi. Tuy nhiên, huynh đài quên mất thứ thần khí mà ta đã chép lại ban sáng
    sao? Nói cho huynh biết, đó chỉ là một vũ khí nhỏ nhoi, ta còn có nhiều thứ
    khủng khiếp hơn thế, hiện vẫn nằm trong này – Khánh Dương chỉ vào não mình mà
    nói – Ta biết, bước đầu sẽ rất vất vả, nhưng khẳng định là về lâu dài thì
    không kẻ nào có thể động vào những gì mà ta sẽ làm cho xuất hiện tại Trấn
    Thanh Vân. Huynh có biết, thứ khi sáng chỉ là thứ vũ khí cá nhân, hiếm ai sử
    dụng không? Còn những thứ về sau, có thể bắn xa mấy chục dặm, uy lực mỗi lần
    xuất ra đều có thể đánh tan cả tàng kinh các này, mà thậm chí còn ảnh hưởng
    tới cả hoa viên xung quanh.


  • Có thứ lợi hại như vậy nữa sao? – Học trò lực lưỡng trợn mắt, không tin vào
    tai mình.


  • So với thứ khác, thì thứ lợi khí đó cũng chưa phải là gì ghê gớm. – Khánh
    Dương bĩu môi – Huynh có biết trứng phụng nếu bạo phát thì uy lực thế nào
    không?


  • Ta được biết, nếu trứng phụng mà bạo phát ra thì cả trấn Thanh Vân Đều
    thành bình địa. Mấy thứ của ngươi, có thể hơn được chăng? – Học trò lực lưỡng
    vênh mặt, nói ra kiến thức.


  • Đúng là trứng phụng bạo phát thì uy lực vô cùng, nhưng có một thứ khác,
    trông giống như vậy, nhưng khi bạo phát thì đừng nói là Trấn Thanh Vân, mà
    ngay cả diện tích mấy chục dặm cũng đều trở thành bình địa, những sơn nguyên
    cũng bị thổi tung, mà người đứng cách mấy chục dặm cũng bị nhiễm kịch độc mà
    từ từ chết đi, nếu không chết thì nhi tử nhi nữ sinh ra cũng đều thành quái
    vật sống dở chết dở. Huynh nói xem, là thứ gì uy lực như vậy? Có điều, nói
    những chuyện đó thì quá xa vời, ta sẽ cho mọi người thấy một chút thứ hay ho
    trước, chứ nếu chỉ nói không thì các người lại cho rằng ta nói khoác. Chiều
    nay, trước khi hoàng hôn, ngọn núi phía sau Trần Gia Trang, ngay cạnh đó có
    một khoảng đất trống, những người nào muốn xem thì tới đó là được, có điều,
    phải thật bí mật, ta không muốn việc đấy lộ ra bên ngoài một chút nào. Như vị
    huynh đài vừa nói đấy, nếu lộ ra thì e rằng ta còn chưa kịp làm gì mà Thanh
    Vân Trấn đã thành biển máu thì không hay, mà chính các ngươi cũng mang vạ vào
    thân. Hiện tại thì chúng ta đi ăn cơm thôi, chứ ta cũng đói sắp không chịu nổi
    nữa rồi!


Liền đó, Khánh Dương lại đứng dậy đi thẳng một mạch tới khu nhà ăn uống. Đám
học trò nghe những lời vừa rồi đều quá sức chịu đựng, nên cũng bán tín bán
nghi. Còn mấy vị đồ sư cùng Trần Chí Hàn thì cũng theo chân Khánh Dương đi ăn
cơm, khẳng định hoàng hôn phải có mặt để xem thứ gì hay ho mà Khánh Dương hứa
là sẽ đem ra.

Về phần Khánh Dương thì hắn đang thầm cười khổ, vốn chỉ muốn âm thầm, để sư
phụ chứng kiến, không ngờ lại lỡ tay tạo ra oanh động bực này thì đành phải
đem thành quả đêm qua ra mà triển lãm thôi.

Đám học trò lẫn những người vừa nghe khi nãy thì lại khác, vừa đi vừa vắt óc
suy nghĩ, không biết xí nghiệp là cái quỷ gì, diesel là cái thổ ngữ nào, mà
xăng là cái con vật gì.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #17