Anh Hùng Đểu Cáng.


Người đăng: dragonf4393@

Chuyển biến phút chót cứu Xích Mộc Tử Yêu một mạng là thân ảnh khổng lồ toàn
thân đen tuyền liên tục tỏa ra những hắc vụ cuồn cuộn. Cặp mắt đỏ ngầu nhìn
không thấy tròng đâu nữa, thuần một màu huyết hải. 9 cái đuôi dài xù lên liên
tục ve vẩy trong không gian, con cáo lớn khí thế thần ma nhả ra một đám người
từ trong miệng có tới hơn hai chục thân ảnh, bé xíu có, thanh niên có, thiếu
phụ có, mà lão nhân cũng có. Toàn bộ đều ướt sũng những nhớt dãi trong miệng
nó nhưng hầu như chẳng có thương tổn gì nhiều.

Cửu Vĩ Yêu Hồ tựa như đã hóa dại, chính xác là con chó dại. Cơn đau đớn sâu
thẳm trong linh hồn khiến nó không còn là chính bản thân nó nữa. Mặc cho bộ
lông kia cháy xém nhiều phần bỏng rát những miếng da cháy khét không rõ đâu là
yêu nguyên, đâu là khói, nó cất tiếng cười man rợ đến nỗi không chỉ là người ở
Thái Dương Môn mà ngay cả đám hắc y khát máu cũng được dịp ớn lạnh. Đến Huỳnh
Vấn Thiên đang giao đấu cùng với Trần Khánh Dương cũng phải dừng tay nhìn vào
một màn này.


  • Khặc khặc khặc! Bữa tối sao? Bổn Yêu xưa giờ đem nhiều kẻ làm điểm tâm, con
    trùng đất như ngươi là cái thá gì kia chứ! Khặc khặc khặc...


  • Hừm! Cũng có chút khí thế đi!


  • Lão đại à! Coi bộ bữa tối này khó nuốt à nha!


  • Ồ! Cửu vĩ! Hảo! Vậy đỡ thử cửu đầu xem!


  • Lão Ngũ à, cổ nhân có câu đầu xuôi đuôi lọt, xem ra cần phải cho y một bài
    học nha!


  • Lão Tứ, chúng ta là thú tộc, cổ nhân cái gì chứ! Phải là cổ thú!


  • Ầy! Lão Bát chí phải, ít nói nhưng mà thần thái rất là cao sang à nha! Ha
    ha ha


  • Khục..... – Cửu Vĩ Yêu Hồ là đã sức cùng lực kiệt, nó thổ huyết.


  • Ô! Mới thổi nhẹ đã thổ huyết? Coi bộ hết vui rồi! Aiz....


Kịch đã hạ màn, Thái Dương Môn lúc này không còn bất kì ai là đối thủ của Thất
Sắc Cửu Đầu Cự Yêu Mãng nữa rồi. Vậy nhưng trước khí thế liều mạng của Cửu Vĩ
Yêu Hồ, con quái vật cũng phải nghiêm túc lên đôi chút.

Vẫn biết là tu vị cách nhau một khoảng trời vực, nhưng một khi đã liều mạng
thì thiếu niên nhỏ bé vẫn có khi hạ được lão giả một thân kinh nghiệm chiến
trường. Bởi vậy mà cứ xác định là đập chết Cửu Vĩ Yêu Hồ này, thì mọi thứ mới
chính thức êm xuôi. Thất Sắc Cửu Đầu Cự Yêu Mãng chẳng nói thêm một lời nào,
toàn thân cuộn lại, tỏa ra luồng yêu nguyên hắc vụ đến tràn ngập cả thung lũng
nơi tiền môn Thái Dương Môn.

Thân hình khổng lồ kia co rút tới đâu đều để lại một vệt rãnh dài ngoằn ngoèo.
Mặt đất dưới sức nặng và yêu nguyên của Thượng cấp đỉnh phong yêu thú chỉ như
bãi cát vàng trên sa mạc mà thôi. Kình tụ tối đa vào 9 cái miệng lớn đang há
ra như 9 chậu máu khổng lồ. Hội tụ 9 viên hắc châu khủng bố đang ngưng hình từ
những hắc vụ.

Khoảnh khắc này thiên địa yên tĩnh tới lạ thường, không có lấy một chút gió
thoảng, không gian đặc quánh lại, áp lực vô hình đè nặng lên mỗi sinh linh tại
chiến trường khiến không ít kẻ yếu vía chịu không nổi với áp lực đó mà bạo thể
thổ huyết, lần lượt ngã xuống. Dĩ nhiên, thiếu nhi là đối tượng hàng đầu gánh
chịu sự áp bức ngạt thở kia.

Cửu Vĩ Yêu Hồ đã muốn liều mạng, nó không còn biết đất trời cao thấp gì nữa
rồi. Tụ kình hóa châu, hắc vụ tỏa ra nghi ngút, yêu nguyên thiêu đốt chủ hồn
hội tụ lại trong đôi hàm cắn chặt, trắng ỡn kia. Nó dùng chính hàm răng sắc
nhọn của bản thân làm không gian giam hãm kình lực vào trong.

Hắc vụ chui vào trong kẽ răng, dồn nén tới cực điểm khiến bộ dáng nó tựa hồ có
phần bị căng phồng lên đôi chút. Huyết mâu long sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt
sống đối thủ. Yêu nguyên có thể kém hơn rất nhiều, nhưng khí thế của chiêu này
thì tuyệt không thua đối phương. Nó đã chấp nhận thiêu đốt chủ hồn hóa nguyên
để đáp đòn cơ mà, động tới chủ hồn, vạn kiếp bất phục.


  • Hừm! Khinh Thái Dương Môn không đủ người sao! Bổn Hoàng cũng ra mặt!

Thanh âm trầm trầm uy khí, con thằn lằn to lớn từ đâu bò ra, toàn thân hoàng
sắc xen lẫn bạch sắc li ti. Trên lưng thì đôi cánh đã lớn hơn một chút. Mau
chóng sóng vai cùng Cửu Vĩ Yêu Hồ, nó cũng tụ kình vào cái miệng hồng sắc mở
to. Kình khí ngưng vật tạo thành viên bạch châu tỏa ra quang mang ảm đạm, hàn
khí xung thiên.

Tới giờ Hoàng Tuyết mới thò mặt ra, không phải vì y sợ, mà bởi cánh chưa đủ
lớn để làm trò phi hành. Mà bò từ trên đỉnh Thái Dương Sơn xuống nội cũng mất
cả canh giờ chứ đùa đâu được. Chẳng biết là có làm nên trò trống gì không,
nhưng mà xem bộ khí thế cũng trợ uy không kém.


  • Hây! Chín đánh hai không nhục sao! Bổn miêu góp vui!

Ngay khi Hoàng Tuyết ra mặt thì Tiểu Miêu cũng nhảy tới nơi, khom lưng tụ kình
vào song trảo sắc bén lạnh lùng, chuẩn bị thế công tới tấp. Phải biết là mấy
trò đánh tầm xa thì Tiêu Miêu đều không có, nhưng bộ trảo thủ này là thứ không
thể đùa giỡn được bởi tốc độ và uy lực của nó phối hợp với thân thủ uyển
chuyển kia chính là một vũ khí tối thượng...đối với vài ba tên tép riu.

Tình hình căng thẳng tột cùng, Trần Khánh Dương thực sự không còn nghĩ ra là
nên làm cái gì nữa, bởi chính hắn lúc này có tới một vạn lẻ một phương án
trong đầu, nhưng không phương án nào là dùng để đối phó với con quái vật ở
đẳng cấp tiệm cận Địa cấp kia hết. Cần phải biết, uy lực của một đòn đó thôi
là quá đủ để thổi bay hết nửa đỉnh Thái Dương Sơn cùng toàn bộ những gì đứng
trên đó rồi. Hắn muốn tham chiến, nhưng lực bất tòng tâm.

Đối với nhất chiêu phân thắng bại ở đẳng cấp này thì hắn chỉ như con sâu cái
kiến, đến Tiểu Miêu kia còn chưa chắc là hắn đã đánh ngang tay chứ đừng nói là
chống đối với con Thất Sắc Cửu Đầu Cự Yêu Mãng.


  • Phát!!!!! – Chín cái đầu rắn khổng lồ đồng thanh la lên một tiếng, 9 viên
    hắc châu sâu thăm thẳm bắn ra với tốc độ dọa người kéo theo đuôi bạch vụ xung
    kích, vận tốc phá âm như đầu đạn đại pháo.


  • Khà!!!!


  • Khè!!!


Cùng lúc thì Cửu Vĩ Yêu Hồ cũng há mồm phun ra một cột đen phóng ngược hướng
chiêu thức của đối phương, mà Hoàng Tuyết cũng thổi ra viên bạch ngọc trong
miệng.


  • ĐÙNG!!!


  • Ngoèo! (Đây là âm thanh của con mèo nhỏ vừa bị đá văng)


Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Chiêu chạm chiêu, bạo phát. 9 khỏa hắc
châu uy lực lớn hơn nhiều cho nên bạo phát liền đánh bay ảnh hưởng của đạo hắc
quang và viên bạch châu ảm đạm về phía ngược lại. Cả đội hình Thái Dương Môn
từ lớn tới nhỏ bị thổi bay mấy chục thước va cả vào nhau.

Ban nãy Tiểu Miêu còn định đấu cứng, nhưng mà hiện tại biết là chơi dại thì đã
muộn, bởi nàng ở khá gần cho nên thân ảnh bay ngang đánh gãy luôn mấy cột đá
trang trí mới chịu dừng lại. Chớp mắt vài cái đã lại thổ huyết, toàn thân
xương cốt vỡ vụn, đau thấu tâm can.

Hoàng Tuyết thọ chiêu nặng hơn, bay còn xa hơn Tiểu Miêu, lại đập thân xuống
nền đá bạo tạc thành vết lõm lớn rồi lại văng ngược lên núi, đâm luôn vào
phòng học đơn sơ của Thái Dương Học Viện, biến phòng học đầu tiên này trở
thành đống đổ nát trong chớp mắt.

Cửu Vĩ Yêu Hồ lại chịu ảnh hưởng lớn nhất. Đáng lí ra là y đã có thể tránh
được ít nhiều, vậy nhưng ngay sau khi phát chiêu thì nó cũng chủ động nhảy lên
cản bớt đợt sóng xung kích đến nát cả hư không kia, thân ảnh con cáo khổng lồ
đã nằm cạnh đại điện Thái Dương Môn. Đương nhiên là một loạt kiến trúc trở
thành phế phẩm trên đường bay của nó.


  • Ha ha ha! Tưởng thế nào, một chiêu cũng không tiếp nổi! Bọn ta còn chưa
    nghiêm túc mà! Ha ha ha!!! Sâu kiến thì vẫn là sâu kiến thôi! Chấp nhận đi! Ha
    ha ha ha...

Chín cái đầu cự mãng đồng thành cười vang dội, đắc thắng trước sự tan hoang
của Thái Dương Môn sau chiêu vừa rồi. Nơi giao chiêu đã trở thành một hố rộng
sâu xuống vài trượng, rộng ra trăm trượng.

Xung quanh chân núi Thái Dương Môn không ít thân ảnh lồm cồm bò dậy, nét mặt
thất thần.

Giữa khung cảnh đó, một thân nữ tử huyết y, gương nhan băng giá từ phía đại
điện Thái Dương Môn tiến theo từng bậc tam cấp, chầm chậm bước xuống. Khóe mi
nàng long lanh ngấn nước. Xích Mộc Tử Yêu lúc này đã hồi phục ít nhiều, nàng
rơi lệ, tự trách bản thân yếu đuối, bị chà đạp lại chẳng có sức phản kháng.
Nàng quyết tự đòi lại công đạo cho bản thân.


  • Ồ ô! Xem nhân vật chính đã ra mặt kìa!!!! Ngạc nhiên chưa! – 9 cái đầu rắn
    cười khả ố.

Huyết y rực rỡ, màu máu của những sinh linh nàng đã hấp thụ, màu của sự phẫn
nộ. Dù cho yêu nguyên chỉ còn một phần đi chăng nữa, nàng cũng lạnh lùng cất
giọng trong trẻo:


  • Bổn nương hôm nay có chết, cũng quyết vặt được một cái vảy trên mình ngươi,
    khiến mỗi khi nhớ lại việc này ngươi đều phải khó chịu, khiến ngươi mỗi lần
    lột da tiến cấp đều phải bực mình, khiến ngươi mỗi lần có kẻ trông vào đều
    phải ân hận đã chọc đến bổn nương!

Ngữ khí hàn băng, thanh âm lanh lảnh. Nàng vẫn là chậm rãi tiến tới trước Thất
Sắc Cửu Đầu Cự Yêu Mãng. Ngước lên cao đối chọi lại với hung quan từ chín cặp
mắt đầy khinh bỉ là đôi lục quang bích ngọc trong thả, tĩnh như mặt hồ.


  • Hừm! Hết vui! Diệt!

Phun ra một câu, cái đuôi lớn đánh rầm một cái, thế như chớp xẹt, muốn đánh
bẹp nữ tử đáng thương bên dưới như người ta đạp chết con kiến hôi. Vậy nhưng
Thái Dương Môn đâu có vừa.


  • RẦM!!!


  • Ahhh da! Tên khốn! Còn chưa chết sao?


Con rắn lớn bị bất ngờ liền sững sờ lui lại mấy trượng, đem hung quang sát khí
nhìn vào thân ảnh con hắc hồ chỉ dài hơn trượng đang nằm dưới hố. Trên trán nó
có một đạo bí văn đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Thân hình khắp chỗ không
toàn vẹn.

Đơn giản, Cửu Vĩ Yêu Hồ là vừa xuất là linh hồn bổn nguyên hóa thành linh thể
nhảy tới cản một đòn kia cho Xích Mộc Tử Yêu. Tốc độ quá nhanh đến nỗi tu vi
khủng bố như Thất Sắc Cửu Đầu Cự Yêu Mạng cũng không thấy kịp. Y cũng tiện
tay...thật ra là miệng, giật luôn 2 chiếc vảy lớn như tấm khiên trên đuôi con
cự mãng khiến nó tróc ra nằm lăn lóc một bên cạnh đó.

Sau một giây thất thần, Xích Mộc Tử Yêu mới hiểu chuyện vừa xảy ra, nàng nhảy
ngay xuống hố đất sâu mấy thước kia mà đỡ đầu con cáo lên, mi tâm khẽ cau một
cái, chẳng biết nói gì.

Con hắc hồ ho lên vài tiếng, không đợi nàng nói đã cất giọng khàn khàn:


  • Đấy, của ngươi 2 miếng, vượt chỉ tiêu rồi nhé! Sau này tự lo mà giữ lấy
    mạng, chẳng ai tiếc kẻ không quý mạng mình đâu! Ha ha khục...


  • Ngươi...sao ngươi lại làm vậy? Ngươi đâu còn là nô bộc bổn nương? – Cặp lục
    châu trân trối, Xích Mộc Tử Yêu có chút khó chịu trong lòng.


  • Phi!


Nhếch mép cười đểu cùng mới ánh mắt tà dục khẽ liếc một cái. Cửu Vĩ Yêu Hồ bổn
nguyên không nói gì, chỉ lặng lẽ nhắm mắt. Liền đó toàn thân nó chuyển sang
bạch sắc, hóa thành một dải quang mang, rồi chậm rãi tản ra thành vạn vạn đốm
lân tinh như đom đóm mùa hè mà tản vào không khí, lại cất lên cao.

Cảnh tượng hệt như lúc thiên đăng được thả, có điều lân tinh thì nhỏ hơn mà
thôi. Quang mang dìu dịu đó bốc cao lên trời rồi chậm rãi tan vào hư vô, trông
như vừa trở thành vạn vạn tinh tú lấp lánh trên cao vậy.

Xích Mộc Tử Yêu lặng lẽ nhìn theo, trong lòng nàng có gì thắt lại. Như bừng
tỉnh, nàng vội vã đứng dậy với tay hét lớn:


  • Cửu Vĩ! Đừng bỏ ta!.....

Mọi thứ đã trễ, lân tinh chậm rãi tan biến vào hư vô, châu sa bên trái lặng lẽ
tuôn trào. Lần đầu tiên, nàng khóc, vì một kẻ, mà nàng vô cùng khinh bỉ. Nhưng
y thì sao? Y vừa cứu mạng nàng những 2 lần, bất chấp vạn kiếp hư vô. Cát bụi
trở về với cát bụi, chỉ còn một cái xác Cửu Vĩ Yêu Hồ đang nằm cạnh đại điện
Thái Dương Môn là lạnh dần mà thôi.

Trong lòng nàng nhảy ra hàng triệu câu hỏi, nhưng không có lời giải đáp. Không
có Cửu Vĩ Yêu Hồ, không ai có thể đáp nổi. Nàng có cảm giác mất mát tột cùng.
Mấy vạn năm qua rồi đã có ai đối tốt với nàng chưa? Chưa hề! À, vừa có đó
thôi! Y là kẻ duy nhất mà cho dù đã thoát đi sự khống chế của nàng, vẫn là
trung thành bất chấp. Dù cho cả một tộc Cửu Vĩ Yêu Hồ đều là diệt vong dưới
tay nàng, dù là y thuở trước luôn bị chà đạp đến thảm thương. Tại sao?

Đào phiến khẽ mở, nàng thở nhẹ nhàng, nghẹn ngào:


  • Ngươi...ngươi...trở lại đây cho bổn nương....ngươi...

Đến câu ra lệnh cũng là ngắt quãng, nhưng đáp lại nàng chỉ là một dải hư không
tĩnh lặng lấp lánh những tinh tú trên cao. Nàng khó chịu, nàng bực dọc, trái
tim trong lồng ngực nàng vốn là hồn khí ngưng vật, nhưng sao lúc này nhịp đập
rõ đến vậy. Trái tim đó trước nay đều là một màu vô cảm của loài thực vật vô
tri, nhưng lại bất giác siết chặt lấy tâm hồn nữ tử.


  • Ngươi trở lại đây! Trở lại ngay đây cho ta! Tên khốn! Bổn nương thề đời này
    kiếp này quyết không tha thứ cho ngươi! Có nghe không! Trở lại đây!!!

Nàng gào to lên thiên không. Nhưng thiên không vẫn vậy, đáp lại nàng vẫn chỉ
có những tinh tú lấp lánh tựa hồ ánh mắt tà tâm đểu giả của con Cửu Vĩ Yêu Hồ
dạo nào mà thôi.

Nấc một tiếng, nàng hoang mang, ánh mắt cố tìm xem vì tinh tú nào mới đại biểu
cho y. Nhưng vạn sao như một, không thể nhìn ra.

Hoảng sợ, nàng đã biết cái gì là mất mát trong lòng. Khụy gối buông tay, Xích
Mộc Tử Yêu thẫn thờ nhìn lên trời cao vô định. Nàng nuốt những giọt lệ đang
thi nhau chạy xuống thấm đẫm một mảng đất. Huyết y đổi sắc trở thành một màu
nhung tuyền óng ả giống hệt màu lông của Cửu Vĩ Yêu Hồ. Nghẹn ngào với gió:


  • Đừng mà, ta sai rồi mà...vạn năm...làm sao bồi đắp? Ngươi mau trở lại
    đi...cầu xin ngươi mà!...Ta sai rồi...hức...chàng đừng im lặng vậy chứ! Chàng
    là không màng tới ta sao?...Chàng là không cần ta nữa sao!...Xin chàng
    mà!...Thiếp....thiếp cầu xin mà!...Sẽ không trách phạt chàng...Sẽ đối tốt với
    chàng...Để cho chàng giày vò...hức...Đừng mà...hức...

Hắc y run lên từng hồi, châu sa lả tả thổn thức. Lòng nàng chết lặng, cảnh sắc
chết lặng, thiên không cũng vắng lặng.


  • RẦM!!!


  • Con m* nó! Bổn tọa không có ở đây là tới cắn trộm a! Chết con m* lũ khỉ
    đi!


Tiếng động chấn thiên đột nhiên vang lên oanh bạo một góc cắt ngang một màn
vương vấn tình si. Một con tiểu hầu lấp lánh chiến bào hoàng sắc, phi phong
phấp phới vừa tiếp đất để lại một hố sâu chồng lên cái hố ban nãy giao tranh
để lại. Y vừa về đã hiểu ngay có chuyện gì xảy ra trong lúc vắng mặt, nổi điển
chửi thề vài câu liền vung quyền nhảy tới đấm một cái về phía con Thất Sắc Cửu
Đầu Cự Yêu Mãng.


  • Ầm!!!


  • Bà m* đỉnh phong hả? Này thì đỉnh phong!


  • Đùng đùng đùng đùng!!!


  • Bổn tọa đánh cho ngươi bay mạng!


  • Đùng!!!


  • Bổn tọa nhổ sạch vảy xem ngươi còn phơi nắng kiểu gì!


  • Roạt Roạt...Graoooooo!!!!!


  • Bổn tọa cho ngươi câm mồm!


  • Binh!!! Viuuuuu......Rầm!!!!


  • Đứng đấy! Ngươi trả còn chưa đủ đâu!


Một loạt âm thanh hỗn loạn liên tiếp vang lên không hồi kết, Tôn Bạo Thiên cáu
khỉnh giã cho con rắn lớn kia một trận nên thân, lại còn nhổ không biết bao
nhiêu là vảy trên người khiến nó không còn là thất sắc nữa mà trở thành huyết
sắc đầm đìa một màu máu ròng ròng. 9 cái đầu chỉ trong chưa đầy nửa thời thần
đã mọc lên nhiều khối u bầm. 9 cặp mắt hiện tại chỉ còn vài cái là nguyên vẹn,
ngoài ra đều thâm tím hết thảy.

Thất Sắc Cửu Đầu Cự Yêu Mãng bị tập kích như một con giun bé nhỏ, ngay khi bị
vả bay sang phía Thanh Hoa Lâm thì nó chớp lấy thời cơ uốn éo toàn thân mà bỏ
chạy thục mạng, những con mắt may mắn chưa bị đấm đều toát lên một nét kinh
hoàng khó tả. Bình sinh đến giờ, cũng từng trải nhiều phong ba chiến loạn mới
đạt tu vi như hiện nay. Vậy nhưng mà cái cảnh bị ngược đãi không kịp biết mình
thọ mấy đòn thì quả thực là trong cuộc đời nó chưa từng gặp qua.

Tôn Bạo Thiên vẫn chưa hả giận, dám càn quấy ở địa bàn của y, dễ gì buông tha,
liền vận Yêu Linh nguyên khí đuổi theo đến cùng.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #136