Nội Gián.


Người đăng: dragonf4393@


  • Vút!


  • Phập.....


Kiếm quang lóa lên một cái, chưa ai hiểu chuyện gì xảy ra hết cả, thì Huỳnh
Vấn Thiên đã hét lớn về phía đám hắc y:


  • Không có trấn môn! Tấn công!

Trần Khánh Dương bất ngờ đến nỗi ngơ ngác nhìn trân trối vào hoàng y trưởng
lão đứng bên cạnh mình. Lại nhìn xuống thanh kiếm trong tay y. Hắn không thể
tin được chuyện vừa xảy ra. Rồi lại nhìn xuống ngón tay nằm trên đất lúc này
đã cháy đen mà teo tóp lại vì chân nguyên phản phệ, chân khí trong người tán
loạn, bàn tay túa máu phun ra từ vết chém ngọt lịm.


  • Ngươi...ngươi...


  • Ha ha ha ha! Chỉ trách ngươi chưa đủ tâm cơ mà thôi! Hiện tại thì chết đi!


  • Vụt..vụt..keng keng...


Phun ra một câu, nét mặt Huỳnh Vấn Thiên chưa bao giờ khả ố như lúc này. Hắn
vung gươm thẳng tay đâm chém lia lịa về phía tiểu môn chủ. Thì ra, hắn bị
thương, hắn mệt mỏi, đều là dàn dựng hết thảy. Vở kịch đã hạ màn, và hắn thì
chẳng có gì là vừa trải qua sinh tử chiến cả. Chân nguyên công lực thập phần
toàn mỹ.

Trần Khánh Dương mặc dù thất thần vài giây nhưng ngay khi gian tế vung kiếm
thì y cũng kịp thời sử ra một đạo Mộc Ti Khí bên tay trái, cuộn lại thành một
lưỡi nhuyễn kiếm mà đánh trả.


  • Bổn tọa có bao giờ bạc đãi ngươi chưa? Hả câu nô tài? – Gắt gỏng tía tai, y
    vẫn mong sự việc vừa rồi chỉ là chút hiểu lầm nào đó.


  • Nói lắm! Chết đi!


  • Khà!....


Ngay lúc Thái Dương Môn nhốn nháo không có lệnh chỉ huy thì hắc y đeo mặt nạ
lắc mình hóa thành một con cự mãng, thân hình khổng lồ có 9 cái đầu xếp thành
hình như quạt phiến, trên thân lấp lánh quang mang 7 sắc như cầu vồng.

Con Thất Sắc Cửu Đầu Cự Yêu Mãng này chính là một trong 7 thần thú trấn bang
của Tà Thần Bang. Tu vi Thượng cấp đỉnh phong kia mà lại nhẫn đến bước này mới
ra tay thì rõ ràng, Tà Thần Bang đã muốn nuốt gọn cả Thái Dương Môn lẫn kho
tàng bên trong rồi. Việc này đều là một tay Huỳnh Vấn Thiên nội gián, ẩn tình
vô cùng sâu xa.

Thất Sắc Cửu Đầu Cự Yêu Mãng hiển lộ chân thân khổng lồ, thân mình lớn như
thạch trụ tiền môn Thái Dương Môn. Đuôi dài không thấy chấm. Ngay khi biến
thân thì nó uốn éo rút đuôi gạt một cái đã hất văng nguyên hàng phòng thủ của
Thái Dương Môn.


  • Đoàng đoàng!!....đoàng!!...


  • Gãi ngứa cho bổn yêu sao? Ha ha ha!!


  • Ây da! Lão đại à, đừng có đánh nát hết vậy chứ! Ta đói rồi!


  • Lão Ngũ à, ăn sâu kiến làm gì kia chứ!


  • Đúng đấy lão Cửu, có ăn thì cũng chọn ả kia kìa!


  • Hừm! Lão thất quả nhiên tinh tường! Chúng ta sang đấy làm một bữa!


Hỏa lực cấp tập bắn vào khắp thân con cự mãng, đệ tử Thái Dương Môn lúc này
thực sự chỉ là vùng vẫy lần cuối trước khi bị cái đuôi kinh hoàng kia đánh
bay. Cứ đơn giản như vậy, 9 cái đầu thi nhau trò chuyện rôm rả chẳng đặt mấy
ngàn nhân mạng bên dưới vào mắt. Mà khi cái đầu thứ 7 gọi là “lão Thất” đánh
chủ ý vào yêu nguyên của Xích Mộc Tử Yêu thì mười tám con mắt cùng đổ dồn vào
đó, 9 cái lưỡi thò ra thụt vào liếm mép.

Xích Mộc Tử Yêu đang hộ tống nhóm tiểu thư chạy lên tới phía đại điện thì nghe
được giọng nói khả ố của con quái kia. Đôi chân mày liễu rũ sắc sảo khẽ cau
lại. Nàng trước giờ chưa từng bị kẻ nào đánh chủ ý một cách công khai đến vậy,
đây là một sự xúc phạm đả kích tới tự tôn của nàng. Ngoài Trần Khánh Dương ra
thì đây là lần thứ 2 lòng tự tôn của nàng bị chà đạp. Yêu nguyên bốc lên cuồn
cuộn, Xích Mộc Tử Yêu nghiến răng quay ra sau lưng mắng lớn:


  • Muốn ăn bổn nương sao? Để xem hôm nay bổn nương chà đạp các ngươi như thế
    nào!

Dứt câu liền phi thân đánh ra một chưởng. Chướng ấn ngưng kình hóa ảnh thành
một đóa Xích Mộc Tử hư vô rộng tới mấy chục trượng nhằm vào cái cổ lúc lắc của
con rắn lớn kia mà phóng tới như thiểm điện.


  • Úi chà! Chống cự cơ! Bổn tọa thích!


  • Ấy da ấy da! Xem chừng phải đánh ả tàn phế mới dùng được rồi!


  • Ha ha! Lão cửu ra tay đi!


  • Thôi, nhường cho lão Bát đấy! Đằng nào nuốt xuống cũng là ăn chung mà!


  • Ầm!!!!


  • Có đánh lộn thôi mà cũng nhường? Lũ đần! Trúng đòn đó lại chẳng quy tiên
    hết thảy! Dạy bao nhiêu rồi!


  • Ấy ấy! Lão Nhị đừng nóng tính vậy chứ! Chỉ là con sâu thôi mà!


Một chưởng xung thiên bị cản phá đơn giản thì bởi một luồng khí phun ra từ cái
đầu thứ 2. Vụ nổ long trời lở đất khiến xung kích hóa thành lớp bạch vụ lan ra
xuống bên dưới thổi bay cả những người vật vô tình nằm trong vùng ảnh hưởng.

Xích Mộc Tử Yêu càng điên tiết hơn, nàng thà chết quyết không để kẻ khác nhà
đạp, liền tụ kình vận lên yêu nguyên tối đa. Đan điền hư ảo của loài Xích Mộc
Tử Hoa lúc này bị thúc giục vắt cạn yêu nguyên vào một chiêu duy nhất phân
thắng bại. Mà chủ hồn Xích Mộc Tử vẫn nằm trong chậu tiểu cảnh ở môn chủ tư
phòng cũng như nổi giận, dồn toàn bộ yêu nguyên phòng vệ cho bản thể nhân loại
của Xích Mộc Tử Yêu không màng hậu quả nữa.


  • Tên mạt kiếp! Bổn nương liều mạng với ngươi! Ha!!!!!!!


  • Úi chà! Cũng có cá tánh! Bổn tọa thích!


  • Lão đại lão đại, nha đầu này xem chừng là thiên sinh linh vật, ăn đi thì
    phí, chi bằng thu thập ả làm nương tử đi?


  • Ầy! Lão tam nói chí phải nha! Lâu rồi cũng không biết mùi nữ nhân!


  • Các lão ngoài ăn ra chỉ biết có vậy thôi sao! Aiz...đầu óc ngốc trệ!


  • Hừm, ý lão Lục?


  • Ý lão Lục là ngoài ra còn có thể kiếm thêm một trấn bang nữa đó mà! Ha ha
    ha!


  • Hảo! Chỉ có lão Tứ hiểu bổn đại gia! Ha ha ha


Chín cái đầu mãng mà vẫn tiếp tục trò trêu đùa khả ố đến không thể nào ngửi
nổi mặc cho Xích Mộc Tử Yêu đã dồn hết yêu nguyên bao nhiêu vạn năm liều một
chưởng. Kì thực thì sắc màu y phục Xích Mộc Tử càng trở nên màu đỏ như máu,
càng chứng tỏ là cơn giận của nàng đã lên tới đỉnh điểm. Và chúng càng thích.

Phàm là kẻ mạnh có quyền sinh sát lại rất thích trêu đùa con mồi của mình,
càng kháng cự thì bản năng hoang dã lại càng tăng lên bội phần, kích thích bội
phần.

Chưởng kình của Xích Mộc Tử Yêu tung ra lần này không phải một đóa Xích Mộc Tử
nữa mà là một tấm thảm hàng vạn đóa hoa nhỏ hơn, sát khí xung thiên đến nỗi
người bên dưới chỉ còn có thể quỳ rạp mà ướt hết đũng quần.

Vậy nhưng mà 9 cái đầu rắn kia vẫn cười nói, đợi khi chưởng kình thiểm điện đi
hết hai phần ba quãng đường mới quay ra đồng loạt phun ra 9 luồng kình lực cản
phá.


  • Đùng! Đùng đùng đùng.....Ầm!!!!

Hàng loạt tiếng nổ váng trời nối đuôi nhau vang lên mà kết thúc là một âm
thanh va chạm. Xích Mộc Tử Yêu bị thổi bay như một viên đá va luôn vào một bên
đại điện Thái Dương Môn khiến cho kiến trúc bên đó sụp đổ, chôn vùi luôn nàng
vào bên trong.


  • Ủa? Vẫn còn khí tức?


  • Đã bảo là để thu thập mà sao lão Nhị mạnh tay thế!


  • Đâu có, lỡ miệng thôi, chúng ta làm gì có tay!


  • Tay hay không, không quan trọng! Quan trọng là thần thái!


  • Thần thái cái đầu lão! Ta còn tưởng ả tan thây rồi kia! Hiện tại chỉ là bị
    thương ngoài da?


  • Hừm! Có thêm một con sâu kìa!


  • À! Thấy rồi nha! Chào bữa tối!


Chuyện gì vừa xảy ra? Nói thế nào nhỉ? Chưởng lực từ 9 cái đầu vừa phun ra kia
mặc dù đơn giản nhưng thừa sức thổi bay cả ngọn núi lớn cùng với tất cả đất đá
trên ngọn núi đó chứ đừng nói là Xích Mộc Tử Yêu. Vậy mà nàng chỉ đơn giản là
bị sóng xung kích hất văng đi mà thôi. Xem ra lại có nhân vật mới xuất hiện
rồi đây! Muốn rõ sự tình là thế nào, kính mời quý vị độc giả đón đọc tiếp vào
ngày mai! Đa tạ!


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #135