Người đăng: dragonf4393@
Ba canh rưỡi trước....
Thanh Hoa Trấn bị vây tứ phía, hắc y nhân càng lúc kéo tới càng đông. Lần này
có vẻ đối phương đã khép vòng vây mà đánh tận lực ở mặt tiền muốn dồn những
nhân mạng vẫn còn trong trán về phía độc đạo duy nhất dẫn về Thái Dương Môn.
Sau đoạn cầm quân tưởng chừng có chút hi vọng thì không ngờ phía địch lại xuất
ra thêm 2 cao thủ Soái cấp đánh vỗ mặt đệ tử Thái Dương Môn khiến Trần Khánh
Dương không kịp trở tay. Mặc dù y đã hết sức vận động não bộ nhưng rốt cuộc
người ít, thế yếu, trận pháp của Thái Dương Môn không thể chịu đựng được lâu
thêm được nữa. Đơn giản vì đệ tử Thái Dương Môn lúc này là luyện binh trận do
Trần Khánh Dương chỉ điểm chứ trận pháp liên kết sức mạnh của tu luyện giả
tuyệt nhiên chẳng có. Đấu cứng với với cường địch rõ ràng là một biện pháp kém
thông minh.
Hiện tại thì đệ tử Thái Dương Môn cũng đã rút lui được đến một phần ba độc
đạo, quyết tử thủ để kéo thêm thời gian cho những thường dân bỏ chạy. Thanh
Hoa Trấn chìm trong biển lửa. Không ít phụ mẫu vẫn dùng dằng không đi bởi vì
nhi tử, nhi nữ của họ vẫn còn kẹt lại trong biển lửa ngút trời kia. Cảnh tượng
soi sáng tới mấy dặm rực rỡ xung quanh.
Một trong số những đệ tử ở Thái Dương Học Viện, cũng là thân đệ tử Nội Đường,
lúc này quỳ một gối sau lưng tiểu môn chủ, chống kiếm cầu xin. Bộ dáng y toàn
thân đẫm máu, hiện là tấm lòng trung nghĩa cho nên thoát ra được liền tìm tới
hộ tống môn chủ tháo chạy.
Sắc mặt Trần Khánh Dương càng lúc càng lạnh như băng, khoát tay một cái:
Không được! Địch nhân quá đông, hiện tại ngươi đã thọ thương, chuyển sang
giúp nạn nhân tháo lui về Thái Dương Môn đã. Giờ này có lẽ ở đó cũng đã chuẩn
bị xong súng đạn cả rồi!
Nhưng môn...
Đừng nhiều lời! Bổn tọa tự có sắp xếp!
Đệ tử kia cau mày cắn răng một cái, đoạn cũng đành nghe theo, lui ra lo việc
điều tiết dòng người có tới mấy ngàn nhân mạng đang lục tục kéo nhau thoái
lui.
Tình hình căng thẳng tốt độ. Phía trên cao, Triệu Ngữ Yên cũng đã thở dốc, sắc
mặt nhợt nhạt. Lam y của nàng lúc này cũng đã toạc ra vài chỗ dưới đường đao
của cường địch. So về tu vị, nàng không kém ai, nhưng so về kinh nghiệm chiến
đấu thì một cô nương suốt bấy lâu chỉ ẩn dật thâm sơn như nàng, lấy đâu mà so
với đám hắc y đã trải sinh tử trăm phen kia chứ.
Chụm tay hét lớn một tiếng. Trần Khánh Dương quyết định xuất ra một trong
những con át chủ bài hiện có. Những người kia đánh tới đánh lui giằng co quyết
liệt, hiện tâm thần đã tê liệt, thân thể đã mệt mỏi. Đối với tiểu môn chủ là
một lòng tín nhiệm, nghe vậy liền đạp nhân nhảy lui.
Hắc y nhân trên cao cười tà một tiếng liền vung chưởng. Mấy tên Soái cấp kia
cũng thi nhau tấn công, kiếm khí thương khí, thôi thì đủ loại kình phong binh
khí tá lả đến vặn vẹo không gian. Khí thế dọa người.
ẦM!!! ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG!!!
Lão tử đây rồi a! Tưởng đông mà ngon a? Ta phi!
Hự!!!
Nhổ một bãi nước bọt bắn thẳng vào một hắc y Soái cấp vừa bị đánh rơi xuống
giữa đám hắc y bên dưới. Cửu Vĩ Yêu Hồ khinh bỉ nhìn đám hắc y bị chấn nhiếp
bởi một đòn cản phá toàn bộ cao thủ đối phương. Loạt thanh ấm chấn động vừa
rồi chính là bởi một chưởng của hắn cản phá tất thảy những chiêu thức bên kia,
tiện đường đánh bay hết cả 5 cao thủ rụng như diều đứt dây văng xuống bên
dưới. Mỗi một thân ảnh rơi xuống đều để lại một vết lõm bạo tạc sâu đến cả
thước trên mặt đất cùng vài tên tu vị yếu hơn nằm la liệt xung quanh. Mà bãi
nước bọt vừa rồi cũng kinh người như lưu tinh giáng thế, đánh vỡ xương sườn
tên hắc y xấu số.
Chủ tử trách mắng, Cửu Vĩ Yêu Hồ chỉ có thể tủm tỉm cười trừ xởi lởi, nét ti
tiện trên mặt y có thể nói là chấn nhiếp kẻ khác cũng còn được.
Hì hì, chủ nhân bớt giận, là nô tài có lỗi, hì hì.
Nói nhiều! Toàn Thái Dương Môn rút lui! Cửu Vĩ Yêu Hồ bọc hậu!
Một mệnh lệnh đơn giản, ngắn gọn. Có Thượng cấp Yêu thú ở đây, đám hắc y không
còn dám tấn công dồn dập nữa mà chỉ túm tụm lại đe dọa ít nhiều. Đệ tử Thái
Dương Môn sau một hồi khổ chiến, lúc này tất tưởi công kênh nhau rút chạy về
hướng độc đạo. Thanh Hoa Trấn hỏa diễm ngày càng rực rỡ hơn.
Bỗng, sắc mặt Cửu Vĩ Yêu Hồ chùng xuống một chút. Ánh mắt có phần đăm chiêu
trông vào biển lửa Thanh Hoa. Đoạn y hạ xuống bên cạnh chủ tử, thanh âm phát
ra khả ố khôn cùng:
Chủ nhân, còn người trong trấn?
Biển lửa thế kia, không cứu được nữa, đành phải vậy thôi! Bảo toàn lực
lượng, địch nhân ắt vẫn còn ít nhất một cánh quân ẩn nấp đâu đây!
Không phải tiểu nô muốn cãi lệnh, nhưng mà...
Nói nhiều! Câm! – Gắt một câu, Trần Khánh Dương đăm đăm nhìn vào đám hắc y
vẫn lăm le tiến tới. Não bộ y hỗn loạn đặt ra hàng vạn trường hợp có thể xảy
ra tiếp theo.
Đại nhân, đại nhân đại ân đại đức cứu giùm nhi nữ, nô tì xin cảm tạ hu
hu...
Đại nhân a, rộng lượng ban ơn, cứu giùm tôn tử lão phu, nó mới chỉ có 5
tuổi thôi hu hu...
Đại nhân đức cao vọng trọng cứu người giúp nô tài đi hu hu...
Căng thẳng, khó xử, Trần Khánh Dương không thể tập trung được dưới những tiếng
cầu xin của hàng chục người có thân nhân vẫn kẹt lại biển lửa.
Đệ tử Thái Dương Môn lúc này vừa hộ tống, điều hướng cho đoàn người chạy giặc,
mặt khác lại phải ra sức cản nhóm người đang khóc lóc cầu xin ở đây lại. Mệt
mỏi rã rời, họ vẫn không dám tỏ ra khó chịu. Tiểu môn chủ kia trước đây ra ra
lệnh phạt nặng bất cứ ai có thái độ vô lễ với bá tánh rồi.
Giằng co ít lâu, một thiếu phụ chừng đôi mươi đột phá được hàng đệ tử Thái
Dương Môn, chớp mắt đã quỳ sát ôm chân Trần Khánh Dương mà kêu gào thảm thiết.
Đại nhân à, nhi nữ nô tì mới chỉ có 6 tuổi thôi, nó bị kẹt lại ở giữa trấn,
ngài đại ân đại đức cứu giúp...
Này! Ngươi đi đâu? Quay lại ngay cho bổn tọa! Hổn đản! Quay lại!
Tiếng quát tháo như long ngâm hổ gầm vang vọng khiến ai nấy lặng người. Chính
là Trần Khánh Dương vừa quát. Nhưng không phải quát vị thiếu phụ kia mà là
thân ảnh lão đạo sĩ với cây phất trần trong tay vừa mới nhảy một cái qua
khoảng cách mấy chục trượng từ chỗ ngay cạnh hắn mà phi thân vào giữa đám hắc
y.
Ầm ầm!!!
Grao!!!!!!!!!!!!
Cửu Vĩ Yêu Hồ đáp một chưởng vào giữa đám hắc y khiến mấy chục cái khác không
toàn vẹn văng lên không trung. Cũng ngay lúc đó hóa thành bản thể con Yêu Hồ
khủng bố hất văng thêm mấy chục tên nữa, thế như chẻ tre.
Vậy nhưng tiếng gào rống kia không phải là chấn nhiếp. Nghe phần cuồng bạo,
liều mạng trong tiếng gào đó mà cả đệ tử Thái Dương Môn cũng tái hết mặt mũi.
Tiếng gào thực chất là bởi cơn đau đớn kịch liệt sâu thẳm từ chủ hồn bị ấn kí
nô dịch thiêu đốt, tạo ra một cơn đau không gì sánh được. Đúng, y vừa cãi lời
chủ tử đó thôi.
Cửu Vĩ Yêu Hồ bản thể to lớn lù lù như quả núi, yêu nguyên cuồn cuồn hắc vụ
xung thiên. Y băng thẳng một đường xông vào Thanh Hoa Trấn. Mỗi nơi đi qua đều
để lại la liệt máu tươi. Mỗi tên phía trước nếu không kịp dạt sang hai bên
thật xa thì không bị cắn nát thây cũng bị 4 cột trụ đen ngòm, khổng lồ kia
giẫm cho thành bãi cám bấy nhầy.
Trần Khánh Dương ngẩn ngơ ra một giây, mi mắt trái giật giật liên hồi. Không
ngờ rằng ấn kí nô dịch lại không có hiệu quả. Trong đầu hắn lập tức xảy ra vô
vàn dự đoán, nhưng không cái nào giống cái nào, cũng chẳng có cái nào hữu dụng
trong trường hợp này.
Sau một hồi lục lọi kịch liệt tâm trí, hắn lướt nhanh qua một suy nghĩ [Đâm
lao thì phải theo lao, chi bằng mượn đường xông lên dọn cỏ đám này trước, rồi
tới đâu thì tới...Liều!] Ngay lập tức, hắn quyết định đánh cược một phen, quát
lớn:
Trợ sức Cửu Vĩ! Sát!!!!
Ooooo...
Sátttt....
Được lệnh môn chủ xông lên, hàng phòng ngự của Thái Dương Môn lúc này theo
chân Cửu Vĩ Yêu Hồ đánh bật trở lại đối phương dễ dàng. Mà thật ra, độc đạo
không lớn lắm, chỉ vừa đủ rộng cho 4 xe ngựa dàn hàng ngang mà thôi, thành ra
Cửu Vĩ Yêu Hồ chạy thẳng một đường thì chỉ còn vài tên tép riu kịp nép người
vào vách núi là còn sống sót. Đám này lập tức bị đệ tử Thái Dương Môn xúm lại
tiêu diệt trong chớp mắt.