Người đăng: dragonf4393@
Chẳng hiểu sao khi nhóm người này một hướng tiến gần đến nơi thì trời đột
nhiên dừng trút nước, mà tiểu tử đang mắng trời chửi đất kia cũng như thỏa cơn
thống hận, nắm chặt tay lại thở hồng hộc như con trâu cày. Thì ra, chửi đổng
cũng khiến người ta mệt!
Toán binh mã dừng lại, cũng chẳng ai ngăn, vì quân kì thêu hình chiếc lá biểu
trưng cho Cổ Dược Tông chính là liên minh cho nên chẳng ai cản. Tử y thiếu phụ
cùng nữ nhi của mình tiến đến bên cạnh Trần Khánh Dương, nhẹ nhàng nhún nhường
thi lễ.
Là Cổ Dược Tông tắc trách, nghe tình báo liền lập tức lên đường nhưng lại
đến trễ, thực lấy làm hổ thẹn! Mang tiếng là liên minh mà lại không có mặt lúc
Trần môn chủ cần kíp, hiện đến xin được tạ lỗi!
Trần huynh, là mẫu tử ta đã làm tận sức, mong chàng nể tình liên minh mà bỏ
qua cho. Mạn phép được giúp chàng lo việc an táng cho những thân nhân đây!
Trần Khánh Dương vẫn dán mắt lên thiên không trong trẻo. Y chẳng quan tâm gì
tới lễ nghĩa nữa, cũng chẳng muốn quan tâm gì tới mặt mũi nữa. Nuốt khan một
cái, y cất giọng thểu não:
Một câu ngắn gọn phun ra không khỏi khiến Tử Mộc Lan có chút bất bình. Nhưng
bề ngoài nàng vẫn thanh nhã từ tốn khẽ gật đầu, đoạn đưa tay ra hiệu một cái.
Đoàn binh mã đi sau hiểu ý lục tục kéo nhau sang nghĩa trang Thái Dương Môn
gần đó mà giúp đỡ phần huyệt mộ.
Lúc này không gian trở nên tĩnh lặng đến nghẹt thở, thi thoảng có tiếng thút
thít đâu đó vang lên. U sầu cả nửa ngày trời cũng đã khiến toàn bộ người ở đây
mệt mỏi mất rồi!
Triệu Ngữ Yên lại buông cầm. Thanh âm dao động từ những sợi dây sũng nước cứ
tắc nghẹn lại, run rẩy mà cất lên não nề. Gương nhan lạnh băng như trước nay
vẫn vậy, thế nhưng trong lòng nàng thì lại khác. Nàng tuy đã trải sự sinh ly
tử biệt với người sư phụ vấn vương cho nên mới tôi luyện nên nét hờ hững đó.
Nhưng nàng cũng là nhân loại, nàng cũng là sinh linh, tuyệt không thể tránh
Bốn canh rưỡi trước....
Chiếu theo chiếc đồng hồ ở trước đại điện Thái Dương Môn thì lúc này đã là 9
giờ tối. Thiên không vắng lặng chỉ có một vài áng khinh vân trôi nổi bồng bềnh
như dải lụa mỏng. Vạn tinh tú trên cao lấp lánh sáng ngời. Với những người ở
Thanh Hoa trấn, mỗi tinh tú đó là đại biểu cho một linh hồn cố nhân. Ngày lễ
này họ sẽ thả thiên đăng lên cao, cầu mong cố nhân an bình thanh thản mà ban
xuống phúc lành.
Bên dưới trấn Thanh Hoa, hàng ngàn ngọn thiên đăng đã được thắp lên lấp lánh,
chỉ còn chờ tới thời khắc thăng thiên nữa mà thôi. Không khí vẫn là một nốt
lặng, ai lo việc nấy, nét nhan trầm lắng nhưng tuyệt nhiên không có chút bi
thương. Bởi ai cũng không muốn cố nhân của mình phải phiền lòng. Họ quan niệm
rằng nếu cố nhân bi, thì bầu trời sẽ có những ánh sao vụt tắt, là điềm báo năm
tới không may mắn.
Lan man hồi lâu, cuối cùng thì ngọn thiên đăng lớn nhất được thả lên từ giữa
quảng trường mới toanh sạch sẽ. Đó chính là của trưởng trấn thả lên trời, mang
theo kì vọng của toàn trấn mà nhắn gửi đến những vong linh tổ tiên. Tiếp sau
đó một đoạn, mấy ngàn ngọn thiên đăng nhỏ hơn cũng nối đuôi nhau đồng loạt phi
thiên lên cao.
Quanng cảnh rực rỡ này mỗi năm chỉ có một lần, thậm chí còn quan trọng hơn cả
buổi lễ mừng năm mới. Họ coi trọng cố nhân hơn bất cứ điều gì cho nên khi
những ngọn thiên đăng cùng nhau tỏa sáng khiến cho bầu trời rực rỡ thì nét
nhan ai nấy cũng đều dãn ra ít nhiều. Không ít người còn mỉm cười mãn nguyện
vì buổi lễ được yên ổn.
Hây! Cháy rồi!
A! Cháy kìa!
Hoan hô!
Không khí trầm lắng chợt bị phá tan từng mảnh khi chiếc thiên đăng lớn nhất
bốc cháy ngùn ngụt trên cao, kéo theo đó là cả một vùng rực rỡ những ngọn
thiên đăng khác cũng bắt lửa theo. Mọi người reo hò mừng rỡ.
Trần Khánh Dương phì cười một cái, y vẫn im lặng, trong lòng cảm thấy có chút
vui vui. Kì thực y không nghĩ lại có lề thói kì lạ này, thiên đăng bốc hỏa
trên cao, mà lại reo mừng vì đó là điềm báo năm này sẽ an vui, mưa thuận gió
hòa, cơm áo no đủ. Vậy nhưng mà đó là tập tục vùng Thanh Hoa Lâm cho nên y
cũng chỉ còn biết chung vui với bá tánh mà thôi.
Không khí náo nhiệt ngày càng lên cao khi mà nguyên một dải thiên đăng thi
nhau bắt hỏa rực rỡ soi sáng cả một mảnh Thanh Hoa Lâm như ban ngày. Khí nóng
phả xuống cả mặt đất khiến ai cũng toát mồ hôi như đứng trước đống lửa lớn.
Nhưng điều đó lại càng khiến mọi người hồ hởi cười nói hơn, ngay cả những
người mới đến, tuy là không rõ gì nhiều lắm.
Giữa quang cảnh sáng ngời đó, người người nô nức tán thưởng, cười nói với
nhau, dù lạ hay quen cũng như nhân thân bằng hữu thì bỗng có sự xáo trộn không
hề nhỏ từ bên ngoài trấn.
Trần Khánh Dương khá nhạy cảm, quang mâu lập tức chùng xuống, mi tâm khẽ cau
lại một khắc nhìn về phía đông. Chưa rõ là có sự cố gì xảy ra nhưng linh tính
mách bảo y rằng đã có chuyện chẳng may kéo tới.
Tiếng hô lớn vang lên, hẳn là một đệ tử Ngoại đường Thái Dương Môn đang tất
tưởi chạy về phía đám người. Liền đó thì người người ngơ ngác không hiểu là sự
tình gì.
Từ ba phía đã bắt đầu vang lên thanh âm của kim khí loảng xoảng va chạm. Thiên
không rực rỡ hỏa diễm, phía Đông trấn cũng vậy. Phía Tây trấn cũng chìm trong
hỏa diễm ngút trời. Còn phía Bắc, đúng, chính là phía nhấp nhô những ngọn giáo
dài, bóng gươm vun tút, huyết vụ tung trời. Cũng chính phía đó xông tới mấy
con phi điểu đều có người cưỡi trên, liên tục buông tên xuống đám đông không
theo một quy luật nào.
Khung cảnh trở nên hỗn loạn, tiếng người kêu gào khóc lóc thảm thiết. Người
sau xô người trước bỏ chạy về con đường độc đạo dẫn tới Thái Dương Môn.
Trần Khánh Dương lập tức phản ứng, y chạy ngay về phía chiến sự hô lớn:
Dứt lời thì y cũng đã chạy được một đoạn không cần đợi những người khác nói
gì. Ngay sau đó thì Huỳnh Vấn Thiên trưởng lão Vũ Đường tự ý thức được bổn
phận liền lao theo tiểu môn chủ, cùng với đó là những tinh anh Vũ Đường có mặt
cũng lập tức thông tin cho nhau mà kéo về phía xảy ra giao phong.
Dòng người giẫm đạp lên nhau chạy trối chết lúc này lại như thác đổ lũ cuốn,
liên miên không dứt mà gây khó khăn cho người của Thái Dương Môn cứu viện.
Trần Khánh Dương chật vật chen giữa dòng người đó, dẫn theo những đệ tử phía
sau tạo thành một đội hình mũi tên chẻ đôi dòng người kia ra, cấp tốc xông tới
trợ chiến.
Huỳnh Vấn Thiên trưởng lão lúc này cũng chẳng nghĩ ngợi được gì nhiều, y sử ra
tu vi Vũ Soái lăng không tiến ngay vào vòng chiến loạn, liên tục đánh rơi
nhiều con phi điểu, chống đỡ được ít nhiều cho đám đệ tử Ngoại Đường bên dưới
được ít nhiều.
Những cái xác không nguyên vẹn lần lượt thi nhau rơi xuống. Không phải bởi đệ
tử Thái Dương Môn yếu, mà bởi mũi công của hắc y nhân tới trùng trùng điệp
điệp, tấn công bài bản, lại có tính toán trước khiến Thái Dương Môn chưa đánh
đã vỡ trận, chịu thảm sát kịch liệt, huyết đổ thành dòng trên mặt đất.
Mặc cho đệ tử xông lên chiến đấu hòng khống chế được cục diện, Trần Khánh
Dương sau khi thoát khỏi dòng người liền sững lại, đăm chiêu đánh giá tình
hình. Y quá rõ việc này cần phải có dũng tướng mới xong, nếu cứ đâm đầu vào
đánh giết thì chẳng khác nào tự hiến máu cho địch cả. Kẻ địch đến là đã có sự
chuẩn bị kỹ càng, trong khi Thái Dương Môn tuy là có sự phòng bị, nhưng đã
phạm sai lầm chết người, quá lơ là trong tình báo.
Phun ra một câu chửi thề, Trần Khánh Dương lập tức đảo mắt sang những vị trí
khác. Đám hắc y tập kích kia chỉ là chiếm yếu tố bất ngờ mới gây nên thảm sát
một thời gian, hiện tại đã bị cản phá. Mà trong hàng ngũ đó dường như không
tồn tại cao thủ nào. Nếu kẻ địch đã tính toán đến như vậy thì khẳng định, át
chủ bài vẫn còn đâu đây.
Quang mâu mở rộng cố thu nhặt lấy mọi tin tức hữu dụng, Trần Khánh Dương như
kẻ đang mò kim đáy bể, tình hình nan giải. Y biết, ván cờ này nếu không tìm ra
được con át chủ bài của đối phương để mà ứng phó, chắc chắn trận hình sẽ vỡ,
hậu quả khôn lường.
Hừm...Hai bên trấn bị dìm trong biển lửa, độc đạo trờ về Thái Dương
Môn...Thôi chết! – Lầm bầm vài câu, Trần Khánh Dương chợt nhận ra vấn đề, y
nhìn lên trời hét lớn – Huỳnh trưởng lão!!! Lập tức trở về bảo vệ đường lui!
ĐÙNG!!!
Sát!!!
Còn chưa kịp dứt câu thì tiếng nổ lớn đã vang lên ngay phía đám người tháo
chạy tán loạn. Đúng như Trần Khánh Dương vừa nghĩ, kẻ thù đốt lửa hai bên
trấn, lại vồ vập tấn công từ một phía chính là kế “lùa vịt”. Và lúc này thì
tinh anh của đối phương đã chớp lấy thời cơ ra tay. Khí tức đến từ phía tiếng
nổ phát ra ngút trời, xem chừng có không dưới mười cao thủ Vũ Tướng đỉnh phong
và Vũ Soái đã tham chiến.
Môn chủ!
Phực....
Huỳnh Vấn Thiên đang tả xung hữu đột cách mặt đất mấy chục trượng, nghe thấy
tiếng hét thì còn đang ngơ ngác đôi phần chưa kịp hiểu ra. Vậy nhưng tiếng nổ
kia đã khiến y nhìn ra vấn đề, lập tức lăng không quay lại phía đó giữa làn
mưa tên của mấy chục con phi điểu vây công. Vừa hay phát hiện một mũi tên bắn
về phía tiểu môn chủ thì liền nhanh tay chụp lấy trước khi nó kịp chạm vào
lồng ngực lam y kia.
Chẳng có lấy một chút sợ hãi, Trần Khánh Dương bình tĩnh đến đáng ngạc nhiên.
Chỉ liếc mũi tên trong tay Huỳnh Vấn Thiên ngay trước ngực mình một cái rồi
bình thản cất lời:
Trưởng lão nhanh cứu người, ta ở đây được rồi!
Tuân mệnh môn chủ! Người cẩn thận ạ!
Thi lễ một cái rồi lập tức lăng không nhảy ngay về cuối trấn, Huỳnh Vấn Thiên
có thể nói là đã bị nét bình tĩnh của tiểu môn chủ kia thuyết phục, rất mực
tin tưởng. Chẳng thế mà lần trước Thông Thiên Hội tới gây sự, tiểu môn chủ ra
đỡ đòn, rồi thì lúc này hẳn là cũng sẽ lại hóa nguy thành an mà thôi.
Hoàng sắc trường bào rời đi một cái thì Trần Khánh Dương lại quay sang đệ tử
cầm cờ hiệu bên cạnh ra lệnh:
Không nói lời nào, người đệ tử cầm cờ hiệu khua tay mấy cái. Hai lá cờ một đỏ
một vàng trong tay y đánh ra mấy đường ký hiệu thì trồng hiệu xung quanh dựa
theo đó mà đánh ra lệnh. Lập tức đệ tử Thái Dương Môn mặc dầu đang trong cơn
loạn chiến, nghe thấy tiếng trống đều phối hợp rất ăn ý mà chỉnh tề lại hàng
ngũ. Mặt trước lùi lại, mặt sau ghép khiên thành một dải công lên, ngay đó thì
hàng thứ 3 cũng hạ giáo đâm tới vượt qua bức tường khiên phía trước mà xông
vào đối phương. Chưa hết, cung tiễn cũng lập tức tập trung rót lên trời một
loạt tên khiến đám phi điểu trên cao phải luồn lách né tránh.
Ầm!!!! Aaaa...
Hự..
Sát!!! Chết con * bây đi!
Tiếng la hét, tiếng va chạm, tiếng xác vài con phi điểu sải cánh tới mấy
trượng trên cao rơi xuống đè luôn vài hắc y bên dưới quyện lẫn vào nhau trở
thành một hợp âm hỗn loạn vô cùng vô tận. Đệ tử Thái Dương Môn lúc này đã lật
ngược được thế cờ, những người từng tham chiến trước đây thì hăng hái xông lên
dưới sự chỉ dẫn của môn chủ, những người mới chưa từng kinh qua chiến trận mặc
dù vẫn ướt quần với cảnh đầu rơi máu chảy, nhưng thấy khí thế kia cũng bị cảm
nhiễm mà xông lên, càng đánh càng hăng.
Vậy nhưng ở phía hậu thì lại khác. Đến 8 phần là dân thường không biết chuyện
đánh giết mà lúc này bị tấn công bởi mười mấy tên hắc y Tướng cấp, lại thêm 3
tên hắc y Soái cấp lăng không như chim càng làm cho họ hoảng loạn hơn. Kẻ khóc
người rên, có kẻ vì quá sợ hãi mà nhảy luôn ra khỏi con đường độc đạo, gieo
mình xuống vực. Lại có kẻ khác hoảng loạn trèo lên cao, để rồi rơi xuống tan
thây.
Át chủ bài của địch là ở đây. Thành ra Lục Vô Song cùng với Cao Cẩn cũng phải
liên thủ trợ lực cho Huỳnh Vấn Thiên chống đỡ.
Tình trạng hỗn loạn liên miên, Triệu Ngữ Yên đi cùng với nhóm tiểu thư hiện đã
được Cửu Vĩ Yêu Hồ cùng với Xích Mộc Tử Yêu đem đi được nửa đường thì nàng
chợt nhìn lại phía sau. Đôi mắt khẽ có tia lo lắng.
Không được! Sư đệ còn ở đó, mọi người trở lại môn đi, ta đi trợ chiến!
Triệu tỷ! Không sao đâu, Tam ca mạnh lắm đó nha! – Linh Tiểu Vân vẫn hồn
nhiên rất mực tin tưởng vào ca ca của nàng.
Hắn mạnh yếu ra sao, tỷ rõ. Muội muội ngoan mau trở lại Thái Dương Môn! Cửu
Vĩ Yêu Hồ cùng Xích Mộc Tử Yêu, nhờ cả vào hai vị!
Dứt câu không đợi ai nói gì thêm, Triệu Ngữ Yên vận chân khí cuồn cuộng phong
vũ nhún chân một cái, lăng không bay ngược lại theo hướng đoàn người. Cao thủ
như nàng, cảm nhận được khí tức đối phương, quá rõ đây là một cuộc chiến không
cân sức, nàng buộc phải ra tay mới được.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhổ một bãi nước bọt sang bên đường, ném cái nhìn khinh bỉ về
phía cô nương vừa bay đi kia. Phải nói là hắn bị chà đạp quá lâu cho nên lòng
tự tôn đâm ra cao ngạo. Chẳng qua bị Trần Khánh Dương bẫy cho một hiệp, hiện
chủ hồn bị khắc ấn kí, chứ không thì còn lâu hắn mới nghe lời ai.
Xích Mộc Tử Yêu thì chẳng có vẻ gì là nhiều lời. Nàng cứ đứng tại chỗ, khi nào
đoàn người đi, thì nàng đi theo, đoàn người dừng, thì nàng cũng đứng. Tuyệt
chỉ làm theo mệnh lệnh chủ tử chứ chẳng chủ động gì thêm. Tâm tư của nàng từ
lúc việc kia xảy ra cho tới giờ đều là tệ hại.