Thái Dương Sơn.


Người đăng: dragonf4393@

Sáu canh rưỡi trước...

Thái Dương Môn sau khi trùng tu một đoạn cũng đã trở lại dáng vẻ khi xưa. Chỉ
trừ nơi đặt nền móng cho Thái Dương Học Viện ra, những nơi khác cũng đã đẹp đẽ
hơn ít nhiều, uy thế của môn phái lớn dần trở lại với đội ngũ đệ tử đã lên tới
trên dưới 3000 người. Âu cũng là kết quả từ kho tàng khổng lồ mà tiền bối đã
để lại đi.

Mà thực ra nơi đang nói đến lại khá cách biệt với quần thể kiến trúc tiền môn.
Cụm kiến trúc này sau khi trùng tu thì hiện tại được xây mới ở gần hậu sơn.
Vốn trức là nơi con đường mòn cỏ lá mà Trần Khánh Dương đã dẫn cả đám tinh anh
đệ tử đi qua lĩnh hội trong kì sát hạch đệ tử Thái Dương Học Viện. Lúc này mọc
lên một cụm kiến trúc mới toan, đẹp đẽ. Gác tía lầu son nằm bên con đường rộng
rãi thoáng đãng được lát thạch phiến cùng với những gốc đào nho nhỏ mới trồng,
xem chừng rất thơ mộng.

Mà thơ mộng cũng phải thôi, bởi đây là khu vực dành riêng cho nữ nhân mà!
Chính bởi Trần Khánh Dương sau sự việc bên trong Xích Mộc Tình Cốc, bỗng dưng
nghĩ tới có khi nào đệ tử trong môn cũng...đi rình lén nữ đệ tử không?
Vậy nên trở về liền yêu cầu ngoại đường gấp rút tuyển nhân công đầu tư xây
dựng nên quần thể tới 4 toàn biệt lập thế này. Bao quanh lại có tường cao, dựa
vào lưng núi, thành ra muốn đột nhập vào hoa viên thoai thoải sườn dốc ở đây
trước mặt những tinh anh canh gác là điều bất khả thi. Lại còn được chú trọng
bảo vệ đến nỗi đột nhập tư phòng môn chủ còn dễ hơn là nhìn trộm mấy nữ nhân
vui đùa trong hoa viên của khu biệt viện này.

Mà việc đó cũng chẳng quan trọng lắm vì hiện tại thì dưới những khinh phong
dìu dịu, quang mang nhẹ nhàng của tà dương, tiếng cầm trong trẻo thanh tao như
phong vân liễu diệc, đi sâu vào lòng người khiến tâm tư thoải mái đương vương
vấn khắp khu biệt viện này. Chính là Triệu Ngữ Yên.

Gương nhan thanh thản, điệu dáng khoan thai, nàng an tọa trong một đình viện
nhỏ giữa muôn vàn sắc xuân rực rỡ mà nâng phím buông cầm. Tâm tư cất theo
thanh âm nhè nhẹ, lắng đọng kia, khi xa lúc gần, như đưa những người nghe được
vào một câu chuyện buồn nào đó chẳng rõ.

Đêm nay, Thanh Hoa Trấn có lễ hội thường niên. Hội hoa đăng tưởng nhớ cố nhân,
mong cầu cho người đã khuất. Nàng dù đến Thái Dương Môn chưa được bao lâu,
nhưng hiện tại nói về cố nhân, nàng lại xao xuyến nhớ lại đoạn quá khứ cùng
với sư phụ.


  • Haiz...Sư phụ...là đồ nhi bất hiếu, chẳng báo đáp được ân tình, biệt viện
    nát tan, bài vị chẳng giữ được... – Nàng khẽ thở dài, ánh mắt long lanh sầu
    bi.


  • Hù!


Thanh âm trong trẻo vang lên bất chợt, đôi tay nhỏ xíu vỗ lên hai vai của
Triệu Ngữ Yên một cái, Linh Tiểu Vân mong chờ bộ dáng thót tim của vị băng
nhan tỷ tỷ kia. Nhưng trái lại, Triệu Ngữ Yên tuy tâm tình phức tạp lại chẳng
giật mình. Nàng khẽ nhìn sang dịu dàng:


  • Linh muội à, ta không có hứng thú!


  • Ây dà, tỷ phát giác bọn muội từ lâu rồi chứ gì! – Linh Tiểu Vân ỉu xìu bộ
    mặt, liền đó kéo nhóm tiểu thư xuống lấp ghế quanh chiếc bàn tròn trong đình
    viện.


Đại Miêu, Cửu Vĩ Linh Hồ yên vị, mà ngay cả Tiểu Miêu có vẻ cũng thấu được tâm
tình Triệu Ngữ Yên lúc này không mấy vui vẻ cho nên cũng lặng im, dùng ánh mắt
ái ngại như muốn san sẻ nỗi sầu kia chiếu vào bạch y nữ tử.

Linh Tiểu Vân mới đó còn định đùa giỡn, nhưng ngay lúc ngồi xuống thì đã thở
dài một hơi như tiểu lão bà:


  • Triệu tỷ tỷ hình như có tâm sự! Cho bọn muội nghe có được chăng? Biết đâu
    giúp tỷ thì hay a!


  • Hừm, chuyện của ta, ta biết là được rồi, các muội có biết cũng chẳng để làm
    gì đâu. Đa tạ hảo ý của muội.


  • Điiii mà tỷ tỷ - Linh Tiểu Vân tròn xoe đôi mắt, khoanh tay lên bàn nài nỉ.


Bộ dáng đó không khỏi làm Triệu Ngữ Yên mặc dù ủy khuất cũng phải mỉm nhẹ một
cái. Ngọc thủ thướt ta dừng phím đưa lên véo má tiểu quỷ kia.


  • Muội thực biết làm phiền ta đó nha! Aiz....


  • Tỷ à, muội nói thực mà! Hmm...không lẽ, tỷ nhớ mẫu thân?


  • Cũng gần như là vậy...


Nhắc tới cố nhân, có nỗi sầu nào bằng Linh Tiểu Vân? Mới đó còn tinh nghịch
nài nỉ, hiện tại bi lụy đã vương trên má hồng. Linh Tiểu Vân thở dài hơn cả
ban nãy, lại cất giọng bi thương:


  • Aiz...Muội chẳng biết mẫu thân hiện tại thế nào...Muội còn chưa được gặp
    người nữa! Phụ thân kể, người đã mất từ khi muội ra đời, đến di ảnh cũng chẳng
    còn...Aiz...


  • Mẫu thân muội...cũng đã quá cố... – Đại Miêu cũng cúi mặt ủ dột – Năm đó,
    muội nhớ mãi, mẫu thân là vì bảo vệ muội đã đánh lại một đám người...chúng đốt
    phá, chúng cướp bóc, chúng tàn sát...huyết...hỏa...hức....


Đại Miêu khóc rồi! Thân hình nhỏ bé của bán nhân này run run, đào phiến nhợt
nhạt cắn chặt cố chặn đi tiếng nấc ai oán kia. Mỗi lần nhớ lại quá khứ nghiệt
ngã, nàng đều không thể cầm lòng nổi.

Tiểu Miêu bên cạnh đặt một tay...à không, là chân, bàn chân trái lên vai Đại
Miêu xoa nhẹ, cố trấn an. Bản thân nàng cũng thở dài ái ngại:


  • Nhân sinh nghiệt ngã...Aiz...Muội xem chừng may mắn hơn, mẫu thân muội ở
    đâu chẳng rõ, nhưng nhất định người hãy còn sống. Muội từ lúc sinh ra chưa kịp
    tu luyện, cũng chẳng nhớ vì đâu mà lưu lạc. Mãi đến khi gặp được tam ca mới là
    may mắn đôi phần...Aiz....


  • Các tỷ còn biết mẫu thân, còn muội... – Cửu Vĩ Linh Hồ thở dài ném cái nhìn
    xa xăm về phía tà dương chênh chếch – Muội còn chẳng biết muội có thực sự là
    Linh Hồ không nữa....


  • Aiz....Thiên đạo bất công, tỷ muội ta thì ra đều như nhau cả...


Triệu Ngữ Yên Buông tiếng thở dài lần nữa. Đoạn ngọc thủ vươn lên vỗ nhẹ dỗ
dành Đại Miêu. Đều là nữ tử, đều có số kiếp bi thương như vậy, có thể đồng cảm
rất nhiều.

Không gian trở nên trầm lắng, chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào của Đại Miêu thi
thoảng lại vang lên. Mấy cô nương ngồi đây chốc chốc lại thở dài, lệ vương
trên đôi trân châu lóng lánh.

Phong vân vẫn nhè nhẹ trôi, thiên địa dưới ánh hoàng hôn lúc này cũng dần trầm
lắng như thể chia sẻ nỗi niềm kia vậy. Mặt đất dần trở lại với màn đêm.

Nguyễn Du từng viết “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Trong hoàn cảnh hiện
tại ở khu biệt viện hậu sơn này thì điều đó đúng đến thập phần. Không khí u
sầu đó thậm chí vô thanh vô tức lan dần ra đến xung quanh. Những nữ đệ tử còn
chưa biết chưa nghe đoạn hội thoại mà chẳng hiểu sao cũng bị cảm nhiễm, lòng
thầm chùng xuống.

Chỉ có một lục y nữ tử nhan sắc ma mị đương ngự trên mái cao của một tòa thì
lại khác. Nàng nghe được cuộc trò chuyện đó, nhưng nàng lại chẳng quan tâm, hờ
hững buông ánh nhìn thưởng phong ngoạn nguyệt về đường chân trời.


  • Mẫu thân à? Giống loài ta thậm chí còn ăn cả mẫu thân để sinh sôi đây!...

Khẩu ngôn lạnh lùng tàn nhẫn là vậy, nhưng sau khi phun ra một lời đó xong thì
Xích Mộc Tử Yêu bỗng dưng lại cảm thấy hơi chột dạ. Không phải nàng lo kẻ khác
nghe được, nàng quá rõ ở đây có Tôn Bạo Thiên thừa sức thổi chết nàng lúc nào
chẳng biết. Nhưng nàng chột dạ, trong lòng se lại, tự vấn tình cảm kia của
nhân sinh là gì? Sao lại có thể khiến người ta u sầu đến vậy? Ừm, nàng chỉ là
một thảo mộc yêu linh, làm sao mà hiểu được kia chứ!

Tò mò, nàng chợt nghĩ ra ý tưởng hay là thử đến trấn Thanh Hoa, bày mưu thử
vào làm nhi nữ một nhà nào đó, đón nhận tình cảm thân nhân xem thử rốt cuộc nó
là gì. Nhưng ngay đó liền gạt đi, nếu làm như vậy thì chẳng phải là ngớ ngẩn
sao! Đời nào yêu nghiệt phi thường như nàng lại có thể chịu để cho kẻ khác
đánh mắng bao giờ! Đoạn chợt cau nhẹ mi tâm tự vấn:

- Nhân ái? Là gì?...

Năm canh rưỡi trước....

Thanh Hoa Trấn tấp nập khác thường, người xe nườm nượp, nhưng lại chẳng có vẻ
gì là náo nhiệt cả. Ai cũng đem một nét trầm tư trên gương mặt. Kẻ bán người
mua tuyệt chẳng nói với nhau câu nào, cứ trả tiền, nhận hàng, không gian là
một dải tĩnh lặng đến nỗi vó câu của mấy con ngựa kéo cũng chẳng dám đạp mạnh
lên nền thạch phiến kia.

Linh Tiểu Vân khác thường, mà cả nhóm tiểu thư Thái Dương Môn cũng khác
thường. Chẳng còn vẻ tinh nghịch thường ngày nữa. Tiểu cô nương này như hòa
vào không khí trầm lắng ở đây vậy.

Rảo bước trên con đường dày đặc những ánh đèn lòng đỏ treo cao rực rỡ, ngắm
nhìn những ánh đèn lòng chứa chan, Trần Khánh Dương không khỏi có chút hài
lòng. Thanh Hoa Trấn mới đó điêu tàn, mà lúc này sự quật khởi của Thái Dương
Môn đã khiến cho trấn này cũng phải trở mình theo. Cách đây ít lâu Thanh Hoa
Trấn vẫn chỉ như một làng quê nào đó có chút phát triển, nhưng lúc này thì nhà
cửa đã san sát, lối đi lát đá vuông vức, đẹp đẽ. Lại có cả những tửu lâu lớn
đến hai ba tầng không thua kém gì ở nội tông Cổ Dược Tông.

Thật ra so sánh như vậy thì hơi quá đáng, nhưng sự thực thì Thanh Hoa Trấn đã
có một bước phát triển tột bậc. Điều này nửa phần là đến từ Thái Dương Môn.
Quá trình trùng tu kiến trúc đã thuê không ít nhân công bên ngoài kéo đến vì
thù lao hậu hình. Cùng lúc đó thì con đường giao thương được “lát” bằng thứ
bột ớt đặc sản Thanh Hoa kéo tới Cổ Dược Tông cũng được mở rộng, sửa sang. Kéo
theo đó là hiệp ước liên minh giữa Cổ Dược Tông và Thái Dương Môn khiến cho lộ
trình đó an toàn hơn bao giờ hết.

Những nhân công từ các thành trấn khác kéo đến đây, ban đầu nhìn vẻ điêu tàn
của Thái Dương Môn và Thanh Hoa Trấn đều không khỏi có chút thất vọng. Vậy
nhưng sau khi nhận được đồng thù lao ngất ngưỡng gấp rưỡi những nơi khác, lại
còn bao ăn ở khiến cho họ lại lục tục kéo nhau đến ngày một đông thêm. Từ đó
mà làm tăng nhu cầu về tất cả những mặt nhu yếu phẩm.

Đám thương nhân đánh hơi rất tốt, thậm chí có kẻ còn nhanh chân cắm luôn cả
đất đai nhà cửa để đến chốn khỉ ho cò gáy Thanh Hoa Lâm, mặc cho mọi lời dèm
pha mà cất lên một cái tửu lâu thật to. Kết quả chỉ trong vài tháng sau khi
khánh thành đã thu hồi lại vốn, điều mà không nơi nào có thể làm được với
khoảng thời gian hoạt động ngắn như vậy.

Có điều, người đông, ắt có thị phi tệ nạn. Cũng chính vì vậy mà Trần Khánh
Dương đã lệnh cho Cao Cẩn trưởng lão cho đệ tử Ngoại Đường tới Thanh Hoa Trấn
nhiều hơn, đảm bảo an ninh cho trấn này. Cao Cẩn mặc dù có chút không hiểu,
nhưng cũng đặt luôn một bộ phận đệ tử Ngoại Đường túc trực tại đây, quân số có
đến 200 người thay nhau bảo an. Trong những lễ hội như hôm nay thì quân số
điều động lên tới 600 người tạo thành một bức tường bất khả náo loạn. Đi đâu
cũng thấy màu áo Ngoại Đường Thái Dương Môn.

Mặc dù oai nghiêm là vậy, nhưng đương lúc hội hoa đăng diễn ra thì đây là thời
khắc tâm tư ai nấy cũng đều nhớ tới cố nhân đã khuất. Trầm tư xem vậy mà lại
cảm nhiễm cả những người mới đến, thành ra gặp đoàn cự đầu Thái Dương Môn họ
cũng đều khẽ gật đầu chào chứ không buông lời khách sáo. Ngay cả bản thân Trần
Khánh Dương cũng chỉ khẽ gật đầu đáp lại ân tình đó mà thôi.


  • Tới đây được rồi, các muội dự lễ nhé, ta cùng với các trưởng lão xem xét
    chút tình hình trong trấn!


  • Vâng ca!


  • Xích Mộc Tử, ngươi trông trông chừng các muội muội cho ta!


Xích Mộc Tử Yêu nhận lệnh chỉ khẽ gật đầu, nàng chẳng muốn nhiều lời làm gì,
cứ nghe theo hành sự là được. Gương nhan trước sau như một, chẳng có chút gì
là chuyển biến cả, ngoài bộ xiêm y lục sắc thì hiện tại đột nhiên chuyển thành
màu hồng nhàn nhạt ẩn hiện bên dưới. Điểm này khiến Trần Khánh Dương có chút
ngạc nhiên, vì đặc điểm này là ở bộ “áo tứ thân” ở tổ quốc y tiền kiếp.

Với áo tứ thân thì có 4 đến 5 lớp áo lụa bên ngoài chiếc yếm đào, mỗi lớp đều
rất mỏng manh, lại có màu sắc khác nhau, khiến cho ánh sáng xuyên qua, đi vào
bên trong rồi phản chiếu ngược trở ra lại thành một tổ hợp màu sắc thần bí,
lấp lánh. Mà nhìn vào người mặc một bộ Tứ Thân thì điều đặc biệt là hiệu ứng
ánh sáng đó lại khiến hư hư thực thực, kì ảo vô cùng như thể nhìn vào một vùng
ngũ sắc quang mang sâu không thấy đáy vậy. Vừa mượt như lụa, vừa óng như
nhung, mà khi di chuyển thì dải màu sắc đó lại còn lưu động theo từng cử chỉ
người mặc khiến cho nhan sắc nữ tử trở nên vô thường.

Khẽ cau nhẹ mày một cái, Trần Khánh Dương hắng giọng hỏi:


  • Xích Mộc Tử Yêu! Là ngươi nghĩ ra bộ y phục này sao?


  • Ân. – Khẽ gật nhẹ, nàng thực chẳng muốn đối đáp tí nào, nhưng y là chủ tử,
    đành phải miễn cưỡng.


  • Dựa vào đâu?


  • Xích Mộc Tử Hoa vốn là những phiến mỏng manh, quang mang xuyên thấu từng
    lớp sắc màu, xiêm y này là bản năng của nô tì rồi ạ!


  • Hừm, thôi thôi, xưng hô như trước, nô với tì cái gì!


  • Ân, tạ chủ nhân!


Xua tay một cái, Trần Khánh Dương dẫn mấy vị trưởng lão cùng với Cửu Vĩ Yêu Hồ
trong bộ dáng đạo sĩ thâm sâu kia tách nhóm. Trong lòng vẫn không khỏi suy tư
vì bộ y phục kia. Đúng thật, càng nghĩ càng thấy giống áo tứ thân một cách
kinh hoàng! Mà hiệu ứng màu sắc đó còn được dùng trong nghệ thuật, chính là
tranh sơn dầu.

Nhiều lớp màu sắc mỏng manh, trong suốt phủ lên nhau, cuối cùng tạo ra một
hiệu ứng sống động với mọi góc nhìn cho tác phẩm. Không hiếm những danh họa
nổi tiếng như Leonado Davinci, Michael Langelo, vv.... Ở thời đại Phục Hưng đã
sử dụng rất thành công hiệu ứng này.

Trần Khánh Dương có một ý tưởng gì đó, nhưng hắn vẫn chưa nghĩ ra là mình có ý

tưởng gì về cái hiệu ứng hay ho kia.

Trở về thời điểm hiện tại....

Suốt 3 canh giờ thét gào, phong vũ vẫn điên đảo liên hồi vô cùng vô tận như
muốn xé toang Cổ Vực, muốn nhấn chìm cả Thái Dương Sơn. Mặt đất bị nước xối
thành từng rãnh lớn, ầm ầm kéo nhau đổ về con suối phía chân núi khiến nó đục
ngầu, sôi sục. Rồi liền đó lại ào ạt dồn về cái hồ lớn phía hậu sơn không hề
ngơi nghỉ.

Đã là 11 giờ rồi đấy, vậy nhưng nam nhân kia vẫn trầm tư, yên vị bên dưới trận
mưa kinh hoàng. Mà cả Thái Dương Môn cũng như một bản sao cảm xúc. Lặng lẽ,
chỉ có tiếng mưa ào ạt và một trời trắng xóa mà thôi.

Một nghàn hai trăm ba mươi tư chiếc quan tài. Không, là một ngàn hai trăm ba
mươi tư con người chỉ mấy canh giờ trước hãy còn thở, hãy còn cầu nguyện cho
vong linh cố nhân. Vậy mà giờ đây đến chiếc quan tài kia cũng không còn đủ,
phải đóng sơ sài với vài miếng ván cháy đen thu thập được trong đống đổ nát
Thanh Hoa Trấn và Thái Dương Môn.

Những quan tài có khắc kí hiệu mặt trời cạnh quả núi lớn, chính là người của
Thái Dương Môn, đếm sơ cũng đã hơn 500 nhân mạng. Còn lại là những người kém
may mắn ở Thanh Hoa Trấn. Có chiếc quan tài rỗng không, chỉ đặt bên trên một
bài vị nho nhỏ. Có chiếc lớn những 4 thước dài, nhưng cũng có chiếc chỉ một
thước mà thôi.


  • Aaaaa...Lão Thiên! Ngươi thân là Thiên Đạo mà lại làm ngơ thế này sao! Khốn
    kiếp! Họ đã đi rồi còn không để chúng ta an táng, ngươi quyết là kẻ khốn kiếp
    mà!

Trần Khánh Dương trở thẳng lên cao, huyết mâu sòng sọc nhìn lên cao chửi rủa
lớn. Đã đến ngọ mà trời vẫn mưa như trút nước, việc đào huyệt là không thể
dưới cơn mưa khủng khiếp này. Đội mai táng Thái Dương Môn vẫn cần mẫn làm
việc, nhưng cứ đào lên lại sụp, huyệt mộ sũng nước.

Mà, thật ra tên tiểu môn chủ kia đang làm cái gì ấy nhỉ? Là hắn giơ nắm đấm
lên thì đúng hơn, vì ngón tay kia đâu có còn ở đó để làm nhiệm vụ hắn vừa
giao!

Một tràng nguyền rủa Thiên Đạo bất công, y cứ chửi, chửi còn lớn tiếng hơn cả
Chí Phèo trong truyện của nhà văn Nam Cao. Nhưng đáp lại y chỉ có gió mưa táp
vào như thể đang vả vào mồm cái tên nào láo toét dám chửi trời kia. Ngoài ra
còn những tiếng thút thít của thân nhân những người chẳng may nằm xuống mà
thôi.

Cách đó một đoạn, bóng dáng thiếu phụ chống dù bên cạnh một tiểu cô nương lặng
lẽ đứng nhìn cảnh tượng kia. Không khỏi thở dài.


  • Aiz...Là ta đến muộn mất rồi...

Tiểu cô nương bên cạnh cũng thở dài theo, hoàng sắc xiêm y của cô nương này
cũng đã ướt át đôi chút, nhưng không thể so với đôi nhãn quang ngấn lệ. Nhìn
xuống phía dưới, trông vào tên tiểu tử đang mắng nhiếc trời cao kia mà lòng cô
nương ấy se lại.

Thiếu phụ tử y kia trầm ngâm thêm một hồi bèn khoát tay ra hiệu. Đám binh mã
có tới mấy ngàn đang nghiêm chỉnh hàng lối phía sau lưng tự động hiểu ý bèn
nhất loạt xuống ngựa nối gót theo.

Thiếu phụ tử y dẫn nhóm người chậm rãi tiến xuống vị trí môn chủ Thái Dương
Môn, tuyệt nhiên chẳng dám làm rầm rộ. Nàng thừa biết nếu lúc này mà không tỏ
ra đồng cảm với nỗi đớn khổ tột cùng kia thì e rằng hợp đồng cũng theo đó mà
bay mất.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #131