Sử Viên Kì.


Người đăng: dragonf4393@

“Haiz...Đêm nay thực là dài a!...Sư phụ, người nói xem, rốt cuộc là vì cái gì
chứ? Vì cái gì mà nhân sinh tranh đấu, vì cái gì mà huyết đổ lệ rơi? Vì cái gì
mà những ngày tháng đẹp đẽ kia lại trôi mau như vậy! Haiz...

Năm đó, người nhặt đồ nhi từ một nơi u ám. Người biết không, đồ nhi lúc đó chỉ
là một cô nhi không nơi nương tựa. Ân tình đó, đồ nhi không bao giờ quên được!
Đồ nhi không còn phải tranh đấu, không còn phải giành giật từng miếng thực
phẩm ôi thiu, không còn phải sinh tồn giữa thế cục hỗn loạn đến như vậy. Cũng
không cần phải chơ vơ giữa hàn khí mùa đông, không cần phải đào những hố tuyết
ẩn thân nữa, không phải cống nạp cho ai, không phải bị chà đạp thê thảm, không
phải chịu những tủi hờn nhân gian...

Ừm...Là vậy đấy! Sư phụ đối với đồ nhi chính là thân mẫu tái sinh đồ nhi một
mạng này. Đồ nhi bất tài, bao năm chỉ dừng tại đệ Thất Kiếm Thức, đã phụ lòng
sư phụ! Đồ nhi thực hổ thẹn tâm can! Nhưng hiện tại cũng đã một chân tiến vào
được đệ thập nhị thức rồi đó sư phụ, người có mừng không? Người linh thiêng
hẳn là cũng vui đi! Hì...

Năm đó, một tiểu tử mười tuổi chơ vơ giữa thiên địa mông lung, sư phụ là quang
mang duy nhất cứu rỗi linh hồn này, đồ nhi thực nhớ! Sư phụ, người có còn nhớ
những lúc chúng ta bôn ba không? Đồ nhi còn nhớ rất rõ lần mà người chịu bốn
đao để cản lộ cho đồ nhi đào thoát. Những tưởng không gặp lại nữa rồi, thiên
địa ban ơn, sư phụ vẫn an toàn. Còn lần kia, đệ tử vô tình bắt gặp con đại
hùng, bị nó truy đuổi tận lực khó thoát. Đều là sư phụ đến kịp lúc, nếu không
e rằng đã gặp người dưới hoàng tuyền rồi. Lại còn lần kia đệ tử đạp phải độc
châm, sư phụ không ngần ngại mà cứu chữa, thực hung hiểm a! Những lần khác
nữa, đồ nhi cùng người vượt bao hung hiểm...Aiz...Lại không nghĩ là có một lúc
thật sự chia xa, âm dương cách biệt! Haiz....

Còn nhớ năm đồ nhi mười lăm, có thêm một tiểu sư muội nữa a! Sư phụ, người ở
trên cao có còn nhớ những tháng ngày đó không? Thực là trân quý! Kì thực nhiều
lần đồ nhi cả gan ra ngoài trộm đồ, đều là dành cho sư muội cả. Tiểu sư muội
lúc đó thật là đáng yêu!

Hì, lần kia, sư muội không chăm chỉ tu luyện, bị sư phụ phạt bỏ đói một đêm.
Đồ nhi liền trộm đem cho muội ấy vài cái bánh bao nóng, không nghĩ à sư phụ
biết được, thế là đồ nhi chịu quỳ suốt 4 canh giờ. Đồ nhi nhớ, sư phụ còn mắng
rất nhiều nữa!

Sư phụ, lần đó đệ tử biết sắp có sự chẳng lành, mà sao người lại không tin
những lời đệ tử nói cơ chứ! Để rồi một phen như vậy...Aiz...Trách đệ tử ngu
muội mà thôi! Lại không thể khiến người thoát hiểm, không báo đáp được ân cứu
độ dạy dỗ...Aiz...

Haiz...

Ước gì lúc này sư phụ có thể hiện lên, mắng đồ nhi một trận, đồ nhi thèm nghe
tiếng mắng đó lắm...hức...sư phụ, bài vị người ở đây, hiện tại người đương nơi
đâu chứ? Làm ơn đi sư phụ, lúc đó người vẫn nói sẽ theo đồ nhi suốt kiếp
mà!...hức...Sư phụ...hức...

Haiz...Nam nhân mà rơi lệ thực xấu hổ phải không sư phụ? Lời người dạy, đồ nhi
vẫn nhớ, lệ là trân quý, không thể tùy tiện thấm thất được,
nhưng...hức...nhưng...hức...đồ nhi nhớ lắm! Hức...Sư phụ à, người có linh
thiêng, hãy nói gì đi chứ! Hức, sư phụ nói gì đi, gì cũng được, mắng đồ nhi
cũng được, trách đồ nhi cũng được, đồ nhi sẽ vâng lời mà! Hức...Sư phụ, người
nỡ bỏ rơi đồ nhi thực sao! Hức...Ngoài kia mông lung lắm! Hức...Lạnh lắm! Tanh
lắm! Khốn nạn lắm sư phụ!!!

Haiz...Hì, cho phép đồ nhi một lần rơi lệ nhé sư phụ!...

À, người biết không, sư muội mới thay người thu nhận một sư đệ đấy! Đệ ấy bản
lĩnh không tồi, chẳng biết đã luyện bao lâu nhưng có để đối kháng được với đồ
nhi gần nửa trăm hiệp không hề nao núng! Sư phụ nói có hay không! Mà đệ ấy mới
chùng mười lăm thôi, giống như đồ nhi khi đó! Mà lại có bản lính hơn hẳn, vậy
thì tương lai chắc chắn sẽ thành cao thủ đó nha! Quỷ Mộc Thập Tam Kiếm Thức,
mặc dù hai thức cuối thì đệ ấy chưa thông, nhưng lại rất nhanh trí có thể giải
vây được vậy! Thực là hay ho đó sư phụ!...

Hmmm...Đồ nhi cúng bái chừng này bánh trái, sư phụ đã được chưa? Hay để đồ nhi
lấy thêm nhé?...

Haiz...Sư phụ à, đệ tử cuối cùng cũng tới một bước hộ pháp rồi đó! Sớm muộn gì
đệ tử cũng sẽ tới được một bước kia mà thôi, sẽ cứu ra được sư huynh thôi. Đệ
tử bất tài, đến lúc này mà còn chưa tới được bước đó...Haiz...Nhưng sư phụ
đừng lo! Nhi tử của người cũng chính là sư huynh của đệ tử, không bao giờ đệ
tử bỏ mặc đâu!

Aiz...Sư phụ à, tam sư đệ vì sao có thể biết được là chính tay đệ tử đã mạo
phạm người chứ!...Haiz...Làm sao đệ tử có thể giải thích đây? Sư phụ linh
thiêng xin hãy báo mộng cho đệ ấy và Ngữ Yên muội biết việc này! Kẻ thù của
của chúng đệ tử là Dược Linh Sơn chứ đâu phải là bản thân Sử Viên Kì này đâu!
Đệ tử có tội, không chăm chỉ tu luyện, cuối cùng phải nhìn sư phụ bị trảm sát
mà lực bất tòng tâm...Haiz....

Sư phụ nói xem, đã 5 hôm rồi vẫn chưa có tin tức gì của sư muội, liệu họ có
thoát khỏi địa phương quỷ dị đó không?...

Haiz...Sử Viên Kì ơi là Sử Viên Kì! Ngươi hành sự lỗ mãng đả thương sư muội
đến vậy thì còn nói gì được nữa chứ! Ngươi chính là tên khốn kiếp nha!...Sư
phụ, mắng đệ tử đi mà! Mắng như vậy đi sư phụ, đệ tử bất tài, không giúp muội
ấy trốn được kiếp nạn, mấy lần tới đây mà cũng không khiến muội ấy tránh đi
được, hiện tại lại đẩy cả sư đệ xuống địa phương phong ấn Xích Mộc Tử Yêu, là
đệ tử bất tài vô dụng mà!

Ahhhhh!!!...

Khốn kiếp! Thật khốn kiếp! Ta đang làm cái gì vậy chứ! Không bảo vệ được sư
phụ, không bảo vệ được sư muội, không bảo vệ được sư đệ, lại còn đẩy mọi người
vào hiểm cảnh! Chết tiệt ngươi đi Sử Viên Kì à Sử Viên Kì! Ngươi là tên khốn
kiếp đi mà! Hừ...

Lão thiên! Ngươi chơi đủ chưa? Ngươi làm cái gì mà cứ khiến người thân xung
quanh ta lần lượt vẫn lạc vậy chứ? Cái thứ khốn kiếp nhà ngươi trên đó là cười
sao? Đương vui lắm a! Mẹ kiếp! Đợi tới khi ta đột phá Thần cấp, ta đánh sụp
nhà ngươi xuống 3 tấc đất xem thử ngươi còn dám chơi ta nữa không a!
Ahhhhhh!!!.....

Hừ...Hừ...Trách thiên sao đặng! Chỉ có thể là tự trách ta mà thôi!...Hì, Sử
Viên Kì oai nghiêm đâu rồi chứ? Hiện tại ngươi có thù chẳng báo được, huyết
thống sư phụ bị dam dưới Cửu Trận U Linh thì không cứu ra được, biết sẽ có lúc
địch nhân kéo đến nhưng lại ép sư muội cùng sư đệ lâm vào hiểm cảnh, ngươi là
cái thá gì vậy hả Sử Viên Kì? Sư đệ nói đúng đó! Ngươi đến con bệnh khuyển
cũng không bằng a! Ha ha ha! Đồ vô dụng, ha ha ha....Hức....Hầy...

Ta...đang làm cái gì vậy nhỉ? Hiện tại phải tới Thái Dương Môn chứ nhỉ? Ừ, ở
đấy còn việc nha Sử Viên Kì! Cái tên chết tiệt nhà ngươi lúc này còn biết uống
rượu sao a! Ha ha ha! Mượn rượu giải sầu...Phong cách thực là tiêu sái nha!
Ừm...Haiz...

Sư phụ, hiện tại đệ tử là thất lễ, mong người bỏ qua, nhưng sớm thôi, sẽ đưa
được sư huynh đến trước bài vị này của người! Lời sư phụ, đệ tử quyết không
quên, mong người ở đó có linh thiêng hãy báo mộng cho sư muội và sư đệ được
thấu đáo! Đệ tử xin cáo biệt, ít lâu nữa sẽ ghé lại hương khói cho người, mong
người hãy chê trách, đệ tử nhớ người lắm!...Hức...Haiz...Sư phụ, đệ tử cáo
lui...”

Nam tử say khướt đưa tay gạt đi những dòng lệ nhạt nhòa mà nhìn vào tấm bài vị
cùng những hương khói. Rồi hắn lững thững rời đi, ra khỏi biệt viện tan hoang
chi chít những mũi tên cắm xuống dày đặc như chông, phô ra một mảnh trắng phau
những đuôi tên gắn lông phi điểu dưới quang mang nửa mờ nửa tỏ của vầng khuyết
nguyệt. Sử Viên Kì đến một chỗ cách đó mấy dặm, hội tụ với đám mấy ngàn thân
ảnh hắc y nhân khác.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #127