Người đăng: dragonf4393@
(Thông báo: bắt đầu từ chương này trở đi thì tác có một chút thay đổi về cách
trình bày để giúp các đạo hữu dễ dàng đọc hơn. Xin chân thành đa tạ góp ý của
mọi người!)
Màn đêm bao trùm Cổ Vực với những tinh quang lấp lánh trên bầu trời rực rỡ.
Chẳng biết là qua bao lâu tĩnh tọa, lúc này thì Trần Khánh Dương mới từ từ mở
mắt, thở ra một ngụm trọc khí. Không rõ vì lí do gì mà nguồn chân khí của hắn
ngay khi cạn kiệt thì lại khiến cho Quang Ám Song Vũ Linh Tâm Pháp trở nên
cuồng bạo, thôn phệ hai luồng hàn băng chí hỏa bên trong thân thể một cách
điên cuồng không thể kiểm soát. Lúc này thì hắn đã liên tiếp đột phá một lúc
tới 4 lần, và thế là nghiễm nhiên trở thành Nhất tầng Hạ cấp Vũ Tướng cùng với
Nhị tầng Trung cấp Linh Sư.
Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng Trần Khánh Dương cũng thầm cảm thấy may mắn ít
nhiều, nhất là với việc đột phá được tu vi linh giả khiến cho não hải của hắn
trở nên rộng rãi thoáng đãng hơn nhiều. Ít nhất là như thế, còn chỗ thiên địa
chi khí bị dẫn dụ vào sau khi đột phá kia trở thành linh lực thì vẫn là bị tấm
hộ thuẫn chiếm hết tiện nghi cho nên hắn chẳng muốn nhắc tới chút nào. Trông
tu vi linh giả hệ nhìn thì hay đó, chứ mà vô dụng vì vốn linh lực hiện tại mà
nói thì còn thua cả một tên tu luyện giả mới bước chân lên con đường tu hành.
Có điều, xem kỹ mà nói thì bỗng dưng đột phá liên tiếp như vậy khiến cho bản
thân Trần Khánh Dương cũng có chút lo lắng cho căn cơ. Hắn biết, một khi nền
móng của một căn nhà có trục trặc thì căn nhà đó sập đổ là điều tất nhiên.
Việc tu luyện cũng tương tự, căn cơ bất ổn thì con đường sau này xem như là
chắc chắn sẽ đi vào ngõ cụt không lối thoát mà thôi.
Thở ra một ngụm trọc khí, mi mắt Trần Khánh Dương từ từ mở ra. Hắn hơi có chút
ngạc nhiên bởi mọi ánh mắt hiện tại đều không hẹn mà tập trung hết lên người
hắn. Đáp lại những cặp mắt đang nhìn trân trân vào mình, Trần Khánh Dương cảm
thấy khó hiểu, bộ hắn có gì trên mặt sao? Liền lập tức lấy tấm gương đồng nhỏ
bên trong túi trữ vật ra soi mói một lúc. Thế nhưng bộ dạng tả tơi thì vẫn
vậy, có khác gì đâu, bèn cất giọng trầm trầm:
Chuyện gì vậy?
Hờ hờ...Không nghĩ chủ nhân lại là song tu a!
Cửu Vĩ Yêu Hồ nuốt khan một cái. Hắn đã biến thanh thành bộ dáng đạo sư như
lúc mới gặp, chỉ khác ở chỗ là đôi mắt mở ra bình thường chứ không nhắm tịt
hợm hĩnh như khi trước nữa. Mà đôi mắt đó sau một phen hộ pháp thì hiện tại cứ
nhìn trân trối vào chủ nhân của mình.
Xích Mộc Tử Yêu gần đó làm nhiệm vụ hộ pháp thì lại khác, bộ dáng trầm tư, cứ
chăm chút cho một cây Xích Mộc Tử đang được cắm trên nền đất trống trơn. Cô
nương này hiện đã là nô bộc, chẳng còn tâm tư đâu mà vui vẻ hay ngạc nhiên gì
được. Ánh mắt buồn khôn nguôi như thể bất kì lúc nào cũng có thể rơi lệ được
vậy. Nàng không phải là kẻ yếu, chỉ trách là đã động vào tổ kiến lửa quá ranh
ma kia mà thôi, hiện tại lại bị một tên còn chưa tụ đan Soái cấp biến thành nô
bộc thì còn gì để nói nữa chứ. Cho dù hắn có là song tu gì gì đi chăng nữa,
chặng đường sắp tới của hắn, nàng nghiễm nhiên là tấm bia thịt rồi.
Nàng nhớ lại một chút về cả quá khứ oanh liệt. Khi đó, nàng tự do tự tại, nô
dịch được rất nhiều yêu thú trong sơn cốc này, lập nên một thứ có thể gọi là
đế chế nho nhỏ của riêng nàng. Cửu Vĩ Yêu Hồ cũng là một thú tộc bình sinh mấy
vạn năm tranh đấu ở đây, vậy mà nàng cứ đơn giản biến hết cả đám trở thành hoa
nô. Ngày đó, thực là vui vẻ phiêu diêu, chẳng cần phải lo nghĩ gì cả. Ấy vậy
mà cuộc vui cũng có hồi kết, chỉ vì một chút bất cẩn, nàng bị liên minh quần
hùng kia xâm lược, phong ấn. Nàng phải chạy vào không gian trong lòng núi kia
mà cố thủ. Đám quần hùng đó không triệt để bắt được nàng cho nên mới đặt ra
phong ấn ngũ hành trấn yểm long mạch. Chính là 5 trụ phong ấn mà vừa rồi Trần
Khánh Dương đã phá.
Năm trụ phong ấn đó nhìn thì chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng lại có sức mạnh
rất lớn, giam giữ bản thể của nàng trong lòng núi mà không di chuyển đi đâu
được. Lại còn trấn yểm luôn linh khí thiên địa bên trong đó, chính là lí do vì
sao bấy lâu nàng không thể tu luyện báo thù. Mà cũng chính là nguyên nhân mà
bất kể kẻ nào lạc vào sơn động đều có thể cảm nhận được khí tức nồng đậm hơn
bên ngoài tới gần 2 lần, nhưng không thể hấp thu được.
Một điều nữa là cái trụ phong ấn kim hệ chết tiệt kia, khiến nàng không thể
dịch chuyển bản thể sang chỗ khác, mà lại cũng vô tình giam giữ luôn hết thảy
những hoa nô của nàng vào trong sơn cốc, tiệt đường sinh tồn của nàng. Cũng
bởi vì thế mà nàng mới lệnh cho đám Cửu Vĩ Yêu Hồ kia giả trang xây nên một
tòa kiến trúc trá hình Trấn Yêu Môn, chẳng qua chỉ để tìm kiếm người có khả
năng phá giải phong ấn mà thôi.
Thực tình mà nói thì nàng chẳng quan tâm tới đống xương nhân loại bên dưới
kiến trúc đó, chính là những kẻ lưu lạc tới, bị lừa phá đi phong ấn. Dĩ nhiên,
cả vạn nhân mạng qua bao nhiêu tuế nguyệt đó đều là vô dụng với phong ấn, cho
nên mới bị cả trăm con Cửu Vĩ Yêu Hồ xé xác rồi. Không ngờ tới một ngày lại có
người phá được phong ấn thực. Có điều, hắn cũng quá là ma lanh đi! Vốn còn
định lợi dụng nhân loại giải thoát bản thân, không nghĩ là ngược lại, bị hắn
biến thành nô hoa trong một nốt nhạc.
Lại nói về Triệu Ngữ Yên thì lúc này có ý cười trên mắt. Nàng vui khi thấy tên
sư đệ kia thực chất chẳng gạt nàng, mà đều là bởi những nỗ lực của hắn hóa
nguy thành an. Nàng mừng cho tâm huyết của sư phụ nàng đã tìm được truyền nhân
xứng đáng. Đưa bàn tay ngọc ngà thùy mị, nàng vuốt ve mái tóc của Cửu Vĩ Linh
Hồ. Mà tiểu cô nương có 9 chiếc đuôi cáo trắng muốt này đang nằm dài mệt mỏi
gối đầu lên đùi Triệu Ngữ Yên mà ngon giấc.
Cái thể loại yêu nghiệt biến thái như Trần Khánh Dương hay Tôn Bạo Thiên thì
không nói làm gì, chứ Cửu Vĩ Linh Hồ suy cho cùng thì cũng chỉ là một linh thú
còn non, xui xẻo bị đám Cửu Vĩ Yêu Hồ bắt giữ mà thôi. Lại còn bị chúng nô
dịch, nhồi nhét bao nhiêu là thiên tài địa bảo vào trong thân thể nhỏ bé đó,
ép nàng đột phá tới hiện tại đã là Trung tầng Nhất giai Thượng cấp. Mà thực tế
nàng chỉ mới tu luyện được có vài trăm năm khiến cho căn cơ cực kì bất ổn, hóa
thân thành bộ dạng nhân loại cũng chỉ được nửa phần, giấu được đôi tai cáo là
còn may mắn chán.
Nói một chút về Cửu Vĩ Hồ thì ở thế giới này không giống lắm với truyền thuyết
ở địa cầu. Cửu Vĩ Hồ ở đây bình sinh đã có tới 9 chiếc đuôi, trong vòng 10 năm
sinh trưởng là đã phát sinh nhân trí tựa hồ như nhân loại rồi, cả yêu lẫn linh
hồ đều vậy. Có điều, tuổi thọ của tộc này lại rất là kì lạ, bởi cần tới 2000
năm mới có thể tương đương mức phát triển của nhân loại tuổi đôi mươi mà thôi.
Lại nói về linh trí của chúng thì lại càng lạ hơn nữa, tuy là xuất hiện rất
sớm và toàn bộ tộc nhân đều kế thừa, nhưng dù tu luyện đến mấy trăm năm thì
cũng chỉ ngây thơ như một đứa trẻ. Chỉ khi Cửu Vĩ Hồ này đạt tới 2000 năm sinh
tồn thì linh trí một bước lên trời, đột nhiên khai sáng, tinh anh như một nhân
loại thực thụ.
Mà khi tu luyện đạt tới Địa cấp tu vi cùng tới tuổi thọ đạt ít nhất 2000 năm
tuổi thì khi đó, chính thức trở thành một loại cường giả mới. Yêu Hồ trở thành
Hồ Ma, mà Linh Hồ trở thành Hồ Tiên. Mỗi loại có lợi thế riêng biệt, nói chung
đám này ban đầu rất yếu, cũng bởi vậy mà Trần Khánh Dương “cáo mượn oai hùm”
lại dễ dàng tàn sát đến như thế. Nhưng khi tới Địa cấp tu vi thì hạ hồi phân
giải!
Sư đệ, hiện đã tai qua nạn khỏi, tiểu hầu cũng đến rồi đấy, nhưng lúc đó đệ
đang đột phá, hắn không tiện làm phiền cho nên đã đi tìm thực phẩm rồi a!
Đại ca tới rồi sao? Hầy, gọi bao nhiêu ngày mới thấy dạng...
Này! Định nói xấu gì ta đấy?
Còn chưa hết câu thì ngay sau lưng Trần Khánh Dương đã vang lên một giọng nhàn
nhạt khiến hắn hoảng hồn lập tức quay lại chối biến:
Đâu có đâu có! Đệ đang định nói là đại ca hẳn có việc a!
Chối cái con khỉ! Định gạt ta sao?
Không có mà!
Cho đệ!.
Bốp!
Vẻ mặt dửng dưng, Tôn Bạo Thiên tiện tay ném bứt ra một trái cây to như nắm
tay mà ném luôn vào đầu tên tam đệ. Trần Khánh Dương bị đòn bất ngờ nhưng cũng
chịu, tính khí đại ca hắn thì quá rõ rồi, bèn cười cười nhặt luôn trái cây
đang lăn lóc trên đất sau cú va chạm mà cắn một miếng rõ to. Đoạn một tay xoa
chỗ bị ném, cười cười nói:
Thì đúng thế còn gì, đệ gọi ca từ tám kiếp mà hiện tại mới có mặt, báo hại
đệ một phen tưởng đã mất xác rồi kia chứ!
Con khỉ khô nhà đệ! Chẳng phải hiện tại có được một đống bảo vật cùng với
thêm 4 người nữa về dưới tay hay sao?
Suýt mất mạng đó a! – Trần Khánh Dương nhăn nhó kể lể.
Xì! Ta không quan tâm! Hiện tại muốn về chứ gì?
Vâng, phiền ca rồi, có điều...đem hết chừng này người đi thì có phiền
không?
Cốp!
Ai ui! Đệ hỏi thật mà! Ai da!
Thú nang để làm gì? Nhét 3 con kia vào, ta đem cả bọn đi.
Ồ! Đại ca anh minh thần võ a!
Phi! Con khỉ đệ chỉ được cái dẻo miệng!
Sau đó là đến đoạn phi hành thì chắc không cần phải nói nhiều và lực G và
những áp lực mà người phi hành phải chịu nữa đâu nhỉ. Không khác gì lúc Trần
Khánh Dương phi hành tới biệt viện tao nhã kia. Chỉ là hiện tại thì trước môn
chủ tư phòng Thái Dương Môn có tới tới 5 thân ảnh đang tái mét mặt mày, mỗi
người chọn lấy một gốc mộc thụ đào hoa mà tha thiết “gọi Huệ” thôi. Xích Mộc
Tử Yêu thì có chút khác biệt vì nàng vốn dĩ chỉ là mộc hồn hoa, mà tu vi cũng
cao hơn hết thảy cho nên không đến nỗi phải “gọi Huệ” quá tha thiết mà chỉ khẽ
tựa vào gốc mộc thở dốc mà thôi.
Hiện tại thì cả 3 tiểu thư Thái Dương môn đều đang ngủ say hết cả, chứ nếu mà
xem được màn này thì hẳn phải ngẩn người. Không hiểu nổi vị tam ca thần thánh
kia đi đâu hết hơn nửa tháng trời, quay lại thì đem theo một nhóm đông đảo, mà
quan trọng nhất là sự yếu đuối của tam ca đến nỗi phải khom lưng uốn gối thổ
ra hết những hoa quả lúc trước ăn vào.
Ngồi phệt lên mỏm đá cũ tận đỉnh Thái Dương Sơn, Tôn Bạo Thiên thở hắt ra một
hơi bực dọc. Hắn đã cất công đi mấy nơi xa xôi những mong tìm về được vài thứ
hữu dụng cho cái gọi là thiên kiếp giáng lâm kia. Khổ nỗi là toàn gặp mấy lão
quái vật cho nên muốn cướp cũng không cướp được, mà muốn xin thì lại càng
không thể, đành phải bấm bụng trở lại Thái Dương Sơn hóng gió.
Hoàng Tuyết vẫn nằm yên bất động bên cạnh lúc này mới khẽ nhếch mi mắt lên ngó
y một cái rồi lại nhắm mắt như cũ, cất giọng trầm trầm:
Bộ không có mấy thứ đó thì đại sự không thành được sao!
Đệ thì biết cái gì! Thất hệ tâm thạch cần phải tập hợp đủ, tiến hành luyện
chế ra được một thứ gọi là Thiên Địa Tâm Phiến, lại từ đó ép tên chết tiệt kia
đột phá thì mới mong giữ được cục diện! Chỉ tiếc là mấy lão quái vật quá ngu
ngốc chẳng biết gì lại còn thích gây khó dễ! Haiz...
Thứ đó là sao? Không thể giúp tam ca đột phá như bình thường được mà phải
khó vậy a!
Hừm, Thiên Địa Tâm Phiến khi luyện hóa xong thì xem như là mười phần nắm
chắc đột phá Đế cấp, lại tăng độ lĩnh ngộ thất nguyên tố hệ. Ta hiện tại đã
gặp bình cảnh không cách vượt qua, nếu là bảo vệ một mình ta còn được chứ nói
để bảo vệ cả một Thái Dương Môn với hàng đống dây mơ rễ má của hắn á, còn
khuya! Một Đế giả cũng chẳng là cái gì, nhưng hắn mà sớm được thì có thể sẽ
giúp đỡ ít nhiều...Haiz...
Mà cái thiên kiếp gì gì kia là sao vậy đại ca? Trước giờ đệ chẳng nghe nhắc
tới bao giờ, không lẽ lại hung hiểm tới vậy?
Uhm. Cứ cách mỗi một trăm vạn năm, thông đạo không gian sẽ mở ra một nơi
nào đó trên Đại Lục, đem những thứ vô cùng khủng khiếp tới đây. Ta cũng chưa
từng tham gia chống đỡ lần nào nên cũng không rõ ràng lắm, chỉ cần biết là sau
mỗi đợt như vậy thì toàn bộ cao thủ bất kể chủng loại từ Soái cấp trở lên đều
sạch sẽ không còn lấy một mạng! Mọi điều nghe được đều là từ những kẻ may mắn
sống sót qua đại kiếp truyền lại mà thôi....Aiz....
Ơ! Vậy mấy lão quái mà ca nói, chẳng phải đều đã Thiên cấp rồi đó sao?
Ngốc tử! Lúc đó bọn hắn cũng như đệ hiện tại, tìm một nơi trốn chui trốn
nhủi mà thôi!
Ây ya! Đệ không có trốn à nha!
Tới lúc đó thì biết! Kẻ nào thò đầu ra lập tức tan thành tro bụi!
Phì! Đệ chả sợ! Tới khi đó không lẽ đệ không tới được Địa cấp như ca!
Địa địa cái con khỉ! Thiên cấp còn lăn quay!
Hoàng Tuyết tới đây thì lại tĩnh lặng, tiếp tục hấp thu hàn khí của những
cuồng phong trên đỉnh núi tuyết mà từ từ đề thăng tu vi. Còn Tôn Bạo Thiên sau
khi gắt giọng một câu thì lại trở nên trầm tư lo lắng. Hắn chưa từng đối mặt
với thiên kiếp kia, nhưng ít nhiều cũng rõ ràng là nó khủng khiếp tới mức nào.
Chẳng vậy mà bao nhiêu yêu nghiệt cuối cùng rồi cũng đều bị tru diệt, cả Đại
Lục chìm trong hỏa hải huyết giang đó thôi. Hắn muốn dừng được thứ đó mà chủ
tâm là để tìm nương tử của hắn. Có điều, xem ra mọi việc còn trắc trở lắm.
Tĩnh lặng một chốc, Tôn Bạo Thiên thở dài một hơi: