Quá Khứ...


Người đăng: dragonf4393@

Một nơi khác, chính là nơi mà quanh năm bất kể thời thiết đều có một đám hồng
vân quây quần trên đỉnh núi mà ai cũng biết là nơi nào. Vào trong tư phòng môn
chủ, Vũ Thiên Vân nhẹ nhàng đặt một bình hoa tự tay nàng cắm lên chiếc bàn con
bên dưới bức họa mẫu thân. Nàng lui lại mấy bước rồi đưa đôi mắt xa xăm vào
gương mặt trên bức họa, khẽ thở dài.

Một hơi thở dài nối tiếp hơi thở dài non nớt kia, Vũ Thiên Lực khẽ đặt một bàn
tay khổng lồ lên vai nhi nữ. Lúc này thì hắn vô cùng bối rối nhớ về thân ảnh
trong bức họa. Bao nhiêu năm đã trôi qua mà nỗi đau đó vẫn day dứt trong lòng
không lúc nào nguôi. Nếu được quay lại quá khứ, có lẽ Vũ Thiên Lực sẽ làm khác
đi một vài điều.


  • Phụ thân, người đừng quá đau buồn, tiểu Vân nghĩ là cũng đến lúc phụ thân
    tìm cho mình một hạnh phúc rồi!

Vũ Thiên Vân cất giọng trong trẻo. Đôi mắt nàng long lanh những tinh quang
mông lung. Suốt khoảng thời gian đằng đẵng kia, nàng cũng hiểu được tấm lòng
của phụ thân nàng đối với mẫu thân nàng là như thế nào. Nàng cũng biết phụ
thân nàng chung tình ra sao, đâu thiếu gì người muốn tiến lại, nhưng rồi cũng
đều bị khước từ mà thôi. Nàng không nỡ nhìn phụ thân buồn khổ như vậy.


  • Hừm, Vân nhi chính là hạnh phúc của ta rồi đó thôi! – Vũ Thiên Lực khẽ
    cười, đưa mắt nhìn xuống nhi nữ.

Vốn hắn còn định đến khi nào Vũ Thiên Vân trưởng thành, có được một phu quân
tốt thì hắn sẽ rời bỏ tất cả mà đến thế giới bên kia quây quần cùng nương tử.
Ý định đó thì chỉ một mình hắn giữ sâu trong tận tâm can mà thôi. Hắn không
còn muốn gần gũi với bất cứ một nữ nhân nào khác. Có thể nói, mẫu thân của Vũ
Thiên Vân vẫn lạc thì lòng hắn cũng là tử vong đi rồi.


  • Phụ thân à, tiểu Vân nghiêm túc đó nha! Phụ thân có thể tìm một nương tử
    mới mà, hơn nữa, tiểu Vân cũng muốn có một thân mẫu bằng xương bằng thịt a!


  • Hừm, Vân nhi nói vậy là sai rồi đó! Không sợ mẫu thân buồn sao?


  • Phụ thân nghĩ xem, mỗi năm đều là ngày này, người buồn khổ như vậy thì mẫu
    thân tiểu Vân có vui nổi không? Nếu phụ thân muốn rời đi, thì tiểu Vân cam
    đoan là sẽ suốt đời ở giá, quyết không cho phụ thân được toại nguyện đâu a!
    Tiểu Vân cũng sẽ nói với mẫu thân, không cho người ở lại dưới đó đâu a!


  • Hửm? Sao Vân nhi biết được? – Vũ Thiên Lực thoáng có chút ngạc nhiên.


  • Nhìn bộ dạng phụ thân như vậy làm sao không thể đoán được chứ! Mà phụ thân,
    rốt cuộc thì mẫu thân của tiểu Vân là vì việc gì vậy?


  • Việc đó, ngày Vân nhi lấy được một phu quân tốt, ta sẽ kể Vân nhi nghe. Phụ
    thân cáo lỗi, sinh nhật của Vân nhi mà năm nào cũng làm Vân nhi buồn rầu rồi.


  • Phụ thân đó, tiểu Vân lớn rồi, phụ thân mà không chịu nói, tiểu Vân sẽ lập
    tức xuất giá cho phụ thân xem! – Vũ Thiên Vân trễ môi hờn dỗi.


  • Ơ, ta không gả thì kẻ nào dám lộng quyền!


  • Tiểu Vân cứ gả!


Ngoài việc thông minh ra thì tiểu cô nương Vũ Thiên Vân này còn ngạo cốt tráng
khí hơn cả phụ thân nàng. Mà thực thì đấu khẩu với nàng có trời mới đấu lại.
Vũ Thiên Lực phen này buộc phải kể lại đoạn quá khứ mà hắn không muốn nhớ đến
nữa rồi. Đoạn, hắn ngồi xổm xuống, chống một gối, đặt tay còn lại lên vai Vũ
Thiên Vân, ánh mắt long lanh. Biết là không thể lảng tránh được nữa, trầm trầm
giọng xa, Vũ Thiên Lực kể:


  • Lúc đó, Vân nhi ra đời, đám hồng vân bỗng dưng hạ thấp hết 3 ngày 3 đêm,
    quấn lấy tư phòng của chúng ta. Mẫu thân của Vân nhi khi đó rất vui mừng, và
    ta cũng vậy. Thế nhưng khi đám hồng vân kia đã trở lại vị trí cũ thì chúng ta
    phát hiện được là thể chất Vân nhi kinh mạch hỗn loạn, lại còn nhiều nơi bị
    gián đoạn, quyết không thể qua khỏi. Đám hồng vân kia có lẽ là thiên mệnh đã
    giúp Vân nhi qua được kiếp nạn, vậy nhưng lâu dài thì Vân nhi cũng không thể
    nào sinh tồn được. Ta nghe nói có một vị Quỷ Mộc Kiếm là Hạ Vũ Vi có một đan
    phương có tên Cửu Chuyển Tục Mệnh Hoàn có thể cứu được Vân nhi. Ta lập tức lên
    đường tiến vào trong Cổ Vực. Mẫu thân Vân nhi mới sinh, chưa khôi phục hoàn
    toàn nhưng lại quyết cùng ta dấn thân vào nơi hiểm địa đó, ta cản không được
    nàng. Haiz... Lúc đi thì không có gì xảy ra cả, chúng ta may mắn vượt qua được
    Hắc Long Đầm bình an vô sự. Vào tới Cổ Vực, đi ngược lên phía Bắc mãi tới khi
    tiến vào sơn cốc hẻo lánh thì khó khăn lắm với tìm ra được nơi trú ngụ của vị
    cao nhân đó, chúng ta giao đấu hơn 300 hiệp bất phân thắng bại. Thấy tư chất
    mẫu thân của Vân nhi tốt, vị cao nhân đó truyền cho nàng đan phương, cũng trao
    cho chúng ta một khỏa Cửu Chuyển Tục Mệnh Hoàn. Không ngờ lúc trở lại thì bị
    tập kích bởi một bang phái mạnh, chúng ta mất hết 5 vị trưởng lão cùng với hơn
    20 vị hộ pháp mới thoát ra được đến Hắc Long Đầm.


  • Vậy là Hắc Giáp Yêu Long? – Vũ Thiên Vân nghe tới đây thì ánh mắt nàng trở
    nên thâm trầm.


  • Không phải không phải, Hắc Giáp Yêu Long thì không ra mặt, bởi nó bị một
    con Thất Sắc Cứu Đầu Cự Yêu Mãng đe dọa nên đã lẫn trốn. Chính con Thất Sắc
    Cửu Đầu Cự Yêu Mãng đó tấn công chúng ta khi giữa đầm. Chúng ta không thể nào
    địch lại, lúc đó chỉ có ta và mẫu thân Vân nhi là Vương cấp giả mà thôi, cuối
    cùng thì đan phương mất, nàng tự bạo để dành đường sinh cơ cho ta...Haiz...chỉ
    trách ta quá yếu đuối, mới giao thủ hơn nửa trăm hiệp đã bị nó đánh cho trọng
    thương vô lực cho nên mới thành ra như vậy...Haiz...


  • Con Thất Sắc Cửu Đầu Cự Yêu Mãng đó hiện tại ở trong Hắc Long Đầm đi?


  • Không, ta điều tra ra được nó là một trong 7 thần thú trấn môn của Tà Thần
    Bang. Tu vi có lẽ là đã đạt tới đỉnh phong Thượng cấp, so với Vương cấp thì
    chúng ta chỉ như con sâu cái kiến, để nó mặc sức chà đạp mà thôi...Haiz...Ta
    thực xin lỗi Vân nhi, nếu lúc đầu ta tự...


Vũ Thiên Vân ngấn lệ, nàng đặt một ngón tay bé xíu lên môi phụ thân cắt lời.


  • Tiểu Vân biết. Phụ thân không nên tự trách, kẻ thù chính là Tà Thần Bang
    kia. Tiểu Vân sẽ tu luyện, đến khi đó, chúng ta phải mạnh hơn bọn chúng mới
    được! Thù này không báo, quyết không phải là Vũ Thiên Vân!

Tiểu cô nương chỉ mới mười ba, nhưng đôi mắt nàng lúc này tràn ngập tia căm
hận đến thống khổ. Nàng căm hận không phải chỉ mỗi một con Thất Sắc Cứu Đầu Cự
Yêu Mãng mà là cả một bang phái thần thần bí bí gì đó kia. Không khó để nhận
ra chính bọn chúng vì đan phương mà nhẫn tâm hạ độc thủ, cướp mất của nàng một
mẫu thân mà nàng thậm chí còn không nhớ được mùi tóc. Để nàng bao nhiêu năm bơ
vơ, khiến phụ thân nàng chịu bao nhiêu thống khổ dằn vặt. Vũ Thiên Vân trong
lòng lúc này chỉ còn lại một đám sát ý ngùn ngụt, việc phụ thân nàng không làm
được, nàng sẽ đòi lại hết một lần.

Nhìn vào đôi mắt của nhi nữ, Vũ Thiên Lực khẽ cau mày nhẹ một cái. Hắn biết là
sắp có chuyện không hay xảy ra rồi, chỉ là không biết sẽ xảy ra lúc nào mà
thôi, cho nên bèn nghĩ cách:


  • Haiz...Thôi được, Vân nhi chừng nào đột phá Đế cấp, chúng ta sẽ khai thông
    lộ trình, báo thù cho mẫu thân Vân nhi, còn trước khi đó thì tuyệt không được
    rời đi, phụ thân cũng sẽ đột phá cùng với Vân nhi thì mới được. Vân nhi ngoan,
    nghe lời phụ thân nhé!

Vũ Thiên Vân không nói gì, chỉ khẽ gật đầu nhẹ một cái. Thân thể nàng run run
vì những uất hận đó nàng không thể nào nuốt trôi đi được. Vũ Thiên Lực ôm nhi
nữ vào lòng đưa tay vỗ về, hắn khẽ thở dài một đoạn. Hắn không phải kẻ nhu
nhược, nhưng những thông tin tình báo nắm trong tay thì ngay cả khi khai thông
được tuyến đường đi vào tới Cổ Vực thì cũng khó mà làm gì được cái bang phái
chết tiệt kia. Đơn giản, người trong Cổ Vực rất ghét người ở Nam thổ.

Chính vì Cổ Vực là nơi tụ tập những kẻ lưu manh, những kẻ bị tróc nã chạy vào,
thành thử bên trong đó chúng tụ lại với nhau mà chống trả ra bên ngoài. Chỉ có
một số ít thương nhân to gan lớn mật mới dám qua lại mà thôi. Nói như vậy thì
biết là bên trong Cổ Vực không dễ gì động vào, một khi Nam thổ bành trướng lên
thì Nhất tông Nhất phái Nhất bang trong đó sẽ bắt tay chống lại. Kể cả khi hội
tụ hết cái nam thổ này vào một đạo quân chinh phạt thì cũng còn lâu mới hòng
tiến được nửa bước. Việc này mấy ngàn năm trước đã chứng minh qua một kì đại
chiến kéo dài nửa trăm năm rồi.

Việc kia qua được mấy hôm thì Vũ Thiên Vân lại vẫn tinh nghịch vô tư thường
ngày. Hiện tại nàng đã tìm tới tư phòng của Trần Thảo Linh. Với cả vạn người
trong cái Hồng Vũ Thành khủng bố này thì ngoài việc chọc phá khắp nơi ra, Vũ
Thiên Vân thích nhất là nói chuyện với Trần Thảo Linh. Mà hiện tại trong cái
đầu óc non nớt chất chứa hận thù của nàng thì bỗng dưng liên hệ tới một tên
tiểu tử mà mãi không thấy mặt. Dĩ nhiên, nàng không biết là hắn tròn méo thế
nào, thế nhưng có một điều gì đó trong lòng khiến cho nàng rất muốn tìm hiểu
thêm về những gì hắn đã làm được. Cảm nhận của Vũ Thiên Vân là tên tiểu tử kia
có thể tạo ra những thứ kinh thiên động địa, giúp nàng báo thù cho thân mẫu.
Đó là nàng nghĩ như vậy, còn sự thật thế nào thì có trời mới biết. Vì vậy mà
lúc này nàng lại đến tìm Trần Thảo Linh để hóng chuyện.

Chuyện ở trên thì đó là việc của nhi nữ buôn dưa lê nên thôi đừng ngó, mà
chúng ta hãy ngược dòng thời không, trở về địa cầu một năm về trước.


  • Tại sao mày không bắt máy? Giấu giếm cái gì nữa hả?

Vừa nhấc điện thoại lên thì đã nghe một giọng thân thuộc đâm thẳng vào tai
khiến cho cậu thanh niên 24 tuổi có chút cau có trên mặt. Tuy vậy thì cậu cũng
không thể nào làm khác đi được, buộc phải nhẹ giọng đáp lời:


  • Mẹ à, con vừa trong cơ quan ra, có cái gì mà giấu đâu...Haiz...


  • Vậy tại sao tao gọi 5 cuộc mày không trả lời?


  • Nãy giờ trong ca trực thì làm sao nghe được mẹ...


  • Uhm. Rồi mày làm ở đâu?


  • Vẫn là ở Lab thôi mẹ, con đang định chuyển ra ngoài mà còn chưa biết tính
    sao...


  • Ừ. Mẹ hỏi để ghi vào lí lịch Đảng ấy mà. Năm nào cũng phải làm lại một lần,
    mọi hồi mẹ ghi là mày đi học, còn giờ thì phải ghi để người ta còn xem xét.


  • Dạ vâng, vậy con về ăn tối đã.


  • Ừ, nhưng mà sao mày lại nhằn em làm cái gì, em nó hỏi chứ có cái gì đâu mà
    nhằn.


  • Thì mẹ xem, đang yên đang lành nó nhắn như vậy thì con giận thôi, mà mẹ
    cũng xem nó nhắn thế nào ấy.


  • Ừ, sao cũng được, thôi lo ăn tối đi.


  • Dạ, bye mẹ (chào)!


Nhét chiếc di động vào túi, cậu đưa ánh mắt xa xăm lên nền trời mịt mờ không
có lấy nửa ánh sao khuya. Hmm...thì thật ra là những đám bạch vân dày đã che
lấp sạch sẽ cả rồi, chỉ đón lấy những quang mang vàng vàng hắt lên từ ánh điện
thành phố mà thôi.

Ngẩn ngơ vài giây, cậu đút chìa vào ổ rồi dắt ra chiếc xe máy của mình. Ra
khỏi bãi giữ xe là một con đường tràn ngập ánh đèn sáng như ban này chứa những
dòng xe đông đúc liên tục lưu thông không ngơi nghỉ. Quang mang từ ánh đèn
tưởng chừng là rực rỡ, nhưng luôn có một cái gì đó làm cho con người ta ưu tư,
cũng không rõ là vì ưu tư cho nên nhìn ánh đèn buồn xuống, hay là bởi ánh đèn
mờ ảo làm cho lòng con người thắt lại.

Thực ra mà nói, cái không khí quá đỗi quen thuộc của một thành phố hoa lệ này
rồi thì một ngày nào đó sẽ trôi xa. Nhưng người thanh niên này không mảy may
biết về điều đó, cậu ta chỉ biết là bản thân đang buồn, rất buồn, một nỗi buồn
không tên mà có lẽ là không chỉ một mình cậu có. Ừ thì yếu đuối, nếu thực sự
người thanh niên này là một kẻ yếu đuối thì đã không tự dấn thân đến một nơi
xa mà quyết tâm lập nghiệp, quyết tâm tranh đấu rồi!


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #124