Người đăng: dragonf4393@
Tại một nơi khác, rất xa vị trí giao tranh, một nhóm người bên trong Thái
Dương Môn đang tụ tập, xem chừng ai cũng căng thẳng. Từng ánh mắt nghiêm túc
tập trung cao độ vào việc đang làm, thậm chí đến thở họ cũng chỉ dám thở nhẹ
chứ không muốn gây ra sự xáo động mạnh nào.
Tập trung quanh chiếc bàn tròn lớn bên trong tư phòng trưởng lão, Lưu Dược Sư
đang cùng 3 người thân đệ tử nhè nhẹ trộn một hỗn hợp cực nhạy, chẳng ai dám
để xảy ra một sơ xuất nhỏ gì cả. Một người thì cầm chiếc cân nhỏ dùng để cân
dược thảo lên, chăm chú cẩn thận chọn một lượng rất nhỏ chất bột màu đỏ chỉ
chừng hai phần trăm lạng (khoảng 2 gram), rồi để cẩn thận vào một mảnh giấy,
đẩy sang một bên. Một người khác cũng dùng chiếc cân tương tự, cân lên một
nhóm nhỏ chừng bốn phần trăm lạng (4 gr) một chất bột mịn màu trắng, rồi cũng
đặt cẩn thận vào một tấm giấy khác, đẩy sang một bên.
Người còn lại thì cẩn thận để những phần rất nhỏ đó ra xa khỏi những tấm giấy
đặt sẵn kia rồi mới cẩn thận nhẹ nhàng đổ làm 2 nhúm tách biệt trên một tấm
giấy trắng khác, rồi dùng một chiếc bút lông được chỉnh sửa thành một cây chổi
nhỏ, nhẹ nhàng trộn lẫn 2 thứ bột này lại, mỗi lần chỉ trộn một lượng bé như
hạt bắp mà thôi. Xong thì lại đẩy ra xa một đoạn về phía trưởng lão Lưu Dược
Sư.
Lưu Dược Sư thì lại dùng một chiếc thìa bé tí bằng giấy cuốn lại, thật nhẹ
nhàng còn hơn nâng trứng thằn lằn mà xúc từng chút hỗn hợp đó, đổ từ từ vào
những biếc bát tí hon được đúc luyện bằng đồng. Mỗi một bát nhỏ này đường kính
chỉ bé bằng một phần tư đầu ngón út mà thôi. Đến 2 thìa thì hỗn hợp đó đã lấp
đầy nửa chiếc bát tí hon, Lưu Dược Sư lại dùng một mảnh giấy mỏng khác đã được
cắt sẵn từ đầu vừa khít với miệng chiếc tiểu bát mà đậy vào thật cẩn thận.
Đoạn lại dùng một mảnh kim loại hình tròn có đục 3 lỗ ở 3 góc khác nhau, cẩn
thận lắp vừa khít lên trên miệng chiếc bát đó.
Cả 4 người đều đổ mồ hôi ròng ròng, thế nhưng ai cũng chỉ quấn một chiếc khăn
trên đầu để thấm mà thôi. Ai cũng biết việc này nguy hiểm tới mức nào. Thực ra
thì với tu vi của bọn họ thì chỗ hỏa dược này không mảy may làm tổn thương
được. Nhưng nếu một nhóm bỗng dưng bạo phát thì xem như là nhỏ máu trong lòng.
Vì chỗ hóa chất này tốn rất nhiều công phu mới tạo ra được, thậm chí độ khó có
thể đem so với việc luyện ra Tử phẩm đan dược.
Nói theo ngôn ngữ khoa học, chất bột trắng chính là Kali Clorat, còn chất bột
đỏ chính là phospho đỏ tinh khiết. Hỗn hợp này chỉ cần dùng một que đũa gõ nhẹ
vào là cũng có thể bạo phát, sức nổ uy lực có khi còn mạnh hơn TATP mà Trần
Khánh Dương triển lãm trước đây. Nhưng điểm quan trọng không phải là sức công
phá bao nhiêu, mà là tình hình chế tạo lúc này vô cùng khó khăn.
Muốn có được Kali Clorat, việc đầu tiên đó là thu được Kali Nitrat. Bắt đầu từ
việc xảy ra bên trong những phi dực sơn động. Phân của đám phi dực này rơi
xuống, dưới sự tác động của vi khuẩn hoại sinh và điều kiện nóng ẩm thì tạp
thành Amoniac, rồi từ đó lại nhờ vi khuẩn khác mà tổng hợp thành Acid Nitric.
Chỗ acid đó ngấm xuống đất nền, mà thạch cao sơn động ngấm vào thì tạo thành
hợp chất là Canxi Nitrat. Thu lấy phần đất có chứa Canxi Nitrat đó trộn với
tro rơm rạ rồi ủ với nước ấm một thời gian, lại lọc sạch, thu lấy phần nước,
dội thêm nước sôi nhiều lần qua đó nữa, sẽ xảy ra phản ứng hóa học tạo thành
Canxi cacbonat cùng với Kali nitrat, mà phần kali nitrat hòa tan trong nước
thu được. Lấy nước lọc thật sạch thêm lần nữa, đem cô cạn thì có được Kali
nitrat lẫn nhiều tạp chất. Nhưng ít nhất thì nó vẫn là có được 7 phần Kali
nitrat rồi.
Lại dùng chỗ Kali nitrat thu được, hòa tan rồi cho thêm một lượng muối ăn vào.
Lúc này thu được Natri nitrat cùng với Kali clora. Natri mạnh hơn Kali, mà
Acid nitric lại mạnh hơn Acid clohydric cho nên có được dung dịch hỗn hợp đó.
Lúc này thì lại phải dựa vào tính chất hòa tan của 2 chất này trong nước ở một
nhiệt độ nhất định, chính bởi Natri nitrat có độ hòa tan cao hơn cho nên khi
cô cạn còn ba phần tư dung dịch ban đầu thì để nguội, làm lạnh xuống còn
khoảng 10 hoặc 20 độ C thì thu được những kết tủa chính là Kali Clorua tinh
chất. Quá trình trên lại lặp lại với một dung dịch đó, không đổ đi để tránh
tổn thất.
Lại dùng chỗ Kali clorua đó pha thành dung dịch 25%, đem điện phân ở 70-75 độ
C thì thu được hỗn hợp dung dịch Kali clorua và Kali clorat với dòng điện 12V,
cường độ 3 hoặc 5A với điện cực than chì trong vòng nửa ngày. Khi đó thì điện
cực sẽ bị ăn mòn cho nên số than vụn khiến cho dung dịch đục ngầu một màu đen.
Mà lấy phần dung dịch đó đun sôi để nguội thì thu được kết tủa trắng chính là
Kali clorat. Khổ nỗi là hỗn hợp khi lọc sẽ thu được là muội than trộn lẫn Kali
clorat nên buộc phải hòa tan, lọc lại và cô cạn thêm một lần nữa mới có được
Kali clorat.
Còn về phospho thì lại còn khó chơi hơn nữa. Từ quặng Apatit mà Hoàng Kim
Thiên Linh Điểu phát hiện được, thu về. Mặc dù hàm lượng Phospho pentaoxid cao
hơn hẳn những loại apatit tốt nhất ở địa cầu, nhưng công việc tinh chế thì
không dễ hơn một chút nào cả. Phải nghiền nhỏ chỗ quặng, sấy thật khô, sau đó
trộn lẫn với bột than sấy khô cho vào lò cùng với Silic dioxid với tỷ lệ quặng
là 9 lạng quặng, 1 cân Silic dioxid. Đun với nhiệt độ ở 1400 hoặc 1600 độ C sẽ
xảy ra phản ứng khử, thu được phospho tinh chất thăng hoa khoảng 88%. Hỗn hợp
khí ra khỏi lò ở nhiệt độ 250 hoặc 350 độ C thì đưa vào hệ thống thiết bị
ngưng tụ thành giọt lỏng chảy xuống bể chứa với hiệu suất trong công nghiệp là
chừng 96%. Mà chỗ phospho nóng chảy đó chỉ mới là phospho trắng có lẫn nhiều
tạp chất, gặp không khí sẽ lập tức bốc cháy cho nên lại tiếp tục đưa vào thùng
gia nhiệt. Lúc này thì phospho nặng hơn nên sẽ lắng xuống đáy thùng, còn các
tạp chất sẽ nổi lên trên thành một lớp bùn.
Chính lúc này rút lớp phospho bên dưới ra làm nguội thì sẽ thu được phospho
trắng tinh khiết. Thế nhưng muốn biến nó thành phospho đỏ an toàn và không độc
hại thì phải đưa sang một thùng khác, đun nóng trong điều kiện yếm khí với
nhiệt độ 270 hoặc 280 độ C và một quá trình đun này cần từ 40 cho tới 100 giờ
đồng hồ liên tục không ngừng nghỉ kết hợp với chiếu sáng thì mới thu được
phospho đỏ cần thiết. Thêm một điều nữa là toàn bộ quá trình luyện chế này
không được để bất kì một tia không khí nào lọt vào được, bằng không thì cả hệ
thống lập tức bạo phát.
Mà đó là nói trong quy mô công nghiệp ở tiền kiếp, còn hiện tại thì mấy vị
linh giả ở đây phải luân phiên sát cánh, đốt sạch linh lực của bản thân cho
tới giọt cuối cùng với mỗi lạng quặng apatit trong suốt 5 ngày đêm chỉ để thu
được có chưa đầy 20 gram phospho đỏ. Trong khi đó thì luyện ra một khỏa Ngũ
tinh Lam phẩm tấn cấp đan cũng chỉ mất 3 ngày 3 đêm mà thôi.
Đó là chưa kể điều kiện về điện phân cũng chưa có, phức tạp vô cùng. Tuy là đã
có bản vẽ của Trần Khánh Dương môn chủ để lại, nhưng Ngoại đường cũng chỉ mới
chế luyện được có vài chục hộc pin Daniel để phục phụ cho Linh đường luyện chế
Kali clorat mà thôi.
Nói về loại pin Daniel này thì cũng đều dựa theo chuỗi tài liệu mà Trần Khánh
Dương để lại, Ngoại đường trưởng lão Cao Cẩn cho chế tạo ra các thùng nhỏ bằng
pha lê. Sau đó để một điện cực xuống đáy thùng làm bằng một thỏi đồng. Lại cho
đổ dung dịch đồng (II) sulfat vào nửa thùng, sau đó lại đổ nhẹ nhàng dung dịch
sắt (II) sulfat lên trên, cũng ngâm vào lớp dung dịch sắt đó một điện cực làm
bằng sắt non. Xem thì cũng không khó luyện chế lắm, nhưng dòng điện tạo ra
không lớn, thành thử phải nối tới mấy thùng như vậy lại mới đủ định mức để
điện phân chỗ dung dịch Kali clorua có được.
Đáng lí là dùng dung dịch kẽm sulfat cùng với điện cực bằng kẽm thì mới tối ưu
được kết quả. Thế nhưng điều kiện hiện tại cùng với trình độ khoa học không
bằng một trung cấp cơ sở học sinh ở tiền kiếp thì điều đó là vô cùng khó khăn.
Ngoài vàng, hạc, sắt ra thì họ chịu thua, nhìn kim loại nào cũng là một thứ
kim loại, tuyệt không phân biệt nổi.
Hơn nữa, họ đều là dựa theo tài liệu môn chủ truyền lại cho nên làm theo như
cái máy, cố hiểu cũng không thấu ra được thế nào. Cứ đấu một đống dây đồng kéo
mảnh chằng chịt lại, miễn sao điện cực than có sủi bọt lúc cắm vào trong dung
dịch Kali clorat là được rồi.
Trở lại nhóm của Lưu Dược Sư thì lúc này đã một mạch chế xong tới hơn 300 cái
tiểu bát hỏa dược kia rồi. Lưu Dược Sư đã ra hiệu dừng cân, cả nhóm tập trung
cẩn thận nhồi thuốc một mạch. Đáng lí phải được thêm 20 cái nữa nhưng bị nổ
bất ngờ cho nên chỉ được tới 300 cái vừa tròn mà thôi. Thở ra một hơi, Lưu
Dược Sư trưởng lão nuốt khan một cái, cất giọng mỏi mệt:
Hầy! Tổng cộng cũng đã được hơn 5 ngàn bộ hạt nổ. Tạm thời vậy đã, hiện tại
các ngươi có thể nghỉ ngơi được rồi!
Đa tạ sư phụ, chúng đệ tử xin cáo lui, sư phụ nghỉ ngơi ạ!
Uhm!
Dùng ánh mắt đã mờ đục vì những mệt mỏi, Lưu trưởng lão thở dài nhìn đám đệ tử
lui ra khỏi phòng. Lão biết đám đệ tử này rất miệt mài chăm chỉ, lại rất mực
thành kính với sư phụ. Ngay cả việc chế ra hạt nổ này khó khăn vô vàn, nhưng
cũng có thể thức 3 ngày 3 đêm liên tục đến nỗi mắt có treo lên một quầng tím
vẫn quyết tâm cùng sư phụ làm việc cho tới khi nào lão bảo thôi thì mới dừng.
Ấy vậy nhưng chỉ ngủ một giấc rồi sẽ lại lập tức đợi trước tư phòng của lão,
lo lắng quan tâm sức khỏe sư phụ còn hơn cả bản thân. Phải nói rằng Lưu Dược
Sư thương mấy đệ tử này của lão rất nhiều, nhưng bản thân lão mặc dù có tài,
lại không biết phương pháp chỉ dạy, thành thử những đệ tử kia đều là tự thân
tu luyện cả. Việc đó khiến cho lão cảm thấy áy náy vô cùng.