Người đăng: dragonf4393@
Trần Khánh Dương suốt một canh giờ trảm sát, hiện tại chỉ thẳng lưỡi kiếm to
bản thuần một kim quang rực rỡ như sát thần nắm giữ nhật nguyệt chỉ vào mặt
con Cửu Vĩ Yêu Hồ sừng sững 9 thước đen tuyền trước mặt.
Lúc này thì phải nói là khu vực ngập chìm trong máu tanh, thây chất đầy sơn
cốc. Đám Cửu Vĩ Yêu Hồ toàn là Bát giai Trung cấp, Thượng cấp tu vi không
thiếu kẻ mạnh nhưng không ngờ lại bị một tên tiểu tử nhân loại miểu sát đơn
giản như trở bàn tay. Phải biết là một Thượng cấp yêu thú thừa sức đối kháng
với Vương cấp nhân loại vẫn còn trên cơ. Thế mà hiện tại thì gần 400 mạng chỉ
trong một canh giờ đều đã không toàn thây. Mỗi con xông tới đều bị một kiếm
chém ngọt, cho dù là thộ thể khí có đẩy toàn lực phòng thủ thì cũng không ăn
thua.
Cửu Vĩ Yêu Hồ cuối cùng còn lại chính là đầu lĩnh của đám này, hiện tại mặc dù
ớn lạnh nhưng nó cũng không tỏ ra yếu thế, vận yêu nguyên cuồn cuộn như bão tố
ra bên ngoài, nhe nanh đe dọa. Thực không nghĩ tới việc tên tiểu tử không có
lấy nửa tia khí tức kia thế mà lại rút Kim Quang Thiên Nguyên Kiếm ra khỏi
phiến phong ấn được thật, đã vậy lại còn hiển uy, sức mạnh vượt qua lực lượng
của Đế cấp khiến nó không tài nào thấu nổi sự tình. Vốn ban đầu chỉ là cầu may
với những nhân loại hiếm hoi lạc vào Xích Mộc Tình Cốc này mà thôi, không nghĩ
là có một ngày phong ấn mở ra được thật, mà khổ một cái là tên nhân loại kia
có thể dụng được thanh kiếm phong ấn đó mới chết chứ!
Hừ! Nhân loại chết tiệt, thì ra là gạt bọn ta!
Là kẻ nào gạt kẻ nào? Cách ngươi muốn được phá giải phong ấn, ta cũng có
thể cho đi, vậy nhưng ngay từ đầu lại đánh chủ tâm tới sư tỷ của ta thì hiện
tại chịu phạt đi!
Hừ! Đế cấp sao? Có gì là ghê gớm! Bản Yêu liều mạng với ngươi, cùng lắm
cũng không cho ngươi sống sót dễ dàng!
Hầy! Muốn tự bạo? Đâu có dễ vậy!
Con Cửu Vĩ Yêu Hồ biết là đã vào đường cùng, kì thực tu vi của nó bị phong bế
bao lâu phải vất vả cùng cực mới tiến vượt được mấy giai Thượng cấp, vậy mà
giờ nằm im chịu chết thì nó không cam lòng. Chó cùng bứt giậu, nó đang đẩy
công lực lên mức tối đa, yêu đan liên tục tích tụ yêu khí vào trong kinh mạch
muốn bạo thể một nhát để san bằng cả cái sơn cốc này, không cho đám người kia
sống sót mà ra khỏi được.
Thế nhưng điều làm nó buồn tủi là lúc này Trần Khánh Dưởng sử ra lực lượng
kinh hồn còn chưa kịp chớp mắt là đã mất tích, ngay khi xuất hiện lại bên cạnh
cái thân thể khủng bố kia thì dùng đốc kiếm đập luôn vào những trọng huyệt,
lập tức phong bế kinh mạch con yêu thú.
Cửu Vĩ Yêu Hồ lúc này bất lực, nó không nghĩ là có ngày lại bị một Đế cấp tru
diệt, mà ngay cả việc chết như thế nào cũng không phải là quyền mà nó có thể
quyết định được. Phải biết là vận yêu nguyên tiến hành tự bạo chỉ cần vài giây
ngắn ngủi thôi. Thế mà vụt một cái đã thấy hàng trăm thân ảnh Trần Khánh Dương
xuất hiện gần như cùng lúc, điểm hết vào những trọng huyệt khiến cho chân khí
tắc ngẽn, yêu nguyên như sóng dữ bão táp chỉ trong một nốt nhạc đã tắt nhúm
không khác gì một con cáo tầm thường không đường tu luyện.
Ngay sau khi phá chiêu, Trần Khánh Dương xuất hiện bản thể trên lưng con yêu
thú, dụng bản kiếm đập dọc một nhát vào Mệnh môn trên lưng khiến con quái rơi
một cái như trái táo rụng xuống đất, va đập tạo nên một hố sâu rộng tới mấy
chục trượng, lõm xuống cả một khu vực lớn, đất đá tung lên trời hệt như vừa có
một trái bom mấy chục tấn bạo phát.
Một màn này cứ làm Triệu Ngữ Yên trân trân hết hơn canh giờ đằng đẵng. Nàng
không ngờ được là cái tên sư đệ chết giẫm của nàng là ẩn giấu tu vi, hắn là
yêu nghiệt phương nào mà lại có thể mạnh mẽ đến vậy được chứ! Nếu đúng như
nàng nghĩ thì trước đó là hắn đã gạt nàng một phen thành công, chứ với lực
lượng này thì hắn muốn cướp đi Cửu Chuyển Tục Mệnh Hoàn thì đừng nói là nàng
mà ngay cả sư phụ nàng có đội mồ sống dậy cũng không phải là đối thủ. Trong
lòng nàng hiện tại nửa mừng nửa lo, sư đệ nàng có thể ra tay giải vây bạo liệt
đến thế thì làm sao mà không mừng được. Thế nhưng là hắn lại ẩn giấu tu vi,
lừa gạt được nàng, thảo nào mà hắn lại có thể lĩnh ngộ hết thập tam kiếm thức
chỉ trong có vài ngày ngắn ngủi. Càng nghĩ thì nàng lại càng không thấu nổi lí
do là gì.
-“Hừm, thì ra đây là lực lượng Đế cấp sao! Hay! Vậy thì ta phải chăm chỉ một chút mới được a! Cảm giác thực là thống khoái”
Nghĩ một câu trong đầu, Trần Khánh Dương đang phiêu với quả buff đậm đà đến
thế này. Cảm giác như thần nhân nắm giữ sinh sát trong tay thực là tuyệt diệu.
Lại nhìn một lượt xung quanh, những đỉnh núi trùng điệp bao quanh sơn cốc
không có một chỗ nào là nguyên vẹn, lúc này đã chi chít vệt kiếm để lại những
vết sẹo dài ngoằng, rộng tới mấy thước. Mà ngay cả mặt đất bên dưới thì ngoại
trừ chỗ Triệu Ngữ Yên và Cửu Vĩ Linh Hồ đang ngồi ôm nhau ra, cũng đều bị xới
tung dưới những đường kiếm khí thao thiên túng địa.
Lăng không thấp xuống một cách khoan thai, thu kiếm sau tay, Trần Khánh Dương
hạ xuống trước mặt Cửu Vĩ Yêu Hồ, nhìn sâu vào đôi mắt không lồ của nó rồi lên
tiếng:
Hiên tại cho ngươi chọn, một là đưa hồn phách ra đây, ta đánh ấn kí lên.
Hai là nửa tia hồn phách cũng tan không đường hồi phục. Nói thế chắc ngươi
hiểu!
Hừ, nhân loại khốn kiếp, muốn chém muốn giết, tùy ngươi, muốn ta làm nô bộc
sao? Đừng hòng!
Bốp!
Vừa nghe câu đáp, Trần Khánh Dương bình thản vung kiếm, dùng bản kiếm đập một
nhát thẳng vào mũi con yêu thú kia kiếm mặt nó nẩy lên ngã ngửa, huyết tươi
tuôn trào từ hai lỗ mũi, đau đớn vô cùng vô tận. Thú nào cũng vậy, sống mũi
chính là điểm yếu chí mạng, mà cái vách ngăn giữa 2 lỗ mũi lại là một nơi tập
trung nhiều dây thần kinh thụ cảm, cho nên đánh vào đó thì không gây chết vì
bị tổn thương, nhưng nếu tinh thần yếu đuối thì có khi lại chết bởi cơn đau
xộc thẳng vào đại não.
Đứng trước sức mạnh tuyệt đối này, Cửu Vĩ Yêu Hồ hiện đã run sợ. Khi nãy hắn
còn có ý định cá chết lưới rách với tên nhân loại, không ngờ lúc này thì bị
ngược đãi cùng cực. So với việc bị trảm sát thì còn thê thảm hơn nhiều, vạn
kiếp bất phục.
Lồm cồm bò dậy, Cửu Vĩ Yêu Hồ cụp hẳn 9 cái đuôi xuống run rẩy:
Liền đó thì nó nhắm mắt lại, phóng thần thức lên cao, trong mi tâm bắn ra một
đạo linh hồn ngưng hình thành một con cáo trong suốt, có 9 cái đuôi dài như
cánh hoa màu lam. Con cáo linh hồn đó lại nhắm mắt phóng ra một vật thể màu
trắng, trong suốt, tròn nhẵn như viên bi, lại liên tục tỏa ra những bạch vụ ẩn
hiện. Đó chính là hồn chủ của thú hồn. Tu luyện giả muốn nô dịch thú tộc thì
phải dùng hồn kí khắc lên đó. Nhưng thú tộc sẽ điên cuồng chống cự cho nên
việc khắc hồn kí là rất khó khăn, chừng nào đả bại được thú hồn bản thể kia
thì mới có thể thâm nhập vào tới hồn chủ được. Nói tới đây thì cũng hiểu là là
thú tộc muốn nô dịch nhân loại, cũng làm tương tự.
Trần Khánh Dương cười nhẹ, tiến hành vận công, phóng một tia thần thức bạo
liệt vào trong chủ hồn đó, chỉ nửa giây sau đã để lại một ấn kí mơ hồ của
riêng hắn. Tiện đây xin nói một chút là nếu có kẻ cao thủ nào muốn cướp đoạt
tọa kỵ của kẻ khác thì cũng phải vượt qua được thú hồn, sau đó xóa bỏ ấn kí nô
dịch đang lơ lửng giữa hồn chủ của con tọa kỵ đó rồi mới để lại ấn kí riêng.
Ấn kí này có thể hình dung là một vòng cổ tự quang mang mà chính giữa lại là
một thứ kí hiệu riêng của từng người, tùy ý chọn lựa giống như là chữ kí của
mỗi cá nhân ở tiền kiếp vậy. Khác một điều thì chữ kí này có mang khí tức của
cá nhân cho nên không thể lẫn lộn cho dù có giống nhau.
Xong xuôi, Trần Khánh Dương lại xuất kình thêm một lần nữa khiến phong vân trở
lại mù mịt như lúc nãy. Có điều, chủ đích hắn nhắm tới là 4 phiến phong ấn còn
lại. Dĩ nhiên, với lực lượng khủng bố này thì chỉ cần một nhát kiếm phát ra là
đường kiếm khí bắn tới một nhát chém đôi cả 4 trụ phong ấn ngọt như cắt bánh.
Những tiếng động long trời lở đất vang lên, mặt đất lại rung động kịch liệt
một phen khiến cho toàn bộ những gì còn sót lại của đạo quán đều nối đuôi nhau
sụp đổ nhất loạt, mà cả phiến phong ấn trung tâm cùng ngọn núi ban nãy cũng
chịu đường kiếm khí kia thì lúc này mới từ từ trôi tuột sang một bên, rơi
xuống đổ vỡ.
Suýt nữa quên mất có 2 thân ảnh đang ngồi cạnh phiến phong ấn trung tâm nhỉ.
Không sao, lúc này họ đã được Trần Khánh Dương đem lên giữa không trung mà
chứng kiến náo nhiệt của một khúc thiên hoang địa lão kia rồi.
Khói bụi bên dưới sơn cốc mịt mờ như muốn thôn phệ hết cả cái sơn cốc này
xuống lòng đất không chừa lấy một ngọn cỏ nào. Con Cửu Vĩ Yêu Hồ ban nãy bị
phong bế thì lúc này không thể lăng không được cho nên cố gắng chạy tới chạy
lui né tránh những mảnh vụn sập đổ lên người nó, trông như con cún con hoảng
sợ chạy loạn, thảm thương vô cùng.
Mãi một lúc sau khói bụi tan đi thì Trần Khánh Dương mời từ từ hạ thấp độ cao,
đặt nhị vị cô nương xuống trở lại trên một chỗ bằng phẳng. Thật ra thì chỗ
bằng phẳng này chính là ngọn núi khi nãy bị chém mất đỉnh, hiện tại trở nên
phẳng lì như bị xe ủi san qua. Mà lúc này, con Cửu Vĩ Yêu Hồ cũng đã chật vật
bò lên khỏi chỗ đất đá ban nãy chôn lấp nó rồi từ từ tiến lại phía Trần Khánh
Dương phủ phục.
Nói về ấn kí nô dịch thì phải biết là loại ấn kí này một khi đã xuất hiện trên
chủ hồn thì bất kì một ý định trái lệnh, dối lừa nào cũng có thể kích hoạt,
làm cho kẻ chịu ấn kí phải đau đớn cùng cực. Mà cơn đau đó không thể loại trừ
bởi vì nó nằm tận sâu phía trong chủ hồn, hơn nữa, nếu có người chủ tâm muốn
loại bỏ ấn kí thì buộc phải thiêu đốt khiến cho chủ hồn đứng trước nguy cơ
chín phần tan rã, chết không nhắm mắt, cho dù là người bố trí có tu vi thấp
kém hơn nhiều so với người muốn loại bỏ đi chăng nữa thì cũng gần như là vô
phương tuyệt đối.
Tưởng chừng mọi việc đã xong thì ngay lúc này, khí tức mộc hệ quỷ mị tràn ngập
sơn cốc, bốc lên ngùn ngụt tận không trung, suýt nữa chạm trúng những tầng
bạch vân. Kèm theo đó là một giọng cười réo rắt như u linh gào góc.
Một thân ảnh lăng không trên cao, dang rộng đôi tay ra đón lấy phong vân, mái
tóc dài màu lục tung bay phấp phới giữa trời, mà bộ xiêm y màu lục kia cũng
trở nên lộng lẫy và xuất hiện thêm vài đường đỏ rực trên vạt áo.
Chốc sau, thân ảnh quỷ mị liên tục tỏa ra những lục vụ nghi ngút đó bỗng dưng
biến mất, lại chớp mắt xuất hiện trước mặt Trần Khánh Dương hiện đang đứng ra
che chắn cho 2 cô nương phía sau. Triệu Ngữ Yên cùng với Cửu Vĩ Linh Hồ bất
giác cùng bị luồng yêu khí tưởng chừng nhẹ nhàng kia áp chế, vô thức nép sát
vào nhau như 2 con mèo nhỏ mà dùng ánh mắt sợ sệt nhìn vào Xích Mộc Tử Yêu.
Xích Mộc Tử Yêu lúc này đã hiện nguyên hình, đôi mắt màu lục nhạt quỷ mị ẩn
hiện rõ ràng sau đôi mi có màu hồng hệt như mấy cô nương trang điểm tô phấn ở
tiền kiếp. Đôi môi cũng trở thành một màu đỏ thắm rực rỡ như cánh hoa Xích Mộc
Tử trong nắng vậy. Điều đặc biệt là một vòng nhỏ màu đỏ rực, tỏa ra ẩn hiện
xung quanh đôi mắt xanh biếc kia khiến cho dung nhan Xích Mộc Tử Yêu tăng thêm
chín phần đáng sợ, mà nụ cười nhàn nhạt cùng với điệu bộ thùy mị kia không
những không đáng yêu một chút nào mà ngược lại, tôn thêm vẻ tà ác ẩn hiện từ
sâu trong đáy mắt. Đoạn Xích Mộc Tử Yêu cất tiếng du dương xa gần:
Trần Khánh Dương thì vẫn vậy, một nét lạnh lùng hiên ngang, mà bộ y phục của
hắn lúc này nhuộm đỏ một màu máu huyết rực rỡ, thậm chí cả khuôn mặt cũng lem
nhem thêm vài vệt, không khác gì ác ma. Dùng bộ dạng đó, Trần Khánh Dương cười
nhạt một cái rồi cất giọng trầm trầm đáp lời:
Vừa giải phóng cho một ma đầu Tứ giai Thượng cấp!
Hi hi! Xem chừng quả thật là anh hùng xuất thiếu niên a! Không sợ ta sao?
Nói cho ngươi biết, đám Cửu Vĩ Yêu Hồ này chính là bổn nương phái đến trấn giữ
phong ấn đó nha! Hiện tại tiêu hao không ít khí lực của ngươi rồi, có thể làm
dinh dưỡng cho ta được rồi đó!
Nói nhiều, câu giờ đợi cho ta cạn đi công lực chứ gì? Chủ hồn Cửu Vĩ Yêu Hồ
đã bị ta thuần hóa, ngươi còn gì để nói?
Hi hi! Lãnh tâm vậy sao! Hay thế này đi, ngươi làm phu quân bản nương, bản
nương tuyệt không tệ bạc, dù sao thì một nam nhân mà lại không trúng mị thuật
của bản nương thực là trân quý đó nha! Hơn nữa thì kho báu mà nhân loại thèm
khát, qua mấy vạn năm, bản nương còn nhiều lắm, sẽ cho ngươi toàn bộ! Hi hi
hi...
Hừm, thế này nhé, ta chưa muốn lập gia thất, càng không muốn ở lại đây, lực
lượng của ta hiện tại đủ để tìm ra bản thể của ngươi trong chớp mắt!
Hì, nhưng đâu thể đi được, ngươi thì ta tạm thời chưa làm gì được, nhưng 2
vị cô nương kia...Chà! Huyết nhục thiếu nữ rất là thơm ngon đó nha! Hi hi hi!
Con yêu này nói đúng. Với lực lượng của Trần Khánh Dương lúc này thì nó không
làm gì được, thế nhưng nếu nó đối phó tới Triệu Ngữ Yên thì Trần Khánh Dương
bó tay. Nếu bảo vệ Triệu Ngữ Yên thì cũng không được lâu nữa, vì chân nguyên
có trong thanh kiếm lúc này cũng chỉ còn 2 phần, vừa đủ để tìm ra bản thể của
con Xích Mộc Tử Yêu mà thôi. Hắn chỉ còn có hai phương án để lựa chọn, bảo vệ
sư tỷ ra khỏi đây, rồi lẩn tránh truy sát, dù gì con Xích Mộc Tử Yêu cũng
không đi đâu xa được. Bởi bản thể của nó nếu đem ra khỏi vị trí thì sẽ rất
nhanh bị tổn hao sinh khí, tuyệt không thể truy đuổi quá xa. Nhưng nếu như vậy
thì cũng nên nhớ là con quái này còn mạnh hơn Hoàng Kim Thiên Linh Điểu mấy
cấp, lực lượng không dễ gì đào thoát.
Phương án còn lại chính là tìm ra bản thể của nó, một kiếm chẻ gọn thì nó sẽ
lập tức bốc hơi. Có điều là tìm ra một bông hoa giữa hàng trăm vạn bông hoa
khác trên một cánh đồng bạt ngàn vô tận như vậy là điều mò kim đáy bể. Khi hắn
tiêu diệt được Xích Mộc Tử Yêu rồi thì cũng vô lực bảo vệ cho sư tỷ. Thực sự
là không khác gì câu hỏi mà trước kia hắn đưa ra trong kì sát hạch tân sinh
Thái Dương Học Viện à nha! Nói thì dễ, còn hiện tại mà cứ chần chừ mãi thì tới
lúc chân khí cạn kiệt là cũng xong phim.
Triệu Ngữ Yên tuy trong lòng run sợ, nhưng nhìn thấy bộ dáng im lặng khó xử
của sư đệ cũng liền nhận ra nỗi khó khăn của hắn. Nàng nhẹ nhàng kìm nén cảm
xúc, tiến lại nắm lấy bàn tay còn trống của Trần Khánh Dương, run run nói:
Trần Khánh Dương nhìn sâu vào đôi mắt long lanh đó. Hắn cũng có thể đọc được
cảm xúc của nàng lúc này. Mà bàn tay nàng run run nắm chặt lấy tay hắn cũng đã
nói lên tất cả, hiện tại một sai lầm của hắn lại đẩy người bên cạnh vào họa
sát thân. Thực làm cho hắn có cảm giác không tốt một chút nào. Ngoài mặt vẫn
tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng dậy sóng. Hắn biết là con Xích Mộc Tử Yêu
kia có vấn đề, thế nhưng không nghĩ đến việc là nó lại ẩn giấu lực lượng sâu
đến vậy, lại còn giả heo ăn hổ nữa. Cứ tưởng là một mình hắn có trò này thôi
chứ, bị chính chiêu của mình đả bại thực không hay ho chút nào rồi. Thở ra một
hơi, hắn mỉm cười với Triệu Ngữ Yên:
Tỷ lầm rồi, chút này mà khó xử được ta sao! Tỷ quên mất ngọa hổ tàng long
rồi đó a! Người thân bên cạnh ta, chưa bao giờ có ai phải vẫn lạc!
Đừng, đệ hãy làm việc cần làm, gặp được đệ là ta đã mãn nguyện một đời rồi!
Triệu Ngữ Yên lại mỉm cười mà đánh rơi một dòng châu sa nóng hổi. Nàng chấp
nhận sự hi sinh của bản thân, chẳng biết lí do là gì, nhưng nàng muốn như vậy,
chỉ cần sư đệ của nàng có thể an ổn trước cơn sóng dữ này là được rồi.
Trần Khánh Dương nhìn dòng lệ đó, chợt nghĩ ra được điều gì, trên môi hắn nở
ra một nụ cười rạng rỡ. Gạt đi dòng châu sa nhẹ nhàng đó, hắn từ tốn:
Nói xong thì buông tay, Trần Khánh Dương đánh ra một đạo chấm chế bảo vệ đơn
giản bao trùm lên 2 cô nương bên trong, liền đó thì sử khinh công lăng không,
từ từ bay lên, chân khí cuồn cuộng tuôn trào muốn thách đấu Xích Mộc Tử Yêu.
Trên môi hắn là một nụ cười bá đạo, nụ cười của kẻ chiến thắng cùng với đôi
tinh quang sáng ngời lấp lánh.
Lại mồn màn chiến khí ngút trời khiến cho Triệu Ngữ Yên không khỏi ngẩn ngơ
hồi lâu. Không lẽ hắn lại muốn tự bạo với con Xích Mộc Tử Yêu kia chứ? Nghĩ
vậy thì trong lòng nàng chợt dâng lên một nỗi niềm vô định đến nghẹn ngào cả
trái tim. Nàng muốn ngăn hắn lại, nhưng cấm chế bảo vệ kia không cho nàng làm
vậy. Đập tay mấy cái vào cấm chế đó, Triệu Ngữ Yên đành bất lực nhìn sư đệ vận
công chuẩn bị giao chiến mà thôi.