Xích Mộc Tình Cốc.


Người đăng: dragonf4393@


  • Nhị vị dùng cơm a!


  • Đa tạ tiểu muội, ta đem vào được rồi.


Triệu Ngữ Yên từ phía cửa bê một khay thực phẩm vào. Vốn là cơm rau đạm bạc
cùng với một chút tương chao, được một tiểu cô nương đem tới. Nàng vừa ra cửa
lấy vào thì thấy Trần Khánh Dương đã ngồi dậy rồi. Mặc dù hắn vẫn còn chưa mở
mắt nổi, toàn thân mỏi mệt, nhưng cũng ý thức được một chút, liền cất giọng
trầm trầm:


  • Sư...À...Ờ...Nương tử, ta đã ngủ bao lâu rồi?

Thấy bộ dạng ngái ngủ đến nỗi quên hết thiên địa của Trần Khánh Dương, Triệu
Ngữ Yên nhẹ nhàng cười một cái, đoạn nàng đặt khay thực phẩm lên bàn rồi từ
tốn đáp:


  • Chàng đã ngủ hết 3 ngày rồi đó a! Báo hại ta một mình lạnh lẽo thực nuốt
    không trôi!


  • Hmm...Vậy sao! Hiện tại là...là buổi đêm chăng?


  • Uhm! Chàng đấy, mỗi lần ngủ là lại hết mấy ngày thời gian, không lẽ ta lại
    làm chàng mệt mỏi đến như vậy chứ!


Cười nhạt một cái, Trần Khánh Dương tiến lại chỗ chiếc bàn, kéo ghế ấn Triệu
Ngữ Yên ngồi xuống. Đoạn hắn lại tiến tới chậu nước nằm ở một góc phòng mà rửa
sạch mặt mũi, sau đó chỉnh đốn lại tóc tai y phục ra dáng lãng tử lắm. Rồi mới
ngồi vào bàn động đũa. Trước hết là gắp lấy một ít rau, cẩn thận gọn gàng chấm
với tương chao rồi đưa vào chén Triệu Ngữ Yên nhỏ nhẹ:


  • Nào, nàng dùng cơm thôi, đền bù cho nàng mấy hôm vất vả!


  • Uhm, chàng đấy, bao giờ cũng vậy thôi! Hiện tại ta sẽ cho chàng ngủ ngoài
    cửa!


Tình chàng ý thiếp dạt dào như thể một bộ phim ngôn tình tiểu thuyết. Thế
nhưng mà ngụ ý của Triệu Ngữ Yên thì muốn đuổi hắn ra khỏi giường là thật. Đã
2 đêm rồi nàng không dám ngủ lấy một chút nào, chỉ đến khi không thể chịu nổi
nữa thì mới chợp mắt một lát. Đến khi tỉnh dậy thì mới biết được là đã vô thức
ôm hắn vào lòng lúc nào không hay. Bởi vậy nàng trở lại bộ dáng lãnh đạm bình
thường nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút xao xuyến.

Trần Khánh Dương thì hoàn toàn không biết điều đó. Vốn ban đầu là do hắn đã
quá mệt mỏi cho nên thiếp đi một giấc tưởng không dậy nổi nữa rồi. Vậy mà
không ngờ là không dậy nổi thực, đã làm một giấc hết 3 ngày 2 đêm liên tục.
Khiến cho Triệu Ngữ Yên đôi lúc phải kiểm tra một chút xem hắn còn hơi thở nữa
hay không.

Đến khi dùng bữa xong thì Trần Khánh Dương để cho Triệu Ngữ Yên ở lại phòng,
mình hắn đi ra ngoài hóng gió, cũng là suy nghĩ một chút về vài vấn đề mà hắn
cứ có cảm giác không được đúng cho lắm. Suy nghĩ mông lung, bước chân không
chủ định cứ đưa hắn đi hết hành lang rồi lại băng ngang hoa viên trong đạo
quán, mãi tới khi dừng chân ở một đình viện nào đó trong khuôn viên thì mới
ngồi lại chống cằm suy tư.

Chợt có một giọng trầm trầm cất lên ngay bên cạnh:


  • Dương công tử vẫn chưa nghỉ ngơi sao!

Ngước mặt lên, Trần Khánh Dương thấy vị Hàn Mộc đạo sư đã ngồi xuống cạnh hắn.
Lão nhân này có vẻ như bao giờ cũng nhắm tịt mắt lại, không rõ là vì lí do gì
mà lão có thể đi đứng bình thường được. Ban đầu Trần Khánh Dương còn nghĩ là
tĩnh tọa, còn hiện tại thì cũng thấy được sự lạ lùng đó rồi.


  • Hàn đạo sư lại đến đây a, phải chăng ta đã phá giấc nghỉ của đạo sư?


  • Hừm, không có, không có, là bần đạo muốn tìm công tử một chút!


  • Hàn đạo sư có điều gì chỉ giáo?


  • Ừm. Chẳng giấu gì công tử, 30 năm trước, có một vị tiên nhân giáng thế đã
    báo cho bần đạo sẽ gặp được một đôi hiệp lữ vãng lai. Mà người phu quân lại là
    một tiên nhân độ kiếp, sẽ giúp bần đạo một việc nhỏ, cho nên hiện tại bần đạo
    mới mạn phép hỏi công tử vài câu!


  • Mời đạo sư cứ nói!


Hàn Mộc lúc này vẫn nhắm nghiền đôi mắt, nhưng giọng kể xa gần có cảm giác như
là lão đang nhìn về chân trời xa xăm vẫn ngập chìm trong quang mang bàng bạc
của mảnh trăng khuyết trên cao kia vậy, lão kể:


  • Trăm vạn năm trước, mảnh đất phía bắc Cổ Vực tại nơi bần đạo đặt chân đây
    có một loài hoa gọi là Xích Mộc Tử. Hoa này rực rỡ vô cùng, sắc màu rực rỡ,
    sức sống mạnh mẽ. Trải qua tuế nguyệt chẳng biết bao lâu mà hấp thu thiên địa
    chi khí, trở nên có linh trí, rồi lại trở thành một thiên tiên sinh vật có bản
    thể rõ ràng. Vậy nhưng nó lại tham vọng quá lớn, chấp mê bất định trở thành
    một sinh vật tà ác khôn lường, bất kể một sinh linh nào phạm vào địa bàn của
    nó, không kể là cỏ cây hay động vật cũng đều bị tiêu diệt, trở thành dưỡng
    chất. Ngay cả thú điểu bay ngang cũng trúng phải mị công tà đạo mà tự rơi
    xuống làm mồi. Mị công của con Xích Mộc Tử Yêu này vô cùng quỷ dị, nó khiến
    cho sinh linh hít phải đều bị...hưng phấn sinh sản. Phàm là động vật thì giao
    phối tới chết, phàm là thực vật thì đua hoa khoe sắc mãi đến khi không còn
    chịu đựng nỗi, cạn kiệt sinh khí mà tàn lụi. Bởi vậy cho nên chốn này mới có
    tên là Xích Mộc Tình Cốc. Những phàm nhân ở gần cốc thì hay tìm đến, trao đổi
    thực phẩm để được nhận một chút phấn hoa đó cho những mục đích giao hoan kia.
    Đến một ngày thì con Xích Mộc Tử Yêu này trở nên quá mạnh, nó mới gieo rắc
    những hạt Xích Mộc Tử đi khắp một khu vực lên tới trăm dặm, bao trùm tất cả.
    Công tử cũng biết chuyện gì xảy ra rồi đó. Sinh linh trong khu vực đó đều trở
    thành mồi ngon chỏ Xích Mộc Tử Yêu. Đến một ngày thì sư tổ của bần đạo là
    Vương Đạo Phong tới đây, nhận thấy việc tà đạo đó liền cùng với 7 sư huynh đệ
    tiến hành trấn yêu, đánh cho nó thua tơi bời, phải chạy vào một không gian
    trong sơn cốc. Nó cố thủ trong đó không ai vào được, vậy nên sư thúc tổ ta mới
    tiến hành một ngũ hệ phong ấn trận lấy Kim làm tâm, phong ấn con yêu nghiệt đó
    lại. Hiện phong ấn được cắm lên một thanh kiếm gọi là Kim Quang Thiên Nguyên
    Kiếm có sức mạnh phi thường có thể trảm yêu trừ ma, khu trừ yêu nghiệt.

Trần Khánh Dương cũng dỏng tai lên nghe một hơi dài tới cả canh giờ. Hắn thì
chẳng quan tâm cái gì mà đạo nghĩa, cái gì mà yêu ma, cái gì mà tà đạo. Hiện
tại hắn chỉ muốn xác thực là có đúng con Xích Mộc Tử Yêu kia là đáng được cứu
rỗi hay không mà thôi. Mặc dù chán ngán nhưng mà cũng cố gắng tỏ ra khách sáo
vài câu:


  • Ồ! Thì ra là vậy! Chẳng hay nếu nó mạnh như thế, thì sao không tìm cách đốt
    động, hủy đi sinh cơ thì nó sẽ vong thôi!


  • Công tử không biết rồi! Bên trong động thất có tuyết băng quanh năm, chỉ
    cần nóng lên một chút thì lượng đó sẽ tan, dập tắt nguồn hỏa diễm. Cũng chính
    vì vậy mà không thể dụng hỏa công được!


  • Hừm, vậy hẳn phải có cách khác rồi!


  • Đúng vậy, có một cách là chờ người thích hợp, có thể rút thanh Kim Quang
    Thiên Nguyên Kiếm ra khỏi phiến phong ấn, rồi sử kiếm để diệt yêu trả lại sự
    thanh sạch cho mặt đất là được! Thế nhưng người đó phải biết dụng, bởi nếu rút
    ra thanh kiếm, phong ấn tự động giải trừ, con quái sẽ được giải thoát!


  • Vậy chẳng phải Hàn đạo sư chỉ cần tìm ra người đó là xong thôi sao!


  • Hiện tại nói cho công tử, công tử chính là người mà tiên nhân đã chọn đó a!


  • Hửm? Sao lại là ta? Biết đâu cặp hiệp lữ đó còn chưa tới ấy chứ! – Trần
    Khánh Dương tỏ vẻ ngạc nhiên, không tin vào lời Hàn Mộc nói.


  • Điều đó là thực! Ngay vào giữa giờ ngọ ngày mai sẽ là lúc xảy ra Thiên cẩu
    nuốt mặt trời, đó chính là lúc công tử có thể rút thanh Kim Quang Thiên Nguyên
    Kiếm, đạt được truyền thừa của tổ sư. Ba tháng sau thì phong ấn tự động giải
    trừ, công tử có thể cùng chúng ta tiêu diệt yêu ma!


  • Hmmm...Vậy cũng được, nếu trưa mai mà ta không rút được thì Hàn đạo trưởng
    bỏ qua cho!


  • Không dám, không dám! Việc trừ yêu trảm ma, tạo phúc cho bá tánh là việc
    nên làm, công tử đã dám xả thân thì bần đạo rất lấy làm cảm kích, thay mặt bá
    tánh một ngàn dặm xung quanh cúi thân đa tạ!


  • Miễn lễ miễn lễ, hành động chính nghĩa, ai mà chẳng làm, đạo sư quá lời
    rồi!


Cuộc trò chuyện nhạt nhẽo và khách sáo này vẫn tiếp tục diễn ra. Trần Khánh
Dương lúc này thì đã rõ mười mươi điểm không đúng của vấn đề rồi. Thứ nhất,
khi hỏi dựa vào đâu mà biết hắn là người có thể rút gươm thì lại nói vòng vo
tam quốc. Cái câu chuyện yêu ma kia Trần Khánh Dương lại càng chẳng tin. Ở đâu
chứ đây là thế giới tu chân, kẻ nào mạnh, kẻ đó ăn, còn ba cái đạo nghĩa rởm
đời này thì chẳng vào đâu được cả. Nếu mấy cha đạo sĩ này mà có tư tưởng tạo
phúc muôn dân thì đã sớm lập ra tông môn, giống như con đường của hắn hết cả
rồi. Thêm vào đó nữa là Trần Khánh Dương vốn rất nhạy cảm với mùi vị, hắn nghe
nhe thể có mùi lông chồn đâu đây mà vẫn chưa xác định được là từ đâu.

Vả lại, tên đạo sư này hấp tấp nóng vội muốn Trần Khánh Dương mở ra phong ấn
lại chính là điểm vô cùng đáng ngờ. Chỉ mới đôi ba câu khách sáo mà đã nhờ vả
như vậy, phải chăng là có ý đồ gì đây? Trần Khánh Dương bắt đầu bày ra vài đối
sách trong não bộ, nếu hắn đúng thì tên đạo sư này không phải là kẻ đứng sau
mọi chuyện.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #120