Tiểu Tài Hay Đại Tài?


Người đăng: dragonf4393@

Trong lúc đại sảnh Trần Gia đang nhốn nháo nghị sự, thì phía sau Trần Gia
Trang, tại nơi mà trước đây lão Bạch tóm được tên đệ tử khốn kiếp kia, lại xảy
ra việc khác. Bằng tất cả sự nhẫn nại và lòng mong mỏi, Tiểu Tài đã chờ Khánh
Dương ở đây từ lúc xảy ra sự việc tranh chấp giữa Khánh Dương với Lý Công. Bởi
vậy hắn vẫn chưa biết việc kia xảy ra thế nào. Mà hắn cũng đang co ro giữa
những làn gió nhè nhè cuối thu, bèn đốt lấy một đống lửa để sưởi ấm, mặc cho
trời đất thế nào, hắn vẫn tin lời Khánh Dương nói là thực. Vừa thấy mặt Khánh
Dương đi tới, hắn liền lên tiếng tỏ vẻ bực tức:


  • Lão đại à lão đại à! Ta còn tưởng ngươi bội ước nữa đấy! Ngươi xem! Chân ta
    đã ruỗng cả ra đây này! Ngươi đền ta thế nào đây phỏng?

Khánh Dương sau khi đỡ thân mẫu hắn về phòng, chăm sóc cẩn thận, an ủi thân
mẫu hắn hết lời rồi mới nhân lúc Lý thị chợp mắt đi vì những mệt mỏi tích tụ
bấy lâu mà rời đi. Cũng vì vậy mà hắn đến trễ gần một canh giờ, báo hại Tiểu
Tài đứng ngồi không yên, xung quanh còn có tiếng chim tiếng thú lâu lâu cất
lên làm Tiểu Tài có cảm tưởng như bị Khánh Dương bịp vậy.


  • Mới chờ có một chút mà đã nản rồi sao? Nếu thế thì ngươi không tu luyện
    được! Phàm là việc tu luyện phải nhẫn nại kiên trì, bằng không thì thành công
    cốc cả! Thôi, ta trở về đây! – Khánh Dương làm bộ quay đi.


  • Ấy ấy! Đại nhân! Là ta không tốt, trách lầm ngươi! – Tiểu Tài liền kéo áo
    Khánh Dương lại. – Mà ngươi nói biết tu luyện, không phải nói chơi đấy chứ? Có
    gì chứng minh nào?


Khánh Dương biết, việc này không phải chỉ nói miệng mà xong, cũng chẳng có
bằng chứng gì thì làm sao mà người ta tin tưởng được, liền lẳng lặng đi tới
một phiến đá to nằm cạnh đống lửa mà khi nãy Tiểu Tài vì sợ dã thú nên đốt lên
cho có ánh sáng.

Tiểu Tài không biết Khánh Dương định làm gì, bán tín bán nghi những cũng dõi
theo không sót một chi tiết. Lúc này, Khánh Dương mới bất ngờ tung một chưởng
ấn, tụ khí hóa kình, nhưng hình hóa vật thành một quang mang hình chưởng ấn
màu tro, rộng chừng một thước, thẳng tay đánh một chưởng vào phiến đá lớn cách
đó mấy bước chân.


  • Uỳnh!...lộp cộp......lộp cộp....

Một tiếng nổ lớn phát ra, uy lực của Phá Sơn Ấn được thể hiện rõ ràng, đánh vỡ
phiến đá kia thành nhiều tảng đá nhỏ hơn văng đi tứ tán.

Tiểu Tài trợn mắt há mồm kinh ngạc. Hắn cứ đứng trân trân hết nhìn mấy tảng đá
nhỏ lại nhìn sang Khánh Dương, không nói nên lời.


  • Thế nào? – Khánh Dương nhếch miệng hỏi Tiểu Tài.


  • Woaaaaaaaaa.....quả nhiên cao thủ! Sư phụ, nhận của đệ tử một lạy – Tiểu
    Tài nói thế lập tức thi lễ bái sư.


  • Đứng lên đứng lên, ngươi còn làm thế, ta không giúp ngươi nữa! – Khánh
    Dương lập tức đỡ Tiểu Tài dậy.


  • Sư phụ à! Người dạy ta chiêu này có được không?


  • Hừ! Đừng có gọi ta là sư phụ, ta vẫn là ta, ngươi vẫn là ngươi, ta đọc trộm
    kinh thư, có tìm được một bộ công pháp khá thích hợp với ngươi đây, nếu ngươi
    còn gọi ta là sư sãi gì nữa thì đừng mơ có được.


  • Ấy ấy lão đại, đại nhân không chấp tiểu nhân mà...hì hì – Tiểu Tài cười làm
    hòa.


Đoạn, Khánh Dương đưa cho Tiểu Tài một ngọc giản công pháp có tên Vũ Tu Công
Pháp, vốn là công pháp tu luyện nhan nhản trong các kinh các mà hầu như là
hàng phổ thông mà các tu luyện giả vũ lực đều sử dụng.

Ngọc giản này là Khánh Dương trước đó ngỏ ý xin của lão Bạch một bộ công pháp
và một vũ kỹ nào đó thích hợp cho Tiểu Tài, vì hắn cũng cảm mến đứa trẻ này,
muốn bồi dưỡng một chút. Lão Bạch cũng vui vẻ lấy ra, đối với lão thì mấy thứ
đó chẳng có chút giá trị, nhưng Tiểu Tài cũng hay đối tốt, lễ phép với lão,
tâm hồn trong sáng, cho nên để Khánh Dương bồi dưỡng một chút cũng chẳng hại
gì.


  • Lập tức nhỏ máu nhận chủ đi, rồi tập trung rót một ý niệm vào đấy, thì công
    pháp này sẽ là của ngươi.

Tiểu Tài liền háo hức, nhanh tay làm theo, một cỗ tin tức khổng lồ ập vào đầu
đầu hắn, khiến Tiểu Tài đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Đoạn, Khánh
Dương đưa cho hắn một ngọc giản khác, nói:


  • Có nội lực nhưng không có công kỹ thì cũng chỉ là phế vậy, đây là ngọc giản
    vũ kỹ có tên Liệt Hỏa Chưởng, rất phù hợp với ngươi, ngươi cũng nhỏ máu nhận
    chủ đi.

Chưa đầy một canh giờ, Tiểu Tài theo sự dẫn dắt của Khánh Dương, đã biết cách
vận công tu luyện, còn bộ vũ kỹ thì Khánh Dương bảo hắn để lại từ từ nghiên
cứu mà luyện tập. Khánh Dương làm việc này vì hắn biết là Tiểu Tài có tiềm
năng, nhưng chính vì thân phận nô gia, lại còn là cô nhi cho nên chưa bao giờ
được dự một buổi kiếm tra tiềm năng nào cả, nếu không thì Tiểu Tài cũng chẳng
kém đám học trò Trần gia là bao. Tuy có chút hơi ngốc, nhưng có thể hiểu được,
vì chẳng ai bồi dưỡng cả.


  • Ngươi và ta cũng đều thân phận gia nô thấp hèn, những công pháp vũ kỹ này
    nên âm thầm luyện rèn, đừng có mà lộ ra, đều là ta trộm trong tàng kinh các mà
    ra cả, ngươi mà để lộ thì mạng ngươi giữ không được – Khánh Dương đưa tay lên
    cổ làm hiệu cắt tiết.


  • Được được, khó gì đâu, ngươi âm thầm đánh nát được phiến đá kia thì ta cũng
    sẽ im lặng giữ được. Ấy mà sao ngươi biết ta có thể tu luyện hỏa hệ?


  • Hừ, ở với ngươi bấy lâu, không nhận ra được sao? Nhưng mà sau này ngươi
    phải chăm chỉ, đừng có thấy khó một chút mà lui, thì không bao giờ thành sự
    đâu! Với lại...hmmmm ....nên đọc nhiều sách một chút, bớt xem mấy cái kinh thư
    vớ vẩn kia đi thì mới nên người được!


  • Được được, lão đại là trời, ngươi nói gì ta cũng nghe hết!


  • Ừm, vậy được rồi, ta vốn muốn cho ngươi vài viên đan dược, có điều, hiện ta
    không có tí nào cả, ráng mà tu luyện cho tốt, sau này có thì ta cho vài viên,
    sau này, lão đại ngươi xưng bá thiên hạ, thì không thiếu phần ngươi đâu!


  • Hì hì, lão đại là cha mẹ ta mà!


  • Ta lại vả cho một phát bây giờ! – Khánh Dương trừng mắt – Có tên nhi tử đầu
    đất như ngươi thì ta thà sinh ra quả trứng còn hơn!


  • Hì hì hì


Lúc này đã là nửa đêm, Khánh Dương bảo Tiểu Tài tự tu luyện hay trở về ngủ
cũng được, phần hắn quay lại Trần Gia rồi bí mật vào mật thất như mọi ngày.

Tiểu Tài thực ra cũng không ngốc lắm, chỉ là hắn không được giáo dục đàng
hoàng cho nên mới ngu ngơ như vậy, nhưng một kẻ mới lần đầu cầm được ngọc
giản, lần đầu nhập môn tu luyện, mà đã có thể điều động thuần thục được nội
công, thì đâu có phải là người bình thường!

Khánh Dương biết được điểm đó, nên hắn mới sắp đặt đêm nay sẽ oanh động mật
thất một phen, gây ấn tượng mạnh với sư phụ hắn để sau này nhờ vả sư phụ trông
nom giúp tên huynh đệ kia. Hắn biết, chuyện hắn gây ra ban chiều, chắc chắn sẽ
làm oanh động Trần Gia, không chừng lại được bồi dưỡng để dự tuyển vào đệ tử
Hồng Vũ Môn không chừng. Bởi vậy, hắn phải nhanh chóng thực thi sắp đặt mọi
việc. Muốn làm việc lớn, thì phải sắp xếp lâu dài, điều này, kẻ tái sinh như
hắn rõ hơn ai hết.

Mặc cho những sự xì xào nhốn nháo hơn thường lệ phía trong Trần Gia Trang. Mây
trời vẫn lững thửng trôi đi, có điều là mây cũng né ánh hùng tinh kia ra,
không dám che mất.

Cảnh vật vẫn như mọi ngày, chìm vào giấc ngủ. Chốc chốc có một tiếng thú điêu
nào đó giật mình kêu lên oang oác, nhưng rồi cũng liền đó im lặng trở lại. Có
điều, phía trên bầu trời cao rộng, rất gần với ánh hùng tinh kia, xuất hiện
một đốm sáng nhỏ, rất mờ nhạt, nhìn thật kỹ mới thấy được, vì nó bị quang mang
của hùng tinh lấn át...mà cũng có khi là chính quang mang của hùng tinh đã
khiến nó dần phát sáng, điều này, không ai lý giải được, mà cũng chẳng mấy ai
để ý thấy được.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #12