Người đăng: dragonf4393@
Sau một đêm phi hành trền cánh đồng hoa, hiện tại đã là bình minh. Bước ra
khỏi thông đạo đi tới một nơi khác, Trần Khánh Dương không khỏi phải đưa tay
che mắt, đợi vài cái hô hấp cho nhãn cầu quen trở lại với thứ quang mang dịu
dàng đang trải dài khắp một dải lục sắc trước mặt. Quay lưng nhìn lại thông
đạo, phía trên vách đá dựng đứng trơ trụi có khắc mấy chữ “Mộ Yêu Cấm Vào”.
Hắn cũng không mấy để ý lắm về việc đó, dù sao thì cũng qua cơn nguy rồi, hiện
tại phải tới đạo quán lớn trông có vẻ nho nhã ở cách đó không xa xem xét tình
hình. Ít nhất là cũng còn để biết đường mà trở lại Thái Dương Môn nữa. Bởi một
khi Tôn Bạo Thiên đã không xuất hiện có nghĩa là đã có cơ sự không mấy hay ho
xảy ra rồi. Hơn nữa, hắn cũng muốn tìm hiểu một chút về Xích Mộc Tử Yêu kia
chính là thế nào mà bị nhốt. Nếu ả thực sự có thể thuần hóa được thì cũng
không ngại mà đem về Thái Dương Môn chút nào. Đơn giản vì chất nhựa có trong
những đóa Xích Mộc Tử có khả năng sẽ là một nguyền nhiên liệu quý giá trong
tương lai cũng như là chiết xuất dầu diesel từ mỡ cá Tra, cá Basa ở tiền kiếp
vậy, thậm chí còn mạnh hơn gấp nhiều lần. Tận dụng được điều đó thì xem như
Thái Dương Môn của hắn lại có một mẻ thắng lớn rồi.
Chỉnh sửa y phục một chút, Trần Khánh Dương lấy lại bộ dáng tuấn lãng thường
ngày, lại quay sang hỏi Triệu Ngữ Yên:
Sư tỷ, hiện tại chúng ta tới đó xem thế nào, tỷ chỉnh là hiệp lữ của ta,
nhớ rõ, đừng khai ra thân thế!
Hửm? Sao lại vậy? Đệ nói ta không hiểu?
Ta bảo sao thì nàng cứ làm vậy đi! Haiz...
Nhún vai thở dài một cái. Rõ ràng là cô nương Triệu Ngữ Yên này đã sống trong
sơn cốc quá lâu, quên hết mọi hung hiểm nhân gian rồi! Thay vì tỷ đệ thì vẫn
có một khoảng cách nào đó không được an toàn cho lắm, mà nhất là lúc nghỉ ngơi
sẽ phải chia làm 2 phòng. Nhưng nếu xưng là hiệp lữ thì lại khác, chẳng phải
là đang đóng vai một đôi phu thuê hành tẩu đó sao, không có lí do gì để tách
hai người ra được cả, càng giảm được khả năng xảy ra sự việc không mong muốn
xuống.
Vừa bước được vài bước thì chợt thấy có điểm gì đó chưa ổn, Trần Khánh Dương
đứng sững lại, ngẫm nghĩ rồi lấy ra một tấm lụa trong túi trữ vật, bọc hết
những túi trữ vật đã nhặt được vào đó, rồi lại lấy ra một đôi hắc bạch song
kiếm, đưa cho Triệu Ngữ Yên một thanh màu bạch, chỉnh sửa lại tóc tai nàng một
chút, và cũng thay luôn bộ y trang tả tơi kia ra, đoạn nói:
Mặc dù không hiểu vấn đề, nhưng Triệu Ngữ Yên cũng răm rắp vâng lời. Đối với
nàng mà nói thì sau một cơn khủng hoảng tinh thần, đến hiện tại bơ vơ như một
đứa trẻ, lại trải qua một sự hung hiểm đáng sợ kia thì chỉ còn mỗi Trần Khánh
Dương bên cạnh là nàng có thể dựa vào mà thôi.
Hóa trang một lúc, Trần Khánh Dương xem bộ đã xong xuôi mọi thứ, cảm thấy đã
giống với mấy bộ phim kiếm hiệp cổ trang trên truyền hình rồi thì hắn mới gật
gù vài cái, liền nắm tay Triệu Ngữ Yên tiến bước.
Băng rừng một đoạn, lại rẽ theo lối đường mòn dẫn đến đạo quán, Trần Khánh
Dương cùng với Triệu Ngữ Yên cũng tiến luôn lên những bậc thang đá trải dài
tít tắp dẫn đến đạo quán trên một đỉnh núi. Bất ngờ là mới chỉ đi được nửa
đường thì xuất hiện 2 người ăn vận gọn gàng xem chừng là người của đạo quán
này, một nam một nữ trên lưng đeo bảo kiếm có dải tua trắng phía chuôi. Thấy
Trần Khánh Dương đi đến liền chắp tay thi lễ một cái rồi đồng thanh:
Chẳng hay hai vị huynh đệ cùng cô nương đây đi đâu ạ?
Ta cùng hiệp lữ du sông ngoạn núi, đi tới đây thấy có đạo quán nho nhã, chỉ
là tò mò muốn lên tham quan một phen thôi a, không phiền các vị chứ?
Ra là vậy! Sư phụ bảo chúng ta ra nghênh đón hai người! Mời.
Đa tạ nhị vị! Mời!
Trần Khánh Dương bên ngoài khảng khái, nhưng bên trong thì hơi chột dạ một
cái. Thể quái nào mà người bên trong này lại biết là hắn sẽ tới mà cho người
ra nghênh đón được. Việc này rõ ràng là có chút quỷ dị. Thế nhưng càng nghĩ
thì hắn càng không thể nắm bắt được vấn đề ở đâu. Bởi cả 2 đệ tử đang dẫn
trước kia đều phát ra khí tức vũ giả, một người Băng hệ, một người Hỏa hệ, xem
cùng cũng đạt tới cấp độ Vũ Sư rồi. Mặc dù khí tức đó hơi có phần mơ hồ,
thoang thoảng yêu nguyên nhưng chỉ là một phần rất nhỏ cho nên khó mà phân
biệt được.
Theo chân hai người đệ tử tiến vào bên trong đạo quán, Trần Khánh Dương ngó
quanh một cái, rồi vẫn thong thả bước tiếp theo hai người dẫn đường kia đi qua
mấy lối hành lang. Triệu Ngữ Yên sau một cơn biến loạn, hiện tại vẫn còn chút
ngơ ngác khác với thường ngày. Nhưng dù sao thì nàng cũng không còn quá sợ hãi
nữa, bởi hiện tại đã đi cùng với sư đệ oai nghiêm kia rồi.
Sau vài lần rẽ, cuối cùng dẫn vào một gian đại điện. Nói là đại điện chứ thật
ra không lớn, bề ngang chừng 8 trượng, bề dài chừng hai chục, bài trí đơn giản
mà mối đi trải thảm đỏ đã chiếm hết một nửa diện tích, lại dẫn lên đài cao
giữa điện. Trên đài có một đạo sư râ tóc bạc phơ, tay cầm phất trần hiện đang
tĩnh tọa.
Hai người kia dẫn tới xong thì đồng thanh thi lễ, nói vọng lên trên:
Liền đó cung kính lui sang hai bên, ngồi vào vị trí một tọa thiền cùng với 2
hàng đệ tử ở hai bên đại điện. Trần Khánh Dương vẫn bình thản cung kính thi lễ
lên tiếng:
Lúc này thì đạo sư trên cao mới khẽ đổi bên phất trần, điệu bộ không khác gì
mấy đạo sư trong phim kiếm hiệp cổ trang ở tiền kiếp, khoan thai nho nhã cực
kì. Liền đó cất giọng trầm trầm:
Ra là nhị vị giá đáo! Bần đạo Hàn Mộc hiệu Đạm Tiên đã đợi ở đây 30 năm,
được thần nhân báo mộng, hiện tại đã tiếp được rồi a! Nhị vị có thể thoải mái
tham quan! – Đoạn lại quay đang người đệ tử nói – Ngươi sắp xếp cho hai vị này
một phòng rộng!
Đa tạ Hàn đạo sư! Hiện tại xin phép cao lui!
Nói xong, Trần Khánh Dương cung kính lui ra, mà người đệ tử ban nãy cũng đã
đứng dậy. Cơ mà cái hiệu “Đạm Tiên” nghe giống với cả thức ăn chăn nuôi vậy
nhỉ, nghĩ tới điều này không khỏi khiến Trần Khánh Dương phải bấm bụng cười
thầm. Ra ngoài cửa thì đệ tử này lại tiến tới nói với hai vị khách:
Hiện tại mời nhị vị theo lối này!
Mời!
Liền đó lại theo sau người đệ tử kia đi qua mấy lối hành lang thì tiến vào một
căn phòng bài trí đơn giản. Sau vài câu khách sáo, người đệ tử kia lui ra bên
ngoài. Chỉ còn lại hai người trong phòng, Triệu Ngữ Yên khép cửa lại, phóng
thần thức ra xung quanh kiểm tra, thấy không có ai mới quay lại hỏi:
Sư đệ...
Hầy! Đã thành thân hơn một năm rồi mà nàng vẫn còn chưa thay đổi được cách
xưng hô sao! – Trần Khánh Dương lập tức lên tiếng cắt lời, điệu bộ tỏ ra ủy
khuất.
Triệu Ngữ Yên nghe vậy khó hiểu nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, nàng khẽ cau
mày một cái, lại nghĩ cách nói khác đi:
Uhm, trêu chàng một chút cũng không được sao! Hiện tại đã đến đây rồi,
chàng tính đi đâu tiếp nữa?
Nàng lại hỏi ta những câu khó rồi đấy a! Chúng ta cứ tham quan một đoạn đã,
chẳng phải chốn đây không gian yên tĩnh, thiên địa chi khí ngập tràn, cũng
tiện việc tu luyện đó sao! Nàng cứ từ tốn đột phá Soái cấp đi, ta ở đây hộ
pháp là được rồi!
Trần Khánh Dương nhẹ nhàng mấy câu. Hắn diễn quả nhiên là sâu không thấy đáy,
nếu là tiền kiếp có khi lại được vài vai phụ trong một bộ phim nào đó cũng
không chừng. Triệu Ngữ Yên lúc này đã hiểu ra ngụ ý, thế nhưng nàng lại thấy
quầng thâm bên dưới mắt Trần Khánh Dương cho nên lại cất giọng tình tứ:
Cũng được, nhưng hiện tại chàng cũng đã mệt rồi, hay để khi khác, chúng ta
đi nghỉ một chút đi!
Uhm, vậy cũng được!
Xong xuôi, hai người nằm cùng chỗ trên chiếc giường nhỏ. Trần Khánh Dương bấy
lâu không ngủ nghỉ gì, lại trải qua một trận sóng gió cho nên vừa đặt lưng
xuống thì dường như là có một lực khủng bố nào đó đàn áp đôi mi khiến hắn ngáy
luôn tại chỗ. Dù sao thì tu vi cũng không cao, thân thể máu thịt chứ đâu phải
là khôi lỗi mà không biết mệt.
Triệu Ngữ Yên nằm phía trong, nàng cũng hơi mệt nhưng ít ra là cũng được nghỉ
ngơi mấy phần rồi, chưa kể là tu vi của nàng cũng cao hơn mấy bậc cho nên tạm
thời vẫn còn tĩnh táo. Lần đầu tiên nằm chung với một nam nhân thực khiến cho
nàng có chút ngại ngùng, nhưng đã trót diễn thì phải diễn hết mình mới được.
Huống hồ là lúc này chỉ có Trần Khánh Dương mới nắm được tình hình câu chuyện.
Khẽ kéo tấm chăn mỏng đắp cho sư đệ, Triệu Ngữ Yên vắt tay lên trán suy nghĩ
miên man. Một thời sóng gió lưu lạc, chịu đủ mọi khổ sở, gặp được sư phụ xem
như là phúc phận lớn lao. Không ngờ chính sư huynh kia lại là kẻ thù của nàng.
Trong khi một tên sư đệ mới chỉ gặp mặt hơn chục ngày, đối thại mấy chục câu,
lại tốt với nàng đến vậy. Những việc xảy ra trong không gian quỷ mị kia ban
đầu nàng còn không nhớ rõ, chứ hiện tại thì nàng đã nhớ lại toàn bộ từ lúc
trúng mị thuật cho tới khi ngất đi, mỗi chi tiết đều làm nàng cảm thấy áy náy,
hồi hộp, khẽ liếc trộm một cái sang tiểu tử vẫn ngáy vang cả gian phòng kia.
Có một cái gì đó mơ hồ chợt dâng lên trong lòng khiến nàng thở dài một hơi.
Ở một gian phòng khác, tất thảy những gì vừa diễn ra đều theo một đoạn ống
ngầm nối với đáy chiếc độc bình lớn trang trí trong phòng khách, dẫn hết thảy
những thanh âm dù chỉ là một tiếng thở dài vào một chiếc bình khác nằm trong
một gian phòng cách đó mấy tòa, phát lên tai một thân ảnh nho nhã. Thân ảnh
này nghe lọt cả câu chuyện thì có chút cau mày nhưng rồi không hiểu sao lại
gật gù vài cái, liền khoát cây phất trần một cái rồi biến mất khỏi gian phòng
đó.