Xích Mộc Tử Yêu.


Người đăng: dragonf4393@

Một khoảng thời gian dài trôi qua tại Thái Dương Môn, tuy là đỉnh Thái Dương
Sơn thì vẫn cứ sừng sững giữa đất trời, một dải thung lũng hiện tại trải dài
màu hoàng hôn trên từng chiếc lá non mơn mởn dưới nền trời hắt lên mấy dải
hồng lăng rực rỡ, nhưng nếu ngó qua một chút về tình hình thì có vẻ hơi ảm
đạm. Sự ảm đạm đó không phải đến từ ánh chiều tà mà tới từ việc đột nhiên thủ
lĩnh của bọn họ, tiểu môn chủ Thái Dương Môn bỗng dưng “bế quan luyện công”
suốt một quãng thời gian chẳng biết bao giờ mới xong.

Biết thế nào được, Thái Dương Học viện cũng đã dựng xong phòng học đầu tiên là
một gian lớn nằm cách môn chủ tư phòng mấy chục trượng qua lối đi trải phiến
thạch. Nhưng xem chừng mới dựng mà không khí đã đìu hiu ít nhiều. Đương nhiên
là vẫn được quét dọn mỗi ngày nhờ hai mươi mấy người đậu tuyển, thế nhưng sự
háo hức mong chờ của những học viên này ban đầu hối hả bao nhiêu thì hiện tại
lại trầm lắng bấy nhiêu. Tuy nói là vậy nhưng cả nhóm vẫn có niềm tin là môn
chủ của họ chẳng qua chỉ là bận một chút thôi, cho nên ai cũng ra sức nỗ lực
cống hiến đầy đủ hết khả năng cho môn phái, chờ đợi sự xuất hiện trở lại của
môn chủ.

Linh Tiểu Vân thì nhờ có khỏa Cửu Chuyển Tục Mệnh Hoàn quý giá kia cho nên đã
hồi phục sức khỏe đi nhiều phần, hiện tại đã dắt Tiểu Đại song Miêu chạy tung
tăng khắp nơi rồi. Nàng hồn nhiên cho rằng tam ca của nàng là đi đâu đó thôi,
đợi hắn về hỏi khắc rõ. Đâu biết là hắn đang còn vật lộn ở một địa phương nào
đó hung hiểm bên ngoài kia.

Trong Thái Dương Môn lúc này hối hả nhất có lẽ là 4 vị trưởng lão cùng với một
vị phó trưởng lão Nội đường đêm ngày tất tả làm theo những kế hoạch đã được đề
ra. Mà quan trọng nhất vẫn là việc luyện chế binh khí cùng với tiếp thu thêm
những tân đệ tử nhập môn.

Mà những chuyện đó thì kệ đi, dù gì thì cũng là trọng trách môn chủ giao phó
cho họ, việc cần chú ý lúc này chính là sự biến mất một cách bí ẩn của Tôn Bạo
Thiên. Chẳng ai biết hắn đi đâu hay làm gì cả. Theo dấu Tôn Bạo Thiên, vượt
một chặng đường rất xa Thái Dương Môn về phía Nam, chẳng biết là đi bao xa,
nhưng không gian xung quanh lúc này tràn ngập hàn khí trôi nổi giữa những
cuồng phong thét gào trên nền băng tuyết hoang vu ảm đạm. Nơi đây dường như
không có lấy nửa tia sinh khí nào bởi vì nhiệt độ quá lạnh đến mức nếu mà có
cao thủ lạc tới thì cũng không chắc là hắn có sống sót nổi qua một tuần nữa
hay không.

Tôn Bạo Thiên đang ngồi trên một chiếc ghế bằng băng thạch lạnh lẽo liên tục
tỏa ra những bạch vụ hàn khí mờ mờ. Hắn chống tay nghiêng đầu, ánh mắt đăm
chiêu xem chừng là đang suy nghĩ điều gì mông lung lắm. Đối diện với hắn là
một lão giả vận bộ trường bào bạch sắc, mà bộ trường bào này có chút gì đó nổi
bật lên khí thế vương giả bá đạo. Lão giả có bộ râu dài tới quá đai lưng,
dường như là phủ kín cả gương mặt nhăn nheo với nước da tái xanh của lão. Mái
tóc cũng thủy chung với một màu bàng bạc xõa ra trùm lên cả chiếc ghế bành to
tướng của lão. Mà ngay cả đôi mắt thâm sâu kia cũng là một màu bạc bao bọc
quanh một điểm đen bé xíu, bí hiểm. Chẳng biết qua bao nhiêu vạn cái hô hấp,
lão giả cất tiếng phá tan bầu không khí chỉ có tiếng cuồng phong rít gào, hơi
thở của lão phả ra một đoạn bạch vụ lạnh lẽo ngưng tụ thành một đám khói chìm
xuống mặt bàn trước mặt, lão cất giọng trầm trầm:


  • Rốt cục thì ngươi muốn thế nào? Nói nhanh ta còn trở lại nghỉ ngơi nữa!

Cau mày nhẹ một cái, Tôn Bạo Thiên không giấu sự phức tạp thể hiện rõ trong
đôi mắt màu hổ phách của hắn mà trả lời bằng một giọng trầm uy khác:


  • Hừm, ta chỉ muốn hỏi điều đó mà thôi, nếu lão không thể giúp được thì ta
    đành kiếm kẻ khác vậy! Có điều, thiên kiếp lần này sợ rằng không ai có thể
    gánh nổi!


  • Hừ, nói như ngươi rành lắm vậy! Thiên kiếp giáng lâm mỗi trăm vạn năm một
    lần, lần này là đợt thứ mười tám, e rằng còn kinh khủng gấp bội a!


  • Tới khi đó còn lâu, chỉ cần lão xuất ra được 2 khỏa Băng Tâm Chi Thạch, ta
    bảo đảm không chỉ hậu bối của lão tai qua nạn khỏi, ngược lại có thể phục
    nguyên thập phần gia tộc đó a!


  • Hai khỏa? Ngươi đùa ta chắc? Băng Tâm Chi Thủy mỗi chín ngàn năm mới có một
    giọt, trải mười giọt mới kết tinh thành một khối Băng Tâm Chi Thạch, kiếm đâu
    ra mà cho ngươi? Hơn nữa, ta còn phải lo cho tinh anh trong tộc, đâu phải nói
    lấy là lấy được!


  • Rốt cục lão có cho ta mượn không thì bảo? Than vãn cái con khỉ! – Tôn Bạo
    Thiên đã có chút khó chịu ra mặt.


  • Dựa vào đâu mà phải cho ngươi mượn thứ đó? Nên nhớ là mỗi đợt thiên kiếp
    giáng lâm, gia tộc này cũng chỉ có một khối mà thôi!


  • Vòng vo con khỉ, ta chỉ cần một câu trả lời, có hoặc không!


  • Hừ! Ta nói là không!


  • Được, vậy thì lão cứ ôm 3 khối đó cùng với cái long tộc mạt kiếp mà xuống
    mồ luôn đi!


  • Đứng lại cho ta! Hừ....


Tôn Bạo Thiên gắt ra một câu liền đứng dậy phi hành lên 9 tầng mây, mặc kệ lão
giả kia tức tối gọi với theo. Hắn lại phi hành tới một địa phương nào đó không
rõ, xem chừng việc rất gấp gáp. Mà thực cũng không biết cái thứ gọi là Băng
Tâm Chi Thạch kia là thứ gì, tại sao Tôn Bạo Thiên lại không quản đường xa mà
đi “mượn” đồ như vậy. Điều này có lẽ phải đợi tới thời gian được gọi là “thiên
kiếp giáng lâm” kia mới có thể tường tận được.

Bỏ qua chuyện đó, trở lại chỗ Trần Khánh Dương đang ở, sau một hồi nghĩ ngợi,
ngay lúc đứng lên thì hắn va phải một vật gì đó khá cứng. Cúi xuống nhặt vật
tròn tròn như trái dừa dưới chân lên, đôi mắt hắn có chút ngạc nhiên xảy ra:


  • Đ* m* may phước mười tám đời tổ tông phù trợ nha!

Trên tay hắn là một hộp sọ của nhân loại, trắng hếu, chẳng biết đã trải qua
bao nhiêu tuế nguyệt. Lại nhìn xuống ngay vị trí vừa nhặt hộp sọ lên, dùng tay
gạt qua mấy khóm khoa phủ cao, hắn phát hiện ra hai bộ hài cốt nằm lẫn lộn một
chỗ với nhau. Bằng khả năng phán đoán, không khó để thấy được khung xương chậu
của bộ hài cốt nhỏ hơn nằm phía trên xương chậu của bộ hài cốt lớn có chút
khác biệt. Khung phía trên khum lại tạo thành phần không gian rỗng bên trong
có phần lớn hơn, dĩ nhiên là nó cũng có phần ít gồ ghề hơn khung lớn bên dưới.
Nói dài dòng khó hiểu, tóm gọn lại là khung xương chậu của bộ hài cốt nữ nhân
nằm bên trên một khung xương của bộ hài cốt nam nhân bên dưới.

Trầm tư một hồi, Trần Khánh Dương lục tìm thì chỉ thấy có vài mảnh y phục mục
nát cùng với một chiếc túi trữ vật và đôi trữ vật giới chỉ, ngoài ra còn có 1
khỏa đan màu tím, nhỏ bằng đầu ngón tay, trong suốt nằm dưới bộ hài cốt nam
nhân. Thở dài một hơi, hắn cất tiếng trầm trầm như đang nói chuyện với hai bộ
hài cốt kia:


  • Nhị vị tiền bối hẳn là một người đạt soái cấp đi, hiện tại vẫn lạc, vãn bối
    cũng không biết phải làm gì, chỉ mong hai vị sớm siêu thoát a! Tài sản của nhị
    vị thì vãn bối xin phép được đem đi!

Khấn xong thì hắn thu luôn mấy thứ kia vào trong túi trữ vật. Nhưng chợt nghĩ
ngợi ra gì đó, Trần Khánh Dương lại tìm kiếm xung quanh một hồi. Quả nhiên
không sai, không chỉ là một đôi hài cốt, mà là một bãi hài cốt, trong đó có cả
hài cốt của thú tộc, chỉ khác tư thế một chút thôi, nhưng suy cho cùng thì
không nói ai cũng hiểu tư thế nằm chồng lên nhau đó biểu thị cho cái gì. Mà
điều đáng nói là đa phần những bộ hài cốt đều nằm thành đôi, ngoài ra vẫn có
những bộ nằm riêng lẻ, xem chừng nếu có đi một mình thì cũng không thoát khỏi
thảm cảnh này.

Phàm là địa phương hung hiểm thì lại có lắm bảo vật, ngoài một đống binh khí
có đến Ngũ tinh Lam phẩm đủ thể loại nhặt được thì Trần Khánh Dương cũng nhặt
được một số khỏa đan trong suốt, hầu như toàn bộ đều là màu tím, không khó để
nhận ra đều là những thứ tinh hoa của cao thủ soái cấp đã kết đan tạo thành.
Ngoài ra cũng có một số linh đan lấy được trong sọ, chính là của Soái cấp linh
giả. Đó là chưa tính vào một số thú đan có đến bằng nắm tay. Lục tìm thêm một
lúc nữa, Trần Khánh Dương cầm lên một khỏa đan tròn tròn như quả trứng cút, có
màu vàng lấp lánh. Lần này thì hắn không khỏi cảm thán một câu:


  • Vương cấp cũng không thoát sao! Haiz...

Tầm bảo xong, quay trở lại chỗ Triệu Ngữ Yên đang nằm im lặng thì lúc này
quầng sáng trên đỉnh đầu có vẻ đã rất mờ nhạt, đỏ au như máu. Lúc này thì
không thể nào đi đâu được nữa, đơn giản là sau một hồi tầm bảo thì Trần Khánh
Dương mới phát hiện ra là mình đã bị lạc, bốn bề bát ngát loại hoa kì lạ kia,
không thấy được một vật gì làm mốc cả. Lại mất vài cái hô hấp để suy nghĩ, hắn
cắn răng ra một quyết định mạo hiểm là dùng đại một thanh bồ cào thu được, dọn
lấy một khoảng trống sạch sẽ bán kính hai trượng chỉ còn lại nền đất tơi xốp
mà thôi. Liền đó thì lấy trong túi trữ vật ra một đống củi, sử Bạo Hỏa Ấn biến
dị nhóm lên một đống lửa để sưởi ấm.

Cùng lúc đó là chuẩn bị một chỗ nằm cho Triệu Ngữ Yên bằng cách trải chiếc áo
xuống nền đất đó, rồi có bao nhiêu thanh kiếm thì cắm sát ngoài rìa khu vực
xung quanh tạo thành một bức tường thấp tua tủa những đốc kiếm. Rồi ngồi bên
cạnh Triệu Ngữ Yên mà phóng thần thức kiểm tra xung quanh.

Sở dĩ cắm hàng loạt thanh kiếm xuống như vậy, trông thì chẳng có ý nghĩa gì,
nhưng với những lĩnh ngộ mới của hắn về Quỷ Mộc Thập Tam Kiếm thì lại khác à
nha. Chỉ cần phát hiện địch nhân thì bất cứ là hướng nào cũng đều có thể xuất
kiếm đối phó được. Hắn cũng tự ý thức được là thực lực bản thân chỉ mới khôi
phục được 4 thành công lực mà thôi, cho nên bắt buộc phải làm vậy.

Sau một hồi thì lúc này không gian đã trở nên đen đặc hệt phía trong mật đạo
lúc trước, thậm chí còn không có nổi một làn gió nhẹ. Chỉ có khu vực xung
quanh đống lửa là có chút ánh sáng bập bùng mà thôi. Tuy rằng đai hông của
Trần Khánh Dương khi này treo lủng lẳng hàng đống túi trữ vật cả hai bên, ước
chừng trên dưới chục chiếc, túi nào cũng chứa hàng đống bảo vật đầy ắp, nhưng
hắn chẳng vui lên được chút nào. Có bảo vật thì cũng làm gì chứ, chết tại cái
địa phương ma quái này thì còn gì nữa mà vui.


  • Đoán không lầm thì ngươi là hoa yêu đi!

Trần Khánh Dương cất giọng nghiêm nghị, mắt vẫn không rời đống lửa. Bên cạnh
hắn lúc này có một cô nương thướt tha vưu vật, thoạt nhìn khó kẻ nào đủ định
lực kiềm chế được bản thân mà không nhào tới ôm chầm lấy nàng. Nghe giọng Trần
Khánh Dương, cô nương này đang ngồi xổm định chạm tay vào mặt Triệu Ngữ Yên
hiện vẫn ngủ say thì liền dừng lại. Thu tay về, nàng ném một ánh mắt quỷ mị về
phí Trần Khánh Dương rồi liền đó từ từ đứng lên, tiến về phía hắn.

Điều đáng nói là vừa với xuất hiện bên cạnh Triệu Ngữ Yên thì chưa đầy nửa cái
chớp mắt, cô nương quỷ mị kia đã biến mất rồi xuất hiện lại ngay bên trái Trần
Khánh Dương, mà bộ xiêm y lục sắc mới nãy cũng biến thành màu hồng sắc lung
linh. Đưa sát mặt vào tai hắn, cô nương này phả một làn khí nhè nhẹ mơn trớn
vành tai, cất lên thanh âm thánh thoát rất êm tai:


  • Anh hùng thực không phải phàm nhân a! Như vậy mà cũng nghĩ được. Đúng, ta
    là Xích Mộc Tử Yêu.

-....


  • Giữa chốn cô quạnh này, chàng không thấy rất lạnh lẽo sao? Hay là chúng
    ta...


  • Má né dùm con cái má!


Nghe một câu hững hờ, không hiểu tên nam nhân kia là đang nói gì nhưng cũng rõ
là hắn vừa khước từ đến phũ phàng, ánh mắt quỷ mị của Xích Mộc Tử Yêu thoáng
một tia căm phẫn. Nhưng liền đó lại lụi tắt, tiếp tục thanh âm quỷ mị, xem
chừng ra sức quyến rũ:


  • Chàng lạnh lùng vậy sao! Thực là ta ở đây không biết trải bao lâu, lạnh lẽo
    vô cùng, cần một hơi ấm, không lẽ chàng...thích nam nhân? Thế này thì sao?

Dứt lời, Xích Mộc Tử Yêu đứng lên xoay một vòng, lại hóa thành bộ dáng một nam
nhân tuấn tú dáng vẻ thư sinh, mặt mũi sáng sủa, tóc tai búi cao gọn gàng,
trong tay phe phẩy một chiếc quạt. Nam nhân đó lại ngồi xuống chắn ngang tầm
mắt Trần Khánh Dương mà nở ra một nụ cười thân thiện:


  • Huynh đài hẳn là cô đơn lắm, ta hiểu...


  • Tiếp chiêu!


Còn chưa để đôi phương nói hết câu thì Trần Khánh Dương đã bất thần xuất thủ,
rút một thanh trường kiếm cắm sau lưng chém tới. Xích Mộc Tử Yêu bị tập kích
bất ngờ, nhưng xem ra không nao núng gì, cũng liền dùng chiếc quạt trong tay
gạt đi mũi kiếm. Hai bên giao thủ so chiêu trước đống lửa qua vài hô hấp đã
lên tới con số hơn chục. Xích Mộc Tử Yêu công thủ toàn vẹn không có sơ hở, vừa
đánh vừa cất giọng trầm trầm:


  • Chẳng phải ngươi thích nam nhân sao?


  • Hừm, ta không xuất thủ được với nữ giới, hiện tại thì có thể rồi!


Tiếng loảng xoảng kim khí va chạm liên hồi không dứt, Xích Mộc Tử Yêu xem
chừng cũng không làm khó được Trần Khánh Dương, mà bản thân Trần Khánh Dương
cũng không mấy áp đảo được y. Lại qua thêm 20 chiêu nữa thì Xích Mộc Tử Yêu
xoay mình trở lại thành bộ dáng cô nương quỷ mị khi nãy, trong tay cầm một
thanh trường kiếm lục sắc lùi lại mấy bước.

Đứng ngó nhau một hồi, Trần Khánh Dương nở ra một nụ cười quỷ dị trên môi,
đoạn hắn cất tiếng:


  • Quả nhiên là thảo yêu, xem chừng ngươi cũng chẳng làm gì được ta đi!


  • Hừm, công tử, mấy vạn năm bị giam chốn này, ngươi là kẻ đầu tiên không bị
    ảnh hưởng bởi Mị Pháp của ta đó nha! Không lẽ là đạo sư trừ tà?


  • Hì, ta chẳng biết đó là cái gì, mặc kệ ngươi!


Buông ra một câu hờ hững, Trần Khánh Dương trở lại chỗ ngồi ban nãy, cũng trả
thanh trường kiếm trong tay lại vị trí cũ. Hắn đã xác định được con quái này
không làm gì được hắn trừ khi bản thân hắn bị trúng mị pháp của đối phương mà
thôi. Cũng không rõ là làm cách nào mà hắn có thể kháng lại được điều mà ngay
cả cao thủ Vương cấp cũng không thoát nổi, nhưng lúc này thì an toàn tuyệt
đối.

Đứng nhìn tên nhân loại kia một lúc, Xích Mộc Tử Yêu xoay người biến mất, lại
hiện ra ngay bên cạnh nhân loại kia, bộ y phục lúc này cũng hóa thành màu lục
nhạt. Liền đó cất tiếng:


  • Xem ra bản lĩnh ngươi không nhỏ, địa phương này cho dù ngươi có thế nào đi
    chăng nữa thì tới một lúc nào đó cũng sẽ gục ngã mà thôi!

Trần Khánh Dương vẫn im lặng nhìn ngắm ánh lửa bập bùng, hơi thở đều đều, xem
chừng chẳng để tâm gì tới con quái vật bên cạnh cả. Thấy vậy, Xích Mộc Tử Yêu
thở dài một cái, dùng vẻ mặt ngưng trọng cất tiếng:


  • Không lẽ ngươi không muốn ra khỏi đây?


  • Thoát ra thì ta khắc có cách, vấn đề là ta chỉ tin bản thân mà thôi!


  • Hừm, ta có một đề nghị, một cuộc trao đổi, thế nào?


  • Lời ngươi nói thì tin thế nào được? Đống bạch cốt kia chẳng phải là đều
    trúng mị thuật của ngươi mà thành dưỡng chất đó sao?


  • Đúng, việc đó là do một tay ta gây nên, nhưng đều là ép buộc!


  • Ha ha! Trông ta ngốc lắm sao? – Cười mấy tiếng, Trần Khánh Dương vẫn đăm
    đăm dán mắt vào đống lửa, tuyệt không có bộ dáng gì là muốn nghe con quái kia
    nói chuyện cả.


  • Haiz...Vậy ta nói cho ngươi nghe. Vốn là trước kia ta ở bên ngoài tung
    hoành ngang dọc, ở địa bàn của ta thì chỉ có thể vào mà không thể ra, phiêu
    diêu tự tại. Nhưng mấy vạn năm trước thì có một đám người đến đó đốt phá, thế
    cường lực hãn, ta không thể chống lại mới phải chạy vào đây. Đám người đó
    không đánh được trong này liền bố trí cấm chế phong ấn, giam hãm ta suốt từ
    đó. Ngươi bảo xem, bị đánh rớt tu vi xuống còn Trung cấp thì ta phải sinh tồn
    thế nào chứ? Ta không muốn được đắm mình trong ánh dương sao? Ta không được
    phép gội rửa giữa phong vũ miên man sao? Haiz....


  • Câm đi! Ta không phải kẻ thích nghe mấy lời than vãn!


Trần Khánh Dương vẫn không buông hàn khí trên mặt, hờ hững ném thêm một khúc
củi vào đống lửa kia. Xích Mộc Tử Yêu bị đả kích thêm một lần, nhưng bộ dạng
khẩn khoản vẫn không đổi, liền dịu dàng ngồi xuống bên cạnh, trân trân nhìn
vào gương mặt nam nhân kia tha thiết cầu xin:


  • Ta nói khí không phải, nếu anh hùng có thể đưa ta ra khỏi chốn này, ta chắc
    chắn sẽ thành tâm hậu tạ, đừng nên bỏ mặc yếu nhân trở lại chứ! Ta đã chán
    ngấy tử thi dinh dưỡng, ta chỉ muốn có một nơi để dung thân, sống những tháng
    ngày êm ả với thiên địa mà thôi!


  • Trước kia hay hiện tại thì ngươi cũng đều sử dụng tử thi dinh dưỡng vậy,
    câu trước đá câu sau, không lẽ ngươi bị ngu?


  • Haiz...Anh hùng hiểu sai ý ta rồi! Là ta nói đến việc những kẻ đến gây hấn,
    muốn biến ta thành nô bộc, tự vệ chính đáng, chẳng lẽ không được sao? Còn hiện
    tại địa phương này không có một tia sinh khí, ta buộc phải dựa vào thân xác
    những sinh vật xui xẻo mà sinh tồn thôi, không lẽ ta không được phép sinh tồn
    sao?


Trần Khánh Dương vẫn không đổi tốc độ hô hấp, việc hắn suy tư là vì sao mà
hàng đống xương cốt kia nhiều kẻ cường hãn hơn hắn trăm lần, thậm chí ngàn
lần, đều bỏ mạng. Mà đến lúc này hắn vẫn nhơn nhơn thế này được, quả là một
điều đáng lưu tâm. Nhưng chợt nghĩ tới vấn đề gì đó, hắn cất giọng trầm trầm:


  • Chứng minh đi!

Lặng đi một khắc, Xích Mộc Tử Yêu liền hiểu ý, xuất hiện bên cạnh Triệu Ngữ
Yên, liền đó lầm rầm đọc mấy câu cổ chú gì đó chẳng nghe rõ, đoạn ả đưa tay
lên thổi nhẹ một cái, phả một làn gió nhẹ vào gương mặt xuân sắc đang nằm bất
động kia rồi quay sang nói:


  • Được rồi, ta đã giải trừ mị thuật, anh hùng có thể kiểm chứng!

Trần Khánh Dương lẳng lặng lấy ra một đoạn thừng, trói luôn Triệu Ngữ Yên lại
rồi mới ra tay giải trừ huyệt đạo. Chỉ vài cái hô hấp sau thì Triệu Ngữ Yên lơ
mơ tỉnh lại, nàng nhìn quanh một vòng, chợt nhận ra không hiểu sao bản thân bị
trói liền hoảng hốt nhìn vào Trần Khánh Dương:


  • Dương đệ, đệ làm gì vậy? Sao lại trói ta? Ánh mắt đó là sao?


  • Sư tỷ, hiện trả lời cho đệ, không gian này thế nào?


Mặc dù chưa hiểu ra sự tình, nhưng Triệu Ngữ Yên cũng mường tượng được độ
nghiêm trọng trong đáy mắt Trần Khánh Dương, bèn nhìn lại xung quanh một vòng
nữa, rồi ngạc nhiên quay lại hỏi:


  • Cánh đồng này là sao? Ta đã ngất đi bao lâu rồi?...Chân đệ....Chuyện này là
    sao? Đệ mau nói cho ta.


  • Được rồi, cáo lỗi với tỷ, tình thế ép buộc thôi!


Nở ra một nụ cười dịu dàng, Trần Khánh Dương tháo dây trói cho sư tỷ, liền đó
mới cất giọng từ tốn giải thích:


  • Sư tỷ bỏ qua cho đệ, tình thế ép buộc, tỷ bị trúng mị thuật của con quái
    kia, suýt nữa hạ thủ đệ cho nên đệ mới phải làm vậy!

Nhìn theo hướng tay Trần Khánh Dương chỉ, Triệu Ngữ Yên quay lại phía sau thì
thấy cô nương Xích Mộc Tử Yêu đãng đứng đó từ bao giờ. Nàng bất giác giật
mình, nép vào người sư đệ hoảng hốt:


  • Đây...đây chẳng phải là thiên sinh linh vật Xích Mộc Tử sao!


  • Uhm, đúng rồi đấy, cô nương đừng sợ hãi như vậy, hiện tại ta không có ý hãm
    hại hai người, chỉ mong hai người có thể đưa ta ra khỏi đây mà thôi! Cáo lỗi
    với cô nương, ta không biết cao nhân giá đáo cho nên lỡ tay mạo phạm.


Tử Mộc Xích Yêu khẽ cúi người thi lễ, điệu bộ duyên dáng nết na vô cùng, những
mong Triệu Ngữ Yên bỏ qua cho. Bởi nếu hiện tại cô nương họ Triệu này mà không
đồng ý thì xem như là nàng cũng bất lực với tên nam nhân kia. Ngay từ ban đầu
nàng sử mị thuật đã không làm gì được hắn, dùng tinh thần công kỹ cũng vô ích,
bên trong não hải của hắn có một thứ gì không rõ, đánh bật mọi công kích đó ra
ngoài khiến nàng bó tay. Đến khi dùng tới thủ đoạn quyến rũ cũng vô hiệu,
không nghĩ được hắn lại cứng rắn đến vậy. Hiện tại thì phải nhún nhường ít
nhiều rồi.

Thế nhưng nỗi sợ hãi không tên trong lòng Triệu Ngữ Yên thì cũng không thuyên
giảm được bao nhiêu, sắc mặt nàng lúc này trở nên trắng bệch đi. Đơn giản
thôi, trước kia sư phụ nàng có nhắc tới Tử Mộc Xích Yêu rất nhiều. Vốn nó là
đóa hoa Xích Mộc Tử, chính là loài hoa trải dài trong không gian này. Chẳng rõ
vì lí do gì mà đóa hoa đó tồn tại được đến mấy ngàn năm không tàn, tích tụ
thiên địa chi khí vào trong, ngưng đan thành công và trở thành linh vật trời
sinh hóa thành bản thể. Đặc tính mộc hệ quỷ mị khiến nó dần dần trở nên đáng
sợ vô cùng, lại sinh trưởng bằng dưỡng chất mục rữa qua hàng vạn tuế nguyệt mà
hình thành một thứ yêu khí vô cùng đáng sợ. Ngay lúc này thì Triệu Ngữ Yên bị
đàn áp tinh thần một cách dã man mặc dù con yêu quái kia đã kiềm nén thập phần
tử khí rồi.

Có điều, tấm hộ thuẫn trong não hải Trần Khánh Dương lại có một tác dụng kì lạ
đó là chống lại yêu khí, đàn áp yêu nguyên, bởi vậy mà trước kia, Tôn Bạo
Thiên náo động Đại Lục mới bị khống chế một cách dễ dàng. Đừng nói là Tôn Bạo
Thiên mà bất kì con quái nào cho dù là Yêu tộc thần bí hay là Thú tộc cũng đều
phải dè chừng ít nhiều. Đương nhiên là Trần Khánh Dương lúc này chưa ý thức
được điều đó, chỉ cho rằng là một hiệu quả nào đó của thất hệ tu luyện giả mà
hắn may mắn có được thôi.

Khẽ đặt tay lên vai Triệu Ngữ Yên, Trần Khánh Dương cười nhẹ trấn an. Tuy là
chẳng nói câu nào nhưng ánh mắt trầm ấm của hắn cũng làm dịu được hơn nửa nỗi
sợ của Triệu Ngữ Yên xuống. Nàng có cảm giác là tên nam nhân này hiện đã trở
thành một hình tượng vĩ đại nào đó cứu rỗi linh hồn yếu đuối, run rẩy của nàng
vậy. Lúc này Trần Khánh Dương mới trầm giọng lên tiếng, đối với kẻ đã dám hạ
thủ thì hắn tuyệt không có một chút nào là ấm áp cả:


  • Được rồi, xem như ngươi thành thật! Muốn ta giúp thế nào?


  • Đa tạ anh hùng – Xích Mộc Tử Yêu mỉm cười nhẹ - Anh hùng không cần làm gì
    nhiều, chỉ cần tiến vào thông đạo dẫn đến một đạo quán là Trấn Yêu Tông, đạo
    quán đó có 5 trụ đá ứng với ngũ hành mà trung tâm chính là cột phong ấn Kim hệ
    nguyên tố trấn yểm long mạch nơi đây, bên trên có một thanh Kim Quang Thiên
    Nguyên Kiếm, chỉ cần gỡ được nó ra rồi dùng chính thanh kiếm đó lần lượt phá
    hết 5 trụ phong ấn theo chiều tương khắc thì ta lập tức được giải phóng!


  • Hướng nào?


  • Anh hùng không cần phải tự thân, hiện tại ta sẽ đưa hai người đi một đoạn!


Dứt lời thì Xích Mộc Tử Yêu dang đôi tay ra, thi triển lăng không cách mặt đất
một đoạn mấy trượng, liền đó lại đọc mấy câu chú xa gần không nghe rõ. Câu chú
này khiến cho thảm hoa bên dưới bỗng dưng uốn lượn dập dìu như thể có cơn
cuồng phong thổi qua. Liền đó nói lớn:


  • Nhị vị xin hãy ngồi lên những đóa Xích Mộc Tử!

Cau mày một cái, Trần Khánh Dương thu hết đống kiếm có tới cả trăm thanh đang
cắm xung quanh đống lửa kia vào mớ túi trữ vật bên hông. Rồi cùng Triệu Ngữ
Yên bước lên một tấm thảm được kết lại bằng những đóa hoa đỏ rực. Liền đó thì
tấm thảm hoa này chuyển động nhanh dần đưa 2 người rất nhau đã lướt qua cánh
đồng hoa tít tắp mà hiện thời đang chìm ngập trong màn đêm.

Nói tới đây thì có vẻ hơi phi lí bởi mới chỉ giao hảo vài câu mà Trần Khánh
Dương lại có thể để đối phương dễ dàng đưa đi như vậy. Thế nhưng lúc ném thanh
củi vào đống lửa ban nãy thì hắn phát hiện ra một điểm không ngờ đó là nhành
hoa vương trên thanh củi ném vào lập tức bắt lửa mà bừng lên một cái như thể
ném một dung dịch dễ cháy vào vậy. Thông qua đó mà hắn cũng đã nghĩ ra một kế
sách đề phòng tương đối rồi. Nếu đã dễ bắt lửa như vậy, đừng quên là hắn có
Bạo Hỏa Ấn biến dị kia có thể sử ra bất cứ lúc nào.

Triệu Ngữ Yên vẫn còn sợ hãi, cứ nắm chặt lấy tay tên sư đệ mà nép sát vào
người hắn. Trần Khánh Dương cũng không để ý lắm về việc đó, hiện tại hắn chỉ
muốn làm sao thoát khỏi cái không gian quỷ dị này là được rồi. Gọi Tôn Bạo
Thiên tới mà đợi hoài chẳng thấy đại ca đâu cho nên phải tự lực cánh sinh
thôi.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #118