Người đăng: dragonf4393@
Không biết là thời gian trôi nhanh vùn vụt, hay là sự nỗ lực của Trần Khánh
Dương khiến cho hắn đi nhanh hơn, mà một hơi đi hết gần 2 canh giờ thì cuối
cùng 2 thân ảnh đã thoát ra khỏi mật đạo kia. Cửa mật đạo này cũng không lớn
lắm, thông với một nơi có khí lưu nhè nhẹ có thể cảm nhận thấy được trên từng
thớ da.
Ngồi trên một phiến đá lớn trước lối ra, Trần Khánh Dương đưa tầm mắt ra xa
một dải. Tuy là có một chút quang mang yếu ớt phả từ trên cao xuống vừa đủ để
trông thấy cánh đồng bạt ngàn chỉ độc một loại hoa duy nhất, nhưng chí ít thì
cũng không phải dùng với quang mang ảm đạm của viên dạ minh châu kia nữa rồi.
Cất viên dạ minh châu vào trong túi trữ vật, Trần Khánh Dương vẫn im lặng trầm
tư. Hắn không thể lí giải được nỗi lo lắng trong lòng hiện ngày càng lớn lên
một cách khó hiểu. Triệu Ngữ Yên đang đứng cạnh đó phóng thần thức ra xa, kiểm
tra hết một lượt, đoạn vô tư quay lại cất lên thanh âm nhẹ nhàng:
Triệu Ngữ Yên vừa ra khỏi mật đạo thì lập tức cảm nhận được thiên địa chi khí
tiếp xúc với thân thể cho nên lúc này nàng đã khôi phục được vài phần, nội
thương cũng không còn nghiêm trọng như ban đầu nữa, hiện đã qua cơn nguy khốn,
nàng trở nên có chút vui vẻ khác thường. Trần Khánh Dương thì cũng khác thường
luôn, bởi vì hắn cứ ngồi yên vị, cũng không trả lời, đôi mắt đăm đăm dường như
muốn xé tan đến từng cánh hoa đang rực rỡ một dải sắc đỏ như môi mỹ nhân bên
dưới kia.
Cánh đồng hoa trải dài tít tắp đến chân trời, một dải liên miên tưởng chừng
như vô tận. Tất cả đều là một loài hoa có lá to, răng cưa trông như những
phiến lá cải xanh, chỉ khác là lá không có cuống dài mà đính luôn vào thân.
Thân cây cao chừng nửa thước, màu lục có một chút quang mang ẩn hiện, mà nếu
nhìn kỹ thì dường như là thân những cây hoa này là tự chúng dạ quang chứ không
phải phản xạ quang mang. Chính giữa thân cây kéo dài lên một đài hoa cao tới
một thước, chia ra làm mấy nhánh, tận cùng là một đóa hoa rực rỡ to như bàn
tay, mà nếu không phải là hoa thì cũng sẽ là nụ. Xem chừng cánh đồng này đang
giữa mùa khoe sắc.
Phải tới cái hô hấp thứ mấy trăm thì Trần Khánh Dương mới cất giọng nghiêm
trọng phá tan bầu không ý yên lặng này:
Không xong! Thương khung này rất quỷ dị! Hiện tại đệ vẫn chưa thấu được
điểm mấu chốt là ở đâu, nhưng phía trên kia không phải là minh nguyệt đâu,
càng không phải là thái dương. Hiện tại phải là xế chiều mới đúng!
Hửm? Là sao cơ? Ta thấy mọi thứ rất bình thường đó chứ! Minh nguyệt trên
cao bao năm ròng vẫn vậy mà!
Ném một cái nhìn đăm đăm vào gương mặt thanh tú, Trần Khánh Dương lại đáp:
Nghe Trần Khánh Dương nói vậy, Triệu Ngữ Yên bèn ngước lên nhìn vào vật thể
đang chiếu xuống những quang mang dịu dàng phía trên cao. Có thể thấy được sắc
mặt nàng hồng nhuận, khác hẳn với một người vừa khôi phục chút ít thương thế,
càng không giống với người vừa trải qua một đoạn kiếp nạn mà lại phát hiện ra
bí mật động trời của kẻ từng được gọi là sư huynh. Ngắm nhìn một lúc, nàng cúi
xuống, nở ra một nụ cười tươi tắn, đôi hắc ngọc rực rỡ tinh quang:
Đệ làm sao vậy! Minh nguyệt vẫn vậy mà, ta thấy có hình một đám hắc vân đó
nha!
Trông ta tuấn tú?
Uhm. Đệ coi bộ vậy chứ thêm vài tuế nguyệt nữa hẳn là đào hoa đó nha! Hì.
Tới đây thì Trần Khánh Dương càng trầm thêm sắc mặt, hắn dường như đã thấy
được vấn đề đang diễn ra rồi. Lại yên lặng thêm vài cái hô hấp, hắn lên tiếng:
Chúng ta phạm vào cấm chế rồi!
Hửm? Cấm chế gì cơ chứ! Đệ là đa nghi rồi đó! Hiện tại đi thôi, thêm mấy
canh giờ nữa thì e rằng bình minh lên, sẽ không kịp đó!
Trần Khánh Dương không khỏi chửi đổng một tiếng “đờ mờ” trong lòng. Đích xác
là hắn đã lọt vào mê trận cấm chế, nhưng không biết là loại nào, cũng không
biết được là phía trong mật đạo hay là ra tới đây mới đạp bẫy. Vẫn không có sự
thay đổi trên gương mặt, Trần Khánh Dương lập tức đứng dậy nắm chặt lấy một
bàn tay mịn màng của Triệu Ngữ Yên rồi nhìn thật sâu vào đôi hắc ngọc lung
linh kia. Đôi tay nàng chỉ có thể nói là ngọc ngà, trắng muốt, hiện tại có
chút lành lạnh nhưng vẫn chưa tới nỗi đóng băng.
Thêm vài cái hô hấp nữa, vẫn không thấy có phản ứng gì, Trần Khánh Dương lúc
này cũng không nghi ngờ thân ảnh trước mặt nữa, mà hắn chuyển hướng sự ngờ vực
đó sang một thứ khác. Bởi bàn tay trái của nàng, chính trên ngón giữa là chiếc
trữ vật giới chỉ của sư phụ để lại, chỉ cần truyền một đạo ý niệm vào bên
trong là có thể thấy được cấm chế phong ấn hình chữ “Mộc”. Liền đó hắn kéo tay
Triệu Ngữ Yên mà tất tả băng ngang cánh đồng hoa quỷ mị kia.
Triệu Ngữ Yên không nghe nói gì thì cũng im lặng chạy theo, nàng cao hơn Trần
Khánh Dương một chút, nhưng lúc này lại cứ lẽo đẽo theo sau như một hài nữ
vậy. Đôi mắt mở to phấn khích ngắm nhìn một dải ngút ngàn trải khắp mấy ngọn
đồn thoai thoải dưới những quang mang trong trẻo, đẹp như một bức tranh.
Trần Khánh Dương thì vẫn phăng phăng bước đi, tay hắn nắm chặt. Mặc cho gan
bàn chân tả tơi suốt một đoạn được trắc trở thì hắn vẫn gia tăng tốc độ cao
nhất để vượt qua cánh đồng này càng nhanh càng tốt. Hắn không muốn xảy ra thêm
một sự bất ngờ nào nữa cả, mà hiện tại thì mối đe dọa ngày càng hiện lên rõ
ràng hơn. Tưởng chừng như có một bầy hung thú chầu chực lặng lẽ khép vòng vây
xung quanh. Mỗi bước chân chạy đua với thời gian thì áp lực kia lại càng tăng
lên gấp bội. Một canh giờ rất mau đã trôi qua, mà cánh đồng hoa thì vẫn kéo
dài ngút ngàn không có điểm dừng nào cả.
Triệu Ngữ Yên đang lon ton chạy theo thì lúc này bỗng dưng giật tay ra, trở
ngược lại đoạn đường vừa bước. Nàng cúi xuống đưa tay nhẹ ngắt lên một đóa hoa
màu hồng phớt, nổi bật lên giữa một thảm đỏ rực kia, bèn đưa lên mũi hít một
hơi dài.
Ngay khi bị giật tay ra khỏi thì Trần Khánh Dương đã quay ngược lại nhưng chưa
kịp làm gì thì Triệu Ngữ Yên đã đưa đóa hoa kia lên mũi rồi. Gọi một tiếng,
chộp lấy bàn tay Triệu Ngữ Yên kéo lại, một tay cũng lập tức lia ngang đánh
bay đóa hoa kia khiến cho nó bị đứt đoạn, hoa phiến lả tả.
Điều hắn lo ngại cuối cùng đã xảy ra, đóa hoa mà Triệu Ngữ Yên vừa ngắt đó có
lẽ là nguyên nhân của áp lực mà Trần Khánh Dương đang cố gắng chịu đựng, lúc
này đã bị hắn đập nát nhưng không ngờ là mọi sự quá trễ, Triệu Ngữ Yên bỗng
dưng xô hắn ngã ngửa ra giữa tấm thảm hoa rực rỡ làm cho một đám phiến hoa
tung bay lên trời.
Liền đó, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Trần Khánh Dương, Triệu Ngữ Yên nhẹ nhàng
buông xuống lớp trường bào giữ ấm xuống nền hoa, nhẹ nhàng bước lại chỗ hắn
với một ánh mắt lung linh và một nụ cười mãn nguyện.
Trần Khánh Dương lập tức ngồi ngay dậy, toan đứng lên nhưng khổ nỗi, vừa ngồi
được thì lại bị một bàn tay trắng muốt của Triệu Ngữ Yên đẩy mạnh một cái, lập
tức ngã ra tư thế cũ, và lại khiến một nhóm hóa phiến rực rỡ, mỏng manh như
lụa tung bay lả tả. Nàng cũng ngồi luôn lên bụng hắn, đưa tay chặn lên ngực
không cho hắn gượng dậy nữa mà cười nhẹ cất lời:
Trần Khánh Dương nằm im, cuống họng hắn chạy lên xuống mấy cái, cố gắng lục
trí óc mong tìm ra được giải pháp nào đó cho sự việc này. Hắn lục từ những
kiến thức khoa học về dược lực các chất độc thần kinh cho tới phim truyện kiếm
hiệp, nhưng tuyệt không tìm ra được một giải pháp nào để thoát khỏi tình trạng
trên. Mà đôi tay ngọc ngà kia hiện chắn trên ngực hắn không phải chỉ đơn giản
là đặt lên, mà là điểm huyệt. Điểm huyệt đó! Khiến toàn thân hắn đông cứng, bị
vô hiệu hóa trong nháy mắt.
Đẩy hoạt động của Quang Ám Song Vũ Linh Tâm Pháp lên mức tối đa thôn phệ luồng
chân khí phong bế kinh mạch kia, Trần Khánh Dương nóng lòng giải huyệt. Thế
nhưng Triệu Ngữ Yên là Soái cấp tu luyện giả đó nha! Chân khí nàng mặc dù chỉ
khôi phục được mấy thành nhưng cũng đủ để gây khó dễ cho tâm pháp biến thái
của hắn ít nhiều.
Lúc này, Triệu Ngữ Yên cứ ngắm nhìn trân trân nam tử bên dưới nàng. Đoạn luồn
tay ra sau mái tóc, ngửa mặt lên trời tung một cái thì toàn bộ làn thu thủy
dịu dàng đó lập tức xõa ra như một chiếc rèm lớn, đen tuyền óng ả. Mà tư thế
này của nàng cũng vô tình tôn vinh nét xuân sơn cùng với những sạn đạo quan
san thêm một bậc. Nàng nhẹ nhàng ngiêng đầu nhìn xuống, gương mặt cùng với nụ
cười dịu dàng kia phút chốc mang theo một vẻ quỷ mị mê hồn, thấp thoáng một
nửa san bức rèm nhung óng ả, xung quanh hoa phiến lả tả, lung linh như một
thủy mặc họa đồ vậy.
Nói là không động lòng thì nam nhân nào nhìn cảnh này mà trống ngực không dồn
dập, thanh quản không di động thì chỉ có họa chăng là hắn thích đàn ông mà
thôi. Trần Khánh Dương cũng là nam nhân vậy. Một ý nghĩ thoáng qua rất mau
trong đầu, sự nỗ lực giải huyệt của hắn lúc này có thể nói tóm gọn trong một
câu là “phí của giời”, bởi vì nàng đã luồn tay ra sau đáy lưng ong mà tháo
bung chiếc đai màu trắng ra rồi.
Nàng nghiêng người, chống tay từ từ bò nhẹ như con tiểu bạch miêu, tiến lên mà
đè hẳn lên ngực Trần Khánh Dương, hơi nở nàng phả ra dồn dập khiến mái tóc dài
cứ liên tục di động. Bờ môi hồng sắc đào phiến cũng được liếm nhẹ, đôi mắt si
mê cứ chiếu chằm chằm vào tận tâm can, mơn trớn tên nam nhân bên dưới vậy.
Sau một lần nuốt khan, nàng từ từ hạ tay, cúi thấp xuống, đưa chiếc mũi nhỏ
nhắn tiến sát tới mũi Trần Khánh Dương, hững hờ khiêu khích. Xuân hương lưu
khí nàng phả cả lên mặt hắn, quỷ mị vô cùng. Chỉ trong nửa nhảy mắt, đôi môi
nàng đã...đặt lên 2 ngón tay Trần Khánh Dương. Đúng vậy, mặc dù là có ý nghĩ
“phí của giời”, nhưng đây không phải là người hắn tìm kiếm, cũng không phải là
mục tiêu mà hắn si mê, cho nên ngay khi giải được huyệt đạo thì kịp thời đưa
tay trái chặn giữa miệng mình.
Kết quả là Triệu Ngữ Yên vừa hôn lên 2 ngón tay của hắn mà thôi. Cũng ngay đó
thì nàng đổ vật đằn luôn lên người hắn. Đơn giản là hắn có 2 tay, cho nên rất
mau đã sử công điểm mấy huyệt đạo trên lưng nàng khiến cho nàng ngất đi rồi.
Đẩy Triệu Ngữ Yên ra, ngồi dậy thở dài một hơi, Trần Khánh Dương lẩm bẩm:
Hiện tại xem như tình hình tạm thời được khống chế. Phương pháp điểm huyệt này
thì Trần Khánh Dương thực chất cũng mới học lỏm từ lần bị hắc y hộ pháp của
Dược Linh Thủy tóm gọn mà thôi, cho nên không rõ là sau bao lâu huyệt đạo tự
giải phóng. Nhưng lúc này phải tìm cách đi thật mau khỏi cái nơi u ám này,
bằng không thì lần tới, có khi hắn mất đi thứ ngàn vàng mà đã dày công để dành
lại cho nương tử tương lai hiện chưa có mặt vậy. Nói tới nói lui thì hắn cũng
có một chút tiêng tiếc trong lòng, nếu tính tuổi đời ở địa cầu thì cũng đang
sang hăm sáu rồi còn gì, Triệu Ngữ Yên tại đây mới chỉ đôi mươi, xuân sắc dạt
dào, lại còn chủ động. Giữa nơi thâm sơn cùng cốc không một bóng người này thì
chẳng phải là quá tuyệt sao! Uhm, nhưng đó chỉ là nghĩ vậy thôi, chứ Trần
Khánh Dương thì định lực hơn người, ít ra cũng để qua được ải này đó a!