Người đăng: dragonf4393@
Bảy ngày trôi qua mau chóng. Bản thân Trần Khánh Dương lúc này không hiểu sao
mà quang mang màu lục ngập tràn khí tức mộc hệ trên thân hắn lúc này cứ sáng
lên rực rỡ. Nhìn kỹ thì có thể thấy rằng có mười hai tầng mỏng ẩn hiện luân
phiên cách nhau một khoảng rất nhỏ, gộp lại thành một quang tráo hình cầu bao
bọc lấy vị “cao nhân ẩn tu” đang tĩnh tọa trước bài vị của sư phụ.
Chẳng biết là hắn có lĩnh hội ra được cái gì ra cái gì hay không, nhưng lúc
này thì quang mang bỗng dưng tắt lịm, khí tức mộc hệ cũng biến mất. Thở ra một
ngụm trọc khí ngưng hình thành lục vụ tản mát, Trần Khánh Dương từ từ mở mắt.
Bộ dạng hắn lúc này trông vẫn chỉ là một từ “tơi tả”, thế nhưng đôi mắt kia
chẳng rõ vì sao lại có một vòng lục quang rất mờ nhạt bao bọc xung quanh con
ngươi đen tuyền tràn ngập những tinh quang rực rỡ.
Nhẹ nhàng đứng lên, Trần Khánh Dương cất tiếng vang vọng khắp tòa nhà:
Liền đó cũng nhảy qua một cánh cửa sổ bên cạnh rồi đáp nhẹ nhàng xuống hoa
viên tiền môn không đợi có lời đáp. Thân thủ hắn lúc này bỗng dưng nhanh nhẹn
gấp mấy lần khi trước, cũng lại quỷ mị như những ngọn khinh phong đang mơn
trớn mấy ngọn tre cao vút ngả nghiêng bên cửa sổ tầng 3.
Thẳng lưng nhắm mắt dưỡng thần giữa ánh quang mang dịu dàng của buổi sớm, Trần
Khánh Dương lại cất giọng:
Sư tỷ! Đệ muôn khiêu chiến! Không lẽ đệ không thể xuất sơn a?
Hừm! Gan cóc tía sao? Mới có bảy ngày, đệ tự tin mấy phần mà dám thách thức
thanh Lưu Vân Kiếm của ta?
Thanh âm từ tốn cất lên, tiếp theo đó là thân ảnh vận bộ y phục trắng như
tuyết của Triệu Ngữ Yên cũng vô thanh vô tức xuất hiện từ sau cánh cửa biệt
thự. Nàng tiến ra giữa hoa viên, rồi ngồi một bên trên bệ đá của tiểu cảnh,
trên tay cầm một bát nhỏ thức ăn cho cá, chậm rãi ném từng viên nhỏ tròn tròn
xuống cho những con tiểu ngư sặc sỡ đủ màu kia tranh nhau đớp. Bộ dáng nàng
khoan thai nhất mực, xem chừng chẳng đặt tên sư đệ vào mắt.
Đành rằng là qua mấy hôm theo dõi thì nàng cũng có ngạc nhiên đôi chút về mấy
tầng quang mang mộc khí mà hắn phát ra trong lúc tĩnh tọa. Thế nhưng nghĩ tới
nghĩ lui thì nàng vẫn không nghĩ rằng tên sư đệ kia có thể làm được gì chỉ
trong bảy ngày, cũng lắm là lĩnh ngộ tới đệ thập thức mà thôi, bình cảnh đệ
thập nhất thức nàng quá rõ về độ khó khăn như thế nào.
Chiến đấu đối kháng với 8 nhóm chiến kỹ đâu phải là chuyện ngày một ngày hai,
bản thân kiếm sĩ cần phải nắm rõ cách sử dụng của từng loại binh khí, từ đó
thì mới có thể phán đoán chuẩn xác, đưa ra được những nhận định đúng đắn và
cách thức đối phó.
Mà đó chỉ là mới nới tới 8 nhóm chiến kỹ, mà thôi, trong 8 nhóm đó thì 6 nhóm
binh khí có thể phân thành muôn hình vạn trạng, cái còn một nhóm đối kháng với
những cao thủ quyền cước thì lại càng mông lung, mà nhóm thứ 8 kia lại dùng để
đối kháng với cao thủ nội công, nghĩa là những tu luyện giả thượng thừa tu vi
Soái cấp, Vương cấp, thì làm sao mà có thể nói là dễ dàng được.
Vẫn đứng yên bất động, Trần Khánh Dương lại cất giọng trầm ổn:
Triệu Ngữ Yên vẫn bình thản cho cá ăn bên hồ, nhưng trong lòng nàng không khỏi
có chút giật mình. Mới có mấy ngày trôi qua mà không lẽ tiểu đệ của nàng lại
thăng tiến đến vậy sao! Phát hiện được cả mấy vòng vây trùng điệp bên ngoài
biệt viện đang còn thu liễm khí tức, dòm ngó vào bên trong nữa cơ. Vậy nhưng
nàng vẫn không nói gì. Mãi một lúc lâu sau thì mới có một thanh âm khàn khàn
tà khí vang vọng xa gần, chẳng biết là ở hướng nào:
Trần Khánh Dương nghe xong liền cau mày nhẹ một cái, hắn cũng đã mấy lần đối
mặt với loại người khốn nạn này rồi, làm gì có chuyện không chiến mà hàng bao
giờ. Hiện tại lại còn làm phiền hắn thách đấu sư tỷ để lấy được một cơ hội
xuất sơn trở lại Thái Dương Môn, tội này thì có phanh thây đám người kia cũng
không chắc đã hả giận. Liền đó đáp trả:
Mặc dù bị thóa mạ một câu, nhưng tên vừa nãy lên tiếng cũng có chút giật mình.
Thế quái nào mà tiểu tử rách bươm ngó bộ vừa trải qua một trận khổ chiến kia
lại nắm được đúng quân số của hắn như vậy chứ. Nhưng mới chỉ kịp nuốt khan một
cái thì lại nghe chất giọng tràn ngập uy khí của Trần Khánh Dương vang lên lần
nữa:
Triệu Ngữ Yên lúc này trong mắt hiện lên một tia phức tạp, không thể tin tưởng
được những lời sư đệ vừa nói kia. Nàng có khả năng thấy được quân số địch,
cũng có thể nhìn thấu ý đồ đối phương, nhưng nêu ra tới từng chỗ ẩn nấp lẫn
thủ đoạn của đối phương thì quả thực là nàng còn chưa tới được bước này.
Đám hắc y nhân đang tiềm phục bên ngoài nghe nói mà toát hết cả mồ hôi cộm,
ròng ròng khắp toàn thân. Không nghĩ là cái tên tiểu tử rách bươm chẳng có nửa
tia khí tức tu luyện giả kia vậy mà lại nói trúng phóc từ đầu tới cuối khiến
cho cả đám đông lúc này đều chột dạ, xem chừng đã có chút sợ hãi, cho rằng tên
tiểu tử kia hẳn là thần nhân nào đó vượt quá tu vi của bọn chúng cho nên bọn
chúng mới không thể nhìn thấu. Hơn nữa thì cao nhân đó lại còn tu luyện một
môn công pháp cải lão hoàn đồng nào đó cho nên ngó bộ thiếu niên như vậy
Khổ một nỗi, Trần Khánh Dương nhà này làm gì có cái bản lĩnh thao thiên túng
địa đó, chẳng qua là lúc tiếp đất khiêu chiến sư tỷ thì hắn bố trí một nhóm
mộc ti khí, khống chế cả khu vực rộng tới nửa dặm vuông xung quanh biệt viện,
xem như là một thủ đoạn bố trí không gian, biến thiên địa thành không gian của
bản thân để dễ bề hành sự mà thôi. Muốn thắng thì thiên thời, địa lợi, nhân
hòa đều phải hội tụ đủ. Nhân hòa thì miễn cưỡng đi, nhưng địa lợi vốn không có
thì phải hoán khách vi chủ, khiến nơi đây thân thuộc như lòng bàn tay mới
được, có 2 thứ kia thì chầu chực một cơ hội nho nhỏ trời ban để thắng được sư
tỷ mà thôi.
Vấn đề là một hành động không chế cục diện đó vậy mà vô tình biết tỏng được có
cả một đám người đông nghịt phía bên ngoài, lại còn dò xét được tới từng chỗ
cạm bẫy mà chúng bố trí. Ngoài ra thì lại còn thông qua cỏ cây va chạm một
cách hững hờ vào địch nhân mà khám xét.
Thủ đoạn do thám đó thì thực là hắn mới chỉ nghĩ ra khi phát giác đối phương
mà thôi. Đó là luồn một sợi mộc ti khí vào mạch cây, chạm nhẹ vào nhiều vị trí
trên thân địch thủ để khám xét. Mà hành động vô thanh vô tức đó thì chẳng ai
mà để tâm tới mấy cái lá cứ thi thoảng chạm nhẹ vào người mình cả. Thành ra
hiện tại trong mắt đám hắc y nhân bên ngoài thì anh main như là một vị cao thủ
tu luyện giả thần thánh nào đó vậy.
Đám hắc y nhân lúc này nghệch mặt cả ra, tuyệt chưa tìm ra được cách đối phó
gì cho ra hồn. Vị “cao thủ” kia mà đã nói vậy nghĩa là bọn chúng hiện tại như
cá nằm trên thớt, sơ sẩy chút thì mất mạng như chơi, phải tìm cách gì rút êm
mới được, chứ nếu bỏ chạy thì không khéo lại khiến cao thủ kia nghĩ lầm là
chúng muốn ra tay thì thực là ngàn cân treo sợi tóc.
Không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng cá đớp mồi long tong cũng với mấy ngọn cây
nhè nhẹ trong gió. Lúc này thì Trần Khánh Dương lại diễn sâu, trầm giọng:
Dứt câu thì hắn tung ra một quyền thẳng vào một vị trí trên ngọn mộc thụ cao
vượt bên ngoài biệt viện. Quyền thủ vô thanh vô tức, tốc độ tầm thường, cũng
chẳng có lấy một tia khí tức nào, lại càng không có kình khí ngưng vật nào
phát ra cả. Thế nhưng tên hắc y nhân đương ẩn nấp trên ngọn cây phía đó thì
đột nhiên trợn mắt rướn người lên một cái, sau đó thì một dòng huyết trào ra
khóe miệng, thấm đẫm khăn bịt mặt mà nhỏ luôn lên đầu mấy tên núp bên dưới,
rồi đó ngã nhào một cái xuống đất, nằm yên bất động.
Quyền này của Trần Khánh Dương khiến cho cả đám bên ngoài nháo nhào ném hết
binh khí, nhảy ra khỏi chỗ nấp, sắp thành 2 hàng ngang trước tiền môn mà quỳ
sát đất lạy lục van xin:
Tiền bối, tiền bối hãy thong thả đã! Chúng vãn bối không biết cho nên mới
lỡ may mạo phạm đến người, hiện tại quyết không dám trở lại nữa a!
Tiền bối, chúng vãn bối còn lão mẫu thơ nhi, xin tiền bối tha cho một mạng,
ân tình này quyết không dám quên a!
Tiếng kêu khổ váng trời, khóc lóc quỷ mị làm xáo động cả không gian, làm cho
mấy con tiểu điêu đang vạch lá tìm mồi bên trong biệt viện bị kinh động mà bay
tán loạn lên cao. Triệu Ngữ Yên thì ban nãy nhìn thấu một quyền của Trần Khánh
Dương cho nên cười thầm trong bụng, thực khâm phục tiểu đệ này đa mưu túc trí,
mới đó mà dọa cho đám người cao hơn hắn tới mấy bậc tu vi phải hoảng hồn. Nàng
thừa thấy được là quyền kia của hắn không phải là quyền, mà đơn giản là vừa
kéo một sợi dây gì đó rất mảnh mà thôi.
Mà cũng đúng, sợi mộc thi khí bị kéo đó là đã được nối một vòng vào van tim
một tên hắc y nhân xấu số, bị giật mạnh một cái thì lập tức cắt đứt động mạch
tim khiến hắn tử vong tại chỗ. Tên đó kì thực là tại hắn là kẻ run rẩy nhiều
nhất trong đám người cho nên mới bị Trần Khánh Dương chọn làm mục tiêu để giết
gà dọa khỉ. Bởi khi đã sợ hãi đến vậy thì chẳng còn tâm tư nào mà để ý tới một
sợi mộc ti rất nhỏ âm thầm luồn vào bên trong thân thể cả.
Trần Khánh Dương thì vẫn ra bộ cao nhân, diễn sâu đến không thấy đáy, hệt như
một diễn viên phim kiếm hiệp cổ trang chuyên nghiệp thực thụ mà cất giọng trầm
trầm:
Chẳng phải ban đầu bổn tọa đã nói rồi đó sao? Hiện tại thì các ngươi hết cơ
hội rời khỏi rồi a!
Tiền bối, tiền bối hãy khoan, tiền bối đại ân đại đức, chỉ cần tha cho cái
mạng nhỏ này thì ngài muốn sai bảo gì chúng thuộc hạ cũng xin nghe theo cho dù
có lên núi đao hay xuống biển lửa cũng quyết không từ nan ạ!
Ngẫm nghĩ vài cái hô hấp, Trần Khánh Dương chợt nảy ra một ý tưởng khác, có
thể trưng dụng đám người này vào một việc gì đó không rõ. Nhưng khoảnh khắc im
lặng này lại càng khiến cho đám người hắc y nhân sợ hãi hơn gấp mấy lần, thậm
chí đã có mấy tên ướt hết đũng quần.
Nghe được mấy câu này, đám người liền hấp tấp bắt lấy cọng rơm cứu mạng mà
thành khẩn:
Tiền bối, chúng vãn bối chỉ là một toán sơn tặc nhỏ nhoi, hiện tại vì nghe
được tiền bối có bảo vật cho nên thực lòng chỉ muốn kiếm chút đỉnh, thực không
biết là tiền bối cao nhân cho nên mới lỡ mạo phạm người, vốn trước chúng vãn
bối cũng chỉ là thời thế ép buộc thôi ạ!
Tất cả các ngươi?
Vâng vâng, chúng vãn bối đều như nhau ạ, chỉ có một mình vãn bối xuất thân
ở Tô Lĩnh Thành, còn lại các huynh đệ đều nằm rải rác trong Cổ Vực này ạ!
Xem như các ngươi thành thực, bổn tọa tạm tha cho các ngươi một mạng vậy!
Hự...
Tiền bối! Tiền bối tha mạng a!!!! Hu hu hu...
Trần Khánh Dương vừa mới mở miệng tha mạng thì lại giật lên một sợi mộc ti
khác cắt đứt động mạch của một tên trong bọn khiến hắn lại trợn mắt nhướn
người lên một chút rồi đổ sập ra đất. Màn này khiến cho đám 30 tên còn lại đều
đã mót cả ra quần liên tục kêu xin còn lớn hơn nữa. Khi này thì Trần Khánh
Dương lại cất giọng trầm trầm:
Thật ra, cái này là bịa, bịa hoàn toàn, chẳng qua là ra tay làm thịt một tên
nữa để uy hiếp tinh thần mà thôi. Nãy giờ trông điệu bộ, nước da của mục tiêu,
Trần Khánh Dương phỏng đoán lờ mờ là tên đó thực chất chỉ mới ra đời được một
đoạn thời gian ngắn, hẳn là không quen biết nhiều với đám còn lại. Đơn giản
bởi nước da hắn trắng trẻo hơn mấy tên đen thui rám nắng kia nhiều phần rõ
rệt.
Mà cái màn đoán lụi chấn nhiếp này lại tỏ ra hiệu quả đến bất ngờ, cả đám 30
tên hiện đang bò rạp ra đất vừa khóc lóc kinh hãi cầu xin, tên đầu lĩnh lúc
này lại lớn tiếng mắng:
Khốn kiếp, thì ra tên này là người của Tà Thần Bang, trà trộn vào chúng ta
để trấn lột!
Đúng đúng, mẹ kiếp nhà hắn! Thảo nào mấy hôm trước hắn cứ nhất mực khẳng
định, dẫn dụ chúng ta tới đây, thì ra là tá đao sát nhân!
Tổ tông mười tám đời tên cẩu tặc này, chết là đáng lắm! Hắn mà còn sống, ta
băm ra trăm mảnh! Hu hu...
Trần Khánh Dương vẫn không đổi sắc mặt, vẫn lạnh lùng như băng, ra dáng cao
thủ. Thế nhưng bên trong hắn thì lại xảy ra những sự trái ngược hoàn toàn, nửa
vừa buồn cười, nửa lại lo lắng. Thực tế mà nói thì đến lúc này hắn đang diễn
xuất rất thành công, nhưng chỉ cần sơ sẩy một chút mà để đám người kia phát
hiện ra thủ đoạn thì cũng hơi bị mệt mỏi à nha! Vẫn còn tới 30 tên lận đó, mà
xem chừng không dưới Tướng cấp tu vi.
Nghĩ ngợi hồi lâu, Trần Khánh Dương mới lại cất giọng:
Hừm! Kẻ địch trá hàng mà cũng không biết, xem bộ, các ngươi đều vô dụng a!
Ấy ấy! Tiền bối, tiền bối tha mạng, chúng vãn bối
Vụt Phập...
Còn đang diễn sâu cho ra dáng cao nhân thì hiện tại không rõ từ đâu ra, bất
ngờ một trận mưa tên trút xuống bên cả bên trong lẫn bên ngoài biệt viện. Bóng
tên loang loáng, liên miên không dứt, có đến hàng vạn mũi liên tục đua nhau hạ
xuống những thanh âm sắc bén mang đầy sát khí.
Trần Khánh Dương tuy có bất ngờ nhưng cũng không nao núng, lập tức sử ra Thiên
Tàm Kỹ, cuộn một nhóm mộc ti khí trở thành một lưỡi nhuyễn kiếm liên tục cản
phá những đợt tên ráo riết. Ngay lúc đó thì Triệu Ngữ Yên cũng đã lấy ra một
thanh trường kiếm, nước thép trông như màu lục ngọc trong suốt, những hoa văn
trên lưỡi kiếm dường như lưu động, nước chảy mây trôi. Nhưng vấn đề ở đây
không phải là ngắm thanh kiếm đó như thế nào mà chính là đôi tỷ đệ đồng môn
hiện tại đang múa kiếm vùn vụt để cản phá những mũi tên kia giữa một hỗn hợp
thanh âm đổ vỡ, va chạm leng keng. Đoạn 2 người đấu lưng vào nhau, mỗi người
cản phá một phía, Trần Khánh Dương mới lên tiếng hỏi:
Sư tỷ, việc này là sao?
Đệ còn hỏi nữa, chúng ta đã bị tập kích rồi, số lượng này lớn đây!
Đợt tên liên miên kéo dài mãi cho tới một phần tám canh giờ, tức là mười lăm
phút sau thì mới có dấu hiệu dừng hẳn. Nhìn hoa viên và cả căn biệt thự lúc
này chỗ nào cũng thấy đuôi tên thò ra những đoạn lông vũ trắng phau. Những mũi
tên này cắm xuyên qua cả đá phiến trắng lót trên nền hoa viên, biến cả khoảng
sân thành một rừng lông vũ trắng đen lẫn lộn, mà cả cái hồ nước kia cũng bị
một lượng tên cắm vào. Chỉ cần nói là ban đầu, mực nước trong hồ chỉ chừng hơn
một nửa thành đá, nhưng hiện tại thì nước đã tràn ra cả bên ngoài mang theo
mùi tanh nồng của máu huyết những con thất sắc tiểu ngư.
Tòa nhà thì có được một chút vững chãi hơn, thế nhưng đã có nhiều phần ngói bị
bắn vỡ tung mà rơi xuống bên dưới, còn bốn về bức tường được sơn một màu trắng
dịu thì cũng chi chít như lông nhím. Mà mấy khung cửa sổ thì lúc này cũng đã
bị bắn đến tơi tả, không còn cánh nào nguyên vẹn, một vài cánh khác thì bị
xuyên cho tan tành.
Để nói về khung cảnh tan hoang này của biệt viện trang nhã ban đầu thì chỉ cần
gói gọn một câu, nhìn vào những cỏ cây ắt biết. Bởi ngay cả những khóm hoa
cũng đã rụng lả tả, mà những bụi tre cao vút cũng có nhiều cây bị gãy đổ,
không một thân tre nào là không có trên dưới mấy chục mũi tên cắm vào, có thân
lại còn chịu trận đến nỗi bị chẻ ra làm mấy phần vẫn còn dính với gốc.
Thở dốc mấy hơi, Trần Khánh Dương phóng thần thức ra xung quanh nhưng vẫn
không tỏ tường được kẻ ra tay đang ở đâu. Mà thân hình hắn vốn đã chi chít vệt
máu rồi cho nên hiện tại ngoài một vết xước dài trên gò má trái hiện đang rỉ
máu thì không biết là còn chỗ nào nữa hay không.
Triệu Ngữ Yên thì vẫn tương đối bình thản, nàng cẩn thận nghe ngóng xung
quanh. Thế nhưng cũng không hiểu địch nhân có bao nhiêu tên, ẩn náu những đâu
mà ngay cả nàng cũng tuyệt không tìm ra tung tích, bởi khắp tứ bề đều có khí
tức, ước chừng có tới thiên binh vạn mã bao vây.
Lúc này thì không gian tĩnh mịch đến ngộp thở, một luồng sát khí hùng mạnh bao
trùm lên toàn bộ khu biệt viện không chừa lấy bất kì một ngóc ngách nào. Đơn
giản có thể thấy là ngay cả những tiếng van xin tha mạng ban nãy cũng đã không
còn, bởi đám người ngoài kia hiện đã không toàn thây dưới đợt mưa tên rồi.