Người đăng: dragonf4393@
Từ từ mở mắt, phải mất mấy thời thần ngây ngốc thì Trần Khánh Dương nhớ lại
được những sự việc vừa diễn ra. Chống tay cố gắng ngồi dậy, hắn chợt phát hiện
chỗ đặt tay là một thứ gì đó dinh dính, nhớp nhớp. Đúng vậy, suốt từ khi ngất
đi thì Trần Khánh Dương vẫn yên vị một chỗ trên đống xác, và hiện tại thì đã
chạm tay vào vũng máu khô bên dưới rồi.
Một mùi tử khí nhè nhẹ xộc vào trong mũi khiến Trần Khánh Dương phải nhăn mặt
một cái, đoạn nhìn quanh không biết phải làm gì tiếp theo.
Thanh âm nhẹ nhàng, bình thản vang lên. Quay lại phía vừa phát ra tiếng nói từ
tốn đó, Trần Khánh Dương cũng rõ ai là người vừa nói. Vẫn là thiếu nữ gia chủ,
nàng vẫn như cách đây 2 hôm, ngồi bên khung cửa sổ buông một cái nhìn phiêu
diêu ra mấy ngọn tre bên ngoài. Đoạn, lại hững hờ:
Nuốt khan một cái, Trần Khánh Dương im lặng đứng lên. Lúc này thì hắn phát
hiện ra là bộ dáng rách rưới đẫm những máu huyết của bản thân là thê thảm
nhường nào. Nhưng vẫn mặc kệ những cơn đau lâm râm trên da thịt mà bắt đầu
nghĩ cách xử lí mấy cái xác.
Nói một chút thì đáng lí hắn không tỉnh lại nhanh như vậy đâu, mà chính là bởi
hôm trước, cô nương gia chủ kia đã nhét vào miệng hắn một khỏa đan dược nào đó
chẳng rõ. Nhưng cũng bởi tác dụng thần kì mà khỏa đan dược đó mang lại đã
khiến hắn phục hồi nhanh hơn nhiều lần, thậm chí những vết chém chi chít cũng
chẳng rõ là bằng cách nào mà đã khép miệng chỉ sau 2 ngày. Một phần nữa là do
tác dụng biến thái của thứ công pháp hắn tu tập, thôn phệ 2 luồng hàn băng cực
hỏa khí bên trong cơ thể hắn mà bổ sung lại vào đan điền cho nên có thể nói
lúc này chưa đạt thập toàn trạng thái nhưng cũng đã khôi phục tám chín thành.
Dĩ nhiên, thôn phệ vào đan điền thì không sao, nhưng khi linh lực trôi vào não
hải thì vẫn rặt là bị tấm hộ thuẫn mất nết kia chiếm hết 7 phần, tu vi linh hệ
chẳng thăng tiến lấy được nửa phần nhỏ nào cả.
Ngẫm nghĩ một chốc, Trần Khánh Dương quyết định chơi một trò liều mạng, hắn
chồng hết 4 cái xác lên nhau, sau đó sử ra một Bạo Hỏa Ấn biến dị, từ từ thiêu
đốt phía trên cùng xuống. Mùi y phục cháy bốc lên trộn lẫn với mùi khét của
những lông tóc và da thịt bị lửa khiến cho chẳng mấy chốc thì cả gian lầu tràn
ngập những khói, mùi khét xộc lên tận óc.
Này! Ngươi bị ngốc sao? Muốn đốt cả biệt viện này sao?
Tiền bối, yên tâm là vãn bối không làm hư hại nửa mẫu gỗ nào a! Tiền bối
dùng cái này đi!
Cô nương gia chủ cau mày, đưa tay che mũi để tránh những mùi khó chịu, nàng
khẽ nhíu mày ném cho Trần Khánh Dương một tia khó hiểu. Còn tên tiểu tử Trần
Khánh Dương thì lấy ra một cái ghế nhỏ, ngồi tựa vào thành ghế ngắm nhìn đốm
lửa đang phun ra từ một quả cầu to bằng nắm tay, đỏ rực bên trong tràn ngập
hỏa diễm. Mà lúc này thì hắn cũng đã đeo một cái mặt nạ kì dị mà khi trước đã
dùng trong hội Tam Trụ Cổ Vực rồi. Liền đó cũng lấy ra một cái khác, ném cho
cô nương gia chủ.
Bắt lấy chiếc mặt nạ, nhìn sơ qua một chút, cô nương gia chủ cũng không rõ là
vật này có tác dụng gì. Bên ngoài thì được may bởi 4 tấm da rộng, nối với nhau
kín kẽ bởi mấy lớp chỉ, 2 vị trí mắt thì lại là 2 thấu kính pha lê to tròn,
trong suốt. Còn vị trí kéo dài xuống dưới cằm thì lại nối với một chiếc hộp
nhỏ có đục chi chít lỗ dưới đáy. Thực ra mà nói, nếu là người ở thế giới tiền
kiếp thì không khó để nhận ra đây là chiếc mặt nạ phòng độc. Chiếc hộp chính
là bộ phận lọc khí đọc, bên trong đó là các lớp giấy vụn, lụa mỏng và than
hoạt tính. Mà ở đây thì Trần Khánh Dương lại chủ tâm cho thêm một lớp mỏng bột
cánh hoa khô nghiền mịn để đem lại cảm giác thoải mái cho người đeo.
Sau một hồi trầm tư, cuối cùng cô nương gia chủ cũng thử mang vào. Hiệu nghiệm
tức thì, nàng có chút ngạc nhiên không nhỏ vì không khí bên trong chiếc mặt nạ
đã không còn mùi khó chịu, hiện tại lại có thêm hương hoa dìu dịu, mà ngay cả
đám khói đang tỏa ra mờ cả không gian xung quanh cũng không mảy may lọt vào
mắt nàng được nữa. Thế nhưng sau mấy khắc ngạc nhiên, nàng quay trở lại bộ
dáng thường ngày, lại nhìn ra phía cửa sổ một cách hững hờ.
Trần Khánh Dương thì chỉ đợi có vậy, chủ tâm là đánh lạc hướng cô nương kia mà
thôi, hiện tại động niệm vào bên trong đan điền, lấy ra Cửu Trùng Xích Diễm
Đỉnh mà đã lâu không dùng tới. Liền đó ném luôn mấy cái xác kia vào, điều động
chỗ linh lực ít ỏi đi vào trong dược đỉnh, phun 9 luồng hỏa diễm hừng hực vào
đó mà thiêu mấy cái tử thi thành tro.
Nhiệt độ bên trong dược đỉnh bị đẩy lên cực hạn khiến cho những binh khí của
mấy tử thi ban nãy cũng bị hắn ném vào thiêu đốt thì hiện tại đã cháy rụi,
phần kim loại bị nung chảy ra thành một khối lỏng, phát ra những quang mang
màu vàng rực rỡ.
Chỉ sau một phần tư canh giờ, công việc hỏa thiêu đã hoàn thành, hiện tại Trần
Khánh Dương đã thu dược đỉnh vào lại đan điền. Mà trước đó thì cũng lấy ra
khối kim loại nỏng chảy kia mà bỏ vào một góc túi trữ vật. Hắn chủ tâm cứ để
cho nó nóng vậy, thế nhưng để làm gì thì có trời mới biết. Xong xuôi, Trần
Khánh Dương lúc này mới đi xuống dưới lầu, vòng ra cửa hậu tìm kiếm một cái
thùng, liền đó cũng thấy được cái giếng phía sau biệt viện cho nên tiện tay
múc lên một thùng đầy nước. Rồi cũng kiếm một tấm giẻ lau, đoạn đem mọi thứ
lên lại lầu 3.
Ngay khi thò đầu lên từ cầu thang dẫn lên gian lầu, đập vào mắt hắn lại là cô
nương gia chủ kia đang sử ra một đạo linh lực biến thành hỏa diễm rực rỡ những
quang mang chói lóa mà thiêu rụi những vết tích máu huyết còn lại của mấy cái
xác. Mà nàng lại còn cẩn thận đến nỗi đốt cháy từng vệt máu nhỏ nhất đọng lại
bên dưới kẽ đá phiến. Thấy Trần Khánh Dương đi lên, cô nương này lại cất giọng
bình thản:
Đăm đăm nhìn thân ảnh thướt tha phía trước, Trần Khánh Dương không khỏi đổ mồ
hôi cộm. Hắn không nghĩ là màn vừa rồi đã lọt hết vào mắt vị cao nhân kia. Vốn
là hắn định giấu nhẹm đi việc bản thân cũng là linh giả, nhưng hiện tại thì đã
bại lộ cả rồi. Ai bảo ngốc nghếch quên mất vị gia chủ này là ai, lại có thể
dùng thần thức nắm bắt một khoảng không gian rất lớn xung quanh cho nên là đã
bại lộ hoàn toàn. Nuốt khan một cái, cũng không tỏ ra giấu giếm gì nữa, đầu
nào thì cũng đã bị lộ rồi, Trần Khánh Dương khẽ thi lễ một cái rồi cung kính:
Tiền bối, vốn khi xuất thủ thì vãn bối đã để lộ thân phận vũ giả, mà ban
nãy mạo phạm tiền bối là bởi muốn che giấu tu vi linh giả kém cỏi, những mong
tiền bối bỏ qua cho. Không phải là bởi tâm tư gì cả mà đơn giản là nếu bị kẻ
khác phát giác bản thân là linh vũ song tu thì khó bề tồn tại được, tất cả
cũng chỉ vì sinh tồn thôi ạ!
Hừm! Xem như ngươi thành thật, may phúc cho ngươi không có ý lừa gạt bổn
nương! Hiện tại cất thùng nước đó đi rồi theo ta!
Tạ tiền bối đại ân đại đức!
Nói thừa!
Thở phào một hơi, Trần Khánh Dương lại khuân thùng nước ở lại hậu viên. Cũng
may đời là hắn không tìm lí do vòng vo, nếu không thì cũng không biết là hiện
tại đã thành ra thế nào nữa rồi. Vốn ban đầu hắn còn định chối đi, nhưng nghĩ
lại thì ngữ điệu nhẹ nhàng kia là ẩn hiện một tia sát khí mơ hồ cho nên hắn
quyết định thành thực, thật thà nói ra tất cả.
Sau khi đổ thùng nước tưới cho mấy khóm hoa ở hậu viên, Trần Khánh Dương cũng
để lại vị trí cũ rồi tiến trở lại vào tòa nhà. Mà ngay khi hắn thò đầu lên
tầng 2 thì đã thấy gia chủ đứng đó đợi rồi cho nên cũng lẳng lặng tiến lại gần
sau cô nương đó.
Hiện tại, cô nương gia chủ đương đứng một chỗ trước chiếc bàn lớn, bên trên
tấm trải bằng lụa thêu những hoa văn cầu kì là một bài vị có mấy chữ dát vàng
đề “Quỷ Mộc Kiếm Hạ Vũ Vi”. Trước tấm bài vị đó là một lư hương nhỏ trông đã
cũ, nhưng nước da sáng bóng màu đồng thau chứng tỏ đã được chăm chút rất tỉ
mỉ, hiện tại có 3 nén nhang được cắm vào rất cẩn thận đến nỗi vị trí cát ở
chân nhang không có lấy một vết lõm, trông như là 3 nén nhang đó đội cát mọc
lên vậy. Liền đó vị cô nương gia chủ lại cất giọng từ tốn:
Trần Khánh Dương thoáng có chút ngạc nhiên không hiểu, nhưng rồi ngay đó khom
người thi lễ với vị cô nương gia chủ định lên tiếng. Ngay lúc này thì thanh âm
từ tốn lại ngân lên cắt đi âm khí còn chưa kịp trôi qua thanh quản hắn:
Không phải ta, mà là sư phụ của ta!
Ý vãn bối không phải vậy, chẳng là vãn bối đã có một vị sư phụ rồi. Một
ngày làm sư phụ, suốt đời là phụ thân, thực đa tạ hảo tâm của tiền bối, nhưng
e rằng thiên duyên bất định! – Trần Khánh Dương cung kính thi lễ, trong lòng
hắn lại nhớ tới lão Bạch Trì vẫn còn ở Thanh Vân Trấn.
Hừm! Một sư phụ thì đã sao mà nhiều sư phụ thì đã sao? Ngươi thông minh như
vậy, không phân biệt rõ phụ thân và nghĩ phụ sao! Người làm sư phụ, chính là
nghĩa phụ của ngươi, truyền thụ công phu giúp ngươi phát triển, chứ không phải
nói tới người đã hạ sinh ra tên tiểu tử nhà ngươi a!
Tròn mắt thêm mấy khắc, đoạn hơi hiểu ra vấn đề, Trần Khánh Dương liền quỳ gối
thi lễ 3 quỳ chín lạy với tấm bài vị rồi chắp tay cất giọng trầm trầm, dù sao
thì lời Triệu Ngữ Yên nói là chí lí, hơn nữa là xem nhiều phim kiếm hiệp đều
cho thấy rằng phàm là cao thủ, đều được chung tay dạy dỗ bởi một đống vị sư
phụ khác nhau. Mà nói gì, hắn tiền kiếp đi học, chẳng phải cũng là trải qua
hàng tấn “sư phụ” đứng lớp đó sao!
Liền đó lại bái thêm một cái nữa, rồi đưa tay đón lấy chén trà mà cô nương gia
chủ đưa cho, cung kính đặt lên trước lư hương, thi lễ thêm một cái rồi lại
nói:
Đợi tiểu tử áo lam hành lễ xong thì cô nương gia chủ mới từ tốn cất lời:
Hiện tại ngươi chính là sư đệ của ta. Sư tỷ là tiếp nhận danh hiệu Quỷ Mộc
Kiếm của sư phụ, tên họ ta là Triệu Ngữ Yên, hiện tại có biết tại sao ta lại
muốn ngươi tiếp nhận truyền thừa?
Đệ ngu muội, không hiểu ý sư tỷ, mong tỷ chỉ giáo!
Uhm. Ngay từ đầu ta đã thấy đệ không phải chỉ là tu luyện giả tầm thường,
là linh vũ song tu. Linh giả hiếm như lá mùa thu, nhưng linh vũ song tu giả
thì chẳng khác nào chồi non giữa đông cực chí hàn cả! Bản thân ta cũng là song
tu giả, được sư phụ tìm ra cách đây mười hai năm. Đã theo sư phụ suốt một
khoảng thời gian dài cho đến khi sư phụ gặp phải thiên kiếp đại nạn mà vẫn
lạc. Mà Mộc Quỷ Thập Tam Kiếm Thức tâm huyết của sư phụ thì chỉ có thể là song
tu giả mới có thể tu tập được. Bản thân ta yếu kém, không thể lĩnh ngộ được
hết kiếm quyết truyền thừa, hiện may mắn tìm ra được đệ, những mong đệ có thể
tu tập được Quỷ Mộc Thập Tam Kiếm Thức chính là tâm huyết cả một đời của sư
phụ. Ta vội vàng như vậy âu cũng là vì lo lắng mà thôi, đệ có gì khúc mắc,
trước bài vị sư phụ, hãy nói ra, ta sẽ giải đáp!
Đảo mắt mấy vòng, Trần Khánh Dương thực không hiểu nổi đây là cái sự tình gì.
Bỗng nhiên đi tìm một giải pháp cứu Linh Tiểu Vân, lại lòi ra một vị sư tỷ nào
đó ép hắn bái sư, rồi cái gì mà Quỷ Mộc Thập Tam Kiếm Thức, rồi vân vân và mây
mây, rốt cuộc thì tự dưng đang yên đang lành, chuẩn bị cho một giang sơn đổi
mới thì hiện tại trở thành tu sĩ ẩn cư. Thực càng nghĩ càng loạn. Nhưng điểm
quan trọng nhất không phải ở đó, mà chính là vị sư tỷ lạnh lùng quỷ mị kia
cũng là linh vũ song tu. Thì ra bản thân hắn không phải là kẻ duy nhất, chẳng
qua chỉ là hiếm hoi mà thôi a!
Trầm tư hồi lâu, não bộ quá tải, Trần Khánh Dương bèn mặc kệ mấy sự nhiễu loạn
kia, hiện tại thì hắn chỉ muốn trở về mà thôi. Còn bao nhiêu thứ chờ đợi hắn ở
Thái Dương Môn, rỗi hơi đâu mà ẩn cư luyện kiếm chứ, bèn trầm trầm cất giọng:
Triệu Ngữ Yên cười nhạt một cái, nhìn vào sư đệ bình thản đáp:
Trần Khánh Dương tiền kiếp xem nhiều phim kiếm hiệp, cũng có màn truyền thụ
khẩu quyết giữa trận cho nên không khó để nhận ra, bèn tiếp lời:
Thì ra là vậy! Thế nhưng đó không phải là khẩu quyết, chẳng hay sư tỷ có
thể truyền lại một lần nữa chăng?
Hừm! Quỷ Mộc Thập Tam Kiếm Thức không có khẩu quyết!
Hở? What The F*! – Buột miệng phun ra một câu, việc một công kỹ nào đó mà
không có khẩu quyết thì thực là hắn chưa nghe bao giờ.
Quỷ Mộc Thập Tam Kiếm Thức, không phải là loại kiếm quyết tầm thường, mỗi
người lại có cách lĩnh ngộ khác nhau, nếu vạn người thì sẽ có vạn cách dụng
khác nhau. Kiếm kỹ của ta khác với sư phụ, kiếm kỹ của đệ cũng không giống với
sư phụ, mà kiếm kỹ của sư phụ cũng khác mới chúng ta! Lĩnh ngộ dựa vào tên gọi
của mỗi thức, tên gọi của mỗi kiếm thức cũng chính là khẩu quyết!
Sư tỷ, vậy thì đệ phải làm sao?
Hừm! Tổng quát thức gồm khinh công, thần thức, phán đoán. Lập kiếm thức,
chính là tâm lĩnh ngộ. Phá kiếm, phá thương, phá đao, phá tiên, phá sách, phá
chưởng, phá tiễn, phá khí thức là bát thức dụng thủ làm công, hữu công vi thủ.
Thức thứ mười một gọi là Vạn Kiếm Quy Tông, tỷ đã dụng thức này suốt bấy lâu
chưa có một kẻ nào tới đây mà toàn mạng. Thức thứ mười hai và mười ba, suốt
mười năm qua ta vẫn chưa thể lĩnh hội được...Haiz... – Triệu Ngữ Yên dứt lời
cùng với một tiếng thở não nề ai oán.
Nhưng ngược lại với nàng, Trần Khánh Dương lúc này thì đang lặng người suy tư.
Hồi lâu sau mới ngạc nhiên hỏi:
Nói như vậy chỉ chỉ trong 2 năm mà tỷ đã lĩnh ngộ hết mười một kiếm quyết?
Uhm! Ta ngu muội, lên mười tuổi có thể dụng Vạn Kiếm Quy Tông, thế nhưng
bấy lâu vẫn chỉ dừng lại tại đó, không thể tăng tiến nửa điểm.
Vậy tỷ có thể nói ra hai thức còn lại cho đệ biết được không?
Nói cho đệ thì có ích gì? Đệ tuy nhạy bén, có thể lĩnh ngộ hết 5 thức đầu
chỉ trong khoảnh khắc, không có nghĩa là luyện được đến Vạn Kiếm Quy Tông. Quỷ
Mộc Thập Tam Kiếm Thức chỉ có thể dụng một chữ ngộ, chứ không phải nỗ lực là
có thể thành!
Đa tạ sư tỷ! Nhưng đệ vẫn muốn biết a! Phiền tỷ vậy!
Hầy! Đệ thực là cứng đầu!...Thôi được, nói với đệ cũng không sao, thức thứ
mười hai chính là Nhân Kiếm Hợp Nhất, thức còn lại gọi là Trọng Sinh Thức. Có
điều, đệ đừng cố quá, tẩu hỏa nhập ma thì cho dù là Cửu Chuyển Tục Mệnh Hoàn
cũng không cứu được đệ. Mà ta cũng chỉ có một khỏa kia thôi, đã đưa cho đệ
rồi!
Trần Khánh Dương nghe xong, chẳng nói chẳng rằng mà lập tức ngồi xuống lập
tọa, nhắm mắt dưỡng thần ngay trước bài vị của sư phụ. Thấy vậy, Triệu Ngữ Yên
đành thở dài một hơi:
Đoạn, nàng nhẹ nhàng cất bước trở lại lên lầu 3, để cho tên sư đệ kia tha hồ
có không gian mà lĩnh ngộ. Vốn là nội công tu luyện sai phương cách thì mới
dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, chiêu thức chẳng qua là để sử dụng lực lượng đó một
cách hiệu quả mà thôi. Có điều, bộ kiếm quyết này có một đặc điểm khác thường
đó là không dựa vào tu vi mà dựa vào biến ảo chiêu thức để miểu sát đối
phương. Trừ khi gặp đối thủ Vương cấp mới phải dựa vào lực lượng dồi dào để
nghênh chiến, bằng không thì chỉ cần một tu vi nào đó như con sâu cái kiến vẫn
có thể hạ được đối phương dễ dàng. Cũng chính vì vậy mà kiếm quyết đổi lại có
một sự tổn thương không nhỏ lên tinh thần người luyện, quá nóng vội thì tự
thân sẽ phát rồ, dẫn tới điên cuồng chấp mê mà tẩu hỏa nhập ma.
Vốn tiền kiếp mà nói tới võ công, ít nhiều Trần Khánh Dương cũng đã đọc trên
dưới nửa trăm đầu sách. Nói thế không có nghĩa là tiền kiếp hắn là một cao
thủ, chẳng qua chỉ là con mọt sách mà thôi. Thế nhưng Đệ nhất thức, đệ tam
thức cho tới đệ bát thức, chẳng phải là Độc Cô Cửu Kiếm của một nhân vật thần
bí có tên Độc Cô Cầu Bại trong tiểu thuyết của tác gia Kim Dung đó sao! Mà đệ
thập nhất thức và đệ thập nhị thức lại là một chiêu thức kinh hoàng khác trong
phim kiếm hiệp nữa, hai thức này kì thực biến ảo khôn lường, khó mà mường
tượng.
Nhưng với trí óc của tên yêu nghiệt Trần Khánh Dương này thì đã nhận ra mấu
chốt vấn đề nằm ở chỗ “Ultimate” (chiêu cuối) là Trọng Sinh Thức. Mười một
thức đầu đều dùng để đối kháng chiến đấu, thức thứ 12 thì lại là một cảnh giới
của kiếm tu, nhưng thứ cuối cùng thì cái tên lại khác hoàn toàn. Hắn tĩnh tọa
suy nghĩ trong đầu:
-“Trọng Sinh Thức...Cảnh giới này dường như không nói tới kiếm nhân...Hừm? Cứu nhân độ thế?...Hầy, bài toán khó nhằn a!...Ây! Mà Quỷ Mộc Kiếm, chẳng phải là dựa vào Mộc hệ nguyên tố mà thành sao? Lại còn yêu cầu phải là linh vũ song tu...Ồ!...”
Chìm đắm trong lĩnh ngộ, xung quanh thân của anh main (nhân vật chính) hiện
thời ẩn hiện một tầng quang mang màu lục nhàn nhạt phát ra từ bên dưới những
lớp áo rách bươm, lấm lem toàn thân kia. Hắn cứ ngồi yên lặng mãi, mặc cho
xung quanh biệt viện lúc này đều rực rỡ quang mang của thái dương chan hòa
trải dài trong sơn cốc, hờ hững mơn trớn những tán lá mỏng manh đang phe phẩy
giữa làn gió nhẹ tênh.